Thu Tư

Chương 41:




Một câu nói như lời phán quyết làm Thu Tư vô lực ngồi sụp xuống trên giường bệnh, trong đôi mắt đen ẩn giấu vẻ không dám tin. Từ tin tưởng đến lừa dối, tuy rằng cậu biết rõ vì sao Tang Mặc Ngôn lại làm như vậy, tất cả là vì cậu nhưng trái tim vẫn đau đớn như bị xé nát.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Thu Tư, Lâm Triết Hãn thở dài rồi yên lặng rời khỏi phòng, lưu lại cho cậu một không gian yên tĩnh để từ từ suy nghĩ…
Thu Tư ngơ ngác ngồi đó, cảnh vật trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ. Cảm giác trời đất quay cuồng khiến cậu không thể không chống tay lên thái dương, đau đớn làm cậu chết lặng. Nhưng mà trong đầu lại bắt đầu trở nên rõ ràng, cậu nên đối mặt với chuyện này như thế nào? Như thế nào đối mặt cùng Tang Mặc Ngôn thâm tình không dứt với cậu!?
Vừa mới thương lượng xong mọi việc cùng Vương Lạc, Tang Mặc Ngôn đẩy cửa phòng nghỉ ra, nhìn Thu Tư đang cúi đầu ngồi một chỗ và không biết đang suy nghĩ điều gì thì hắn cười dịu dàng. “Thu Tư.”
Tiếng gọi nhẹ nhàng khe khẽ này vẫn là điều mà Thu Tư không muốn xa rời, nhưng mà lúc này nghe thấy thì trái tim lại đau đớn đến rất khó có thể chịu đựng được. Đè nén cảm xúc biểu hiện ra ngoài, Thu Tư ngẩng đầu nên, khóe môi mang một nụ cười vừa chân thực lại vừa như hư ảo.
Nhận ra hình như Thu Tư đang chịu áp lực điều gì, Tang Mặc Ngôn có hơi lo lắng ôm lấy eo cậu và kéo cậu vào lòng. “Suy nghĩ gì vậy?”
Lắc đầu, Thu Tư hơi mỉm cười. “Không có gì.”
“Đang lo lắng chuyện phẫu thuật sao?” Tang Mặc Ngôn khẽ hôn lên môi Thu Tư, bàn tay đặt ở hông cậu cũng hơi nâng lên đặt trên lưng cậu và nhẹ nhàng xoa xoa như trấn an. “Đừng sợ, lần này có anh ở bên cạnh em.”
Vài chữ đơn giản lại như biến thành làn gió mát dịu dàng vuốt ve sự đau khổ trong lòng Thu Tư. “Mặc Ngôn, anh yêu em không?”
“Yêu.” Còn hơn cả mạng sống của anh.
Thu Tư ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên, trên gương mặt như không còn chút máu nhưng vẫn mỉm cười thản nhiên. “Vậy vì sao anh lại nói dối em?”
Cánh tay ôm Thu Tư bất giác dùng thêm sức. “…Thu Tư, anh không muốn em bị tổn thương.”
“Mặc Ngôn, tâm lý bị tổn thương còn làm cho người ta đau đớn hơn gấp vạn lần vết thương nơi thân thể.”
“Thu Tư…”
Tránh khỏi ngực hắn, Thu Tư đứng lên. Cậu thực sự không biết nên dùng biểu tình gì để đi đối mặt với người yêu đã lừa dối mình. “Em nghĩ quay về cô nhi viện một thời gian.”
“Thu Tư, em hãy nghe anh nói.” Tang Mặc Ngôn vội vàng ôm lấy Thu Tư, trái tim bất ngờ đập nhanh. “Nhận ca mổ này đi. Nếu em muốn một đứa bé thuộc về chúng ta thì anh có thể cho em.”
Sắc mặt Thu Tư tái nhợt, cậu nhìn chằm chằm vào Tang Mặc Ngôn và lắc đầu. Cậu đẩy vòng ôm của hắn ra, lui dần về phía sau rồi thở dài một hơi. “Tang Mặc Ngôn, anh vẫn không hiểu. Em nghĩ chúng ta cần một thời gian để bình tĩnh lại.”
Tang Mặc Ngôn chậm rãi bước lên, hắn mặc cho Thu Tư giãy giụa màôm cậu vào lòng. Một bàn tay hẩy hẩy lọn tóc lòa xòa trên trán cậu, tay kia thì nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Thu Tư. “Thu Tư, tỉnh táo lại nào. Chúng ta cần nói chuyện.”
“Chúng ta không có gì để nói cả.” So với ngữ điệu lúc nãy, giọng nói của cậu lúc này lại khẽ khàng như không còn chút sức lực nào.
Tang Mặc Ngôn ôm chặt hơn thân hình gầy yếu của Thu Tư, trên gương mặt hắn là sự dịu dàng vô hạn. “Anh không muốn em chịu bất cứ tổn thương nào cả.”
Thu Tư ngẩng đầu nhìn Tang Mặc Ngôn, gương mặt cậu không có vẻ cảm động gì, ngược lại còn mang theo vẻ tức giận. “Sức khỏe thân em thì mới là sức khỏe, còn của anh thì không phải à?” Cậu hít một hơi thật sâu. “Mặc Ngôn, tình yêu không cần sự nỗ lực từ một phía.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.