Thu Tư

Chương 40:




Thu Tư thay quần áo xong thì Vương Lạc cũng chuẩn bị xong thuốc tê. Lúc này đây tất cả mọi chuyện anh đều không để người khác động tay vào, có lẽ sẽ mệt mỏi hơn bình thường rất nhiều nhưng đó là điều duy nhất anh có thể làm để đối mặt với Thu Tư.
Dưới ánh mắt đầy tin tưởng mới có thể diễn tiếp tiết mục vụng về.
Vén tay áo của chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình mà Thu Tư đang mặc lên, Vương Lạc mang theo nụ cười thoải mái hỏi Thu Tư. “Khẩn trương à?”
Câu hỏi của Vương Lạc làm Thu Tư khẽ cười. “Bảo không khẩn trương thì là nói dối.”
“Sẽ xong nhanh thôi.”
“Ừ.” Cậu gật đầu, “…Vương Lạc.”
Mũi tiêm đã đè lên mạch máu nhưng vẫn chưa đâm vào, Thu Tư khẽ gọi nhẹ lại làm Vương Lạc hơi chột dạ mà run tay, anh ổn định cảm xúc xong rồi hỏi. “Sao vậy?”
Mặt đối mặt, Thu Tư hơi mím môi. Sự day dứt mãi đè nén trong lòng làm cậu bất giác cúi thấp đầu xuống. “Xin lỗi!… Lúc trước không phải là tôi cố ý lừa anh đâu.”
Thu Tư nói vậy làm anh hơi run lên, mũi thuốc tê trên tay cũng vô thức mà cách xa cánh tay cậu. “Tôi biết.” Thầm thở dài trong lòng, ánh mắt Thu Tư lại hiện lên trong đầu anh khiến Vương Lạc càng thêm áy náy, mũi tiêm trên tay cũng trở nên thật nặng nề. Nếu lúc ấy anh không lơ là sơ suất thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay xảy ra.
“Anh làm sao vậy? Không thoải mái à?” Vẻ mặt Vương Lạc trắng bệch làm Thu Tư hơi lo lắng.
Ánh mắt quan tâm lại càng làm cho Vương Lạc thấy mình thật đáng giận, anh cố cười thật thoải mái. “Không sao cả, chỉ là tôi nhớ ra mình còn mấy việc chưa xử lý xong, lát nữa tôi bảo y tá tiêm thuốc tê cho cậu được chứ?”
Thu Tư gật đầu, trong mắt cậu thêm phần thông cảm hiểu ý người. “Ừ! Anh bận thì cứ đi đi.”
Nói xong, Vương Lạc đứng dậy thong thả bước ra ngoài thật tự nhiên, nhưng lúc này trong lòng anh lại không bình tĩnh như vẻ bên ngoài…
Nhìn Vương Lạc càng lúc càng đi xa, Thu Tư lại thêm lo lắng. Cậu nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ mà không rời mắt…
“Trùng hợp vậy?!”
Tại không gian tĩnh lặng bất ngờ có một giọng nam xen vào làm Thu Tư sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đứng cạnh cửa, cậu có hơi thắc mắc. “Xin hỏi ngài là?”
“Nhanh như vậy đã quên tôi?”
Thanh âm có hơi quen thuộc nhưng vẫn không thể gợi cho Thu Tư nhớ được là mình đã gặp người này ở đâu.
Đi vào trong phòng, người đàn ông không mời tự đến này quan sát trang phục trên người Thu Tư. “Cậu sinh bệnh?”
Thu Tư cũng không biết phải trả lời như thế nào nên cậu có hơi ngập ngừng. Dù sao quyết tâm là quyết tâm nhưng khi phải thẳng thắn trước mặt người khác thì cậu vẫn thấy khó có thể làm được.
Không biết vì sao đối với chàng trai trẻ chỉ gặp mặt có hai lần mà Lâm Triết Hãn lại vượt quá giới hạn trước kia của hắn, có một cảm giác xa lạ mang tên ‘lo lắng’ nảy mầm trong lòng. Nhìn thấy bản báo cáo kiểm tra Vương Lạc để lại trên bàn cách đó không xa, hắn vòng qua Thu Tư đi đến trước bàn và lật bản báo cáo xem nhanh, ánh mắt Lâm Triết Hãn càng thêm nghi vấn. “Đây là bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của cậu sao?”
Thu Tư không lảng tránh mà gật đầu. “Vâng.”
“Cậu ghép tử cung nhân tạo, phẫu thuật này rất thành công.” Lại liếc mắt quan sát quần áo trên người Thu Tư, vẻ mặt hắn rất ngờ vực. “Bây giờ có phải cậu chuẩn bị mổ nữa phải không?”
Cảm giác có chuyện bất thường xảy ra, Thu Tư lại gật đầu. “Vương Lạc nói cho tôi biết là ca phẫu thuật này xuất hiện một vấn đề nho nhỏ nên cần phẫu thuật lần nữa.”
Nhíu máy trầm tư, Lâm Triết Hãn vẫn quyết định nói cho chàng trai trẻ này những điều hắn biết. “Tôi làm việc ở bệnh viện đã hai mươi mấy năm cho nên tôi xin chịu trách nhiệm mà nói cho cậu biết, phẫu thuật của cậu rất thành công, không có triệu chứng xấu gì xảy ra cả.”
Nghe đáp án như vậy, Thu Tư cảm giác được những ngón tay của cậu lạnh lẽo đến kinh người. “Ý của ông là…”
Thở dài một hơi, Lâm Triệt Hãn vẫn trả lời đúng sự thật. “Cậu hoàn toàn không cần mổ thêm lần nữa.”
Ờ thì hiện giờ tớ chưa xác định được chính xác thân phận của Lâm Triết Hãn nên mạn phép để “hắn”. Khi đã rõ ràng thì tớ sẽ sửa lại trong bản word~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.