Thua Vì Yêu Em

Chương 32: Có chút đẹp mắt




Edit:Na ~ Beta: Vee
Giờ phút này cùng anh nói chuyện phiếm, Thư Niệm có cảm giác mình đang nói chuyện với bác sĩ tâm lý Vương Nguyệt vậy. Bày tỏ hết mọi thứ với anh, anh đúng lúc lại dẫn dắt cô chính xác, cho cô khích lệ, để tâm trạng của cô từ từ bình tĩnh.
Nhưng lại như lại có chút không giống lắm.
Thư Niệm từng nhìn thấy ở Internet, tới gặp bác sĩ tâm lý, sẽ thường xuyên xuất hiện tình trạng như vậy.
Bởi vì đối với bác sĩ tâm lý thường không có loại cảm giác này, cảm thấy chỉ có anh ta có thể hiểu mình, thời điểm ở bên cạnh người ta tâm tình sẽ buông lỏng, sau đó một thứ cảm xúc đặc thù sẽ lên men.
Không phải bác sĩ và bệnh nhân luôn có cảm giác đó, là càng nghiêng về với quan hệ giữa nam với nữ, sẽ khiến cho trái tim đập nhanh hơn.
Thư Niệm cảm thấy mình đối với Vương Nguyệt chưa bao giờ có loại cảm giác này, nhưng vào giờ khắc này, cô lại tìm được cảm giác đó trên người Tạ Như Hạc. Làm đầu cô trống không, không biết nên phản ứng thế nào trong tình trạng này.
Là cô sống lâu như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác này.
Thư Niệm chần chờ hỏi: "Tìm anh... sao?"
Tạ Như Hạc nâng tay lên, do dự ngừng hai giây, rồi sau đó lại tiếp tục nâng lên, sờ đầu cô trấn an một cái, kiên định lặp lại một lần: "Ừ, em có thể tìm tôi."
Lúc trước chính cô là người chiếu sáng cho thế giới của anh.
Hiện tại em ngã vào vực sâu, coi như tự bản thân anh cũng khó bảo toàn, nhưng anh cũng nguyện ý phấn đấu quên mình, cứu cô từ vực sâu ấy.
Cũng nguyện tặng cô hào quang cuối cùng của mình, lấy hai tây dâng lên, trả lại cho cô.
---
Tạ Như Hạc không để cho Thư Niệm đưa anh, kêu Phương Văn Thừa đi lên đỡ anh đxuống. Anh đứng ở cầu thang, nói tạm biệt cô: "Vậy lần sau cùng nhau bắn pháo bông."
Thư Niệm nhỏ giọng gật đầu: "Được, tạm biệt."
Cô nhìn bóng lưng của hai người, rũ mắt xuống, thuận tay xách thùng nước ở cưa vào.
Thư Niệm dựa vào cửa ngồi xuống, hai tay ôm chân, có chút thất thần. Cũng không biết đang suy nghĩ gì. Hồi lâu, cô đột nhiên đứng lên, chân trần nhảy nhót chạy vào trong phòng.
Rất nhanh lại nghĩ tới bây giờ đã trễ, lập tức nhẹ nhàng hơn.
Cô ôm quần áo đến phòng tắm nhanh chóng tắm qua một chút, trong đầu giống như là có một đống bong bóng màu hông đang bay loạn, không còn cảm giác lo sợ nữa.
Chỉ cảm thấy là bị những thứ khác lắp đầy, nội tâm tràn đầy sự sung mãn.
Thư Niệm che kín mặt, nước nóng từ trên đỉnh đầu rơi xuống, trong veo thanh minh, đem tất cả nhưng ưu phiền bay đi, rồi lại rửa sạch hết suy nghĩ trong mình trong nháy mắt.
Cô không khỏi liên tưởng tới bóng dáng Tạ Như Hạc.
Tóc ngắn gọn gàng, cùng với cặp mắt đen đào hoa, lại có thêm hàng lông mi giống như lông vũ đen tuyền, sóng mũi thẳng tắp, đôi môi thì giống như cánh hoa. Lúc nghiêm túc nói chuyện, ánh mắt sẽ nheo lại, giống như là đang phóng điện, khoé môi cũng sẽ nhàn nhạt cong lên.
Vóc người thanh cao ốm gầy, khí chất tự cao xuất chúng.
Có chút đẹp mắt.
Có phải có chút đẹp mắt hay không.
Thư Niệm vô tri vô giác mặc quần áo tử tế, vừa dùng khăn lông để lau đầu vừa đi vào phòng. Bởi vì mới vừa tắm xong, giọt nước từ đuôi tóc cứ rơi xuống, gương mặt trắng nõn, hai bên má hơi ửng đỏ.
Cô hít mũi, nhỏ giọng mở miệng: "Thật đẹp."
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong phòng, hòa vào với không khí.
Thư Niệm trong nháy mắt lấy lại tinh thần, mới nhận ra được mình vừa nói cái gì, chợt đem khăn lông trong tay vứt xuống một bên. Cô yên lặng ngẩng đầu lên, dùng sức đánh một cái thật mạnh vào trán mình.
Chẳng lẽ cô có ý nghĩ xấu xa gì với Tạ Như Hạc sao....
"Không nên suy nghĩ bậy bạ." Giọng Thư Niệm buồn rầu, rồi sau đó lại nhấn mạnh tựa như lập lại một lần nữa "Không nên suy nghĩ bậy bạ."
Thư Niệm không muốn để cho mình suy nghĩ lung tung nữa, dứt khoát tìm một ít chuyện để làm. Cô cầm kịch bản đặt ở trên đầu tủ ra, dùng bút highlight chú thích lời thoại của mình, thuận miệng đọc một lần: "Người đàn ông này sao có thể toả ra lực hấp dẫn trí mạng như thế..."
"..." Thư Niệm mấp máy môi, lật một trang khác, tiếp tục đánh dấu: "Thiến Thiến, tớ đang thích một người bạn, tớ phải làm sao đây?"
Thư Niệm "..."
Cô đậy lại nắp bút, ngã về phía sau một cái, đem mặt vùi vào gối, hai chân dùng sức đạp không khí. Sau một lúc lâu, Thư Niệm dừng lại, có chút mờ mịt và luống cuống.
Thư Niệm cầm điện thoại di động lên, lên mạng tra một chút "Nếu thích một người bạn tốt của mình thì nên làm sao", thấy một hàng câu trả lời. Cô lập tức chui ra ngoài, nhớ lại hình ảnh lúc nãy một chút.
Cô dừng lại, do dự đổi chữ "Bạn tốt" thành "Bác sĩ tâm lý".
Đại đa số câu trả lời cũng là bởi vì sinh ra tình cảm, lúc mình yếu đuối nhất thì tìm được một người để dựa vào, sẽ lệ thuộc vào bác sĩ tâm lý, cũng có thể đem nhầm tình cảm ấy thành yêu
Thư Niệm ngây người tiêu hóa những lời này.
Cô thở ra một hơi, không tiếp tục nhìn những nội dung này nữa, thuận tay mở Wechat. Lúc này mới phát hiện Tạ Như Hạc đã gửi rất nhiều tin nhắn cho cô ---
【Bây giờ tôi sẽ qua tìm em.】
【Em sao rồi.】
【Tôi đang đứng trước cưa nhà em.】
Thư Niệm liếm liếm môi, không biết nên trả lời thế nào.
Chú ý tới chỗ tin nhắn có điểm đỏ, Thư Niệm theo bản năng mở ra, là tin nhắn từ bạn tốt. Cô mở ra xem, hình avatar là của Từ Trạch Nguyên, kèm với tin nhắn: 【Thư Niệm, tớ là Từ Trạch Nguyên, tơ có chuyện muốn nói với cậu.】
Ánh mắt cô dừng lại một giây, trực tiếp đi ra. Sau đó nhắn với Tạ Như Hạc một câu:【Đi đường cẩn thận.】
Cách lần gặp Từ Trạch Nguyên gần nhất, đã qua hơn một tháng.
Thư Niệm cũng xém nữa đã quên hắn. Cô cảm thấy bây giờ danh tiếng của hắn khá lớn, mỗi ngày chắc có rất nhiều chuyện để làm, không sẽ liên lạc với loại người không đáng nhắc tới như cô đây
Nhưng hắn lại lần nữa muốn tìm cô.
Thư Niệm có chút không hiểu.
Ban đầu mới vừa nhập học, ấn tượng đầu tiên của Thư Niệm đối với hắn thật sự rất kém. Cảm thấy hắn lăng nhăng, làm việc không nghiêm túc lại ham chơi, cứ thế mà xuất hiện bên cạnh cô, một lời giải thích cũng không có.
Sau đó lại thổ lộ với cô, nói lần đầu tiên thấy cô đã rất thích.
Nhưng luôn cùng những nữ sinh khác duy trì thái độ không xa không gần, mập mờ giống như khắp nơi đều có tình ý, cùng hưởng ân huệ. Thư Niệm đối với hắn không có cảm tình gì, cũng vẫn cảm thấy hắn không phải người đúng đắn gì.
Cô nói chuyện từ trước đến giờ thẳng thắn, lúc cự tuyệt cũng không hiểu thế nào là uyển chuyển, để cho Từ Trạch Nguyên bị đả kích lớn, cũng vì vậy cuộc sống yên tĩnh hơn mấy phần.
Gặp lại Từ Trạch Nguyên đã là sau một thời gian ngắn.
Ngày đó Thư Niệm từ trong thư viện đi ra, bên ngoài đã mưa lớn, cô che dù đang muốn rời đi, lại nghe được âm thanh của hắn đang kêu cô, nói với cô rằng hắn không mang dù.
Thư Niệm do dự, vẫn quyết định đưa hắn về.
Dọc trên đường đi, Từ Trạch Nguyên cũng không nói gì. Thư Niệm cũng không có chuyện gì đáng nói, định đem dù cho hắn mượn, ký túc xá của nữ sinh cũng không xa, cô chạy trở về cũng được.
Nhưng một lát sau, Từ Trạch Nguyên cứ thế nghiêng cây dù, toàn bộ dù đều che trên đỉnh đầu của cô.
Cứ như thế nước mưa đã ướt đẫm cơ thể của hắn.
Khiến cho cô nghĩ tới Tạ Như Hạc.
Cũng nhớ tới trước kia không hiểu rõ chuyện gì, chỉ dựa vào một ít chi tiết đã kết luận sự việc, có chút trông mặt mà bắt hình dong, lập tức liêng gắn cho người tốt cái nhãn hiệu xấu xa đó.
Thư Niệm cảm thấy mình lại phạm phải tật xấu này trên người của Từ Trạch Nguyên.
Cô buồn bực suy nghĩ một hồi.
Sau đó, Thư Niệm đối với Từ Trạch Nguyện thay đổi thái độ, không kháng cự hắn như trước, cũng dần dần làm bạn với hắn.Thông qua việc làm quen, cô phát hiện trước đối với hắn giống như quả thật có chút hiểu lầm.
Hắn thật ra chính là một đứa nhóc to xác.
Đối với những nữ sinh khác sẽ duy trì thái độ vừa phải, trong những việc nghiêm túc thì cũng sẽ có thái độ nghiêm túc.
Cuối học kỳ năm ba đại học, Từ Trạch Nguyên tỏ tình với cô một lần nữa.
Thư Niệm không biết lúc đó bản thân mình như thế thì có tính là thích hắn hay không, nhưng mà thật sự ở cùng hắn thì không có một chút chán ghét nào, còn cảm thấy rất thoải mái. Cô suy xét rất lâu, cuối cùng vẫn là đồng ý.
Một nam sinh, giữ vững tinh thần theo đuổi cô tận hai năm rưỡi.
Luôn sẽ có lúc mềm lòng.
Thư Niệm không biết quyết định của mình là đúng hay sai, nhưng lúc đó, cô đúng là rất nghiêm túc trong mối quan hệ yêu đương này. Cô luôn cho là, sau khi yêu đương, hai người ở cùng một chỗ sẽ không có biến hóa gì lớn.
Có thể cô cũng quên rằng giữa các cặp đôi thường có hành động thân mật.
Thư Niệm không thích ứng được, cũng sẽ cảm thấy lúng túng. Bởi vì chuyện này, cô từng chủ động nói với Từ Trạch Nguyên.
Từ Trạch Nguyên thấy cũng không ngại, cũng nguyện ý tiến hành theo chất lượng.
Không tới nửa năm, Từ Trạch Nguyên nói chia tay với cô.
Đột nhiên chia tay như vậy, đối với Thư Niệm lúc đó, chẳng qua là vết thương chỉ được rắc thêm muối. Đối với cô mà nói, đã là gần như cảm giác chết lặng.
Trận yêu đương ngắn ngủi này, cũng cho cô nhận ra một sự thật.
Từ Trạch Nguyên cũng không có biểu hiện thích cô như trước nữa. Nếu không cũng sẽ không nói lời chia tay trong lúc cô đang ngã vào vực sâu, lựa chọn rút lui.
Cho nên bây giờ hắn đến tìm cô, Thư Niệm thật sự không nghĩ ra nguyên nhân.
Nhưng lúc này, máy tính lại hiện một tin nhắn mới, avatar của Tạ Như Hạc có điểm đỏ nhấp nháy.
Thư Niệm nhìn câu trả lời Tạ Như Hạc, vẻ mặt kinh ngạc.
Tạ Như Hạc: 【Ừm. Ngủ sớm đi.】
Cô không trả lời
Bất kể rốt cục là hiểu lầm hay sự thật, đều không phải là điều mà bây giờ cô nên nghĩ tới. Trước khi cô hết bệnh hoàn toàn, không nên gieo họa bất kỳ người nào, huống chi đó còn là Tạ Như Hạc.
Là bạn thân nhất của cô.
--_
Trên đường về.
HÌnh dáng bây giờ của Tạ Như Hạc không giống ôn hòa như ở trước mặt Thư Niệm, lông mày nheo lại dường như mang theo uất khí nhàn nhạt, cứ yên lặng nhìn cảnh sắc chạy nhanh qua bên ngoài cửa sổ. Trên người tản ra cảm xúc cực kỳ khó chịu.
Phương Văn Thừa trầm mặc lái xe, không dám nói lời nào.
Một hồi sau, Tạ Như Hạc thấp giọng nói: "Đi điều tra một chút, trước kia Thư Niệm đã xảy ra chuyện gì."
Còn không chờ Phương Văn Thừa trả lời, Tạ Như Hạc chợt nhớ đối thoại mới vừa nãy cùng với cô.
-"Hôm nay em sao vậy?"
-"Tôi có thể không nói không."
Là cô không muốn để cho người khác biết chuyện của mình.
Cũng không muốn để cho anh biết.
Cơ Tạ Như Hạc căng cứng, đường cong ngũ quan kéo căng. Gương mặt vùi vào trong bóng tối, bị màu sắc khác nhau ngoài cửa nhuộm lên, thần sắc mịt mờ âm trầm, tựa hồ hết sức khổ sở.
Phương Văn Thừa gật đầu một cái, đáp lại một tiếng, "Được."
Tạ Như Hạc nhắm hai mắt lại, thanh âm khàn khàn vang lên: "Thôi."
Phương Văn Từa lại gật đầu một cái, không hỏi nhiều: "Vâng."
Bên trong xe lại an tĩnh.
Một lát sau, Phương Văn Thưa do dự, báo cáo: "Thiếu gia, ông ngoại cậu vừa gọi điện thoại tới, nói cha của cậu đang bây giờ bệnh rất nặng, hy vọng cậu có thể đi qua thăm ông ấy một chút."
"..." Mí mắt Tạ Như Hạc giật giật, giống như là rất lâu rồi mới nghe tới nhân vật này, đột nhiên ngước mắt lên. Anh khẽ nhếch khóe môi, cặp mắt đào hoa hơi giương lên: "Cha tôi?"
Phương Văn Thừa nhắm mắt nói: "Đúng vậy."
Tạ Như Hạc trong chớp mắt liền thu hồi ý cười, thanh âm lạnh như băng, sắc bén mà không chút lưu tình, có thể dễ dàng cắt rời da thịt, hết sức mỏng lạnh.
"Ông ta còn chưa chết à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.