“Thu Tư, về nhà rồi.”
Nhìn Tang Mặc Ngôn mở cửa xe với vẻ dịu dàng, Thu Tư khẽ nở nụ cười nhẹ. Cậu cầm lấy bàn tay Tang Mặc Ngôn và bước ra khỏi xe, hồi lâu chưa tiếp xúc với không khí lạnh lẽo nên Thu Tư bất giác rùng mình. Tang Mặc Ngôn đứng bên cạnh vội vàng ôm lấy Thu Tư, dùng nhiệt độ của cơ thể mình xua tan đi khí lạnh trên thân mình người yêu. Khóe môi Thu Tư hơi cong lên, gìn giữ trong lòng những biểu hiện tri kỉ của đối phương. Một cơn gió thổi đến khiến những cành cây khẳng khiu hai bên đường lay động, những bông tuyết chất đống trên mặt đất nhẹ nhàng bay theo chiều gió dừng lại trước mặt Thu Tư. Hình ảnh này làm nụ cười trên môi cậu càng rạng rỡ.
Siết chặt lấy thân hình lạnh như băng, ánh mắt Tang Mặc Ngôn dịu dàng lại rất yêu chiều. “Trời lạnh lắm, chúng ta vào nhà thôi.”
Nâng tay phủi những bông tuyết đọng trên tóc Tang Mặc Ngôn, xúc cảm lạnh lẽo làm Thu Tư khẽ run lên, cậu gật đầu, “Ừ”. Đang nói, cậu quay đầu nhìn Thiệu quản gia đang đứng ở cửa, vẫn nghiêm trang có lễ như trước khiến Thu Tư lại nở nụ cười lần nữa.
Thấy Thu Tư mỉm cười, Thiệu quản gia cũng cười ôn hòa. “Hoan nghênh ngài về nhà, tiên sinh.”
Bắt đầu từ ngày thứ nhất cậu nằm viện, Thiệu Vân liền vì cậu mà chuẩn bị bữa ăn rồi chạy đi chạy lại hai nơi. Lòng biết ơn vẫn giữ sâu trong lòng làm câu nói của cậu càng thêm chân thành hơn. “Cảm ơn anh Thiệu quản gia.”
Hơi cúi thấp người, Thiệu Vân không trả lời mà chỉ mỉm cười, anh bước lùi sang một bên, giơ tay lên làm một tư thế mời theo đúng lễ nghi. “Xin mời chủ nhân và tiên sinh vào nhà.”
Tang Mặc Ngôn gật đầu, nhẹ nhàng hôn lên má Thu Tư rồi mới cùng cậu bước vào trong nhà.
Đi vào phòng, nhìn cách bài trí xung quanh khác hẳn với lúc trước cùng với xúc cảm mềm mại dưới chân làm Thu Tư thêm nghi hoặc cúi đầu xuống. Nhìn thấy trên mặt sàn được phủ một lớp thảm dày, cậu liền hiểu rõ đằng sau mọi thứ này là sự quan tâm săn sóc của Tang Mặc Ngôn.
Quan sát lần nữa, niềm hạnh phúc trong ánh mắt Thu Tư càng dâng đầy, cậu dừng tầm mắt về phía người yêu. “Cảm ơn anh, Mặc Ngôn.” Mọi gia dụng, từng góc trong nhà đều chuyển sang thiết kế mềm mại, trong phòng không có bất cứ vật thể bén nhọn gì càng có vẻ ấm áp lạ thường. Tất cả những điều này sao cậu không cảm động cho được.
Chỉ dịu dàng nhìn cậu, Tang Mặc Ngôn không nói gì, nụ hôn nhẹ nhàng in lại trên mắt cậu. Hành động cẩn thận mà hiền hòa còn hơn những nhu tình thiên ngôn vạn ngữ. Hắn cầm tay Thu Tư, những ngón tay đan vào nhau thật ấm áp. “Em mệt rồi nhỉ! Chúng ta quay về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”
Vẫn chưa ăn gì cả nên thân thể rất mệt mỏi, ngay cả đứng thẳng cũng là chuyện khó, Thu Tư gật đầu. Tuy vậy nhưng nụ cười trên gương mặt cậu vẫn không có gì thay đổi.
Cảm giác thân thể Thu Tư đã đến cực hạn,Tang Mặc Ngôn buông tay Thu Tư ra, hắn vòng tay qua eo cậu và dịu dàng ôm lấy Thu Tư. Nhìn thoáng qua người trong lòng mình, Tang Mặc Ngôn mới yên tâm ngẩng lên, giọng nói cũng biến trở thành không chút cảm xúc.”Nấu cháo đi, lát nữa mang lên.”
“Vâng, thưa ngài.”
Nghe thấy câu trả lời của Thiệu Vân, Tang Mặc Ngôn liền ôm Thu Tư lên phòng ngủ…
Nhẹ nhàng đặt Thu Tư lên giường, cúi người giúp cậu cởi giày. Những ngón tay chạm vào bàn chân lạnh băng làm Tang Mặc Ngôn vô cùng đau lòng. Hắn đứng dậy thoát quần áo giùm Thu Tư, lại thay cho cậu bộ đồ ngủ rồi đỡ cậu nằm thẳng lại trên giường. Nhìn Thu Tư đầy mệt mỏi dần dần nhắm mắt lại, Tang Mặc Ngôn mới đứng dậy cởi áo khoác của mình ra, ngồi xuống cuối giường. Hắn cởi áo ra và nâng bàn chân lạnh lẽo của Thu Tư kề sát vào lồng ngực nóng rực của mình để sưởi ấm.
Sự ấm áp từ bàn chân truyền đến làm Thu Tư thoải mái rên một tiếng. Cậu hơi mở mắt ra, ánh vào trong mắt là hình ảnh Tang Mặc Ngôn vẫn dịu dàng như thế nhưng khi tia nhìn của cậu chuyển về phía nơi khiến mình ấm áp thì Thu Tư ngây ngẩn cả người. Cậu cử động, nghĩ muốn rời chân mình đi nhưng lại không chút khí lực nào cả. “Mặc Ngôn…”
Nhìn Thu Tư, giọng nói đầy từ tính cũng vang lên theo. “Ngủ đi, Thu Tư. Không sao đâu, chút lạnh ấy không có ảnh hưởng gì với anh cả.”
Thu Tư lắc đầu. “Em đã không lạnh nữa rồi, Mặc Ngôn.” Cảm giác sự lạnh lẽo dán chặt vào ngực như thế cậu đã từng phải chịu, buốt giá thấu xương sẽ làm cho người ta càng thấy rét lạnh hơn trước rất nhiều. Tuy rằng ở trong phòng không lạnh nhưng thời tiết lại trái ngược lại, dù gì đây cũng là chuyện khó khăn.
“Thật sự không sao mà.”
“Tang Mặc Ngôn.”
Nghe được thanh âm đầy tức giận của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn vẫn mỉm cười dịu dàng. Cảm giác được bàn chân Thu Tư không còn lạnh nữa thì hắn mới vùi bàn chân cậu lại vào chăn. Tang Mặc Ngôn xốc chăn lên, nằm xuống bên cạnh Thu Tư nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng và hôn cậu. “Đừng tức giận nữa, như thế sẽ không tốt với thân thể chút nào đâu.”
Tuy là nằm sát trong lòng hắn nhưng Thu Tư lại nhắm chặt mắt lại không thèm nhìn hắn.
Biết Thu Tư đau lòng mình, Tang Mặc Ngôn thấy ấm áp từ tận đáy lòng. Hắn dịu dàng cầm lấy bàn tay của Thu Tư. “Bận bịu từ sáng, em cũng mệt mỏi rồi thì ngủ đi. Đến bữa anh sẽ gọi em dậy.”
Có lẽ những lời nói nhẹ như thôi miên đã dần dần có tác dụng, và cũng có lẽ là do mệt mỏi quá rồi nên mi mắt nặng như chì của Thu Tư dính chặt vào với nhau. Cậu từ từ thiếp đi trong vòng tay của Tang Mặc Ngôn.