Editor: Na ~~ Beta: Na +Leo Leo
Cả người Thư Niệm đều ở trong chăn, trong nháy mắt không có động tĩnh. Bởi vì toàn thân bay lên không trung, cô có chút cảm giác không an toàn, theo bản năng đem hai tay để lên trên ngực anh.
Chăn không hề dày, mơ hồ có thể nhìn thấy có chút ánh sáng.
Cô có chút phản ứng không kịp, cô muốn nhìn Tạ Như Hạc bị chăn che lại, dè dặt hỏi "Anh muốn lấy cái gì, em cản trở anh sao..."
Nghe vậy, động tác Tạ Như Hạc tựa hồ ngừng một chút, nhưng cũng không kéo dài bao lâu, giống như ảo giác của Thư Niệm. Anh không trả lời, ôm cô đi ra ngoài.
Thư Niệm còn muốn hỏi.
Rất nhanh, cô chú ý tới trạng thái bây giờ của mình.
Bị ôm trọn trong chăn, co lại thành một vật nhỏ bé, bị anh ôm như vật phẩm.
Thư Niệm trong nháy mắt ngậm miệng lại.
Tạ Như Hạc ôm cô đến giường của căn phòng khác.
Hai chân vừa đáp xuống đất, thân thể không còn trong trạng thái mất trọng lượng, thân thể cũng như vậy mà kéo căng ra. Cô nín thở, đem chăn kéo xuống, mờ mịt nhìn Tạ Như Hạc đứng bên cạnh.
Anh cầm chăn trên người cô cầm lên, để vào cái ghế một bên.
"Chăn ướt" Tạ Như Hạc đem khăn lông trên cổ anh để trên đầu cô "Đừng đắp, để đổi chăn mới."
Thư Niệm theo động tác của anh nhìn chăn bên kia, biểu tình ngơ ngác. Một giây kế tiếp, cô cúi đầu, thấy quần áo trên người mình cũng ướt, mới thoáng lấy lại tinh thần.
Cô vừa mới tắm xong, bởi vì hốt hoảng cùng sợ hãi, hoàn toàn không dùng khăn lông lau người liền nhảy lên giường, chui vào trong chăn. Tóc cùng trên người cũng còn đang nhỏ nước.
Có thể căn phòng bên kia, ga giường cũng bị cô làm ướt sũng.
Thư Niệm a một tiếng, khó khăn nói xin lỗi "Thật xin lỗi..."
Tạ Như Hạc lấy một chăn mới từ trong tủ quần áo ra, nghiêng đầu hỏi "Xin lỗi cái gì?"
Cô rũ đầu, thanh âm thấp giống như lọt vào bụi rậm.
"Em quá phiền toái"
Tạ Như Hạc đứng tại chỗ một hồi, sau đó ném chăn lên giường, ngồi xuống trước mặt cô. Hầu kết hoạt động, rũ mắt xuống, thưởng thức bàn tay nhỏ của cô.
Thư Niệm muốn rút tay về, anh lập tức tăng thêm lực, không cho cô rút.
Thư Niệm không lộn xộn nữa.
Gian phòng này đại khái chưa sử dụng qua, mặc dù sạch sẽ, nhưng nhìn rất trống rỗng, trừ có những đồ vật nên có trong phòng, không có thứ khác. Diện tích nhỏ hơn một nửa so với phòng của Tạ Như Hạc.
Hai người không chủ động nói, yên tĩnh đến mức có thể nghe âm thanh của không khí.
Nói câu kia xong, Tạ Như Hạc không lên tiếng nữa.
Thư Niệm có chút bất an.
Luôn cảm thấy anh đại khái đang muốn nói cái gì, có thể để cho anh cảm thấy khó mà mở lời, cho nên mới yên lặng lâu như vậy. Cũng để cho không khí này có chút nghiêm túc.
Mắt cô run rẩy nói "Anh muốn nói cái gì cứ nói đi, không sao cả"
Nghe nói như vậy, Tạ Như Hạc buông lỏng tay, lấy tay xoa mũi, bộ dạng tỏ ra rất không dễ chịu.
"Hôm nay em ngủ đây".
Thư Niệm dừng lại, không hiểu tại sao sau một lúc lâu anh chỉ có nói như vậy.
Cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu "Được"
Sau đó, Tạ Như Hạc lại bổ sung "Anh cũng sẽ ngủ ở đây"
"..." Thư Niệm trợn mắt, không dám tin tưởng lại hỏi "Cái gì?"
Bên tai Tạ Như Hạc nóng lên, trấn định giải thích "Hai chăn"
Vốn là trên giường thì chỉ có một chăn, Tạ Như Hạc vừa mới cầm thêm một chiếc từ trong tủ quần áo ra. Thư Niệm không nghĩ ra lý do của việc này, nhưng lại bị vẻ mặt nghiêm túc của anh không biết trả lời sao.
Mặt cô đỏ ửng "Không thể... làm như vậy"
Tạ Như Hạc liếm môi, thành thật nói "Em không ở bên cạnh anh, anh không ngủ được"
Thư Niệm nhìn về phía anh, không chắc chắn nói "Là bởi vì em sao..."
"Không phải, là chân anh nửa đêm sẽ đau" Tạ Như Hạc biết cô rất dễ dàng tin tưởng những lời người khác, bình tĩnh nói dối "Có thể tỉnh giấc vì đau"
Thư Niệm lập tức tin "Vậy làm sao bây giờ..."
Khóe miệng Tạ Như Hạc tỉnh bơ cong lên, mặt không đổi sắc nói tiếp "Nếu như đau mà tỉnh giấc, em giúp anh xoa bóp liền tốt. Anh không đủ sức"
"Được" Thư Niệm vẫn lo lắng, ưu sầu nói "Sẽ đau lắm hả?"
Tạ Như Hạc suy nghĩ một chút, gật đầu "Ừ"
"..."
"Cho nên chúng ta đang hỗ trợ nhau".Tay Tạ Như Hạc đụng vào mặt cô, khàn giọng, giống như đang dụ dỗ "Anh cũng rất phiền phức, thật may có em ở đây"
Thư Niệm hít mũi một cái, lẩm bẩm:"không quá phiền phức"
Tạ Như Hạc nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cười khẽ một tiếng.
"Ừ, em cũng không phiền phức"
-
Thư Niệm thầm chấp nhận chuyện ngủ chung.
Cô ôm chăn, leo lên dựa vào tường bên kia, tay chân cũng không biết nên để chỗ nào. Thấy Tạ Như hạc còn chưa qua, cô do dự cầm gối lên, đặt thẳng vào ngay chính giữa giường.
Nghĩ mình không cần không gian lớn như vậy, Thư Niệm dời một thước về hướng của mình.
Tạ Như Hạc cầm cho cô một bộ quần áo mới.Sau đó quay lưng khóa cửa, trở lại chỉ thấy Thư Niệm đã chui vào trong chăn, bên cạnh còn để một cái gối.
Tấm ngăn hai người lại gần nhau hơn một cách cực kỳ khoa trương.
Anh khó hiểu buồn cười, đi tới cầm gối lên, lặng lẽ đặt ở trên đỉnh đầu cô.
Đại khái chú ý tới động tĩnh của anh, Thư Niệm từ từ ló đầu ra, vẻ mặt uất ức "Anh không cần gối sao??"
Tạ Như Hạc nói "Để anh lấy cái mới"
"A.." Thư Niệm ngồi dậy điều chỉnh vị trí gối, khẩn trương giống như là ở đêm tân hôn "Không phải anh nói tối nay muốn ở phòng thu âm sao"
"Đột nhiên nghĩ nghỉ ngơi sớm một chút" Tạ Như Hạc cầm gối đi tới, quy củ nằm ở bên cạnh chỗ trống bên cạnh cô "Em chuẩn bị đi ngủ sao?"
Thư Niệm suy nghĩ một chút "Em muốn điều chỉnh cách làm việc và nghỉ ngơi"
"Ừ?"
"Đúng vậy, trạng thái của em ngủ rất kém." Nửa gương mặt Thư Niệm ẩn núp trong chăn, buồn rầu nói tới nói lui "Hơn nữa, bởi vì liên quan đến công việc, lịch làm việc và nghỉ ngơi của em cũng không quá ổn định, bình thường ngủ rất muộn, sau đó liền không ngủ được"
"..."
Mặc dù cô sợ sẽ nằm mơ, nhưng sợ sẽ mất ngủ.
Sợ đột nhiên tỉnh giấc mở mắt, một mình vượt qua đêm dài.
Tạ Như Hạc ừ một tiếng "Bây giờ ngủ đi"
Thư Niệm gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn mở, nhìn anh.
Qua mấy giây, Tạ Như Hạc hỏi "Làm sao không nhắm mắt?"
Thư Niệm siết chặt chăn, lấy dũng khí nói ra yêu cầu "Anh có hát cho em không?? Em thấy có chút yên tĩnh.. Ừ cảm thấy rất yên tĩnh"
Tạ Như Hạc sững sốt một chút, rất nhanh liền đồng ý "Muốn nghe cái gì?"
Thư Niệm suy nghĩ giai điệu nên chậm một chút, do dự nói "Nếu không thì... bài "Đom Đóm"..."
"Được" Tạ Như Hạc đưa tay che ánh mắt cô "Nhắm hai mắt nghe".
Thư Niệm ngoan ngoãn nhắm mắt.
Sau đó, bên tai vang lên tiếng hát của Tạ Như Hạc.
Thanh âm của anh trầm thấp mà nhẹ nhàng, hát bài thiếu nhi, không thanh nhuận sáng ngời như thời niên thiếu, thêm mấy phần khàn giọng. Tình cảm lại ôn hòa, cưng chiều theo tiếng hát bay bổng ở trong không khí.
...Bầu trời đêm dần dần buông
Dưới ánh sao tay trong tay
Đom đóm bay, đom đóm bay
Em đang nhớ nhung ai
....
Thanh âm này mang cỗ sức mạnh, làm cho cô cảm thấy thích mà có cảm giác an toàn. Thư Niệm yên lặng lại, lực siết chặt chăn cũng dần dần buông lỏng, suy nghĩ từ sáng ngời biến thành một mảnh đen nhánh.
Hô hấp Thư Niệm trở nên đều đều, từ từ rơi vào mộng đẹp.
Tiếng hát Tạ Như Hạc giống như trở nên xa xôi.
Theo bóng tối kéo đến, âm thanh của anh trở nên càng ngày càng nhẹ, nhẹ như không nghe được, hoặc như cùng một giọng hát khác chồng lên nhau.
Lời bài hát giống nhau, giai điệu lại khác nhau.
Khi đó, ở trên bục giảng, bọn họ hai người đứng chung một chỗ.
Dưới là bạn học đang ngồi chỉnh tề, những khuôn mặt kia bởi vì quá lâu không gặp, có vẻ xa lạ nhưng quen thuộc. Thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi, trên mặt không mang theo nụ cười ác ý, chụm lại với nhau kề tai nói chuyện.
Thư Niệm cảm thấy khó xử, theo bản năng nhìn bên cạnh.
Sau đó, cô nhìn thấy Tạ Như Hạc thời thiếu niên. Anh mặc đồng phục học sinh sạch sẽ, trên mặt không có biểu tình gì, tựa hồ hoàn toàn không nghe được tiếng cười nhạo của các bạn học.
Chú ý tầm mắt của cô, Tạ Như Hạc nhìn lại, trong ánh mắt tựa hồ mang theo sự trấn an, rất nhanh lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục hát giai điệu của bài "Đom Đóm"
Thư Niệm không hiểu sao lại có dung khí.
Không để ý tiếng cười nhạo bên dưới, nghiêm túc hát ca khúc cho xong.
Hình ảnh chợt lóe, chung quanh bỗng nhiên tối lại.
Bên ngoài âm thanh mưa to vang lên, âm thanh quạt gió trên đỉnh đầu quay đột nhiên to hơn, trong phòng học quá oi bức. Tiết tự học buổi tối, hàng lang luôn có thầy giáo đang xụ mặt đi ngang qua, bên cạnh luôn có tiếng nữ sinh kiềm chế sợ hãi.
Bóng đèn sáng ngời, trời mưa một cái rất nhiều côn trùng liền xuất hiện.
Có một con bọ bay đến bàn Thư Niệm, cô bình tĩnh cầm tờ giấy đuổi nó đi. Tạ Như Hạc ngồi ở phía trước chú ý động tĩnh của cô, xoay đầu lại.
Thư Niệm nhìn anh, trừng mắt nhìn "Cậu sợ sao?"
Anh không lên tiếng.
Khóe mắt Thư Niệm cong lên, trấn an nói "Đừng sợ, nếu như nó bay đậu lên người cậu, tớ liền yên lặng đuổi nó đi, sẽ không để cho cậu phát hiện đâu"
Tạ Như Hạc dừng một chút, chần chờ gật đầu một cái, rồi sau đó sờ sờ chỗ cổ tay áo bị ướt của cô.
Thư Niệm sửng sốt một chút, cảm thấy có chút ngượng ngùng khó hiểu, cô cúi đầu.
Lúc giương nửa con mắt lên, phát hiện Tạ Như Hạc vẫn nhìn cô, mi mắt giống như thêm mấy phần ý cười.
Hình ảnh dừng lại.
Trong nháy mắt, năm tháng thời thiếu niên của cô cùng Tạ Như Hạc đều biến mất không thấy.
Hình ảnh càng trở nên mờ tối.
Đột nhiên, bên cạnh Thư Niệm không còn người nào khác, tự nhiên ôm sách đi về phía trước. Chung quanh như có tiếng bàn luận thông cảm, không có ai đến gần cô. Như sợ tổn thương tới cô, hoặc là đang sợ cô.
Là loại cảm giác tuyệt vọng cùng với sự cô đơn.
Trước mắt là cửa ký túc xá bằng sắt.
Thư Niệm định đẩy cửa ra, nghĩ đi vào.
Cô chưa có kịp có động tác tiếp theo, nghe được tiếng của bạn cùng phòng Nguyễn Hi Đồng "Tối hôm qua tớ cùng Thư Niệm ở ký túc xá, cậu ấy quả thật có chút đáng sợ... đột nhiên lại khóc, hơn nữa còn nói mấy lời kỳ quái, tớ nghe mà cũng không hiểu"
"Đây quả là quá dọa người rồi" Một người bạn cùng phòng khác nói "Cậu ấy bị sợ hãi, dẫu sao cũng xảy ra loại chuyện đó"
"Vậy cậu ấy nên đi bác sĩ tâm lý a! Nếu không ở cùng chúng ta còn xảy ra chuyện gì nữa..."
"Này, đừng nói vậy! Để cho cậu ấy nghe vậy không tốt đâu"
Thư Niệm lập tức buông tay ra, quay đầu rời khỏi.
Sau đó cô gặp được Từ Trạch Nguyên.
Cậu ta không có giống như trước đây chủ động nắm tay cô, trầm mặc dắt cô đến phòng cà phê trong trường học. Xung quanh không có người nào, bên tai là âm nhạc có nhịp điệu chậm chạp mà ưu buồn.
Một lát sau, Từ Trạch Nguyên nói với cô "Anh cảm thấy em gần đây quá kỳ lạ, em có phải... là bị thật hay không bị....??"
Thư Niệm không muốn ngồi nữa, đứng lên, muốn chạy trốn khỏi chỗ này.
Cô không muốn mình bị kiềm nén ở nơi này nữa. Cô muốn trở lại lúc nhỏ, trở lại đoạn thời gian kia bất luận đi chỗ nào, lúc nào bên người có một người chịu bầu bạn với cô.
Đó là đoạn thời gian tươi sáng nhất.
Cô rời khỏi phòng cà phê, liều mạng chạy tới phía trước, chạy tới cuối đường.
Sau đó, Thư Niệm thấy được một bóng người quen thuộc.
Anh đứng ở chỗ có ánh tối, bị ngược sáng, không thấy rõ mặt mũi. Nhưng vào thời khắc đấy tất cả sợ hãi cũng không còn tồn tại nữa, Thư Niệm khẩn trương nuốt nước bọt một cái, dè dặt đi tới.
Càng tới gần, hình dáng người kia càng rõ ràng.
Là Tạ Như Hạc.
Môi của anh đang động đậy, đang nói chuyện, nhưng Thư Niệm nghe không rõ được câu nào.Thư Niệm đưa tay về phía anh, thấp giọng nói "Anh đang nói gì"
Tạ Như Hạc lại nói một lần nữa.
Cô vẫn không nghe rõ.
Đứng ở đối diện cô, Tạ Như Hạc ngậm miệng lại.Anh làm như không thấy cánh tay đang hướng về phía anh của cô, trầm mặc một hồi lâu, anh lặp lại một lần nữa.
Lần này Thư Niệm nghe rõ.
Anh nói "Thật xin lỗi, Thư Niệm. Anh quả thật không chịu nổi"
Thư Niệm lặng lẽ nhìn anh, thu hồi lại cánh tay.Cô mím môi, dùng sức gật đầu, nói "Không sao".
Cô lùi về sau một bước, nước mắt đang kìm nén đột nhiên rơi xuống,
Quay đầu nhìn.
Là Tằng Nguyên Học đang cầm cây dao, ôn hòa nhìn cô cười.-
Lần trở về ngày Quốc Khánh đó,
Sau khi bị người đàn ông dùng vật cứng đập cho choáng váng, không biết qua bao lâu, Thư Niệm mới dần có ý thức.
Thư Niệm từ từ mở mắt ra, ánh mắt sợ hãi, tầm mắt chậm rãi chuyển động. Trước mắt là hoàn cảnh xa lạ, là cô chưa từng thấy qua chỗ này. Đầu và cơ thể chỗ nào cũng đau.
Cô mờ mịt muốn mở miệng, nhưng phát hiện mình bị bịt miệng.
Chỉ có thể phát ra tiếng kêu ô ô.
Tay bị người ta trói lại phía sau, Thư Niệm vùng vẫy hồi lâu, không có chút tác dụng nào.
Thư Niệm dần dần tỉnh táo lại, trong đầu hiện lên cảnh người đàn ông xa lạ nói cám ơn với cô, rồi sau đó cầm vật cứng đập lên đầu cô. Cùng lúc đó, cô nghe được bên ngoài có âm thanh của người đàn ông đó.
Hô hấp của cô bắt đầu khó khăn.
Một hồi, cửa duy nhất trong phòng mở ra.
Ánh sáng chói mắt từ bên ngoài chiếu vào.
Thư Niệm có chút không thích ứng được ánh sáng mạnh, nhắm mắt theo bản năng, rất nhanh lại mở ra.
Cô ở ngay trước mắt của người đàn ông đó.
Trước ánh mắt của cô, đàn ông chậm rãi đi vào, đứng ở trước mặt cô, như đang chào hỏi người bạn cũ, mỉm cười nói "Tỉnh rổi à?"
"..."
Thư Niệm không có cách nào để nói chuyện, hoảng sợ lùi lại.
"Tôi hôm nay đặc biệt vui vẻ" Đàn ông giống như không phát hiện được sự sợ hãi của cô, bắp thịt trên mặt cứng ngắc, nụ cười phá lệ khiến người khác sợ hãi. Hắn lại nhích tới chỗ cô một tí, đột nhiên phá lên cười, giống như người điên.
Cảm xúc của cô khác hoàn toàn so với hắn.
Hốc mắt của cô đỏ lên, toàn thân run rẩy, không nhịn được phát ra tiếng nức nở cầu xin tha thứ.
Hắn rất hưởng thụ loại âm thanh này, rất nhanh liền khôi phục bình thường, ôn hòa sờ đầu cô một cái. Một chút rồi lại hạ tay xuống. Hồi lâu, đàn ông vui thích huýt sáo một cái, động tác trên tay dừng lại chút, rồi dùng sức nắm tóc cô kéo ra sau.
Nghe tiếng đau đớn của Thư Niệm.
Người đàn ông cười nói "Rốt cục cũng có khách tới rồi."
__________________
Leo Leo: Cầu trời khấn phật cho qua đoạn quá khứ ngược tâm này đi, tuôi đau lòng cho Niệm Niệm bé nhỏ quá T_T
Na: làm tới khúc này mà nổi hết da gà thay cho chị Niệm TT^TT. Thui mọi người đọc vv và nhớ thả sao nhé <3 love all