Thừa Tướng: Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm

Chương 47: Em kéo nữa tai tôi rớt ra đấy




Cô gái nhỏ như người câm, chỉ gật đầu không đáp, buông thả bản thân tiếp nhận sự luận đông liên hồi, khuôn miệng của cô chẳng ngậm lại được những âm thanh khiến người nghe nóng mặt.
" Thành Ưng...a... "
Tiếng da thịt chạm nhau bồm bộp ở bên dưới càng lúc càng phát ra mãnh liệt, Giai Kỳ di chuyển đôi tay xuống hông to, giữ ở đó, nhướng đầu lên nhìn xuống dưới.
Không kẽ hở nào, giống với hôm qua, nhịp nhanh và rất mạnh, Cửu Thành Ưng hăng hái, ấn vai tròn của Giai Kỳ nằm xuống, đưa môi hút sạch mật ngọt trong khoang miệng cô.
Tuy, anh đang chìm đấm trong dục vọng, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ chính, tăng thân nhiệt cho Giai Kỳ, anh luôn dùng tay ma sát vào nước da mịn, còn sờ lên trán Giai Kỳ kiểm tra.
Giai Kỳ ổn hơn rồi, cũng đã quen chuyện quan hệ, Cửu Thành Ưng liền đổi tư thế, lật úp người Giai Kỳ lại, đâm xuyên cực mạnh từ phía sau. Người phụ nữ ưỡn người, ngẩn đầu theo cú thúc mạnh, Cửu Thành Ưng đưa tay đỡ lấy cằm cô ngay, thúc ra vào liên tục, làm khuôn miệng nhỏ há mãi không ngậm được.
" Giai Kỳ, tôi yêu em...
Yêu em rất nhiều... "
Người đàn ông cúi xuống hôn vào gáy cổ cô, liên tục nhấp hông, tư thế này quá phóng t.úng, giống với tư thế của chó sói trong đầu óc của Giai Kỳ, mông cô chịu những cú thúc mạnh, làm phần bụng dưới nhói lên, không đau nhưng cực kì khó chịu.
" Giai Kỳ dang rộng chân em ra nào! " Cửu Thành Ưng the thé giọng yêu cầu.
Hoa viên chật hẹp của Giai Kỳ quá khích, làm anh suýt không nhịn được, xém xuất ra mấy lần. Cô gái nghe chẳng hiểu ý, vì bị thúc mạnh liên tục co rút cơ thể, buộc Cửu Thành Ưng phải giúp cô, giúp cô dang rộng đôi chân, nớ lỏng cho thứ kia của anh tiếp tục hoành hành.
" Aaaaaa.... " Giai Kỳ ngửa cổ kêu rên.
Tiếng phành phạch ở bên dưới làm cô đỏ mặt, hai bầu ngực bị bàn tay thô ráp kia bóp chặt, căng tròn như muốn nổ tung, Cửu Thành Ưng nghe cô kêu than, thúc mạnh gấp đôi, làm tấm thân nhỏ bé đổ rạp, chúi mặt xuống nệm.
" Giai Kỳ, thích lắm đúng không? " Cửu Thành Ưng khoái chí, chúi đầu xuống hỏi.
Người phụ nữ chẳng thèm lên tiếng, vùi gương mặt đỏ như trái anh đào vào gối, cắn chặt không cho tiếng rên phát ra.
Hành động của cô, làm mật độ càng tăng cao, mồ hôi từ hai cơ thể túa ra ướt đẫm, nhất là trên người Cửu Thành Ưng, làn dan màu đồng được mồi hôi tô điểm, óng ánh như bức tượng đồng chân thật.
" Giai Kỳ, ngẩn mặt lên! " Cửu Thành Ưng yêu cầu, tự anh nắm lấy mái tóc dài, giựt ngược, bắt Giai Kỳ ngửa cổ.
Cái miệng nhỏ của người phụ nữ mãi không ngậm, tiếng kêu kiều mị phát ra kịch liệt, dữ dội hơn lúc nãy. Cũng may căn phòng cách âm, nên dù Giai Kỳ có la bể họng cũng chẳng sợ người ngoài nghe được.
" Ưm...Giai Kỳ...
Em bóp chết tôi mất! " Cửu Thành Ưng kêu rên theo cô.
Người phụ nữ kia đang buông thả, chiều theo lời nói dụ hoặc của Cửu Thành Ưng, đưa tay ôm lấy gương mặt mĩ nam kia, hôn thật sâu. Người đàn ông đón lấy lưỡi cô, giữ chặt đầu cô không buông, cùng với tiếng rên rền âm trong cuốn họng của Giai Kỳ, tăng cao hưng phấn trong anh.
Giai Kỳ hôn mệt, rời môi, mấp máy tiếng gọi yêu kiều " Thành Ưng...ưm... ".
Tiếng gọi mật ngọt chết ruồi, Cửu Thành Ưng chẳng kiềm được dục vọng, ấn phần thân trên của Giai Kỳ xuống nệm, giữ chắc vào cặp mông căng tròn, nhấp mạnh nhất có thể, còn đánh vào cặp mông ấy mấy cái bạt tay.
" Ưm... " Giai Kỳ co giật cơ thể, cái đánh mạnh làm cô đau điếng, cặp mông căng mịn in rõ bàn tay hư đốn của Cửu Thành Ưng.
Người phụ nữ cắn răng chịu đựng, hai tay bám vào tấm ga, giữ cơ thể chống chọi với màn tấn công, thứ to lớn kia, vào trong càng lúc càng bành trướng, đâm xuyên gấp bội, làm từng lớp thịt ấm nóng như bị xé toạc. Giai Kỳ không còn sức tiếp tục, nhướng người ra, muốn rời khỏi cuộc chơi.
Nhưng, người đàn ông kia đang hăng máu, làm gì có chuyện kết thúc cuộc yêu nhanh vậy, kéo hông Giai Kỳ nhấp vào, làm nhanh hơn để cô không kịp trở tay, rên rền trên chiếc giường.
" Giai Kỳ, đừng có hòng chạy đi! "
Cửu Thành Ưng nhìn lên đồng hồ, chỉ mới 30 phút, anh chưa thấy đủ, suốt 4 năm liền anh đều ăn chay, hôm qua là lần đầu, vì Giai Kỳ đau nên anh phải kiềm nén, hôm nay anh nhất định hành hạ đến khi cô không thể bước nổi.
" Giai Kỳ bé bỏng! Mới có 30 phút mà em đã muốn ngừng rồi sao? " anh cúi đầu thỏ thẻ vài tai Giai Kỳ.
" Thành...Ưng... " Giai Kỳ mệt mỏi, thở bở cả hơi.
" Tôi mệt rồi...aaaa... "
Người đàn ông hư hỏng, lại đâm mạnh khi cô chưa nói hết câu, miệng của cô vừa há ra, ngay lập tức ngậm lấy những ngón tay của Cửu Thành Ưng.
" Ngậm lấy nó, em nhả ra tôi bắt em ngậm phần dưới của tôi đấy! " anh đe dọa.
Đầu lưỡi ẩm ướt bao lấy những ngón tay thô bạo, Giai Kỳ ứa nước mắt, trên người cô chỗ nào cũng bị Cửu Thành Ưng công kích, càng lúc anh càng giống với một tên đại d.âm tặc, làm không ngừng nghỉ.
" Giai Kỳ...em thật thơm!
Thật sạch... " giọng anh khàn khàn, nghe không rõ ràng.
Giai Kỳ của anh đã quá mệt, sức lực bị anh vắt kiệt hoàn toàn, buông người ngủ ngay khi còn đang quan hệ, Cửu Thành Ưng chứng kiến, khóe miệng khẽ cong thỏa mãn.
Cô ngủ rồi, đến lúc anh thi hành màn nước rút, đẩy mông cô lên cao, đâm xuyên cực mạnh lần cuối, gầm lên một tiếng, bao nhiêu tinh hoa của anh đều vào thẳng bên trong cơ thể mềm mại kia.
Lúc này, Cửu Thành Ưng mới chịu rời khỏi người phụ nữ, cố hít lấy dưỡng khí cho mình, rồi anh rời khỏi giường, lấy khăn lau sạch người cho Giai Kỳ, ôm cô đang thiêm thiếp cùng ngủ.
Đến tận chiều tối, Giai Kỳ vẫn còn mơ màng, Cửu Thành Ưng buộc lòng đưa cô về trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Đầu óc của cô không ngừng hiện lên hình ảnh mà cô từng thấy trong lúc đuối nước, chẳng tài nào nhớ rõ được mọi thứ.
Giai Kỳ ngủ mốt giấc, sâu tận đến sáng hôm sau mới tỉnh hẳn, còn chưa kịp thích ứng mọi thứ, Cửu Thành Ưng liền hối thúc cô sửa soạn, đưa cô ra ngoại ô Bắc Kinh.
" Cửu Thành Ưng, sao sáng sớm lại đưa tôi đến ngoại ô chứ? " Giai Kỳ ngồi trên xe, mặt nặng mặt nhẹ.
Cô bị anh hành, còn chưa lấy lại sức, đã bị kéo đến ngoại ô, ngồi trên xe, xập xình khiến cô phát quạo, nép sang chỗ kính, chẳng thèm ngó ngàng Cửu Thành Ưng.
" Giai Kỳ cưng à! Tôi đang đưa em đến một nơi đặc biệt đó!
Sao em lại khó chịu với chồng của em thế chứ? " Cửu Thành Ưng lết mông, ép sát vào Giai Kỳ, còn báo đạo bế Giai Kỳ ngồi lên đùi anh, mặc cô chê bai, né tránh mặt anh.
" Cửu Thành Ưng, né cái mặt chó anh ra!
Chồng gì ở đây? Tôi và anh chưa cưới nhau! " cô cộc cằn trong lời nói, vì giận anh chuyện hôm qua hành hạ cô đến bất tỉnh nhân sự.
" Giai Kỳ, sớm muộn gì tôi và em cũng lấy nhau mà...
Tôi cũng đang là hôn phu của em, không được gọi là chồng sao? " Cửu Thành Ưng làu bàu, đưa gương mặt đê tiện của mình ghé vào tai Giai Kỳ.
Cái miệng thối của anh không yên phận, chu ra muốn hôn lên má Giai Kỳ, liền bị cô đưa tay chụp lại, đẩy ra xa. Vành môi của cô nhếch nhẹ, khinh bỉ người đàn ông điên yêu kia.
" Hết một năm là kết thúc hợp đồng!
Tôi không lấy anh đâu! " cô tức giận, nói mấy câu hờn dỗi.
Cửu Thành Ưng nghe quen rồi, miệng Giai Kỳ cứng như lòng thì mềm, nếu cô thật sự ghét anh, đã sớm lấy đầu anh, cần gì cho anh có được cô.
" Ôi Giai Kỳ bé bỏng!
Em không lấy tôi thì con trong bụng em phải làm sao? " Cửu Thành Ưng giở trò, trêu ghẹo Giai Kỳ.
" Con? " Giai Kỳ nghe như sét đánh ngang tai, lập tức sờ vào bụng mình, nét mặt lộ rõ sự hoang mang khó tả.
Đúng như những gì Cửu Thành Ưng đoán, cô rất ngay thơ, không am hiểu rõ những chuyện của con người, liền dùng trò này lừa cô.
" Ừm! Là con, con của chúng ta!
Em quên rồi à? Em và tôi đã làm chuyện người lớn rồi, phải có con chứ! " Cửu Thành Ưng thừa cơ, muốn chọc cho Giai Kỳ tá hỏa.
Nào ngờ, dù Giai Kỳ có phần ngây thơ nhưng không ngốc đến mức không rõ chuyện sinh sản, giây trước cô còn ngáo ngơ, giây sau đã quay lại làm Giai Kỳ lãnh đạm, kéo lấy lỗ tai của Cửu Thành Ưng xuống cảnh cáo.
" Cửu Thành Ưng, anh bớt cái trò chọc ghẹo tôi đi!
Anh làm như tôi không học qua sinh học vậy?
Còn nói năng bừa bãi tôi cắt lưỡi anh! " cô gắt gỏng, nhấn mạnh từng câu.
" Á á " Thành Ưng kêu la, bị cô kéo đau, không dám phản kháng, liên tục gật đầu.
" Dạ dạ, tôi biết rồi...
Giai Kỳ bớt giận nào...
Em kéo nữa tai tôi rớt ra đấy! " anh vịn lấy bàn tay nhỏ, gấp gáp cầu xin.
Giai Kỳ lườm nguýt, ấn móng tay nhọn vào trái tai Cửu Thành Ưng, cảnh cáo, làm nó in hằng đấu móng của cô, mới chịu buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.