Sáng sớm tỉnh lại, Thu Tư chớp đôi mắt mông lung buồn ngủ nhìn bốn phía xung quanh, theo thói quen sờ đến khoảng không bên cạnh, một cảm giác hơi mất mát và trống trải ập tiến vào trong lòng cậu. Thu Tư ngồi dậy ngáp một hơi, nhìn thoáng qua lịch điện tử đặt trên đầu giường. Mùng 1 tháng Tư, cũng chính là ngày Tang Mặc Ngôn về nước. Nghĩ thế, hạnh phúc trong nháy mắt hòa lẫn vào máu lưu động đến mỗi một dây thần kinh trong cơ thể khiến khóe miệng cậu bất giác mà cong lên. Thu Tư thả lỏng người nằm lại trên giường, lấy một tờ rơi về “tắm nắng” ở dưới gối ra, không biết nghĩ đến điều gì mà một nụ cười quỷ dị đầy bướng bỉnh hiện lên ở khóe miệng…
Lật cuốn sách trong tay, Thu Tư ngồi ở vị trí thượng đẳng trong phòng sách chờ Tang Mặc Ngôn trở về, đến khi tiếng xe phanh lại truyền đến qua cửa sổ phòng để mở, trái tim trôi nổi của cậu mới từ từ hạ xuống nhưng vẫn giả như chẳng nghe thấy gì, an nhiên ngồi im nhìn trang sách nãy giờ vẫn chưa có đổi. Quả nhiên, phút tiếp theo, cửa thư phòng bị mở từ bên ngoài, Thu Tư cũng theo thế mà rơi vào trong lồng ngực ấm áp tản ra hương vị quen thuộc: “Có nhớ anh không?” Vẫn tiếng nói tràn ngập từ tính như cũ, lại mang theo một sự dịu dàng ấm áp.
Không quay đầu, làm như chẳng để ý điều gì tiếp tục nhìn chăm chú ra bên ngoài cửa sổ: “Anh chỉ đi có hai ngày.”
“Nhưng anh nhớ em.” Lời nói chứa đựng thâm tình tiến vào trong đáy lòng Thu Tư làm cho ánh mắt cậu dấy lên ý cười nồng đậm.
Đem tầm mắt chuyển về phía Tang Mặc Ngôn, Thu Tư nhướng mày hỏi: “Hôm nay anh có lịch gì không?”
Khẽ hôn lên tóc Thu Tư, Tang Mặc Ngôn mang theo nụ cười vui vẻ ngồi xuống bên cạnh cậu, vươn tay ôm lấy cậu vào trong lòng rồi mới dịu dàng nói: “9 giờ quay về công ty họp, sau 11 giờ thì mặc cho em lên lịch.”
Rời vòng ôm ấm áp của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư đứng dậy cầm quyển sách trong tay để lên giá: “Hôm nay em muốn đi tắm nắng, anh không cần…”
“Tắm nắng?!” Ánh mắt của Tang Mặc Ngôn híp lại, ý vị vừa tỏa ra bỗng biến thành loại cảm giác mưa rơi núi đổ.
“Ừ.”
Sắc mặt trầm xuống, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Thu Tư, ôm lấy cậu kéo vào trong ngực mình: “Không được.” Chỉ cần nghĩ đến thân thể của Thu Tư lộ ra trước những ánh mắt không thuộc về mình, loại lửa giận bùng lên thậm chí có ý nghĩ muốn phá hủy tất cả xuyên qua lý trí của hắn.
“Anh đã nói sẽ cho em tự do.” Ngẩng đầu nhìn Tang Mặc Ngôn, trong lời nói của Thu Tư không có sự bén nhọn mà chỉ có nồng đậm cô đơn.
Nhìn gương mặt ảm đạm của Thu Tư, trái tim của Tang Mặc Ngôn giống như là bị ai đó siết chặt một chút. Hắn thở dài một hơi, thanh âm khẽ khàng tiến vào trong tai Thu Tư: “Được rồi. Nhưng anh phải đi với em.”
Thu Tư vùi mặt vào trong lòng Tang Mặc Ngôn, trong ánh mắt hiện lên một tia thắng lợi đầy vui sướng: “Không phải anh có cuộc họp sao? Anh không cần lo lắng cho em đâu, em có hẹn bạn đi cùng rồi.”
“Ai?” Sự ghen tuông tràn ngập gương mặt Tang Mặc Ngôn, chỉ một từ đơn giản cũng đậm mùi chua.
“Anh cũng quen đấy, nên anh cứ đi họp đi.”
Thấy Thu Tư không muốn nói thêm điều gì, Tang Mặc Ngôn cũng chỉ có thể đem lửa giận đối với kẻ kia nén xuống đáy lòng: “Họp có thể đổi ngày.” Trong mắt hắn tất cả mọi thứ đều không quan trọng bằng Thu Tư.
Không muốn vì mình mà hắn chậm trễ công việc, Thu Tư lắc đầu: “Anh cứ đi họp trước đi, em có thể chờ mà.”
“Không sao, cũng không phải là cuộc họp quan trọng gì cho lắm.” Hắn sẽ không để cho Thu Tư cùng với “người quen” kia có cơ hội ở riêng với nhau, dù chỉ một giây cũng không được…
Nhìn thần sắc Tang Mặc Ngôn, trên gương mặt Thu Tư lộ ra một vẻ quỷ dị, nhưng lúc này, Tang Mặc Ngôn luôn luôn khôn khéo lại chẳng lưu ý đến.
~0~
Nhìn Tang Mặc Ngôn đang cầm trong tay một chiếc khăn tắm thậm chí không thể dùng từ lớn siêu cấp mà hình dung, gương mặt Thu Tư bỗng đen lại: “Cái gì đây?”
“Khăn tắm.” Tang Mặc Ngôn mang theo ý cười kéo Thu Tư vào lòng, thuận tay choàng luôn chiếc khăn tắm lớn này quanh người cậu, sau đó gật gù vừa lòng: “Quả nhiên giống y như trong tưởng tượng.”
Thu Tư nhướng mắt: “Anh sẽ không bắt em mang chiếc khăn tắm lớn thế này đi tắm nắng chứ?”
“Như thế này có thể bảo vệ làn da của em.” Giọng nói kiên quyết và khẳng định làm Thu Tư không nói được gì, nhưng mà… “Này, giờ là ban ngày…” Thấy Tang Mặc Ngôn đang cởi quần áo của cậu, Thu Tư vội vàng bước về phía sau trốn tránh.
Vươn tay kéo Thu Tư lại vào trong lòng, lời nói mờ ám xen lẫn ý cười truyền đến tai cậu: “Vậy nếu không phải ban ngày, thì có thể đúng không…”
Mặt mũi ửng hồng cả lên nhưng lần này Thu Tư không né tránh mà ngược lại cậu xoay người trong lòng hắn, giơ tay túm lấy cà vạt của hắn kéo xuống. Nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mặt, khóe miệng Thu Tư hơi cong lên, trong ánh mắt cũng hòa lẫn ý cười, nhất thời mà phong tình vô hạn: “Anh nói xem?”
Bắt gặp Thu Tư có một loại mị lực khác, Tang Mặc Ngôn hơi thất thần. Nhân cơ hội này Thu Tư rời khỏi ngực hắn sau đó thể hiện vẻ mặt thắng lợi.
Đem biểu tình đáng yêu hiếm thấy như thế của Thu Tư thả xuống đáy lòng, sự cưng chiều trong nụ cười của Tang Mặc Ngôn ngày càng đậm: “Anh chỉ muốn bôi kem chống nắng cho em thôi.”
Biết mình hiểu lầm, gương mặt Thu Tư lại nóng thêm một chút nữa, cậu vội nói: “Không, không cần.”
Thấy cậu đỏ mặt, tâm trạng của Tang Mặc Ngôn càng thêm vui vẻ: “Không sao, để anh làm được rồi.” Dứt lời hắn lấy một cái lọ màu đen, bên trong đựng một chất gel có màu giống y như màu bên ngoài của lọ. Nhìn thấy vậy, Thu Tư hiểu ngay ra ý đồ của Tang Mặc Ngôn, cậu lùi về phía sau từng bước: “Em nghĩ chúng ta cần phải đi luôn, đừng để người ta đợi lâu.”
Tang Mặc Ngôn vẫn chưa từ bỏ ý định cũng tiến lên từng bước: “Sẽ bôi xong nhanh mà, không mất nhiều thời gian đâu.”
“Khấu khấu…”
Thu Tư đang không biết phải dùng cách nào để cự tuyệt thì nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cậu thở phào một hơi, nhanh chóng bước cách xa Tang Mặc Ngôn.
Nhìn động tác nhanh nhẹn của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn cười khẽ, nhưng thanh âm nói với bên ngoài lại khôi phục vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng vốn có. “Chuyện gì?”
“Ông chủ, Minh tiên sinh đến chơi.”
Minh Nhược Phong? Hắn trầm tư nhíu mày không vui, chẳng lẽ người Thu Tư hẹn là anh ta? Nghĩ đến đây, cơn tức giận nồng đậm chợt lóe trong ánh mắt rồi biến mất, sự ê ẩm trong lòng lan tràn toàn thân. “Ừ! Bảo hắn chờ trong phòng khách.”
Đối với cơn giận chợt đến của ông chủ, Thiệu Vân mặc dù có chút hiếu kì nhưng không dám nhiều chuyện, anh đứng ở ngoài cửa cung kính cúi người một chút “Vâng” rồi lui đi.
“Thu Tư.”
Thu Tư đang cởi bộ quần áo mặc ở nhà, nghiêng người nhìn về phía Tang Mặc Ngôn. “Hả?”
“Bôi kem chống nắng nào!”
“Ôi~” Chưa quên sao! Nhìn Tang Mặc Ngôn cực kì nghiêm túc, Thu Tư vội ôm quần áo mới lấy trong tủ ra trốn luôn vào phòng tắm, trước khi đóng cửa còn không quên dặn. “Anh nên xuống trước xem Minh tiên sinh tìm anh có chuyện gì, biết đâu là có việc quan trọng cần bàn bạc với anh thì sao.”
Nghe Thu Tư nói vậy, tức giận và không vui trong mắt Tang Mặc Ngôn biến mất ngay lập tức, xem ra người Thu Tư hẹn không phải là Nhược Phong. Vậy…là ai kia chứ?
~0~
Lúc bàn công việc xong với Minh Nhược Phong, Thu Tư cũng sửa sang lại quần áo rồi đi ra, nhìn thấy Minh Nhược Phong đang chuẩn bị đi, cậu lễ phép lên tiếng gọi. “Minh tiên sinh, sao không ở lại thêm một lúc nữa.”
“Hắn có việc bận.” Bất mãn với việc Thu Tư không chú ý đến mình đầu tiên, Tang Mặc Ngôn đứng dậy ôm lấy bả vai Thu Tư với dáng vẻ vô cùng độc chiếm, tuy rằng giọng điệu và vẻ mặt không thay đổi gì những vẫn có thể làm cho kẻ nào hiểu chuyện nhận ra được “vị giấm” trong lời nói.
Nhìn lướt qua Thu Tư một thân quần áo màu trắng, giơ tay nhấc chân đều mang mang theo hương vị mặt trời, trong ánh mắt của Minh Nhược Phong hiện lên một tia sáng ngời. “Cậu muốn ra ngoài?”
Cũng quen biết với Minh Nhược Phong đã lâu, lại hiểu tính tình của Tang Mặc Ngôn nên Thu Tư không tránh vòng ôm của hắn, cậu quay sáng gật đầu với Minh Nhược Phong, nở một nụ cười khẽ. “Vâng, chúng tôi muốn đi…”
Không muốn Minh Nhược Phong cũng chen thêm một chân vào cũng, Tang Mặc Ngôn cắt ngang lời Thu Tư. “Nhược Phong, tôi nhớ cậu còn hội nghị phải họp, cũng sắp đến giờ rồi, cậu cũng nên trở về đi chứ.”
Vốn đứng lên định đi, Minh Nhược Phong lại điềm tĩnh ngồi lại ghế sofa. “Không sao, cũng chẳng phải cuộc họp quan trọng lắm, tôi có thể bảo thư kí đổi ngày.”
Ánh mắt híp lại, Tang Mặc Ngôn kìm nén sóng to gió lớn đang trào dâng trong mắt, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. “Cuộc họp của cậu hình như là hội nghị cổ đông, đổi ngày chắc không tốt đâu nhỉ?”
“Tôi có không ở đấy, quyền quyết định cuối cùng của cả hội nghị vẫn nằm trong tay tôi.” Lời nói khô khan nhưng mang theo ý cười khó gặp, nhưng Tang Mặc Ngôn luôn luôn khôn khéo lúc này trong đầu chỉ toàn giấm nên không chú ý đến.
“Minh tiên sinh, anh không nên chậm trễ công việc thì tốt hơn, hội nghị quan trọng như thế mà không tham gia thì đối mới các cổ đông khác dương như không hay cho lắm.”
Nghe Thu Tư nói vậy, gương mặt Tang Mặc Ngôn léo lên vẻ dịu dàng, lần này hắn không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu, sau đó quay đầu nhìn Minh Nhược Phong.
Hiểu được ý của Thu Tư, Minh Nhược Phong đứng dậy, khéo miệng hơi giương lên khiến cho cả gương mặt trở nên dịu dàng hơn hẳn. “Ừ, hẹn lần sau vậy.”
“Được.” Thu Tư cười gật đầu một cái, nhìn bóng dáng Minh Nhược Phong rời đi, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt liền bị Tang Mặc Ngôn “chua càng thêm chua” kéo vào lòng, nụ hôn ngang ngược mà cường thế cũng theo đó dừng lại trên đôi môi cậu, hắn dùng lực ngậm lấy, mút lấy dường như là để xả cơn phiền toái trong lòng. Điều này làm cho Thu Tư vốn không thích những nụ hôn mãnh liệt và bá đạo như vậy đáy lòng cũng khẽ dấy lên ý cười. Hóa ra Tang Mặc Ngôn cũng có một mặt trẻ con như vậy, hơn nữa lại trẻ con đến đáng yêu…
Phát hiện người trong ngực không chuyên tâm, Tang Mặc Ngôn không thấy khó chịu mà chỉ nhẹ nhàng đưa những nụ hôn dịu dàng hướng về phía tai Thu Tư. “Thu Tư, anh yêu em.” Thanh âm trầm ấm ẩn chức sự thâm tình đến say mê giống như một lời thôi miên khiên cho cậu không tránh được mà mềm lòng. Cậu nâng hai tay lên vòng qua cổ Tang Mặc Ngôn, nhìn thấy niềm vui sướng hiện lên trong mắt hắn, Thu Tư ngượng ngùng dâng đôi môi dán lên môi hắn. Không có triền miên nồng nàn, không có những kích tình nỏng bỏng, mà tràn ngập những tình cảm mà chỉ hai người mới hiểu lẫn nhau…
~0~
Rời khỏi môi của đối phương, cảm nhận được không khí mờ ám đang lởn vởn quẩn quanh hai người, Thu Tư đỏ bừng hai má lùi về phía sau. “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi.”
Không để cho Thu Tư có cơ hội lùi thêm nữa, Tang Mặc Ngôn tiến lên trước đem Thu Tư ôm chặt vào lòng, đôi môi mang hơi thở ấm áp dán vào bên tai cậu, nỉ non lặp lại tên cậu thật nhẹ nhàng, một cách tinh tế truyền đến cậu sự dịu dàng và thâm tình của hắn. Có lẽ tại 1 khoảnh khắc này đây, Thu Tư hiểu sự bất an của hắn. Từ trước đến giờ không có lời đáp lại hắn lại làm cho người đàn ông bá khí vân thiên này mang một tâm tình bất an, trái tim Thu Tư như bị một chiếc roi quất vào. Cậu nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng dày rộng mà lúc này có phần đơn bạc của hắn. “Mặc Ngôn…”
Nghe Thu Tư gọi, Tang Mặc Ngôn ngẩng đầu, chạm đến sự ôn nhu không thể diễn tả bằng lời của Thu Tư trong ánh mắt. “Ừ?”
Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên những đường nét cương nghị trên gương mặt Tang Mặc Ngôn, Thu Tư hạ tầm mắt, hai má hiện lên một màu phấn hồng nhàn nhạt; lúc ngẩng đầu, trong đôi mắt cậu chợt lóe một tía sáng xinh đẹp. “Em…Em yêu anh.” Cảm giác được cánh tay của Tang Mặc Ngôn đang ôm câu run lên khi hắn nghe những lời, lòng cậu trong nháy mắt cảm thấy chua xót. Hít sâu một hơi, Thu Tư nâng tầm mắt nhìn thẳng ánh mắt của Tang Mặc Ngôn, ánh mắt qua lại cũng khiến cho trái tim đang đập loạn lên của Thu Tư dần chậm nhịp. “Tang Mặc Ngôn…Em thích anh.” Lời nói ngắn gọn tại buổi trưa rạng rỡ ánh nắng này mang theo hiệu quả không tầm thường, Tang Mặc Ngôn bất ngờ kéo cậu vào lòng, thân thể run rẩy vùi đầu vào cổ Thu Tư, chậm rãi nhấm nháp tình cảm không thôt nên lời này…
Đôi tay Tang Mặc Ngôn càng ngày càng siết chặt tựa như muốn hòa tan cậu vào trong cơ thể hắn. Thu Tư không phản kháng tựa vào trong ngực hắn. Nhân sinh thật kì diệu. Năm đó đau đơn khổ sở, chối từ mọi sự tỉ mỉ tinh tế trong cuộc sống sinh hoạt, tẩy sạch mọi sự ôn nhu làm người ta lưu luyến chỉ thuộc về riêng mình; vốn là một tình yêu cưỡng cầu ép buộc nhưng cũng tại những ngày bình thường này chiếm được niềm hạnh phúc luôn mong muốn, có lẽ theo như người ta nói là lùi một bước nhận được cả biển trời mênh mông những nước cùng mây…
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, không có một thanh âm cất lên truyền đạt nhưng vẫn nồng đạm tình ý không muốn rời xa…
“…Thu Tư…”
Lực đạo trong ngực dần biến mất, Thu Tư nâng tầm mắt nhìn về Tang Mặc Ngôn, hắn vẫn dịu dàng như trước nhưng giọng nói thoáng có phần khàn khàn.
“Anh yêu em.” Trong lời nói mang sự dịu dàng gần như có thể tích ra thành từng giọt nước chấn động lòng Thu Tư cũng làm ấm áp chính bản thân hắn. Hắn nâng má cậu lên, dịu dàng hôn lên mi, mắt cuối cùng dừng lại trên đôi môi mềm mại kia, cảm giác ấm áp làm Thu Tư đỏ ửng hai má những vẫn ngây ngốc đáp lại. Tình yêu vô tận quẩn quanh bên cạnh hai người…
~0~
Đóng cửa xe lại, Tang Mặc Ngôn nhướn người đến trước mặt Thu Tư, nhìn gương mặt cậu vẫn mang vẻ hồng hồng như lúc nãy khiến cho Tang Mặc Ngôn nhịn không được mà khẽ hôn vội lên môi cậu, cảm giác được Thu Tư ngượng ngùng, ý cười dịu dàng lại hiện lên trên gương mặt hắn. “Em hẹn bạn ở khu ngoài trời nào?”
Gương mặt càng lúc càng đỏ, Thu Tư dời ánh mắt về phía ngoài xe. “Nơi mà chúng em hẹn chắc chắn anh chưa đến đâu. Anh lái xe đi, em chỉ đường cho anh.”
Hai chữ “chúng em” này làm cho vẻ ghen tuông lại hiện lên mặt Tang Mặc Ngôn, nhưng nghĩ đến lời thông báo lúc trước của Thu Tư thì những phiền muộn trong lòng hắn hóa thành hư ảo trong nháy mắt, lưu lại chỉ còn những ý tình ấm áp. Cứ nhìn thẳng Thu Tư thế này dường như cũng trở thành niềm hạnh phúc nhất của hắn cho đến khi Thu Tư quay đầu lại, có phần mắt tự nhiên nâng tay vẫy vẫy trước mắt hắn mấy lần. Thấy thế, ý cười trong mắt Tang Mặc Ngôn càng đậm, hắn thuận tay cầm lấy bàn tay thon dài giữ trong tay hắn, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên chiếc nhẵn tượng trung cho cuộc hôn nhân của hai người họ mà Thu Tư đang đeo, nụ hôn ngắn mà nhẹ lại ẩn chứa một tình cảm vô cũng chân thân. Chỉ một động tác đơn giản vậy thôi lại làm trái tim Thu Tư tăng tốc mãnh liệt tựa như sắp nhảy ra khỏi ngực đến nơi làm cho cậu bất giác đưa tay lên che ngực.
Chú ý tới động tác của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn nghĩ cậu có chỗ nào không thoải mái, ánh mắt vốn mang theo nụ cười trong nháy mắt trở thành lo lắng và sốt ruột. “Thu Tư, em làm sao vậy?”
Lời nói quan tâm làm cho trái tim Thu Tư đã ấm lại càng thêm nông, cậu lắc đầu giữ chặt lấy Tang Mặc Ngôn đang định xuống xe gọi điện thoại cho Vương Lạc. “Em không sao.”
“Mình đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
“Em thật sự không có việc gì mà.”
Nhìn Thu Tư kiên quyết như thế, Tang Mặc Ngôn vẫn còn lo lắng nên đưa tay đặt lên mạch của cậu, cảm nhận nhịp đập khỏe khoắn làm cho hắn cũng an tâm hơn rất nhiều. Nhướn mắt nhìn hai gò má vẫn ửng hồng, đầu óc dần dần khôi phục lại thông minh sắc bén, bắt lấy nhịp đập đầy sức sống của cậu. hình như nghĩ ra điều gì Tang Mặc Ngôn chớp mắt cười cười. “Em là vì anh mà…”
Thu Tư vội vàng che lấy đôi môi mang nụ cười của Tang Mặc Ngôn, hai má cậu ửng đỏ như sắp đổ máu đến nơi. “Lái, lái xe đi.”
Dịu dàng kéo đôi tay Thu Tư xuống, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào của Tang Mặc Ngôn càng thêm rạng rỡ nơi khóe miệng. “Tuân lệnh.” Giúp Thu Tư cài dây an toàn xong, hắn ngồi thẳng lại rồi khởi động xe, khóe miệng mang theo nụ cười dịu dàng lái xe theo hướng Thu Tư chỉ.
~0~
Khi đến “chỗ tắm nắng” mà Thu Tư chỉ là khoảng 1h trưa khi ánh nắng mặt trời đương lúc chói chang. Dừng xe ở bên lề đường, Tang Mặc Ngôn nhìn khu nhà ba tầng ở vùng ngoại ô trước mặt này. Xe đến xe đi người qua kẻ lại khiến nơi hẻo lánh này thêm phần náo nhiệt. Tuy rằng có biết gần đây mở mấy khu tắm nắng trong nhà nhưng nơi này hắn thật sự chưa nghe nói đến. Nhưng mà nhìn quần áo và hành động của mọi người xung quanh, hắn đại khái cũng hiểu biết được tình hình. Dấu nụ cười nơi khóe miệng, nghiêng đầu nhìn về phía Thu Tư đang cười rất kì dị, Tang Mặc Ngôn đem điều mình rõ ràng ép xuống đáy lòng, trên mặt vẫn tràn đầy vẻ cưng chiều, yêu thương.
Thu Tư xuống xe, liếc mắt nhìn xung quanh một lần, thấy người cần tìm liền vẫy tay về hướng đó. “A Mạch.”
A Mạch ở xa xa nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của Thu Tư, có thể nhìn trong ánh mắt anh khí lạnh lùng một tia ấm áp. Nó bước nhanh đến bên cạnh cậu, trên môi nở một nụ cười thản nhiên, lễ phép gật đầu với Tang Mặc Ngôn. “Chào chú Tang.”
Chú?! Ý cười lướt qua trong lòng Tang Mặc Ngôn, nhóc con vẫn cứ là nhóc con. Tuy nhiên nhìn A Mạch trước mắt lộ ra sự trầm ổn không hợp với bề ngoài ngây ngô, Tang Mặc Ngôn cũng có phần tán thưởng, nhưng ánh mắt thằng nhóc này nhìn Thu Tư vẫn làm cho Tang Mặc Ngôn thấy không vui.
Tang Mặc Ngôn dựa vào gần Thu Tư, vô cùng chiếm hữu đem cậu kéo vào trong lòng rồi mới gật đầu không chút biểu cảm với A Mạch.
Nhìn hai người đang âm thầm tranh cao thấp, Thu Tư cười bất đắc dĩ. Cậu tránh khỏi vòng ôm của Tang Mặc Ngôn, tiến lên vài bước vỗ vỗ bả vai A Mạch hiện giờ đã cao hơn cậu vài phân. Nhớ lại hình dáng nho nhỏ trước kia khiến cậu có cảm giác như người cha hiền thấy con gái từng bước trưởng thành. Nghĩ vậy, nụ cười của cậu rạng rỡ trên cả gương mặt. “A Mạch, em cao thêm rồi.”
Nhìn vẻ mặt Thu Tư, nụ cười của A Mạch càng thật tình hơn. “Vâng! Thường thường cũng có tập thể thao cho nên chiều cao tăng cũng khá nhanh.” Ở một góc độ Thu Tư không nhìn thấy, thằng bé nhướn nhướn mi với Tang Mặc Ngôn đứng ở sau cậu, khí thế khiêu chiến mãnh liệt làm cho khóe miệng của hắn với nhếch lên để lộ ra một nụ cười ý vị như vậy. Đi lên trước, Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Thu Tư còn đang đặt lên vai A Mạch, ôm cậu vào lòng và dịu dàng nhìn cậu. “Mình nên vào thôi.”
Ở trước mặt A Mạch làm những hành động thân mật như thế khiến mặt Thu Tư hơi đỏ lên một chút, nhưng trong đầu hiện lên hình ảnh Tang Mặc Ngôn cúi đầu tựa trên vai cậu lúc trước, bộ dáng có phần yếu ớt nên lần này Thu Tư không có hành động gì cả, ngược lại mang vài phần yên tâm tựa vào ngực hắn. “Ừ.”
~0~
Đi vào “khu tắm nắng”, Thu Tư liếc mắt lên nhìn vẻ mặt Tang Mặc Ngôn, trong lòng có một chút vui sướng vì trả thù thành công nên nụ cười của cậu cứ mãi nở rộ trên gương mặt.
Đem tất cả thu vào trong mắt, Tang Mặc Ngôn vẫn là nụ cười đầy yêu thương. Chỉ cần không phải để cho Thu Tư đi phơi nắng thật thì hắn bị lừa gạt một hai lần cũng có ngại gì đâu. Nhưng trên mấy bức tường, khi thấy những bức tranh lấy hoạt động tắm nắng là chủ đề chính vẫn hơi bực mình, đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của Thu Tư lúc nhìn những bức tranh lấy ánh nắng làm bối cảnh, con người là chủ đề chính thì đáy lòng hắn có chút ê ẩm bao phủ khắp thần kinh…
Nhìn vẻ mặt ghen tuông của Tang Mặc Ngôn lại cho rằng là vẻ bực mình khi bị lừa gạt, ý cười trong mắt Thu Tư càng lúc càng đậm, cậu sợ mình sẽ cười phá lên nên bước về phía A Mạch, những bước chân không lộ rõ ý đồ dù sao cũng không tránh khỏi ánh mắt của Tang Mặc Ngôn. A Mạch cũng nhận ra được vấn đề này, nó quay đầu lại nở một nụ cười khiêu khích với Tang Mặc Ngôn rồi lập tức nâng bàn tay đang dần trưởng thành đặt lên vai Thu Tư.
Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cánh tay khoác trên vai Thu Tư, vẻ mặt Tang Mặc Ngôn trầm xuống. Hắn bước về phía Thu Tư, nhân lúc cậu không chú ý liền ôm chặt lấy eo cậu kéo vào ngực mình. Khoảnh cách gần sát đến như vậy lại ở trước mặt mọi người khiến Thu Tư có chút mất tự nhiên giãy giụa trong lòng Tang Mặc Ngôn. “Chỗ này là nơi công cộng, anh mau buông em ra.”
Dùng thanh âm mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy, Tang Mặc Ngôn ghé sát môi vào bên tai cậu. “Nói một câu “em yêu anh” thì anh sẽ buông em ra.”
Cậu theo phản xạ lắc đầu mạnh. “Không.”
Nhướn mày một chút, hắn có chút buồn cười nhìn Thu Tư. “Em không, vậy anh cũng không.”
Nhìn chằm chằm Tang Mặc Ngôn đang theo chiều hướng gian manh, Thu Tư đành phải thỏa hiệp nghiêng gương mặt đỏ ửng nhìn về một bên, mím môi, nói với giọng lí nhí. “Em….yê a.”
Khẽ cắn vánh tai cậu, nghe thấy cậu kêu lên một tiếng Tang Mặc Ngôn mới vừa lòng rời ra. “Anh không nghe rõ.”
“Em…yêu anh.” Thanh âm càng lúc càng nhỏ những Tang Mặc Ngôn lại nghe chính xác những lời này. Trên môi lộ ra một nụ cười đắc thắng, hắn vô cùng thân thiết “trộm hương” trên gương mặt cậu rồi lập tức buông cánh tay đang ôm cậu ra, liếc nhìn thoáng qua A Mạch, tâm tình của Tang Mặc Ngôn nhất thời vô cùng sung sướng.
Không để ý đến Thu Tư đang vùng vẫy, hắn thuận thế nắm chặt lấy bàn tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau làm cho ý cười cùng ấm áp hòa tan trong mắt hắn. “Chúng ta phải đi.”
“Anh nói lời mà chẳng giữ lấy lời.” Thu Tư bĩu môi, liếc nhìn những người khác đều chăm chú vào những bức tranh trên tường nên không để ý đến hai người họ, cậu mới thấy yên tâm hơn.
Tủm tỉm cười nhìn Thu Tư, Tang Mặc Ngôn mới noi. “Anh chỉ nói là không ôm em cũng không nói là sẽ không nắm tay em.” Nhấn mạnh từng chứ làm cho Thu Tư bất mãn nhìn về phái tên khởi xướng Tang Mặc Ngôn, nhưng cậu cũng không bỏ tay đối phương ra.
Ánh mắt Tang Mặc Ngôn tràn đầy niềm vui rạng rỡ…
~0~
Một ngày ngắn ngủi cứ thế trôi qua, màn đêm vừa mới buông xuống Thu Tư buồn ngủ ghé vào thành sofa. Mặc dù đang xem tài liệu nhưng Tang Mặc Ngôn vẫn luôn chú ý đến Thu Tư, hắn thấy vậy bèn dừng công việc lại.
Đí tới trước mặt cậu, hắn nhẹ nhàng ôm cậu lên, nhìn vẻ mặt buồn ngủ của Thu Tư, hạnh phúc ấm áp bừng lên trong lòng hắn. Dịu dàng ôm cậu về phòng ngủ của hai người, thu xếp cho cậu ổn thỏa hắn cũng thay quần áo rồi nằm xuống bên cạnh cậu. Nhiệt độ từ cơ thể hai người tỏa ra làm khéo môi Tang Mặc Ngôn khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười, nhớ lại lời nói của Thu Tư hôm nay, niềm hạnh phúc kỳ diệu quẩn quanh trong lòng hắn. Mang theo niềm hạnh phúc này, Tang Mặc Ngôn từ từ nhắm hai mắt lại. Đột nhiên, như nghĩ đến điều gì hắn bất ngờ mở mắt ra. Xoay người nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, lại liếc mắt về phía Thu Tư đang say giấc. Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút. Khi nhìn thấy cả hai kim đồng hồ cũng chỉ đến ví trí số 12, hắn quyết tâm đánh thức Thu Tư đang chìm trong mộng đẹp. “Thu Tư, Thu Tư.”
Mang theo giọng mũi khàn khàn mơ ngủ, Thu Tư lẩm bẩm. “….Ưhm…Chuyện gì?”
“Ba chữ kia em có thể nói lại lần nữa không?”
Nheo đôi mắt mệt mỏi, Thu Tư có chút khó hiểu. “Ba chữ gì?”
“Em yêu anh.”
Nghe được những lời này, suy nghĩ đang từng bước tỉnh táo lại của cậu cũng bắt đầu chuyển động như thường. “Khụ…Đã hơn nửa đêm rồi, sáng mai anh còn phải họp nữa. Mau đi ngủ đi.”
Nhìn ra Thu Tư đang ngượng ngùng trốn tránh, Tang Mặc Ngôn xoay người đè lên cậu, trong nụ cười có mang theo một chút đen tối nhìn người dưới thân. “Em nói rồi anh sẽ cho em nghỉ ngơi.”
Uy hiếp “phấn hồng” thế này làm hai gò má Thu Tư nhàn nhạt đỏ ửng. “Em…Em mệt.”
Những ngón tay luồn vào trong chăn. châm chầm lướt trên thân thể Thu Tư, thanh âm của Tang Mặc Ngôn rất dịu dàng đồng thời cũng tràn ngập sự quyến rũ say lòng người. “Thu Tư, em không trung thực.”
Thu Tư cứng đờ cả người, bàn tay của Tang Mặc Ngôn tựa như ngọn đuốc, châm hỏa lên mỗi nơi trên người cậu. Cứ tiếp tục thế này, ngày mai nhất định cậu sẽ không đứng dậy được nữa. Lúc này, cậu thật nhớ Tang Mặc Ngôn thời kì lạnh như băng, dù sao không có công thức dịu dàng này cậu cũng có thể phản kháng được chút ít. Nhưng đối mặt với một Tang Mặc Ngôn hiền hòa, tình cảm thế này, chỉ cần người ấy cười, chính cậu cũng sẽ biến thành nước trong nháy mắt mà thôi.
“Ngày mai em nói được không?”
Chớp mắt cười, ôn nhu cúi xuống. “Thu Tư.”
Nhìn đôi mắt đặc biệt nghiêm túc của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư hít một hơi thật sâu, vòng tay qua cổ hắn kéo xuống, nhẹ nhàng dâng đôi môi mình lên chạm đến môi hắn rồi lập tức rời ra đem mắt quay sang một bên. “Em yêu anh.”
Cúi đầu đầy yêu thương, Tang Mặc Ngôn nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Thu Tư, hôn lên má cậu những nụ hôn thật dịu dàng, thật nhẹ nhàng nhưng đều là hương vị của hạnh phúc. “Thu Tư, anh cũng yêu em.”
“Ừ.” Đáp nhẹ một tiếng, Thu Tư vùi đầu vào trước ngực Tang Mặc Ngôn, ở một góc độ hắn không thấy, khéo miệng cậu khẽ gợi lên, trong mắt chứa đầy ấm áp.
Trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều, Tang Mặc Ngôn nằm về giường, ôm lấy Thu Tư, bàn tay cũng nhẹ nhàng đặt ở sau lưng cậu. Một lúc sau nghe được tiếng hít thở đều đều, biết là Thu Tư đã ngủ say, khóe miệng Tang Mặc Ngôn tạo thành một nụ cười. Hắn nghiêng người nhìn ngày tháng bên dưới đồng hồ – mùng 2 tháng 4, hạnh phúc trong lòng càng tăng. Mang theo sự ấm áp này, hắn giúp Thu Tư đắp chăn xong cũng chớp mắt đi vào giấc mộng…
Hết quyển 1.