Đang ngồi trên sofa dùng máy tính xem phim, Thu Tư đột nhiên quay đầu lại nhìn Tang Mặc Ngôn đang chăm chú làm việc, dán mắt hồi lâu mới mở miệng nói: “Ngôn, em muốn ăn bánh chẻo.”
Tang Mặc Ngôn ngẩng đầu, rời mắt khỏi tập tài liệu dịu dàng nhìn về phía Thu Tư: “Được, anh bảo Thiệu Vân đi làm.”
“Em muốn tự gói cơ.”
Tang Mặc Ngôn cưng chiều gật đầu: “Ừ, anh và em cùng đi làm.”
“Anh biết làm bánh chẻo à?” Thu Tư nhíu mày, không phải là lại xem trên sách chứ?
Buông tài liệu trong tay, Tang Mặc Ngôn đứng dậy đi đến cạnh Thu Tư rồi ngồi xuống, vô cùng thân mật ôm lấy Thu Tư vào lòng: “Không biết, nhưng anh có thể học.”
Đối với tay nghề nấu nướng của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư luôn luôn duy trì thái độ hoài nghi, nhưng không đành lòng đả kích sự nhiệt tình của người ta nên cậu chỉ có thể gật đầu: “Nhưng anh chỉ có thể gói, không được lanh chanh chạm vào nhân và gia vị.”
Hôn môi Thu Tư một chút, Tang Mặc Ngôn cười nói: “Được.”
Nghe được đáp án mong muốn, Thu Tư vội vàng đặt máy tính trên người sang một bên, vui vẻ đứng dậy: “Em đi chuẩn bị nguyên liệu đây.” Ở trong lòng Thu Tư, danh từ bánh chẻo này giống như đoàn tụ vậy, từ nhỏ đã không có người nhà cho nên cậu đều chỉ gói chứ không ăn bánh chẻo. Nhưng nếu đã chấp nhận Tang Mặc Ngôn rồi thì lần này coi như là hoàn thành một tâm nguyện nho nhỏ đi.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Thu Tư, trên gương mặt Tang Mặc Ngôn cũng lộ ra ý cười sâu đậm.
Thu Tư ở trong phòng bếp đang cố gắng nhào bột thì nghe thấy tiếng mở cửa ở phía sau, không cần nghĩ cũng biết là Tang Mặc Ngôn: “Anh đợi một chút đi, sắp gói được rồi.”
Tang Mặc Ngôn từ phía sau vòng tay ôm lấy thắt lưng Thu Tư, khẽ trả lời một tiếng: “Ừ.”
Thu Tư lắc lắc thân, muốn rời cánh tay Tang Mặc Ngôn đặt ở bên hông cậu: “Này! Anh như vậy thì em chẳng có cách nào để nhào bột cả.”
“Chúng ta cùng làm.” Bàn tay ấm áp của Tang Mặc Ngôn len qua khoảng trống giữa hai cánh tay Thu Tư, đặt lên trên hai bàn tay cậu.
“Không cần, nhào như vậy chẳng tiện chút nào.”
“Anh cảm thấy rất tiện mà.” Thanh âm mang theo tiếng cười truyền đến từ phía sau Thu Tư.
“Anh…” Thu Tư đưa lưng về phía Tang Mặc Ngôn, chớp mắt vài cái, khóe miệng cong lên, bàn tay ở trên thớt len lén dính thêm thật nhiều bột mì, sau đó xoay người nhìn chăm chú vào ánh mắt chan chứa yêu thương của Tang Mặc Ngôn.
“Ngôn.” Thu Tư dùng giọng nói dịu dàng nhất khẽ gọi tên Tang Mặc Ngôn, tiếp theo dùng bàn tay dính đầy bột mì chạm vào hai gò má cương nghị mềm mềm của Tang Mặc Ngôn, từ từ lướt trên từng đường nét của gương mặt…
Hiểu được hành động của Thu Tư, ý cười trên mặt Tang Mặc Ngôn ngày càng đậm: “Nghịch ngợm.” Nói rồi cũng không ngăn cản, mặc cho Thu Tư bôi bột mì trắng xóa lên mặt hắn.
“Ai bảo anh quấy rối không để em nhào bột cho tử tế.” Bị Tang Mặc Ngôn đoán được, Thu Tư cũng chẳng để ý, cậu tươi cười tiếp tục “hóa trang” cho Tang Mặc Ngôn.
Tang Mặc Ngôn nâng tay lên, dùng ngón tay ấm áp nhẹ nhàng điểm điểm trên chóp mũi Thu Tư: “Không phải quấy rối, anh đang giúp em mà.”
“Rồi rồi, em phải nhào bột tiếp, anh đi sát bột đi.” Tuy rằng đã quen với sự dịu dàng và thâm tình của Tang Mặc Ngôn nhưng vẫn không kìm được nhịp tim đập thình thịch, gương mặt Thu Tư bắt đầu nóng lên. Cập 𝘯hật t𝗿𝑢yệ𝘯 𝘯ha𝘯h tại == 𝑻𝗿𝐔𝓂 𝑻𝗿𝑢y𝗲𝘯.v𝘯 ==
Ánh mắt của Tang Mặc Ngôn ánh lên ý cười hiền hòa nhìn hai gò má ửng hồng của Thu Tư: “Không cần, như thế này hai chúng ta càng giống vợ chồng tương trợ nhau.”
Nghe ra ý tứ trong câu nói của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư nghiêng người, nhìn về phía chiếc gương tròn bên cạnh: “…Tang Mặc Ngôn, tên đáng chết nhà anh, anh quét bột lên mặt em từ khi nào vậy hả?”
Tang Mặc Ngôn cười một chút, những ngón tay trắng xóa lại chạm lên mặt mình: “Như nhau.”
Thu Tư mất tự nhiên quay đầu sang hướng khác, tuy rằng là cậu sai trước, nhưng mà… “Em còn chưa vẽ mũi heo cho anh đâu.”
Nhìn dáng vẻ trẻ con của Thu Tư, nụ cười của Tang Mặc Ngôn càng thêm vui vẻ: “Được rồi, đừng lau, mũi cũng sắp lau thành trắng hết rồi.”
Thu Tư giương mắt ngắm nhìn gương mặt trắng xóa bột mì nhưng tràn đầy ý cười của Tang Mặc Ngôn, khuôn mặt tức cười hiếm có này làm Thu Tư phì cười: “Quên đi, em tha cho anh đấy.”
Nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Thu Tư, Tang Mặc Ngôn lại cười dịu dàng như nước: “Cảm ơn, vợ heo con.”
Nghe thấy chữ “heo” này, Thu Tư quay đầu về phía Tang Mặc Ngôn: “Nếu em là heo con, thì anh là heo già.” Lời nói vừa dứt thì cậu làm một cái mặt hề thật to hướng về phía Tang Mặc Ngôn.
Tang Mặc Ngôn nhún nhún vai ra vẻ không quan tâm, ý cười bên khóe miệng càng đậm: “Vậy cũng được, như thế chúng ta càng thêm có đôi có cặp.”
“Ai có đôi có cặp với anh, vô lại.” Lúc này Thu Tư quang minh chính đại bốc một nắm bột mì trên thớt ném về phía Tang Mặc Ngôn đang cười rất vui vẻ.
Tang Mặc Ngôn nhanh nhẹn lùi về phía sau: “Vợ à, sao em lại bắt nạt chồng em thế. Nếu đã vậy thì anh đành phải đại trận phu cương thôi.” Nói xong cũng học theo Thu Tư, bốc một nắm bột mì trên thớt vào trong tay rồi tiến lên phía trước từng bước một, ôm lấy thắt lưng Thu Tư kéo cậu vào trong lòng. Cười cười nhìn Thu Tư từ từ nhắm hai mắt lại, vẻ mặt trốn trái tránh phải làm ánh mắt Tang Mặc Ngôn tràn ngập ý cười.
Cảm giác Tang Mặc Ngôn không có hành động gì, Thu Tư từ từ mở mắt ra, ánh vào trong mắt cậu là gương mặt đang tiến gần lại của Tang Mặc Ngôn, tiếp theo là một vật ấm áp chạm lên môi cậu, gắn bó quấn quýt khiến mặt cậu nóng lên một chút. Cảm nhận được sự dịu dàng trong lúc Tang Mặc Ngôn mút vào, cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt này làm Thu Tư dần nhắm đôi mắt đã phủ hơi nước lại, tùy ý cho đối phương dẫn dắt mình. Hai tay cậu cũng ôm chặt lấy lưng Tang Mặc Ngôn, dựa theo xúc cảm trong lòng mà đáp lại. Cuốn lấy nhau một hồi, hai đôi môi mới rời ra, khóe môi của Tang Mặc Ngôn lộ một nụ cười thỏa mãn, khẽ lưu lại trên tóc Thu Tư một nụ hôn nữa, anh yêu em…
Thu Tư lấy lại tinh thần, đỏ mặt nhìn Tang Mặc Ngôn đang thâm tình nhìn chằm chằm vào cậu: “Em…em phải nhào bột tiếp.”
Tang Mặc Ngôn lại nở một nụ cười, nhìn gương mặt đỏ ửng của Thu Tư, niềm hạnh phúc ngày càng tràn ngập trong lòng hắn. Cảm giác ngọt ngào này khiến nụ cười của hắn càng thật tâm: “Anh làm cho, em nghỉ một lát đi.”
“Không…không cần…” Nhìn thấy Tang Mặc Ngôn không đợi cậu từ chối xong đã giành lấy đống bột mì, cố sức mà nhào, khuôn mặt nghiêm túc nở những nụ cười dịu dàng với cậu, trái tim Thu Tư lại dồn dập hẳn lên, âm thanh thình thịch vang lên quanh phòng bếp…
“Thu Tư, có phải bột nhào đến như thế này là được không?”
Thu Tư vẫn nhìn chăm chú Tang Mặc Ngôn nghe thấy thanh âm của đối phương mới hoàn hồn lại, nhanh chóng rời đôi mắt thất thần nhìn về phía bột mì đã được nhào mịn: “Được…được rồi.” Trong lòng cậu lặng lẽ thở phào một hơi. May mà Tang Mặc Ngôn không có phát hiện ra cậu nhìn hắn, bằng không thì cậu tiêu rồi.
Thu vào trong đáy mắt tất cả biểu tình của Thu Tư, niềm kinh ngạc mà vui mừng này khiến Tang Mặc Ngôn hơi nghiêng đầu sang một bên, nụ cười bên khóe miệng làm sáng bừng cả gương mặt.
Để che giấu sự lúng túng vừa rồi, Thu Tư cố gắng điều chỉnh giọng mình sao cho bình thường một chút, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cậu mở miệng nói: “Những thứ còn lại để em làm là được rồi.”
“Ừ.” Ánh mặt lộ ra ý cười nồng đậm, Tang Mặc Ngôn khẽ gật đầu, ở trên gương mặt còn đỏ ửng của Thu Tư khẽ hôn một chút rồi mới lui về sau, nhường lại chỗ cho cậu.
Nụ cười ấm áp còn hơn trước kia và sự trân trọng này làm Thu Tư có một niềm vui sướng khó hiểu và tâm động, nghĩ đến vẻ mặt và sự thương yêu của Tang Mặc Ngôn, khóe môi Thu Tư dần vẽ ra một nụ cười hạnh phúc.
Tang Mặc Ngôn cười cười bước lùi về phía sau, đứng dựa trên bức tường trắng nhìn từng động tác một của Thu Tư. Cậu với cái mũi phủ trắng bột mì đang nhào bột thành một đường dài, rồi cắt thành từng đoạn ngắn. Những động tác cơ bản này không có gì đặc biệt, cũng chẳng có gì đáng giá mà thưởng thức, nhưng trong ánh mắt tràn ngập tình yêu của Tang Mặc Ngôn với Thu Tư thì cũng là một niềm hạnh phúc ấm áp.
“Xong rồi.” Thu Tư cầm vỏ bánh chẻo đã được cán mỏng, lắc lắc khoe ra trước mặt Tang Mặc Ngôn.
Nhìn hành động của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn đi lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu, cố ý làm ra bộ dáng chẳng quan tâm gì hết hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Gói nhân vào giữa vỏ bánh chẻo.” Thu Tư mím môi khẽ nói, trong lòng có hơi mất mát xoay người đưa lưng về phía Tang Mặc Ngôn, tiếp theo lấy bừa một ít nhân thịt dàn đều ở phần giữa của vỏ.
Nhìn điệu bộ đáng yêu của Thu Tư, khóe môi Tang Mặc Ngôn câu ra một nụ cười. Buông cánh tay bên hông cậu ra, hắn giơ bàn tay rộng, vững chắc nâng hai má cậu, dịu dàng hôn lên trán cậu.
Sự dịu dàng vô thanh này đã khiến cho những gì không vui trong lòng Thu Tư tan biến hết trong chớp mắt, chỉ còn lưu lại một thứ tình cảm ấm áp không nói nên lời. Nhưng mà…Thu Tư quay đầu nhìn về phía gương. Biết ngay mà, quả nhiên dấu vết hai bàn tay in rõ ràng lên má. Bộ dáng buồn cười đến mức chính cậu cũng không nhịn được mà cười phá lên. Thu Tư nghiêng người nhìn Tang Mặc Ngôn, bàn tay chỉ chỉ về hai gò má mình: “Anh coi này.”
Thả rơi nụ hôn trên đôi môi đỏ mọng ở gương mặt trắng xóa bột, nét cười của Tang Mặc Ngôn càng thêm vui vẻ: “Rất mê người.”
“Thật…sao…” Ánh mắt Thu Tư khẽ chuyển, cố ý kéo dài giọng một chút. Cậu cũng học theo động tác lúc trước của Tang Mặc Ngôn, cũng nâng hai má còn vương đầy bột mì của hắn, nhẹ hôn lên đôi môi còn mang ý cười. Ý thức được mình chủ động, Thu Tư ngượng ngùng dời khỏi môi đối phương: “Em…em dạy anh làm bánh chẻo.”
Ánh mắt mang ý cười của Tang Mặc Ngôn nhìn chằm chằm Thu Tư rất “dễ thương”, ánh mắt dịu dàng ấy khiến cậu hơi mất tự nhiên cúi đầu ngày càng thấp. Biểu tình này làm đôi môi hơi mỉm cười của Tang Mặc Ngôn vẽ nên một đường cong tao nhã tuyệt đẹp.
Biết được Tang Mặc Ngôn đang rất “chăm chú”, Thu Tư khẽ ho khan hai tiếng, đặt một tấm vỏ bánh chẻo đã được cán mịn vào trong tay Tang Mặc Ngôn, cậu ngẩng đầu nhìn Tang Mặc Ngôn vẫn đang đứng cười trước mặt: “Em dạy anh gói.”
Tang Mặc Ngôn cúi người, dán môi bên cạnh tai Thu Tư khẽ nói một tiếng “Được” bằng hơi thở nóng rực. Nhìn thấy trên gương mặt trắng bột dần dần hiện lên một vệt đỏ ửng quen thuộc như trong dự kiến Tang Mặc Ngôn mới vừa lòng đứng thẳng dậy.
Ôm lấy bát bột mì vào lòng, Thu Tư chăm chú vẽ một chữ “Vương” to tướng trên trán – nơi duy nhất còn chưa dính bột – của đối phương. Nhìn trái nhìn phải một hồi cậu mới vừa lòng đặt lại bát bột lên bàn: “Rồi đấy, chúng ta bắt đầu nhé.”
Quay sang chiếc gương liếc nhìn bộ dáng đã hoàn toàn bị thay đổi của mình, vẻ cưng chiều trên gương mặt Tang Mặc Ngôn ngày càng đậm, hắn cười một tiếng: “Ừ.”
Tâm tình Thu Tư bỗng nhiên thư thái hẳn lên, đặt nhân bánh vào giữa vỏ bánh chẻo: “Đặt nhân vào giữa vỏ bánh, không cần cho quá nhiều nhân, trước tiên khẽ niết chỗ giữa vỏ một chút, sau đó lại niết ở hai bên rồi gấp hai viền vỏ bánh lại, dùng sức khẽ ấn một chút, vậy là OK rồi.” Thu Tư biểu diễn quá trình làm bánh chẻo một lần cho Tang Mặc Ngôn xem, cuối cùng đặt chiếc bánh chẻo đã thành hình lên đĩa trên bàn ăn.
Học theo động tác của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn lấy một tấm vỏ, lại lấy một ít nhân thịt đặt vào giữa: “Là thế này đúng không?”
“Đúng rồi, sau đó gấp hai viền vỏ lại, ấn chặt.” Thu Tư vừa giải thích, lại vừa vô thức dời ánh mắt về phía đôi mắt sáng ngời của Tang Mặc Ngôn, nhìn gương mặt trắng bệch bột mì đang vô cùng chăm chú, tất cả những hình ảnh đó khiến nụ cười trên gương mặt Thu Tư càng lúc càng rạng rỡ.
Ấn nắn một hồi, Tang Mặc Ngôn vừa lòng nhìn miếng bánh chẻo đã gói xong xuôi trong lòng bàn tay: “Anh gói thế nào?”
Chuyển mắt đến chiếc bánh chẻo trong bàn tay Tang Mặc Ngôn, nụ cười trên gương mặt Thu Tư bắt đầu cứng ngắc lại…
Tang Mặc Ngôn mỉm cười nhìn chiếc bánh chẻo mà hắn gói, chớp chớp mi: “Không đẹp sao?”
Nhìn bộ dáng giả vờ ngây thơ vô tội của hắn, Thu Tư thở dài một hơi: “…Tại sao bánh chẻo của anh lại là hình trái tim?”
“Vì trong suy nghĩ của anh đều là em hết.”
Mặt hơi nóng lên, rề rà nửa ngày Thu Tư mới phun ra hai chữ: “…Buồn nôn.”
Đông đông…
“Vào đi.”
Thiệu quản gia đẩy cửa vào, đối mặt với gương mặt trắng bệch cùng chữ “Vương” buồn cười trên trán của ông chủ thì hơi ngây ra một lúc: “…Ông chủ, Minh tiên sinh đến chơi.”
Tang Mặc Ngôn vẫn đang cố gắng gói bánh chẻo, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng: “Không gặp.”
Thu Tư đang cúi đầu lau mặt, quên là cả hai người đều dính đầy bột, nên vội khuyên: “Ngôn, có lẽ Minh tiên sinh tìm anh có việc, bảo anh ấy đến đây đi.”
Nghe thấy lời xưng hô đầy khách sáo của Thu Tư với Minh Nhược Phong làm Tang Mặc Ngôn ngừng tay lại, hiển nhiên là tâm tình tốt đẹp lắm, nhìn về phía Thu Tư: “Ừ.” Lời nói vừa dứt, hắn quay đầu về phía Thiệu Vân: “Theo lời Thu Tư mà làm đi.”
“Vâng…” Người quản gia luôn luôn thủ lễ này chần chờ một chút, khẽ nâng đầu nhìn về phía ông chủ tuy có hơi chật vật nhưng không thể che giấu được vẻ uy nghiêm đặc biệt: “Ông chủ, nơi này có cần tôi hỗ trợ gì không?”
Phát giác ra bột mì trên mặt mình vẫn chưa lau đi, Tang Mặc Ngôn lần đầu tiên thấy xấu hổ chuyển ánh mắt sang hướng khác: “Không cần.”
“Vậy tôi đi xuống nhà.”
Tang Mặc Ngôn gật đầu: “Ừ.”
Đợi Thiệu Vân đi rồi Tang Mặc Ngôn mới tiến đến bên người Thu Tư, vỗ vỗ vai cậu: “Thu Tư.”
“Gì kia?”
“Ngẩng đầu.”
Nghe thấy lời Tang Mặc Ngôn, Thu Tư có hơi khó hiểu ngẩng đầu lên: “Chuyện gì…” Đôi mắt nghi hoặc khi nhìn thấy hai bên má trắng bệch của đối phương thì tỉnh ngộ: “A! Vậy chẳng phải vừa nãy Thiệu quản gia…” đã thấy được hết rồi, thế này thì biết ném mặt mũi vào đâu nữa.
Tang Mặc Ngôn chớp chớp mắt, gật gật đầu, nở nụ cười có phần quỷ dị: “Đúng vậy, hơn nữa chúng ta còn gọi Nhược Phong đến đây.”
Khóe miệng Thu Tư có chút run rẩy: “…Không thể nào.”
Đối phương lại gật đầu làm Thu Tư càng thêm ảo não, vội vàng lấy tay quét đều vết bột trên mặt mình và Tang Mặc Ngôn. Trong phòng bếp không có khăn sạch mà lau, quần áo trên người cũng dính bột cả rồi, lối thoát duy nhất là làm cho đống bột trắng trải đều trên mặt.
Vỗ vỗ bàn tay lên mặt mình, Thu Tư cười gượng gạo. Không cần Thu Tư nói, Tang Mặc Ngôn cũng tự hiểu dung nhan nhếch nhác của hắn đã được Thu Tư phát huy “tài trang điểm” vô cùng nhuần nhuyễn, huống chi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Thu Tư, hắn cũng tự sáng tỏ bộ dáng hiện tại của mình.
—-
Bánh chẻo: hay còn được gọi là sủi cảo, một trong những món ăn truyền thống của người Trung Quốc.
Không thể hứa hẹn được gì hơn vì việc đèn sách quá bận…Sẽ cố gắng hết mức có thể T^T