Thu Tư

Chương 23:




Mặt trời lấp ló từ từ nhích người nơi chân trời, ánh nắng ấm áp chen vào trong căn phòng vẫn còn đậm không khí buồn ngủ. Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn thoáng qua Thu Tư đang chìm trong hương vị ngọt ngào của mộng đẹp, đôi môi hắn khẽ mỉm cười và dịu dàng hôn lên trán cậu rồi mới thỏa mãn bước xuống giường.
Nghe thấy tiếng nước rào rào từ phòng tắm truyền đến, Thu Tư chậm rãi mở mắt, con ngươi trong trẻo không còn chút buồn ngủ. Cậu nâng tay chạm lên nụ hôn ấm áp mà Tang Mặc Ngôn lưu lại, khóe miệng cũng hơi cong lên. Bàn tay dưới chăn khẽ chạm lên bụng mình, trong ánh mắt có sự mê mang chốc lát. Thu Tư thở dài, cho dù cậu có quyết tâm bao nhiêu đi chăng nữa thì khi phải chính thức đối mặt bất an và phức tạp cứ mãi lởn vởn trong lòng…
“Ngủ thêm một lúc nữa đi! Bây giờ vẫn còn sớm.” Lúc Thu Tư đắm chìm trng suy nghĩ của mình thì Tang Mặc Ngôn đã bước ra từ phòng tắm. Trên tay cầm một chiếc khăn bông lau lau đơn giản mái tóc sũng nước của mình, hắn ngồi xuống bên cạnh Thu Tư rồi cúi người hôn cậu. “Hôm qua ngồi trên thuyền những năm tiếng chắc chắn là em đã mệt muốn chết rồi, hôm này đừng đi làm nữa.’
Thu Tư nằm trên giường cũng không muốn dậy. Cậu nhìn Tang Mặc Ngôn, hình như thấy hắn là có một lực lượng thần kỳ có thể đem bất an trong tim chắt lọc thành niềm an tâm ấm lòng. “Mặc Ngôn, hôm nay em muốn về thăm cô nhi viện.”
“Chờ anh đi khảo sát ở Châu Âu về rồi anh cùng đi với em được không?” Nhìn Thu Tư lắc đầu, Tang Mặc Ngôn đành thở dài bất đắc dĩ. “Anh bảo Thiệu Vân mốt lát nữa đưa em đi.”
“Tháng trước em đã lấy được bằng lái rồi, lần này em muốn tự lái xe đi.”
“…Vậy cũng được.” Không muốn nhìn thấy trên gương mặt Thu Tư có bất kỳ vẻ mất mát nào nên Tang Mặc Ngôn không còn cách nào khác là phải gật đầu nhưng hắn vẫn lo lắng dặn dò. “Vậy em lái xe nhất định phải cẩn thận một chút, 10h anh lên máy bay khi nào em đến thì phải gọi điện cho anh.”
“Vâng.” Một tay chống lên drap giường mềm mại dưới thân, Thu Tư ngồi dậy cầm lấy chiếc khăn trong tay Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng lau những giọt nước đang chảy xuống trên tóc hắn, cậu lau rất dịu dàng làm gương mặt Tang Mặc Ngôn đều rạng rỡ nụ cười. “Thật sự không muốn cùng anh đi Châu Âu sao?”
Chuyển tầm nhìn sang nơi khác rất tự nhiên. “Để lần khác đi! Lần này e là em mệt mỏi quá, bây giờ chỉ muốn nằm ở nhà chả muốn đi đâu cả.”
Cầm lấy tay Thu Tư, Tang Mặc Ngôn nở nụ cười hiền hòa. Tựa đầu lên trán cậu, hắn dịu dàng nói. “Anh sẽ cố gắng về sớm.”
Nhìn ánh mắt chan chứa thâm tình của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư gật đầu rồi tiến vào lòng hắn tựa lưng trong ngực Tang Mặc Ngôn, nhắm hai mắt lại như là đang nạp năng lượng dự trữ cho mình vậy.
Vỗ vỗ cành tay gầy gầy của Thu Tư, trong ánh mắt, nơi khóe mệnh của Tang Mặc Ngôn đều là nụ cười hòa nhã dành riêng cho cậu. “Bữa sáng muốn ăn gì? Anh sẽ bảo Thiệu Vân đi làm cho em.”
“Trứng, bánh mì và sữa.”
“Chỉ thế thôi?”
“Chỉ thế thôi…” Một người ngẩng đầu một người cúi đầu, trong vô ý hai đôi môi mềm mại lướt qua nhau rồi họ cùng nhìn nhau cười. “Để anh đi gọi hắn chuẩn bị.” Ôm Thu Tư đặt lên trên giường, Tang Mặc Ngôn đứng lên bước ra khỏi giường vào nước rồi lại không nhẫn được mà bước trở về. Nụ hôn khẽ khàng dừng lại ở trên môi Thu Tư, bù cho sự ấm áp chưa kết thúc trước đó.
Hôn xong, Tang Mặc Ngôn mới rời đi cùng nụ cười hạnh phúc.
Nhìn Tang Mặc Ngôn bước ra khỏi phòng ngủ, trái tim Thu Tư như trống rỗng ngay lập tức. Nhớ đến thời gian đã hẹn với Âu Dương Hằng Ngữ, Thu Tư vỗ vỗ hai gò má của mình rồi xuống giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.