Cửu Thành Ưng ậm ừ trong cuốn họng, tay vuốt lấy cằm, như một ông lão, rồi chỉ tay lên cái cây cạnh họ, yêu cầu.
" Giai Kỳ, em lên đó đi!
Rồi có thể kéo tôi lên cùng không?
Chúng ta ngồi trên đó hóng gió sẽ mát hơn! "
Môi mỏng của anh căng hết cỡ, thể hiện nét trẻ con, Giai Kỳ lần đầu thấy anh yêu cầu, hời hợt " ừm " lạnh một tiếng với anh, cô xoay mặt không giấu được nụ cười mỉm hứng thú.
Thân cô nhỏ nhắn, thoắt cái đã nhảy lên cành cây gần nhất, cây cổ thụ này rất to, tán cây vương dài vô cùng chắc chắn, dù có 10 người ngồi lên cũng không gãy được.
Giai Kỳ bước vững trên tán cây, đến gần thân, ngồi xuống, khom người đưa bàn tay gọi người đàn ông bên dưới.
" Cửu Thành Ưng, đưa tay của anh đây! "
" Được "
Người đàn ông lập tức làm theo, anh khá cao, tận 1m79, sải tay dài đủ cho anh với tới bàn tay nhỏ bé của Giai Kỳ. Khi hai bàn tay chạm vào nhau, như một sự kết nối giữa trên trời và dưới đất, ánh mắt của họ lập tức thay đổi, trìu mến cho nhau một cách đồng điều, cứ như họ rất hiểu nhau.
Giai Kỳ dùng lực, kéo một phát nâng cơ thể to lớn gấp hai lần rưỡi người cô lên cao, Cửu Thành Ưng dùng tay kia bám ngay vào cành cây, nương theo sức lực của Giai Kỳ thành công ngồi lên.
Anh thở ra những hơi thở dốc, chưa đầy 30 giây xoay gương mặt điển trai của mình qua, cười thật tươi trước cô gái lãnh đạm.
" Giai Kỳ bé bỏng của tôi!
Tôi yêu em! " anh thỏ thẻ tâm tư, không cho cô kịp tiếp thu, anh hôn ngay lên đôi môi mềm.
Lần nào cũng vậy, Giai Kỳ không từ chối, đưa tay ôm chắt cổ Cửu Thành Ưng, càng hôn càng say, có lẽ anh là người duy nhất được thể hiện tình cảm với cô, cũng là người bạn đời duy nhất cô chọn.
Và, có lẽ bây giờ tình cảm của cô dành cho anh không nhiều, nhưng chắc chắn sau này nó sẽ lớn dàn, lớn dần gấp trăm ngàn lần.
Hai con người hôn nhau dưới ánh chiều tà, tạo nên một bức tranh lãng mạn.
Mặt trời đã lặng, để lại màn đêm mờ nhạt, những cơn gió dịu nhẹ thổi tới, nhắc nhở họ ngừng nụ hôn, ánh của người nào cũng long lanh.
Cửu Thành Ưng ôm lấy bảo vật nhỏ, đặt lên vầng trán mịn nụ hôn trìu mến, thứ bây giờ anh nhìn ngắm là người phụ nữ này, không phải màn đêm đang gọi ánh sao lên, cũng không phải những đóa hoa hải đằng tím đang thước tha trong gió.
" Thừa tướng, anh nhìn đủ chưa? " Giai Kỳ nheo đôi mắt hổ phách, nụ hôn cùng ánh mắt của anh không thay đổi, làm cô có chút không thích nghi.
" Không! " anh trả lời, lại đặt tiếp nụ hôn trên má phúng phính, nâng cằm Giai Kỳ cao lên, thỏ thẻ bên tai cô.
" Tôi chẳng bao giờ thấy đủ!
Nhìn em cả đời tôi vẫn chưa thấy đủ! "
" Anh dẻo miệng thật đấy! " Giai Kỳ cười nhếch mép, một mắt nhắm hờ, ngay phần mặt bị Cửu Thành Ưng hôn.
Người đàn ông buông tay, kéo lấy mặt Giai Kỳ xoay sang anh, lúc này nét mặt anh đã thay đổi, giống như một con nhện, chuẩn bị giăng bẫy bắt mồi.
" Dẻo miệng vậy...Sở tiểu thư có thích không? " cùng với tiếng nói của anh, bằng tay đang giữ chiếc cằm non mịn, nâng đầu Giai Kỳ lên.
Trước ánh mắt mưu mô, cô gái nhỏ thích chơi trò nguy hiểm, khuôn miệng bật lên một từ " thích ", không đợi Cửu Thành Ưng kịp há miệng, cô tàn ác đẩy anh suýt té xuống đất.
Bàn tay của cô kịp thời giữ lấy thân xác to kềnh kia, làm Cửu Thành Ưng được một phen hú vía, nắm lấy bàn tay cô, nương theo sức cô, ngồi vững lại. May mà cô không thẳng tay, nếu không, ngã người từ độ cao này, không chết nhưng chắc chắn sẽ bị thương nặng.
" Giai Kỳ! Em thích trò nguy hiểm nhỉ? "
Giọng người đàn ông the thé, ngồi thẳng lưng, Giai Kỳ không nói chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh đáp trả, làm cho người đàn ông bỗng chốc hưng phấn lạ thường.
Cửu Thành Ưng nhảy vọt xuống đất, kéo ngay Giai Kỳ xuống cùng, khi bàn chân cô chưa kịp tiếp đất, anh bòng gọn cô ngay.
" Giai Kỳ bé bỏng! Tôi sẽ chơi với em! "
Giai Kỳ tưởng chừng anh định trả đũa, cười lên thích thú, trông chờ hành động tiếp theo, nào ngờ hành động đó của anh làm cô tá hỏa.
Anh chạy xộc vào ngay cánh đồng hoa, giẫm đạp lên chúng, dùng chính đôi chân không lành lặn, đạp từng cây thành một hình tròn lớn, như tạo thành tấm thảm lót trên mặt đất, thả ngay Giai Kỳ nằm lên đó.
Cô gái chưa kịp hoàn hồn, đã thấy người đàn ông vồ lên người cô, trong tư thế này, Giai Kỳ đủ thông minh biết Cửu Thành Ưng định làm gì, cô kịch liệt đẩy người anh ra.
" Cửu Thành Ưng làm cái trò gì vậy? "
" Chơi em! " anh đáp, một câu trơ trẽn.
Giai Kỳ nổi đóa đấm vào ngực anh, nhưng người đàn ông đó chẳng thấy đau, ngược lại còn ra bộ mặt dã thú, dọa cho Giai Kỳ nhớ đến hai lần bị anh hành mệt mỏi, dâng lên sợ hãi.
" Cửu Thành Ưng, tôi thích chơi nguy hiểm chứ đâu thích làm chuyện người lớn! " Giai Kỳ gắt gỏng, càng đánh cơ thể kia càng gồng cơ cứng nhắc.
Cửu Thành Ưng bắt lấy hai tay thon, hôn hít lên cổ tay, chẳng chịu nghe lời Giai Kỳ, còn dùng lời lẽ ngang ngược của mình đối đáp lại.
" Chúng ta đang chơi trò nguy hiểm mà!
Làm giữa đồng không mông quạnh là nguy hiểm rồi! "
" Vô lí! Cút ra ngay! " Giai Kỳ quát tháo, đấm ngay vào bụng anh.
Nhưng, người đàn ông kia lên cơn dục vọng, như được tiếp sức, chẳng thấy đau, còn cường thế bắt tay Giai Kỳ đè xuống đất, hôn ngấu nghiến môi cô.
Lần này, Giai Kỳ thật sự phải từ chối nụ hôn ấy, cắn ngay vào môi Cửu Thành Ưng, bật môi, anh không nhả ra còn cắn ngược lại cô, dính lấy cô không rời.
Bàn tay càn rỡ thuần thục, cởi cúc áo trên người Giai Kỳ, người đàn ông như kẻ điên, chưa hết cúc, anh đã nóng vội giựt phăng những chiếc cúc còn lại, gấp gáp kéo áo ngực xuống, để bộ ngực căng mảy bung ra bên ngoài.
Rồi, anh rời khỏi môi Giai Kỳ, chúi đầu xuống thứ kì quang kia, hôn ngấu nghiến như em bé bú sữa mẹ, hai tay đè chặt tay nhỏ của Giai Kỳ, dùng thân tráng kiện khóa thân dưới.
" Ưm...Cửu Thành Ưng, đồ háo sắc!
Ở đây mà cũng làm được nữa hả? " Giai Kỳ mắng mỏ.
Cửu Thành Ưng đưa mặt không chút liêm sỉ ngước lên, cười tỉnh bơ, đáp lại lời nói khó nghe của cô.
" Ở đâu mà chẳng được?
Chỉ cần chỗ đó có em tôi đều làm được! "
" Anh trơ trẽn, vô sỉ! " Giai Kỳ vẫn mắng, thua lời lẽ cho kẻ mặt dày kia.
Anh nghe quen rồi, cô đánh hay mắng Cửu Thành Ưng đều đã quen, anh càng lúc càn rỡ hơn, lần này muốn Giai Kỳ chịu đau, để cô nhớ đời, bỏ tật thích chơi nguy hiểm, bàn tay hư hỏng cởi quần cô ngay.
Tuy nhiên, thân thủ Giai Kỳ tốt, tay anh vừa chạm vào cô tung cước ngay, Cửu Thành Ưng cũng không chịu thua, thể hiện ra sức mạnh Thừa tướng vốn có của mình, đánh trả.
Giai Kỳ rất mạnh, nhưng hiện tại sức đó chẳng còn lại bao nhiêu, huống chi tinh thần cô đang bị hoảng loạn, không thể phát huy hết sức mạnh của mình, bị Cửu Thành Ưng thừa cơ đánh ngay vào mông.
Tiếng * bốp * vang lớn, cái đánh này là đang trêu ghẹo Giai Kỳ, khiến gương mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, đưa hai tay ôm lấy cặp mông căng tròn, nửa thân trên còn đang khoe bộ ngực nảy lửa, bị Cửu Thành Ưng rất nhanh đè cô xuống.
Anh xé rách chiếc quần lót dưới chiếc váy dài, đồ trên người anh chẳng cởi hết, quần trên thân chỉ vừa mở khóa, anh lấy ra ngay con thú dữ của mình, thô bạo nhét vào bên trong khoảng trống mềm mại kia.
" A!!! Đau! " Giai Kỳ kêu thét lên.
Nơi đồng không, tiếng kêu của cô vang vọng, làm cô tức thì bịt miệng lại ngay, sợ ai đó đi ngang sẽ nghe thấy. Nhưng, làm gì có ai dám vào đây khi không có lệnh của Cửu Thành Ưng, và cô sẽ không có cơ hội thoát khỏi anh đêm nay.
" Giai Kỳ! Ưm... " anh kêu rên.
Mới đầu, do không dạo đầu, bên dưới của Giai Kỳ khá khô, làm anh đi vào hứng chịu cơn đau hệt với Giai Kỳ, dần dần chất nhờn, ẩm ướt bôi trơn, khiến cả hai đều có chung cảm giác mân mê, thở dốc không ngừng.
Cửu Thành Ưng luận động thô bạo, có bao nhiêu sức dùng hết bấy nhiêu, làm cô gái nhỏ ở bên dưới liên tục bị thúc đẩy, hai tay bấu lấy đám cây hoa hải đằng tím, chúng bị cô giằng xé, dập nát.
" Cửu Thành Ưng, anh làm nhanh đi! " Giai Kỳ cầu xin.
Không phải cô sợ người khác thấy, mà sợ anh lại kéo dài thời gian, vắt kiệt sức lực của cô. Cửu Thành Ưng biết tỏng suy nghĩ của cô, không cho cô toại nguyện, cố tình đe dọa cô.
" Em mà còn hối thúc tôi...thì...
Tôi làm đến sáng đấy! "
" Anh! " Giai Kỳ yếu thế.
Thứ bên dưới dính chặt không buông, càng vùng vẫy, Cửu Thành Ưng càng nhấp hông dồn dập, làm bụng Giai Kỳ trướng lên, đau nhói khó tả, không dám chống cự, chỉ đành cắn môi, tiếp nhận màn hoan ái.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, người đàn ông ở bên trên gầm lên một tiếng, phóng thích toàn bộ tinh hoa vào bên trong cơ thể mềm mại, mới chịu tách ra khỏi người Giai Kỳ.
Cửu Thành Ưng đổ rạp xuống tấm thân nhỏ bé, kéo lấy Giai Kỳ ôm vào lòng, vừa hôn hít vừa hả hê.
" Giai Kỳ bé bỏng!
Chừa thói chơi nguy hiểm chưa? "
" Con mẹ anh! " Giai Kỳ ấm ức chửi thề.
Ngay lập tức, người đàn ông đang thở gấp kia chồm lên người cô, hâm dọa.
" Dám chửi nữa à?
Có tin tôi làm đến sáng không? "
" Tin, tin! " Giai Kỳ bị dọa, đưa hai tay đẩy vòm ngực vạm vỡ, né tránh ánh mắt hung hăng kia, lần đầu thấy sợ, rất sợ Cửu Thành Ưng nữa là đằng khác, không dám chống chế.