Nhìn Thu Tư bị hắn phủ kín tròn tròn như bánh bao, Tang Mặc Ngôn mới vừa lòng gật đầu, lấy chiếc khăn quàng cổ dày màu trắng vòng qua cổ Thu Tư rồi mới cầm lấy tay cậu. “Chúng ta đi thôi!”
Dừng bước lại, Thu Tư buồn cười nhìn chính mình trong gương, “Mặc Ngôn, anh thật sự có ý định mặc cho em giống như một quả cầu thế này rồi cùng anh đi ra ngoài hả?”
“Trời lạnh lắm.” Ba chữ thật dịu dàng làm Thu Tư vốn không đồng ý với cách ăn mặc này cũng phải cười gật đầu. Cậu ngồi vào trong chiếc xe dừng ở sân rồi cùng Tang Mặc Ngôn đi vào trong nội thành. Tới bãi đỗ xe của khu thương mại, Tang Mặc Ngôn cẩn thận dừng xe lại rồi cùng Thu Tư xuống xe và đi thang máy lên đến tầng cao nhất.
Đi qua mấy cửa hàng quần áo mà cũng không hợp nhãn được cái nào, hai người cứ nhàn nhã bước đi, hai bàn tay trong lúc vô ý cùng đan xen với nhau. Đi đến shop thứ 10, Tang Mặc Ngôn lén nhìn thoáng qua thấy Thu Tư vẫn rất phấn chấn thì hắn mới thấy an tâm đôi chút. Tầm mắt lướt đến chuyên khu trẻ con ở trên bảng hướng dẫn, mặc dù không tình nguyện nhưng hắn vẫn kéo tay Thu Tư nhắc nhở. “Bên kia có đồ dùng cho trẻ em, có đến đó xem không?”
Trên mặt Thu Tư lập tức hiện lên vẻ hăng hái, cậu gật đầu. “Có chứ.”
Ghen tuông trong lòng Tang Mặc Ngôn càng thêm đậm nhưng vẫn cùng Thu Tư đi vào khu trẻ em, nhìn thấy đủ loại đồ chơi và quần áo đáng yêu, tâm tình Thu Tư có chút phức tạp nhưng nụ cười trên gương mặt không thay đổi gì. “Mặc Ngôn, giường cho bé này thế nào?” Khẽ lay động chiếc giường trẻ con bên cạnh, Thu Tư nghiêng đầu hỏi Tang Mặc Ngôn.
Tang Mặc Ngôn chỉ nhìn lướt qua chiếc nôi rồi chuyển ánh mắt về phía Thu Tư. “Cũng được.”
“Hai vị tiên sinh, đây là mẫu giường trẻ con thịnh hành nhất năm nay, hơn nữa kiểu này còn có tổ chức hoạt động nên có thể được ưu đãi đến 8 phần.” Từ lúc hai người đi bước đầu tiên vào đây, ánh mắt của người bán hàng đã chăm chú dính sát vào họ. Không phải vì vẻ bề ngoài đẹp trai mà là không khí ám muội tay trong tay của họ, ở trong xã hội ngày nay, có thể mặc kệ cái nhìn của người ngoài bên nhau hạnh phúc ngọt ngào như thế đều khiến cho bất kỳ kẻ nào khâm phục và hâm mộ.
Giọng nói thân thiết mà lễ phép làm Thu Tư khẽ gật đầu, nghĩ muốn mỉm cười nhưng lại sợ Tang Mặc Ngôn đi bên cạnh ghen tuông vớ vẩn nên đành phải cố gắng làm cho mình không có biểu cảm gì hết. “Xin hỏi, còn có hình thức nào khác không?”
“Có, xin mời sang bên này.” Thu Tư cố ý làm bất hòa nhưng không khiến đối phương xấu hổ mà ngược lại có thể khiến người ta cảm giác được cậu đối với tình nhân thật tri kỷ. Người bán hàng dè dặt nhìn người đàn ông đẹp trai lạnh lùng, trong lãnh đạm có sự dịu dàng không nói nên lời đứng bên cạnh người đàn ông thanh tú, biểu tình ám áp chỉ đối với người bên cạnh làm cho nhân viên cửa hàng vừa tròn 22 tuổi tràn ngập niềm khát khao vô biên với tình yêu.
“Tiên sinh, mẫu này thì sao?” Chỉ vào một chiếc giường có treo một vài hình đồ chơi nhỏ xinh, người bán hàng tiếp tục giới thiệu. “Kiểu này có âm nhạc, đồ chơi bên trên cũng có thể xoay tròn theo điệu nhạc.” Ấn nút theo như lời cô ấy nói, quả nhiên tiếng nhạc dịu nhẹ vang lên cùng với những đồ chơi xoay tròn hiện lên trong mắt Thu Tư.
Dường như có thể tưởng tượng được một đứa bé nho nhỏ mới sinh nằm trên giường cười khanh khách, nụ cười trên gương mặt Thu Tư cũng rõ ràng hơn. “Kiểu này được đấy.” Thấy bắt đầu nóng, Thu Tư cởi khăn quàng cổ ra khoác trên tay.
“Đúng vậy, tiên sinh. Hơn nữa mẫu này là chọn hàng rào hình trụ, bên trong còn có phương pháp bảo vệ an toàn cho bé, nhưng mà mẫu này không có ưu đãi.”
Thu Tư rất thích chiếc giường này nhưng cậu vẫn quay sang hỏi ý kiến Tang Mặc Ngôn. “Mặc Ngôn, kiểu này được không?”
“Ừ, cũng được.” Cũng chẳng để ý đến chiếc giường nhỏ này sẽ để cho con hắn nằm, Tang Mặc Ngôn có chút coi thường rõ rệt, Thu Tư thở dài trong lòng, trên mặt vẫn hiền hòa như trước. “Tiểu thư, tôi lấy chiếc này, cô giúp tôi đóng lại rồi đưa đến địa chỉ này.” Dứt lời, cậu đưa địa chỉ cùng số tiền mặt theo giá được niêm yết. “Phiền cô.”
“Ngài khách khí rồi.” Cúi người mỉm cười, nhân viên bán hàng thanh toán xong rồi đưa phiếu xuất nhập cho Thu Tư. “Tiên sinh đi thong thả, 6h tối này chúng tôi nhất định sẽ đưa hàng đến.”
“Ừ.” Cậu gật đầu rồi cùng Tang Mặc Ngôn đi ra khỏi cửa hàng, tiếp tục nhãn nhã đi dạo. Mà tầm mắt quét về phía tay cậu và tay Tang Mặc Ngôn không biết khi nào thì đan xen lấy nhau, Thu Tư cũng chỉ mỉm cười, cậu không giật ra cũng không để ý đến ánh mắt của người khác; ngược lại còn híp mắt có vẻ như rất hưởng thụ cảm giác này. Ánh mắt của cậu đối điện với tầm nhìn của Tang Mặc Ngôn, ý cười bên môi Thu Tư cũng rạng rỡ hơn…