Giai Kỳ điều khiển trực thăng, cố lái ra vùng biển gần khu dân cư nhất có thể.
" Nghe này! Chúng ta không thể hạ cánh ở đây!
Chiếc trực thăng này sẽ được tôi điều khiển đến vùng biển phía trước!
Các người rời khỏi đây đi! " cô phát lệnh cho họ, thời gian cấp bách không thể để họ theo cô cũng rơi xuống biển.
" Sở tiểu thư, như vậy không được! " Đinh Hề Tiết lo cho an nguy của cô, vừa khuyên vừa cố nghĩ cách.
Nhưng, trong tình thế nguy cấp, không có cách nào giải quyết, nếu không có người điều khiển trực thăng tiếp tục lái ra biển, nó sẽ đâm thẳng vào khu dân cư, hậu quả vô cùng nặng nề.
" Đi mau! Mấy người đừng kéo dài thời gian nữa!
Ở đây không ai giỏi hơn tôi đâu! " Giai Kỳ quát lớn, đôi mắt ầng ậng lệ.
Không phải cô sợ chết, mà cô đang đặt mạng sống từng người lên vai mình, phải dùng cả tính mạng của mình bảo vệ họ.
Đinh Hề Tiết do dự, vì những người khác, vì người dân, buộc lòng cùng những người khác chuẩn bị nhảy ra ngoài, trước khi đi, anh phát thông báo tín hiệu, báo tin nguy cấp cho Cửu Thành Ưng, để Thành Ưng lái tàu quân đội ra biển, có thể kịp thời tiếp ứng cho Giai Kỳ.
" Đi mau! " Giai Kỳ quát tháo.
Chiếc trực thăng dần mất thăng bằng, rung lắc liên tục, tiếng báo hiệu vang lên không ngừng, quạt thông gió bị nổ. Đinh Hề Tiết cùng những người lính bị mất thăng bằng, loạng choạng.
Giai Kỳ nóng ruột, quát lên lần cuối.
" Đi nhanh! "
Cùng với tiếng nói của cô, Đinh Hề Tiết cắn răng, cùng những người kia nhảy ra ngoài, mở dù đáp xuống biển.
Nhận được thông báo, Cửu Thành Ưng tức tốc lái tàu ra đó, hai mắt dõi theo chiếc trực thăng đang dần mất lái trên kia, hét lớn.
" Giai Kỳ!!! " tim anh đập liên hồi, không ngờ tới lại xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, lòng anh nơm nớp lo sợ, sợ Giai Kỳ sẽ rời bỏ anh.
" Giai Kỳ, em phải bình an... " anh thầm cầu nguyện.
" Mau, mau ra đó nhanh! " rồi lại hối thúc binh sĩ.
Tên thiếu tá theo anh bắt đầu sợ hãi, hắn không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này, sợ mọi chuyện bị lộ, mình sẽ bị trách phạt.
Giai Kỳ điều khiển trực thăng trên cao, ngả nghiêng theo nó, cánh quạt lúc chậm lúc nhanh, chập chờn, khói bốc ra từ động cơ phủ cả một vùng trời. Cô gái kiên cường, tháo nhanh thắt an toàn, chuẩn bị sẵn tâm thế, cùng chiếc trực thăng lao thẳng xuống biển sâu.
* Bùm *
Không phải tiếng nổ, là tiếng trực thăng lao xuống biển tạo nên một vùng địa chấn, nước văng cao ngút ngàn, không kịp thấy hình ảnh của chiếc trực thăng ấy, nó đã lồng vào biển nước mênh mông.
" Giai Kỳ!!! " Cửu Thành Ưng hét lớn, hai mắt anh đỏ hoe hướng sang nơi trực thăng lao xuống.
Chiếc trực thăng lao xuống, bị áp lực của nước làm vỡ kính điều khiển, va đập luôn lồng ngực của Giai Kỳ, ép cho cô đập mạnh gáy cổ vào thành ghế, mất đi ý thức tạm thời, cơ thể trôi lơ lửng trong khoang buồng lái.
" Hạ Chi! "
Tiếng của một người phụ nữ văng vẳng bên tai Giai Kỳ.
Giọng nói này phát ra từ kí ức của cô, giọng nói cực kỳ êm tai, Giai Kỳ trong tiềm thức, đáp lại giọng nói ấy.
" Là ai? Ai vậy?
Hạ Chi là ai? "
" Hạ Chi! Đừng ra ngoài! " tiếng nói của người phụ nữ hớt hải.
Giai Kỳ nghe không hiểu, bóng của phụ nữ đó hiện dần trong tâm trí cô, mặc một bộ đồ người hầu, rách rưới, bẩn thỉu. Giai Kỳ không nhìn thấy rõ mặt người phụ nữ ấy, chỉ thấy những giọt máu từ cánh đang rơi, nhỏ tí tách trước mặt cô.
Một vùng không gian như cửa ngục tù, kiềm hãm lại ý thức cô không thể đi tới chỗ người phụ nữ đó nhìn rõ mặt bà ấy.
Cảnh tượng trước mắt bắt đầu thay đổi.
" Hạ Chi! Đừng ra ngoài!
Núp ở đây! Núp kĩ ở đây! " người phụ nữ nói nhỏ với cô, còn bàn tay của bà ấy sờ lên đầu cô.
Chưa đầy 30 giây, người phụ nữ ấy bỗng kêu la, một người đàn ông túm lấy tóc bà ấy, đè xuống thân hắn.
Từng mảnh vải bị hắn xé rách, người phụ nữ ấy, đang bị c.ưỡng bức, ngay trước mặt cô, vậy mà cô lại không cứu được bà ấy, đôi tay trần đấm liên tục lên song sắt, chẳng thể hiểu nổi tại sao sức mạnh của cô giờ lại vô dụng với những thứ này?
Người phụ nữ trước mắt cô, dùng đôi tay đang bị thương, đầy máu đánh vào tên đàn ông đang c.ưỡng bức mình.
Hắn đánh trả, đánh đến khi người phụ nữ ấy nằm bất động, mặc hắn dày vò, hình bóng của kẻ c.ưỡng bức bà hiện ra rất rõ, kẻ này Giai Kỳ đã từng gặp, và từng bị Giai Kỳ lấy mạng.
Hắn, là một chủ một đồn điền lớn, nổi tiếng thích làm nhục những người phụ nữ mất chồng, hoặc vừa kết hôn một năm. Xong chuyện, hắn sẽ giết chết những nạn nhân không tình nguyện theo phục vụ hắn.
Tội ác của hắn vang xa, Giai Kỳ năm đó được lệnh lấy đầu hắn, đã ra tay trừ hại cho những người xấu số, không ngờ bây giờ hắn lại xuất hiện trong trí não của cô.
Thoáng chốc, cảnh ấy lại biến mất tăm, cả giọng nói kia cũng biến mất, đại não của Giai Kỳ lại xuất hiện hình bóng của người đàn ông trung niên, không nhìn rõ được mặt mũi hệt như người phụ nữ lúc nãy.
" Là trẻ vô gia cư sao?
Hừm...bắt nó đi sẽ không ai phát hiện nhỉ? "
Tiếng của người đàn ông đó phát ra, nghe rất quen thuộc, như Giai Kỳ đã nghe qua rất nhiều lân, còn thường xuyên nghe giọng nói này. Thế nhưng, vào lúc này cô lại chẳng thể nào nhớ ra, tiềm thức của cô bắt đầu loạn lên, không thích ứng kịp diễn cảnh.
Hình bóng của hai người họ, thay phiên nhau hiện lên cùng những câu nói ấy, khiến Giai Kỳ bừng tỉnh ngay lập tức. Nước biển tràn vào phổi, đôi ngươi hổ phách hiện lên sự việc vừa rồi như một máy chiếu phim.
Giai Kỳ có lại ý thức, biết mình đang trong tình trạng nguy hiểm, dùng sức lực, bơi ra khỏi khoang buồng lái, chiếc trực thăng đang mang cô chìm dần xuống biển sâu, Giai Kỳ cố lấy hết lực rời khỏi chiếc trực thăng ấy, bơi lên trên.
Độ sâu ở đây ít nhất 100m, hơi thở của Giai Kỳ dần yếu đi, do cô ở trong nước quá lâu, còn bị áp suất đè nén lên phổi, khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn.
Bên trên mặt nước biển, tàu của Cửu Thành Ưng đã đến nơi, gấp gáp cho thợ lặn xuống đó cứu Giai Kỳ, Cửu Thành Ưng đứng ở trên lo lắng không yên, liên tục nhìn xuống mặt nước biển, còn chường người ra như muốn đích thân nhảy xuống, làm Đinh Hề Tiết liên tục ôm chân giữ anh lại.
Có 10 người thợ lặn, bơi xuống, phát giác Giai Kỳ đang bơi lên, sức lực có phần yếu đi, bơi rất chậm, còn tụt lùi xuống, họ nhanh chóng qua đó, muốn đưa cô lên.
Nào ngờ, chưa đến nơi, Giai Kỳ như bị ai nhập, bơi nhanh gấp bội, bỏ mặc thợ lặn ngơ ngác nhìn cô, như kình ngư lượn trong nước, hướng thẳng lên mặt biển.
" Thừa tướng, Sở tiểu thư! " Đinh Hề Tiết hô hoán, chỉ tay ra trước.
Giai Kỳ thành công ngoi lên, cô còn rất tỉnh táo, chỉ hơi đuối vì bị nước câu giữ qua lâu, cô bơi tới con thuyền, với tay lên, khuôn miệng nhỏ bật thành tiếng.
" Thành Ưng! "
" Giai Kỳ! "
Ngay lập tức, Cửu Thành Ưng chồm người ra ngoài, kéo gọn Giai Kỳ lên boong tàu, thuần thục bế cô trong tay, ôm chắc cô vào lòng.
" Giai Kỳ của tôi! Ổn rồi
Ổn cả rồi... " anh vỗ lên tấm lưng nhỏ, chạy tức tốc vào trong, dùng chăn ấm quấn quanh người cô gái nhỏ.
Cũng may, Giai Kỳ giỏi hơn người bình thường, có kinh nghiệm đầy mình, nên mới qua khỏi kiếp nạn, lần này, Cửu Thành Ưng mừng đến hai mắt ầng ậng lệ, không buông Giai Kỳ, nức nở.
" Giai Kỳ, may quá!
Em làm tôi sợ phát khiếp! "
" Thừa tướng...đừng ôm chặt tôi như vậy! " giọng Giai Kỳ run run, ngâm mình trong nước lâu, nên cơ thể cô dần bị hạ nhiệt.
Cửu Thành Ưng liên tục dùng hơi ấm của mình, truyền sang người cô, không đủ, anh lại dùng tay xoa xoa khắp nơi.
Cả đám người xúm lại xem tình hình của Giai Kỳ, ai nấy cũng đều lo cho cô gái nhỏ. Giai Kỳ đảo mắt tìm kiếm thiếu tá kia, hắn núp sau đám lính, cố tỏ ra bình tĩnh.
Gương mặt không có chút trách nhiệm, làm Giai Kỳ phát hỏa, hất chiếc chăn trên người ra, bước tới đấm hắn một cú, ngã nhào ra sàn, hắn còn chưa kịp định thần, Giai Kỳ liền đá một cước vào bụng, chỉ trích hắn.
" Đường đường là một thiếu tá lại vô trách nhiệm như vậy!
Đem mạng của đồng đội ra đổi lấy vinh nhục cho bản thân! "
" Kẻ như anh không xứng đứng trong hàng ngũ quân đội!
Rõ ràng biết trực thăng có vấn đề vậy mà dám bắt ép người khác lên đó! " Giai Kỳ nói chữ nào nhấn mạnh chữ đó.
Trước sự giận dữ của cô, những người vừa đi cùng cô trên chuyến bay, nhận ra sự thật, đồng loạt thay đổi chỉ trích tội trạng của hắn, kể lại sự tình cho Cửu Thành Ưng. Tại họa lần này đều do tên thiếu tá kia ngông cuồng.
Cửu Thành Ưng nghe xong, thật sự đụng đến giới hạn của anh, dám làm hại người phụ nữ anh yêu, tên thiếu tá ấy sẽ không bao giờ yên thân với anh.
" Mang hắn ra ngoài đánh gãy chân cho tôi! "
Anh nổi máu xung thiên, không kiềm chế được hành động, lính chưa kịp lôi hắn ra, anh đã nhảy bổ đến đấm vào mặt hắn liên tục, máu me be bét dính đầy tay anh.