Nắng sớm ấm áp xuyên qua khe rèm cửa không được kéo hết, chiếu vào trong phòng, phủ lên thân ảnh hai người đang ôm nhau nằm một chỗ.
“Ưm…trời sáng rồi.” Thu Tư dụi đôi mắt mơ màng vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nhân tiện đẩy đẩy Tang Mặc Ngôn còn đang ôm chặt lấy thắt lưng cậu.
Đối phương mở đôi mắt ngái ngủ, trong ánh mắt ẩn chứa sự dịu dàng, cúi đầu hôn lên môi Thu Tư, cùng với thanh âm khàn khàn, dưới nắng sớm có một loại tình cảm đặc biệt: “Ừ, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Nằm ở trong lòng Tang Mặc Ngôn, Thu Tư khẽ cười hạnh phúc: “Hôm nay là giao thừa rồi, anh có phải làm việc không?”
“Không, hôm qua anh đã hoãn lại tất cả mọi việc rồi.” Nhanh chóng ôm chặt lấy Thu Tư vào ngực, Tang Mặc Ngôn khép hờ đôi mắt. Không phải vì hắn còn buồn ngủ mà là đang hưởng thụ thời gian hạnh phúc có được Thu Tư.
“Tốt quá, vậy hôm nay chúng ta đến siêu thị mua đồ đi.” Thu Tư nói xong, không đợi Tang Mặc Ngôn phản ứng liền đẩy hắn ra, đi xuống giường cầm quần áo được đặt ở một bên mặc vào.
Đôi mắt sâu mà sáng ngời của Tang Mặc Ngôn lặng lẽ nhìn cậu, gương mặt hơi cau lại. Đi siêu thị???
“Tết thì phải ra dáng Tết chứ. Bây giờ nơi náo nhiệt nhất chính là siêu thị, chúng ta cũng đi chọn đồ Tết đi.” Ở cùng Tang Mặc Ngôn đã lâu như vậy rồi mà chưa từng có cuộc sống như tình nhân bình thường, mặc dù đã phải trải qua đau khổ, nhưng hiện tại cậu rất hạnh phúc.
“Đồ Tết???” Không hiểu rõ ý tứ trong đó, Tang Mặc Ngôn ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Thu Tư đã mặc quần áo xong.
“Nhanh rời khỏi giường đi.” Nhìn bộ dáng ngây ngốc khó gặp của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư có phần không nhịn được nở nụ cười.
“Được.” Đem nụ cười của Thu Tư cất sâu vào tận đáy lòng, khóe miệng của Tang Mặc Ngôn cũng bất giác hiện lên ý cười. Dù là đi nơi nào, chỉ cần Thu Tư vui vẻ là được rồi.
Không muốn bắt Thu Tư chờ quá lâu, Tang Mặc Ngôn nhanh chóng xuống giường mặc quần áo, cùng Thu Tư dùng bữa sáng, dặn dò Thiệu quản gia xong xuôi rồi lái xe đến một siêu thị lớn gần biệt thự.
“Sao lại nhiều người như vậy?” Nhíu mày nhìn lướt qua đôi tình nhân suýt nữa thì đụng vào Thu Tư, lại nhìn dòng người đông nghìn nghịt, Tang Mặc Ngôn liền đi lên trước chắn cho cậu.
“Đương nhiên là nhiều rồi. Hôm nay là giao thừa, họ sẽ cùng cả gia đình ăn cơm, cùng đón chào năm mới. Cho nên phải lựa chọn nhiều đồ ăn, về nhà cùng chia sẻ cho người thân trong gia đình.” Từ lúc hiểu được về bữa cơm tất niên, cậu luôn mong chờ mình có thể cùng người thân thiết nhất đi mua đồ tết, sau đó cùng làm vằn thắn, cùng đón năm mới. Nghĩ về điều này, gương mặt Thu Tư từ từ sáng bừng lên.
“Giao thừa thật sự quan trọng như thế sao?” Bốn phía đầy những đồ trang trí ngày Tết và niềm sung sướng hạnh phúc tràn ngập trên gương mặt mọi người khiến Tang Mặc Ngôn trước đây chưa từng cảm nhận được năm mới so với thời điểm khác có gì khác nhau, bây giờ cũng thấy hơi kỳ quái.
“Không nói cho anh, chúng ta đi mua đồ thôi.” Thu Tư lơ đãng nắm tay Tang Mặc Ngôn, kéo hắn về phía khu mua sắm.
“Ừ.” Nhìn Thu Tư nắm bàn tay mình, trong lòng Tang Mặc Ngôn tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Hắn bất giác nở một nụ cười dịu dàng ngọt ngào khiến Thu Tư vừa vô tâm quay đầu lại liền ngốc ngây một lúc, đồng thời trên gương mặt cậu cũng dần đỏ ửng lên.
“Thu Tư…” …anh yêu em…
“Được rồi, em biết anh muốn nói gì rồi, chúng ta mau đi thôi.” Xoay mặt đi, không dám nhìn đôi mắt thâm tình của Tang Mặc Ngôn, nhưng mà hành động này làm Thu Tư vừa vặn bắt gặp ánh mắt dò xét của người khác hướng về hai người họ. Cậu định buông tay Tang Mặc Ngôn ra nhưng lại bị đối phương siết chặt hơn.
“Ngôn, mau buông ra. Rất nhiều người đang nhìn chúng ta đấy.” Ánh mắt tò mò của người khác làm gương mặt Thu Tư càng ngày càng đỏ.
“Em là vợ anh, sợ gì chứ.” Nụ cười của Tang Mặc Ngôn cũng càng dịu dàng, như có thể ép ra thành nước được vậy.
“Anh…” Nhớ lại Tang Mặc Ngôn trước đây có tình mà không biết biểu lộ, đâu có giống như bây giờ luôn dùng công thức dịu dàng khiến mình cứ quay vòng vòng mãi.
“Đi thôi.” Hai bàn tay vẫn không một khe hở, đan chặt vào nhau không buông.
“Biết rồi.” Thu Tư cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn, không dám nhìn bốn phía xung quanh. Tuy rằng tình yêu của hắn khiến cậu không dám nhìn thẳng vào mặt người khác, nhưng không ngăn cản được sự ấm áp khiến cậu không muốn rời xa nhất từ bàn tay truyền đến tim, mãi mãi không bao giờ tan biến…