" Không! "
Giai Kỳ lắc đầu, đẩy anh ra, cơn giận trong lòng cô vẫn chưa nguôi ngoai, ánh mắt cô hung tàn, nắm lấy cổ áo anh, miệng lưỡi sắc bén, gắt gỏng.
" Tôi sẽ không bao giờ ở lại đây!
Cửu Thành Ưng...giữa tôi và Cửu gia các người đã chấm dứt rồi...
Cho dù mấy người có chết trước mặt tôi...tôi cũng không bao giờ thay đổi ý định! "
" Giai Kỳ... " Cửu Thành Ưng uất nghẹn, muốn dùng lời nhỏ nhẹ khuyên.
Cô gái nhỏ nổi điên, bịt tai lại ngay, lắc đầu liên tục, còn hét cái giọng chanh chua vào mặt Cửu Thành Ưng.
" Cút! Tôi không muốn nghe!
Cút đi!!! " cô nặng lời, hai mắt nhạt nhòa, cả gương mặt giận dữ, chẳng kiềm được cảm xúc, càng lúc cô càng thái hóa, mất khống chế, vung tay tát vào mặt Cửu Thành Ưng.
* Chát *
Cái tát thật mạnh, giáng thẳng vào gương mặt điển trai kia, người đàn ông ấy không né, nhận cái tát, khóe miệng rớm máu, bị rách một đường nhỏ, trên gò má dày, in lên năm ngón tay lẫn bàn tay.
Cửu Thành Ưng cảm nhận được vị tanh nồng của máu trong khoang miệng, anh đưa tay gạt đi giọt máu ngoài môi, xoay mặt, để đôi mắt thành khẩn, không nổi nóng, hạ mình hết mức có thể xin Giai Kỳ.
" Giai Kỳ, em đánh đi!
Đánh đến khi nào em cảm thấy đủ!
Tôi sẽ ngồi đây cho em đánh, tôi chịu hết lỗi lầm của ông nội với em!
Chỉ cần em thích, tôi cho em đánh tôi đến chết! "
" Cửu Thành Ưng... " Giai Kỳ vo chặt nắm đấm, những lời nói của anh bỗng chốc làm cơn giận trong lòng cô lắng xuống.
Làm sao có thể giết anh được? Cô cũng yêu anh, thù hận trong lòng không đủ lớn đến mức phải giết anh.
Cô gái nhỏ bị những lời nói mềm mỏng đo đả kích, từ từ bình tĩnh lại, buông lỏng bàn tay, Giai Kỳ xoay người sang nơi khác, ảm đạm đuổi anh đi.
" Anh ra ngoài đi! Để tôi được yên tĩnh...
Tôi sẽ suy nghĩ lại mọi chuyện... "
" Giai Kỳ... " tiếng của Cửu Thành Ưng rưng rức.
Nhìn, người con gái anh yêu lạnh nhạt, lòng anh bộn bề khó chịu, biết tâm trạng của cô giờ không tốt, anh buộc phải chấp nhận để cho cô có chút thời gian bình tâm lại.
" Được rồi, em ở đây nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài! "
Cửu Thành Ưng thở dài, đứng dậy ra chỗ cửa, Giai Kỳ lén lúc nhìn theo, linh cảm mách bảo cô gái đang theo dõi, người đàn ông quay đầu ngó sang ngay.
Giai Kỳ lập tức quay lại trạng thái bất cần đời của mình trong tích tắc, Cửu Thành Ưng không thể bắt tại trận, nhanh chóng xoay người đi.
Ngón tay của anh đặt lên ngay cánh cửa, dùng thân to lớn che đi chỗ công tắc, di chuyển ngón tay xuống đó, cánh cửa lập tức mở ra, Cửu Thành Ưng nhanh chân rời khỏi đó.
Ngay khi cánh cửa khép lại, Giai Kỳ mau chóng đến cánh cửa ấy, cô mò mẫm khắp nơi trên bức tường, chẳng thấy có gì khác lạ. Khi nãy, Cửu Thành Ưng đứng chắn, che đi tầm nhìn, cô không tài nào nhìn ra được hành động của anh, càng không tìm ra được vị trí mở cửa.
Cứ như, nó là một bức tường trống không, chẳng có dấu vết gì, đèn trong mật thất này khá mờ, nhất là vị trí ở đây, ngay cánh cửa vững chắc này, tối gấp 7 8 lần ở chỗ khác, rất khó tìm ra được điểm khác thường.
Giai Kỳ đành gác lại chuyện chạy trốn, cô quay lại chiếc giường lớn kia, ngồi trên đó, bắt đầu suy nghĩ, tìm ra cách thoát thân.
Ba ngày tiếp theo, Cửu Thành Ưng và ông nội của anh ngày nào cũng đến xin sự tha thứ của Giai Kỳ, mỗi lần như vậy cô đều không thèm nhìn mặt cả hai, họ có nói gì cô cũng làm lơ, đến lúc họ nản chí rời đi.
Bước qua ngày thứ 5, mọi nhất cử nhất động của Cửu Thành Ưng đều được Giai Kỳ quan sát rất kĩ, vẫn không tài nào mở được cánh cửa cứng cáp kia, Giai Kỳ đành phải tính cách nhượng bộ.
* Cànhhh *
Thanh âm của cửa kéo vào, Cửu Thành Ưng khiễng chân vào trong, Giai Kỳ giữ nguyên nét mặt ảm đạm, chĩa ánh nhìn ghét bỏ vào người anh.
Trên tay của Cửu Thành Ưng, mang theo một túi đựng lớn, Giai Kỳ nhìn thấy đó là vải trắng, cứ như là đồ để mặc.
Cửu Thành Ưng điềm nhiên ngồi cạnh cô, đặt chiếc túi ấy lên, nhích cả người lẫn túi lại gần Giai Kỳ.
" Giai Kỳ...em xem tôi mang đến gì cho em đây! " người đàn ông cất giọng ôn nhu.
Nghe tiếng anh, Giai Kỳ ngó sang, liếc sơ bộ vào trong chiếc túi, rồi cô cầm nó lên, lấy đồ trong đó ra.
Một chiếc váy cưới và trang sức bắt mắt, chiếc váy được đính rất nhiều đá quý lấp la lấp lánh, nhìn cứ như một bộ lễ phục của hoàng gia, Giai Kỳ cầm nó trong tay, mặt nặng mặt nhẹ, vứt nó sang Cửu Thành Ưng, gắt gỏng.
" Ý gì đây? "
" Giai Kỳ, em thử áo cưới đi!
Còn hai ngày nữa chúng ta làm đám cưới rồi! " anh nặn ra nụ cười tươi, nhưng lại đầy vẻ chua chát, tự ý kéo tay Giai Kỳ đặt lên chiếc áo cưới lần nữa.
Ngay lập tức, cô rút tay ra, nhích người sang chỗ khác, phát cáu với Cửu Thành Ưng, chỉ tay vào mặt anh chửi bới.
" Cửu Thành Ưng anh đang nằm mơ sao?
Tôi đã nói sẽ không lấy anh! Mang nó cút ra ngoài đi! "
Người đàn ông ấy mặt dày, nghe cô chửi, đều bỏ ngoài tai, lại đến gần cô, cầm chiếc váy đưa thẳng qua người cô.
" Giai Kỳ, em và tôi đã đăng ký kết hôn rồi!
Chúng ta là vợ chồng rồi! Đám cưới cũng đã chuẩn bị theo kế hoạch...
Em đừng bướng nữa! "
Giai Kỳ hất ra, nhíu mày bực tức, bật người đứng dậy, bị Cửu Thành Ưng kéo ngay tay cô, không cho cô tránh sang nơi khác.
Anh cường thế kéo cô ngồi xuống, bàn tay anh bỗng siết chặt cổ tay bé nhỏ, lực rất mạnh, như muốn bẻ gãy cổ tay Giai Kỳ.
" Giai Kỳ, tôi không muốn mạnh tay với em đâu! " anh gằn giọng, như nhắc nhở cô, hai mắt dáng chặt vào điểm yếu của cô, anh nắm rất rõ.
Rồi, Cửu Thành Ưng ngước mặt lên, vẻ mặt của anh trông thiếu kiên nhẫn, anh cầm chắc tay cô, tay kia cầm váy đưa sang.
" Thử đồ đi!
Tôi đã cho thợ thiết kế riêng cho em đấy! " giọng anh hằn học.
" Anh quay mặt sang nơi khác đi! " Giai Kỳ đạm mạc yêu cầu.
Tự biết mình không chống đối lại, cô cầm ngay chiếc váy ấy, không thèm vào phòng tắm, đứng trước mặt Cửu Thành Ưng cởi đồ, ép cho anh phải quay mặt đi.
Ít phút sau, tiếng nói rưng rức của Giai Kỳ vang lên, gọi anh.
" Tôi thay xong rồi! "
Cửu Thành Ưng quay đầu lại ngay, cả nét mặt ảm đạm vừa rồi biến mất hết, một mĩ nhân đứng trước mặt anh, khoác trên người chiếc váy lộng lẫy vô cùng, nó thuộc dạng ôm trọn body, là váy đuôi cá, tôn hết đường cong của Giai Kỳ.
Những hạt đá quý đính trên đó, dưới ánh sáng mờ ảo tô điểm vẻ cao quý của người mặc nó, Giai Kỳ giống như quý cô cao quý, đang liên tục ngó nghiêng quan sát người mình, cô gái không quen khi mặc một chiếc váy bó sát, còn dài và vướng víu, đứng không yên chân.
" Đẹp thật!
Giai Kỳ...em đẹp quá! " Cửu Thành Ưng tấm tắc khen.
Anh đứng lên, lại gần Giai Kỳ, để bàn tay chạm nhẹ lên phần xương quai của cô, ánh mắt anh ôn nhu, dành hết sự dịu dàng cho người phụ nữ trước mặt.
" Giai Kỳ, em là cô dâu đẹp nhất trong mắt tôi! " anh không khỏi ca ngợi cô.
Giai Kỳ chẳng buồn để tâm, không hất tay, ngược lại thấy anh si mê, đầu cô bỗng nghĩ ra một kế hoạch, hai tay cô nắm chặt tà váy, điều chỉnh chất giọng mềm mỏng nhất có thể.
" Tôi đẹp như vậy sao? "
" Đẹp, rất đẹp! " Cửu Thành Ưng nhìn đến mê mẩn, môi mỏng chẳng điều khiển được, cong lên ngọt ngào, bàn tay anh áp lên má Giai Kỳ, yêu chiều khuôn mặt của cô.
" Giai Kỳ, em là cô dâu đẹp nhất trên đời!
Tôi sẽ không để em rời xa tôi đâu! " giọng anh trầm khàn.
Cùng với lời nói của anh, Giai Kỳ lập tức nhếch môi cười nhạt, tự mình cầm chặt bàn tay đang áp trên mặt cô, yểu điệu như hồ ly tinh.
" Anh không cho thì tôi đành phải cưới anh thôi...
Dù sao anh cũng sắp xếp hôn lễ rồi...
Tôi không nguyện ý thì cũng bị anh ép buộc... " lời nói cô nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo nộ khí.
Cửu Thành Ưng nghe hiểu hết thảy, cô đang nói móc anh, ép hôn cô, người đàn ông đang ngọt ngào kia bị chọc giận, quay lại dáng vẻ lãnh đạm của một Thừa tướng.
Anh biết Giai Kỳ rất thông minh, cô tự dưng nói vậy, chắc chắn có mưu đồ, anh phải lên tiếng phòng hờ cô.
" Giai Kỳ, hôm đó sẽ có rất nhiều lính canh gác!
Em không trốn được đâu! "
" Tôi đâu có trốn!
Thừa tướng, anh uy quyền cỡ nào ai mà không biết!
Tôi bây giờ như người bình thường, làm gì có đủ sức chống đối anh " Giai Kỳ móc mỉa, đôi mắt lườm nguýt Cửu Thành Ưng.
" Dù sao tôi cũng chẳng chạy khỏi anh được...vậy thì...
Tôi đồng ý làm đám cưới với anh vậy! "
Giai kỳ ngồi xuống giường, day day quai áo khó chịu, cô dối lòng rất tệ, với con mắt tinh tường của Cửu Thành Ưng, không bao giờ lừa được anh.
Người đàn ông mưu mô kia biết rõ, Giai Kỳ chắc chắn sẽ mềm mỏng, giả vờ ngoan ngoãn, lợi dụng hôm đám cưới trốn đi, kế hoạch non nớt như vậy, anh sẽ không bao giờ để cô thực hiện được.
Cửu Thành Ưng lấy ra chiếc nhẫn cầu hôn khi trước cô vứt, tương kế tựu kế, hạ mình với Giai Kỳ, để cô buông bỏ sự phòng hờ.
" Giai Kỳ, em ngoan đi!
Xong đám cưới tôi sẽ cho em ra khỏi căn phòng này!
Chuyện giữa em và ông nội tôi cũng đã giải quyết xong rồi...
Ông nội sẽ không bao giờ làm phiền chúng ta nữa đâu! " anh tự ý đeo nhẫn vào tay Giai Kỳ.
Cô gái không phản kháng, nghe anh nói giải quyết chuyện với Cửu Thiên Nhạn, cô không khỏi tò mò, hỏi.
" Anh và ông nội đã... "
" Ông ấy từ tôi rồi, sau này không liên quan nữa! " anh đáp một cách nhàn nhạt, gương mặt lạnh tanh không che được nỗi buồn.