Thuần Huyết Huyết Tộc

Chương 185:




Vô Phong ra vẻ ngẫm nghĩ rồi mới nói: "Vốn định ở lại nhưng quả nhân có việc quan trọng hơn cần xử lý, không nán tại đây lâu được, Hiền vương đừng để bụng.". Hạ Tử Lân cũng khách sáo đáp: "Bản vương hiểu, vậy khi nào bệ hạ khởi hành? Để bản vương tổ chức yến tiệc, tiễn chân bệ hạ thượng lộ bình an.".
Vô Phong mỉm cười lên tiếng: "Yến tiệc thì miễn đi, quả nhân cũng không thích náo nhiệt. Không làm phiền Hiền vương cùng muội muội của quả nhân tâm tình nữa. Quả nhân đi trước.", nói rồi đứng dậy nhìn sang Long Tử Nguyệt một cái sau đó liền sải bước ra khỏi phòng. Long Tử Nguyệt nghe ngóng động tĩnh xung quanh, xác nhận quả thật Vô Phong đã rời đi, chỉ còn vô số ám vệ cùng Huyết tộc trực thuộc nhánh dưới của nàng ở lại.
Vì sao Long Tử Nguyệt biết bọn chúng là Huyết tộc trực thuộc nhánh dưới của nàng, bản năng linh cảm của một Huyết tộc đối với nhánh dưới, để tránh tình trạng giết nhầm thuộc hạ của mình trong cuộc hỗn chiến mà thôi. Hạ Tử Lân quay sang nhìn Long Tử Nguyệt trong lòng có rất nhiều câu hỏi cần nàng giải đáp, lại thủy chung không thốt ra khỏi miệng.
Long Tử Nguyệt cảm nhận tầm mắt Hạ Tử Lân đang dán chặt vào nàng, đưa tay vuốt ve nhẹ vài lọn tóc đỏ vô cùng chói mắt, giọng nói nàng chầm chậm vang lên: "Ngươi thắc mắc vì sao thời gian gặp ta ở trong thành tóc ta màu đen, hiện tại đã biến đỏ? Tra không ra thân phận ta, nhưng bất ngờ ta lại có liên can đến cẩu đế Linh Tê quốc? Giữa ta và cẩu đế rốt cuộc là mối quan hệ gì?".
Nhấp ngụm trà, Long Tử Nguyệt hơi ngả người tựa vào ghế dựa, bộ dáng mặc kệ sự đời, vô cùng nhàn nhã lại phóng túng, khóe môi khẽ nở nụ cười nhàn nhạt nói tiếp: "Đám người đêm mấy hôm trước là ai mà thân thủ quỷ dị như vậy? Lý do bọn chúng bắt ta để làm gì? Kẻ chủ mưu là ai? Cẩu đế cứu ta vì nguyên nhân gì?".
Hạ Tử Lân lúc này mới lên tiếng: "Bản vương thích nữ nhân thông minh, nhưng ngươi thì quá thông minh. Thông minh nhiều sẽ khiến nam nhân chán ghét.", Long Tử Nguyệt ngắt lời: "Ta cũng không tính dựa vào nam nhân để sống, cho nên bọn nam nhân các ngươi nghĩ gì ta vốn không quan tâm, càng không có hứng thú quan tâm,". Long Tử Nguyệt ngẫm nghĩ rồi nói: "Hiện tại ngươi đang gặp nguy hiểm, nên ngươi biết càng ít càng tốt cho ngươi.".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.