Ánh sáng dịu ngọt của buổi sáng bên ngoài rọi vào, miễn cưỡng cô gái nhỏ choàng tỉnh, sau mộ đêm mây mưa, hàng mi cánh bướm con dài tuyệt đẹp của cô hướng lên, kéo theo đó là đôi ngươi màu hổ phách hiếm hoi.
" Ưm... " Giai Kỳ âm một tiếng mệt mỏi trong cuốn họng.
Đôi môi mọng, có phần nhợt nhạt, còn lưu dấu vết trầy xước do hôn quá nhiều, bầu ngực nảy lửa của Giai Kỳ còn đang bị cánh tay lớn kia đè lên, tham lam giữ chặt.
Giai Kỳ nghiêng đầu nhìn sang, người đàn ông có nét đẹp như tượng tạc kia đang say giấc nồng, trên khuôn miệng mỏng còn đang cong nhẹ, hạnh phúc.
Cửu Thành Ưng chóp chép khuôn miệng ấy vài cái, còn chu môi như muốn hôn, Giai Kỳ không khỏi nhíu mày khó chịu, tự hỏi, anh đang mơ thấy gì?
Cô gái nhỏ nhanh chóng thu lại tò mò, đảo mắt quan sát căn phòng yên tĩnh một vòng, quần áo của cả hai còn nằm ngổn ngang trên sàn nhà, đồ đạc lộn xộn, bàn ghế lật đổ, trải qua trận hoan ái của đêm qua, nhìn cứ như một bãi chiến trường.
Kim đồng hồ chỉ vừa điểm 6h sáng, lúc nào Giai Kỳ cũng là người thức dậy trước Cửu Thành Ưng, cô nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay nặng nề đặt trước ngực ra, rón rén ngồi dậy.
Bất thình lình, người đàn ông kia như đánh hơi được bảo vật trong tay muốn rời đi, tức khắc mở mắt, bắt lấy cổ tay nhỏ.
" Á!
Cửu Thành Ưng!!! " Giai Kỳ giật thót, la hét, rút tay, tim đập nhanh như muốn nổ tung lồng ngực, lần đầu cô mất cảnh giác, nhìn cô cứ như người đi ăn trộm bị phát hiện.
" Giai Kỳ bé cưng!
Em làm gì mà giật mình thế kia? "
Cửu Thành Ưng nửa ngồi nửa nằm, nhướng mày gian manh, giọng điệu vô cùng đểu giả, mới sáng sớm chọc ghẹo Giai Kỳ, tay anh còn đang giữ chặt lấy tay cô gái nhỏ, không cho cô rút tay.
" Cửu Thành Ưng 6h sáng rồi...dậy đi! " Giai Kỳ vùng vẫy bàn tay, đưa lên đưa xuống, kịch liệt phản kháng.
Người đàn ông đểu giả kia, mặt dầy nằm đó, không chịu buông, còn cường thế kéo ngã Giai Kỳ xuống giường, đè lên người cô, thều thào.
" Vẫn còn sớm! Em nằm với tôi thêm một chút nữa đi! "
" Cửu Thành Ưng, anh là con heo lười à?
Giờ này còn nằm ườn ra? " Giai Kỳ đỏ mặt, hai tay mềm đẩy vòm ngực rắn chắc ra.
Phần đùi của cô, cảm nhận được cái thứ kia lại đang trướng cao, còn ấm nóng, như muốn làm bỏng da thịt nhạy cảm của cô, sợ giờ này còn không chịu dậy, Cửu Thành Ưng sinh cơn ham muốn, hành cô.
" Cửu Thành Ưng, cút ra ngay! "Giai Kỳ quát tháo.
Chỉ với một bàn tay, Cửu Thành Ưng khóa lấy hai tay nhỏ đang đấm vào ngực mình, cúi đầu giở giọng lưu manh.
" Cả đêm làm việc quần quật tôi thấy chưa ngủ đủ...
Sao em lại trông khỏe khoắn thế kia?
Hay em... " cặp mắt nhỏ lăm le xuống thứ kì quang trân bảo của Giai Kỳ.
Ngay lập tức, Giai Kỳ rút hai tay về ôm lấy ngực mình, đôi mắt chẳng dám nhìn trực diện, né tránh ánh nhìn thèm khát của người đàn ông bên trên.
" Cửu Thành Ưng, ai bảo tôi khỏe hồi nào?
Tôi quen dậy sớm rồi! Không muốn nằm nướng mãi! " cô gắt gỏng, hàng chân mày mỏng nhíu nhẹ mấy cái khó chịu.
Cửu Thành Ưng biết tỏng cô đang sợ anh thịt cô, được nước lấn tới, cố ý trêu ghẹo Giai Kỳ làm niềm vui, anh đẩy cái thứ to lớn ở bên dưới vào ngay giữa khe đùi của Giai Kỳ, để nó chạm vào da thịt mơn mởn, còn nhấp nhấp mấy cái kích thích.
Cô gái nhỏ nhạy cảm, phản ứng tức thì, ngồi bật dậy, đánh vào bắp tay rắn chắc, quát tháo trong vô thức.
" Cửu Thành Ưng, anh vừa phải thôi nha! "
" Vừa phải? " Cửu Thành Ưng như nắm được cơ hội bắt bẻ, nghiêm mặt, nhướng mày tra hỏi.
" Em bảo tôi vừa phải là vừa phải cái gì?
Tôi đã làm gì em đâu? "
Hai tay Giai Kỳ lập ôm lấy bộ ngực, đôi mắt láo lia láo lịa, tránh né cặp mắt đang dò xét kia, biết mình bị Cửu Thành Ưng trêu ghẹo, không mắng được, miệng nhỏ còn khó khăn mở lời.
" Tôi...tôi... " cô không dám nói ra suy nghĩ.
Sợ, cô mở miệng nhắc đến sẽ tạo cơ hội cho tên háo sắc kia được nước làm càn.
Giai Kỳ đẩy Cửu Thành Ưng ra, lại bị anh bắt lấy cả hai tay, kéo chân thon, vật cô nằm xuống.
" Giai Kỳ của tôi ơi!
Đầu óc em lại nghĩ tới chuyện đen tối rồi à? "
" Nghĩ cái gì mà nghĩ chứ?
Cửu Thành Ưng, cút ra! " Giai Kỳ to tiếng, phản bác suy đoán của Cửu Thành Ưng.
Cả gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như ăn phải ớt cay, đó là sự xấu hổ, biểu lộ rõ rệt, cô không giấu được suy nghĩ, bày ra cho Cửu Thành Ưng biết hết.
" Hahaaaa " Cửu Thành Ưng ngửa cổ cười lớn, chưa đầy 1 phút, anh đột ngột thay đổi sắc mặt, như thú dữ nhìn Giai Kỳ, dọa cô.
" Giai Kỳ, em không qua mặt được tôi đâu!
Thấy em còn sung sức như vậy...
Hay là... "
" Cửu Thành Ưng đồ d.âm tặc! " Giai Kỳ tức giận mắng, đấm thẳng vào bụng Cửu Thành Ưng.
Cú đấm của cô luôn có uy lực, một phát ăn ngay, tạo ra âm thanh bị dồn ép, nghe như những khúc xương trong cơ thể Cửu Thành Ưng gãy rời.
" Khục khục... " anh ôm lấy bụng, đôi mắt nhỏ híp lại, cơ mặt đang căng, nhăn lại hết cỡ, ho lên từng tiếng nặng nề.
Chỉ vừa mới chọc ghẹo Giai Kỳ vài câu mà cô đã nổi nóng đánh anh, không kịp trở tay, người đàn quỳ trên nệm, chưa hết quằn quại.
Giai Kỳ chẳng thèm đoái hoài đến Cửu Thành Ưng, tàn nhẫn, thẳng chân đá anh lọt xuống giường, rồi nhanh chóng chạy tọt vào phòng tắm.
" Giai Kỳ... " tiếng của Cửu Thành Ưng cất lên, chẳng kịp níu kéo.
* Cạch *
Cô gái nhỏ chốt cửa lại, thở phào ở bên trong, mừng thầm vì qua kiếp nạn.
Chiếc gương to ở ngay bồn rửa mặt, phản chiếu hình ảnh của Giai Kỳ vào đó, trên người cô chằng chịt dấu hôn, từ cổ đến ngực, cả eo nhỏ và mông cũng không thiếu, nhìn chúng cô liền ngượng không biết giấu mặt vào đâu.
Giai Kỳ vội vàng đánh răng rửa mặt, cả quá trình thân cô đều trần như nhộng, đến lúc xong xuôi, Giai Kỳ mới sực nhớ, trong phòng tắm không có đồ, chỉ có vài chiếc khăn bông để trên kệ.
" Trời ạ... " Giai Kỳ lắc đầu.
Hơi thở của cô gái nhỏ nặng trịch, với tay lấy tạm một chiếc khăn quấn quanh thân, rồi mới chịu mở cửa bước ra.
Cứ ngỡ, Cửu Thành Ưng bị đánh, còn chờ cô lâu, tâm trạng có lẽ đã yên ổn phần nào, ai dè Giai Kỳ vừa đặt chân ra khỏi cửa, bị anh bất ngờ vác ngang lưng trở vào phòng tắm, chốt cửa lại.
" Cửu Thành Ưng, anh làm gì vậy? " Giai Kỳ đánh vào lưng anh, giãy giụa đôi chân ngắn ngủn.
Người đàn ông không nhiều lời, phải chiếm thế thượng phong trước, đánh ngay vào mông Giai Kỳ.
Tiếng * chát * vang rõ mồn một.
Bị trúng điểm yếu cô gái đưa tay ôm lấy cặp căng mông tròn của mình, vùi mặt vào vai rộng của Cửu Thành Ưng.
" Đồ xấu xa! " cô lí nhí mắng anh.
" Giai Kỳ, em dám đánh tôi...còn bắt tôi chờ...
Tưởng tôi không trị được em à? " anh hằn giọng, hâm he.
Giai Kỳ mạnh mẽ ngày nào, trong tay anh bỗng yếu đuối, hai má cô đỏ ao, hốc mắt còn đang ửng lệ uất ức, ôm lấy lưng rộng, mắng anh.
" Cửu Thành Ưng, anh xấu xa!
Anh đây là ép người quá đáng! " tiếng cô rưng rức, nghe như làm nũng.
Cửu Thành Ưng rất thích Giai Kỳ lúc này, giống một cô bé, anh không có ý định tha cho cô.
" Xấu xa?
Được! Giai Kỳ ngốc!
Tôi xấu xa cho em xem! "
Chẳng nhiều lời, Cửu Thành Ưng đẩy cô sang bồn rửa mặt, trút bỏ chiếc khăn bông, hành cô ngay trong căn phòng tắm ẩm ướt, tiếng kêu yêu kiều khổ sở của Giai Kỳ phát ra kịch liệt.
Gần một giờ sau, bên trong căn phòng ấy mới yên tĩnh, Cửu Thành Ưng bòng gọn Giai Kỳ trong tay đi ra ngoài, gương mặt anh thỏa mãn vô cùng. Trái ngược với anh, cô gái trong tay anh giận dỗi, chẳng buồn nói chuyện, mặc anh lau người, sửa soạn cho cô.
Cái miệng nhỏ nhắn ngậm chặt, làm Cửu Thành Ưng cười không ngớt cơn, đây là lần đầu tiên anh thấy Giai Kỳ giận dỗi.
" Giai Kỳ bé bỏng!
Em còn muốn giận tôi sao? "
" Con mẹ anh! " cô gái ấm ức, chửi thề, tiếng nói tuy nhỏ nhưng cả hai đều nghe rất rõ.
" Em còn chửi tôi sao? " Cửu Thành Ưng gằn giọng, bày ra bộ mặt vô cùng bất lương, đôi mắt lăm le xuống dưới.
Từng lớp lớp da thịt của Giai Kỳ phản ứng, như nhắc nhở cô bây giờ đang yếu thế, bị người đàn ông kia nắm thóp, không thể kiêu ngạo như xưa, bất giác hai tay Giai Kỳ ôm xuống mông, như phòng thủ.
Nét mặt cô xanh rờn, bá khí kinh hoàng của cô biến đâu mất, rụt rè trước mặt Cửu Thành Ưng.
" Cửu Thành Ưng...anh mà còn... "
" Gọi là Thành Ưng! "
Giai Kỳ chưa nói hết, bị anh chen lời cắt ngang, sắc mặt anh nghiêm túc lạ thường, Giai Kỳ nhìn liền thấy sợ, khuôn miệng nhỏ nhắn ngoan ngoãn làm theo.
" Thành Ưng... "
" Ngoan! " anh tự ý xoa đầu cô như một người chủ xoa đầu cún con.
Giai Kỳ bằng mặt không bằng lòng, cố nghĩ cách trả đũa Cửu Thành Ưng.
" Thành Ưng! Tôi đói!
Anh nấu ăn hay đi mua đồ ăn sáng cho tôi đi! " cô dùng ngữ khí cao ngạo, ra lệnh cho Cửu Thành Ưng.
Người đàn ông nghe sơ biết cô đang đày đọa anh, chút chuyện vặt vãnh, không làm khó được anh.
" Được! " anh bế xốc Giai Kỳ lên.
" Ra nhà bếp, có đồ trong tủ lạnh! Tôi nấu cho em ăn! "