Những nữ nhân do mẫu phi đưa đến cửa đều bị Hạ Tử Lân hoặc bán vào lầu xanh, hoặc tặng cho các quan viên trong triều làm trắc phu nhân, tiểu thiếp hoặc thông phòng. Còn có bọn nô tì tự tiện leo lên giường của Hạ Tử Lân không hề ít, kẻ bị ném đến sài phòng, trù phòng, phụ trách toàn bộ những công việc nặng nhọc, cực khổ; kẻ thì bị đánh đến chết, tệ hơn là ném vào làm kỹ viện hay doanh kỹ, sống cuộc sống "sống không bằng chết".
Long Tử Nguyệt nhìn lướt qua các món ăn trước mặt, thú thật cơ thể của nàng có thể dung nạp thức ăn của con người để duy trì phần nào tinh lực của Huyết tộc, nhưng mà vị giác Long Tử Nguyệt đều không thể cảm nhận được các thể loại mỹ thực nào cả.
Đôi đũa trong tay Long Tử Nguyệt khẽ kẹp miếng cá đưa lên miệng ăn, Hạ Tử Lân thấy nàng vừa nhai nuốt xong thì hỏi: "Mùi vị thế nào? Có hợp khẩu vị của ngươi không?". Chống lại tầm mắt của Hạ Tử Lân, Long Tử Nguyệt nhẹ lắc đầu nói: "Ta vốn bị bệnh từ nhỏ, không thể cảm nhận được mùi vị thức ăn. Cho nên ngươi không cần phí sức về vấn đề ăn uống với ta đâu.".
Vẻ mặt không mặn không nhạt của Long Tử Nguyệt vô tình làm trái tim Hạ Tử Lân khẽ lỗi nhịp, thì ra nàng bị khiếm khuyết vị giác, chẳng trách đối với các món ngon bày ra trước mặt trở nên vô cảm đến vậy. A Phúc cũng bị câu nói này của Long Tử Nguyệt mà bất ngờ, đúng là không có người nào thập toàn thập mỹ.
Long Tử Nguyệt đưa cái nhìn ra ngoài cửa cất giọng: "Vô Phong! Tới rồi thì hiện thân đi!". Tiếng cười khẽ cất lên, Vô Phong thong thả bước vào gian phòng: "Muội muội quả thật nhạy cảm, ca ca vừa đến đã nhận ra rồi.". Hạ Tử Lân đứng khẽ hành lễ với Vô Phong hỏi: "Không biết bệ hạ giá lâm đến đây, đón tiếp chậm trễ. Xin bệ hạ lượng thứ.".
Thấy Vô Phong yên vị trên ghế, Hạ Tử Lân phất tay ra lệnh cho A Phúc lấy thêm một bộ chén đũa, đặt trước mặt Vô Phong. Hạ Tử Lân khách sáo mời: "Chỉ là những món ăn tầm thường, mong bệ hạ không chê bai.".
Vô Phong mỉm cười đáp: "Nhiếp chính vương quá lời rồi, do quả nhân nhớ muội muội nên mới đường đột xuất hiện ở đây.". Long Tử Nguyệt hất mặt nhìn với vẻ khinh bỉ Vô Phong trước mặt nàng, hắn còn đang giả vờ giả vịt gắp thức ăn trên bàn ra vẻ nhấm nháp.
Hai người Vô Phong cùng Hạ Tử Lân khách sáo vài câu, vừa hàn huyên chính sự, vừa thưởng thức mỹ vị trên bàn. Long Tử Nguyệt ăn qua quýt vài món rồi đứng dậy rời đi, bỏ mặc hai tên nam nhân đang nói chuyện khách sao qua lại đến quên trời quên đất nọ mà quên mất một chuyện vô cùng hệ trọng...