Vương Bác Tâm hắng giọng hòng che đi xấu hổ cất lời: "Biểu ca muốn tỷ thí võ nghệ với đệ, làm một người đứng đầu Vương phủ phải văn võ song toàn. Trước tiên biểu ca cần xác định đệ có thể tự bảo vệ bản thân khi gặp nguy hiểm hay không?".
Vương An Duy lẫn Vương Hoài An trong lòng vô cùng gấp gáp, bọn họ biết năng lực này của Long Ám rõ hơn ai hết. Vương Hoài An nhanh chóng lên tiếng ngăn cản: "Biểu ca, hay là so cái khác với Long Ám đi. Võ nghệ của nó rất khá, biểu ca không phải đối thủ của nó đâu.". Vương An Duy cũng chen vào: "Thúc thúc nghĩ kinh thương hẳn phải thông tuệ thứ khác, có giỏi võ thì cũng đâu thể nào quản lý nổi việc buôn bán của Vương phủ bằng bạo lực chứ?".
Vương Bác Tâm tự hào nhất về công phu võ học của hắn, bị một kẻ kia nói thằng nhóc vắt mũi chưa sạch trước mặt giỏi hơn hắn, một kẻ khác xỉa xiên hắn là tên võ phu. Lòng hiếu thắng nổi lên, Vương Bác Tâm gằn giọng: "Hai người không cần khuyên can nữa, thúc thúc Bác Tâm tự biết lượng sức mình, mong người toàn thành.".
Vương An Duy tức muốn nổ phổi, vốn còn định nói tiếp thì đã thấy Vương Bác Tâm nhanh chóng lao về phía Long Ám đang nhàn nhã đứng quan sát ba người bọn họ nói chuyện phiếm. Long Ám trong lòng khinh bỉ Vương Bác Tâm, rõ ràng hắn nhìn ra cậu đang lơ đãng không chút phòng bị gì nên nhân cơ hội này mà đánh lén cậu.
Người trên đầu đã có hai thứ tóc như Vương Bác tâm cũng có thể ra tay bắt nạt một tiểu nam hài, vẻ mặt Long Ám giả vờ kinh hoảng nằm dài úp sấp trên mặt đất với tư thế xấu đến không thể xấu hơn. Các vị có mặt tại đây đều nghĩ rằng Vương Bác Tâm chắc chắn đang ỷ lớn hiếp nhỏ Long Ám cậu, tất nhiên là trừ Vương An Duy cùng Vương Hoài An ra rồi.
Long Ám sau khi tránh thoát một kích từ Vương Bác Tâm thì nhanh chóng lăn vài vòng trên sàn ra vẻ như đang trốn chạy những truy kích liên tục từ Vương Bác Tâm. Hành động của Long Ám khơi gợi lòng hiếu thắng sâu thẳm nơi tâm trí của Vương Bác tâm, chiêu thức từ thăm dò chuyển sang ẩn ẩn chút sát khí trong đó không ngừng đánh về phía Long Ám.
Có điều Vương Bác Tâm chợt phát hiện ra rằng dường như ngay đúng lúc hắn sắp tóm được Long Ám, cậu lại không nhanh không chậm thần kỳ mà tẩu thoát khỏi tầm tay hắn. Sau một lúc chạy nhảy, hơi thở Vương Bác Tâm đã bắt đầu hỗn loạn, nhìn về tên tiểu tử Long Ám kia thì nhịp thở vẫn cứ như bình thường, duy chỉ có quần áo cậu hơi xốc xếch cùng bụi bẩn do ban nãy đã lăn lộn trên mặt đất vài vòng.