" Không, không, không... " Giai Kỳ lắp bắp.
Hai hàng nước mắt âm thầm rơi lúc nào chẳng hay, cô giá nhỏ buông tay ra khỏi đầu, giữ nguyên tư thế ngửa cổ ấy, khuôn miệng nhỏ không khép được, cô khóc càng lúc càng nặng lệ, đôi mắt đang mở to ấy, co giật như người trúng tà.
" Giai Kỳ, em làm sao vậy? " Cửu Thành Ưng sốt ruột, không rõ chuyện gì, chứng kiến biểu hiện lạ thường, anh lo sợ lây người cô, đôi tay to lớn cố kéo gương mặt đầm đìa kia xuống.
" Giai Kỳ, em nghe tôi nói gì không? " anh dùng sức thật mạnh, kéo xuống như muốn bẻ gãy đầu cô gái nhỏ.
Ngay lập tức, hai mắt của Cửu Thành Ưng mở to như mắt ếch, muốn lòi cả tròng mắt ra ngoài, sắc mặt anh bỗng xanh rờn như gặp phải ác quỷ.
" Giai Kỳ... " anh lẩm bẩm, nói không nên lời.
Trước mặt anh, ánh mắt Giai Kỳ hoàn toàn thay đổi, trở về dáng vẻ Giai Kỳ lãnh khốc, tàn bạo khi xưa, đôi mắt hổ phách như rực lửa, toát ra luồng bá khí mạnh mẽ, làm Cửu Thành Ưng cuống cuồng trong lòng.
" Giai Kỳ... " anh gọi cô, khuôn miệng mỏng không nói ra được lời, đầu óc anh hoàn toàn bị bá khí của cô nuốt chửng.
Giai Kỳ gạt phăng tay anh, nhìn chăm chăm vào đôi ngươi của anh, khí tuất của cô như muốn ăn tươi nuốt sống anh, làm hai tay anh bỗng run rẩy, khuôn miệng mỏng ngậm lại ngay.
" Giai Kỳ, cháu làm sao vậy? Cháu ổn không? "
Giọng nói của Cửu Thiên Nhạn vang lên, tâm trí điên cuồng của Giai Kỳ hoàn toàn thức tỉnh, xoay gương mặt đầy hận ý sang người ông.
" Hóa ra là vậy! " cô nhếch một bên môi, cười ngặt nghẽo, ánh mắt hung tàn, nói lời khó hiểu.
Bất thình lình, Cửu Thiên Nhạn bị cô bóp lấy cổ, đứng bật dậy, sức mạnh của cô như quay trở lại là Giai Kỳ vật thí nghiệm, khiến hai người đàn ông không kịp phản ứng, Cửu Thiên Nhạn bị Giai Kỳ dồn vào chân tường, lực bóp uy lực, làm ông trợn trắng hai mắt, vùng vẫy trong vô lực.
Giai Kỳ đấm vào bụng ông, hai ba cái, khiến một ông lão yếu mềm phun ra ngụm máu.
" Giai Kỳ, em làm gì vậy? "
Cửu Thành Ưng chứng kiến, chấn động, mắt thấy ông nội bị tấn công bầm giập, anh không nghĩ được nhiều, nhảy tới kéo ngay bàn tay của Giai Kỳ.
Cô gái nhỏ bỗng trở nên mạnh mẽ thất thường, như cổ máy giết người, Cửu Thành Ưng không làm gì được cô, hai tay cô giữ yên vị trên cổ ông lão kia.
" Cút! " Giai Kỳ quát lên, một cước đá thẳng vào bụng Cửu Thành Ưng.
* Rầm *
Lực đá của cô như búa tạ đấm thẳng vào bụng Cửu Thành Ưng, hất văng anh ra chiếc bàn làm việc, đổ ngã cả chiếc bàn to lớn ấy xuống nền nhà, mọi thứ trên đó đều rơi xuống hết.
" Giai Kỳ...khục khục... " Cửu Thành Ưng ho lên nặng nề, không rõ chuyện gì, nhìn Giai Kỳ nổi điên, anh lồm cồm, cố lấy sức lực, lần nữa đến chỗ cô.
Cửu Thiên Nhạn trong tay cô, bị bóp đến mức mất dần ý thức, khi ông sắp chết ngạt, Cửu Thành Ưng kịp thời nhảy bổ lên người Giai Kỳ, giằng co với cô.
" Giai Kỳ, dừng lại! " Cửu Thành Ưng ôm chặt người cô.
" Buông ra! " Giai Kỳ điên tiết, thúc cùi chỏ vào bụng Cửu Thành Ưng liên tục, khiến anh phải nôn máu.
Vòng tay to lớn của anh vẫn không chịu buông, mặc cô đánh, anh giữ người cô chịu trận, hạ giọng hết nấc trấn an cô.
" Giai Kỳ, bình tĩnh lại đi!
Có chuyện đã xảy ra với em vậy? "
" Còn hỏi sao? " Giai Kỳ hắng giọng, quật người Cửu Thành Ưng ngược lên trước.
Thân xác to lớn lơ lửng trong không trung khoảng giây, lập tức đập thẳng tấm lưng rộng lớn xuống nền nhà, đập Cửu Thành Ưng cũng đập theo, thân đau tê dại, đầu óc choáng váng, anh chưa kịp định thần ăn ngay một đá của Giai Kỳ vào mặt.
Dòng máu đỏ rỉ trên khóe môi, Cửu Thành Ưng lắc lắc đầu liên tục, đầu óc anh nặng nề chưa từng có.
Cửu Thiên Nhạn bị Giai Kỳ bóp cổ, chưa lấy lại sức, lồm cồm vừa ngồi dậy, còn chưa kịp hoàn hồn, Giai Kỳ nhảy tới, tung cước đá bay ông lão yếu ớt vào ngay kệ sách.
* Cành cạch *
Kệ sách lung lay, cả người Cửu Thiên Nhạn và sách vở rơi xuống dưới sàn, Giai Kỳ đứng sừng sững, tay vo thành nắm đấm, ác nữ ngày quay lại, khoang chút khoan nhượng, giờ phút này mới chịu mở miệng chất vấn ông lão kia.
" Cửu Thiên Nhạn...là ông...
Là ông đã đưa tôi cho bọn Nhật?
Là ông tiếp tay cho bọn chúng thí nghiệm tôi? " cô hét lên, tiếng hét kinh hoàng chấn động căn phòng.
" Giai Kỳ... " Cửu Thiên Nhạn chưng hửng.
Ông lão còn chưa kịp mở miệng, Giai Kỳ khom người kéo lấy cổ áo ông, kéo thân xác già cỗi lên, lần nữa hét vào mặt ông.
" Cửu Thiên Nhạn là ông hại tôi trở thành vật thí nghiệm?
Tại sao? Tại sao ông lại nhẫn tâm như vậy?
Chúng ta đều là đồng bào của nhau mà? "
Giai Kỳ nói đến đây, nước mắt đầm đìa, tay kia của cô bóp lấy mặt Cửu Thiên Nhạn, bóp đến mức da mặt ông đỏ ửng dấu tay của cô, người trước mặt cô cuối cùng cũng tỏ.
Hóa ra, cô đã nhớ lại tất cả, Cửu Thiên Nhạn không có lời giải thích chính đáng, buông bỏ không chống đối, đưa bàn tay nhăn nheo, đặt lên cánh tay mềm kia, hối lỗi.
" Giai Kỳ...cháu nhớ lại rồi...
Giai Kỳ là ông có lỗi với cháu...là ông đã hại cuộc đời cháu...
Giai Kỳ, giết ông đi!
Ông chấp nhận cái chết để chuộc tội! " Cửu Thiên Nhạn rơi nước mắt, quỳ dưới chân Giai Kỳ, từng lời của ông mang theo bi thương tột độ.
Mà, Cửu Thành Ưng ở đằng kia nghe mọi chuyện, vẫn không hiểu cả hai đang nói tới điều gì, anh gắng gượng, đến chỗ Giai Kỳ, dùng chút sức lực muốn ngăn cô không có đủ, chỉ có thể bước tập tễnh như trẻ tập đi.
Giai Kỳ xoay mặt ngay, dùng bá khí kinh hoàng chĩa vào người đàn ông tàn tật kia, dọa cho bước chân của Cửu Thành Ưng dừng lại.
" Giai Kỳ, có chuyện gì thì từ từ nói!
Em đừng làm tôi sợ... " Cửu Thành Ưng đưa hai tay ra trước, làm hành động can ngăn.
Cô gái đang lên cơn điên, trực tiếp gạt bỏ lời nói của anh, hét lên.
" Tôi không phải là Sở Giai Kỳ!
Tôi là Ôn Hạ Chi! " cô buông người Cửu Thiên Nhạn ra, trực tiếp đến chỗ Cửu Thành Ưng, kéo cổ áo anh, khom người xuống.
" Cửu Thành Ưng...anh có biết chính ông nội của anh là người đẩy tôi vào tay bọn Nhật không? " cô chỉ tay về phía Cửu Thiên Nhạn, rưng rức tiếng nói.
Nước mắt bi thương chảy như thác đổ, cô uất hận, buông người Cửu Thành Ưng ra, lúc này người đàn ông ấy mới tỏ mọi chuyện. Thì ra, việc từ nhỏ Giai Kỳ bị bọn Nhật thí nghiệm, là do bị chính ông nội của anh bắt đi, đưa cho bọn chúng làm thí nghiệm trên người cô, biến cuộc đời cô thành một cổ máy, thử hỏi Giai Kỳ khi nhớ lại, không hận Cửu Thiên Nhạn sao được?.
" Giai Kỳ... " Cửu Thành Ưng cất giọng đau đớn, cả sắc mặt lộ ra nét phức tạp.
Anh là cháu của kẻ thù người anh yêu, khó tránh khỏi Giai Kỳ sẽ ghét bỏ, lòng anh nơm nớp lo sợ, vội vàng giữ lấy tay Giai Kỳ, thành khẩn khuyên cô.
" Giai Kỳ...mọi chuyện... "
" Anh ngậm miệng lại đi! "
Giai Kỳ chặn họng Cửu Thành Ưng, gạt tay anh ra, cô quay lưng ra cửa, trụ vững hai chân ở đó, nói những lời cuối cùng trước khi bỏ đi.
" Cửu Thiên Nhạn...ông từng cứu tôi, từng cưu mang tôi...
Tôi không lấy mạng ông, coi như chúng ta hết nợ nần...
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông đâu! "
Nói đến đây, Giai Kỳ ngừng hơi, nhìn sang Cửu Thành Ưng đang thất thần, hai tay lóng ngóng, vờ bóp lấy, đôi mắt nhỏ đang ầng ậng lệ hướng sang cô như níu kéo.
Cô gái nhỏ tháo bỏ chiếc nhẫn đính hôn trên tay, quăng thẳng về phía Cửu Thành Ưng, lạnh giọng cắt đứt mọi thứ.
" Cửu Thành Ưng...giữa tôi và anh kết thúc...
Tôi sẽ không lấy cháu của kẻ đã hại đời tôi! "
Dứt lời, cô quay người độc đoán rời đi, để Cửu Thành Ưng ở đó ngây ngốc nhìn người ông đang quỳ rạp, rơi những giọt nước mắt tội lỗi.
" Tại sao...tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? " Cửu Thành Ưng lẩm bẩm.
Trái tim của anh quặn thắt, lòng đau như cắt, anh sợ Giai Kỳ sẽ bỏ rơi anh như Lâm Tâm Hạnh, không nghĩ được nhiều, nhanh chân chạy đi ngay, bỏ mặc ông nội ở trong căn phòng bừa bộn.
Cửu Thành Ưng hớt hải, về đến phòng mình, mở tung cánh cửa, Giai Kỳ đang gói gọn đồ đạc vào vali, chuẩn bị rời khỏi Cửu gia.
" Giai Kỳ, em định đi đâu vậy? " Cửu Thành Ưng đóng cửa ngay, chốt khóa chắc chắn, tiến đến ngăn cản hành động đang làm của Giai Kỳ.
" Thừa tướng, nơi này không phải là nơi thuộc về tôi!
Đương nhiên tôi phải đi rồi! "
Giai Kỳ gạt tay Cửu Thành Ưng, khóa chốt vali, hung hăng đẩy người anh sang một bên, cầm chắc đồ trong tay chuẩn bị rời đi, người đàn ông kia lập tức chắn trước mặt cô.
" Giai Kỳ, tôi không cho em đi! " anh dang hai tay, cản cô lại, giọng hùng hồn như ra lệnh.
Cô gái nhỏ bây giờ chẳng buồn để tâm, lớn giọng lại với anh.
" Tránh ra!
Nếu không đừng trách tôi ra tay độc ác! " cô hâm dọa, cặp mắt sắc như lưỡi dao cạo.
Cửu Thành Ưng không lung lay, hai chân trụ vững ở đó, hai tay dang rộng cứng rắn, dùng ánh mắt kiên định đối kháng lại cô gái nhỏ.
" Không! " giọng anh dứt khoát, hàng chân mày rậm không khỏi nhíu chặt, hơi thở của anh hồi hộp, lộ ra sự lo sợ.