Trong nội tâm Vưu Dạ Hoa dẫu biết Hạ Tử Lân đang giăng bẫy chờ bà nhảy vào, tuy nhiên ngoài cách nói sự thật về vấn đề của hắn bà cũng không còn biện pháp nào khác, Vưu Dạ Hoa miễn cưỡng nói: "Bản cung muốn dùng mệnh của ngươi để níu kéo bước chân tiên hoàng đến tẩm cung của bản cung nhiều hơn, lý do này bản cung nghĩ ngươi đã biết từ lâu rồi chứ?".
Hạ Tử Lân khẽ lắc đầu cất lời: "Mẫu phi cho rằng bản vương là ngốc tử sao? Tùy tiện bịa đặt ra cái nguyên nhân vớ vẩn này nhằm lừa gạt bản vương, có phải mẫu phi xem thường đầu óc của bản vương quá rồi chăng? Bản vương muốn xác nhận lại vài chuyện từ chính miệng mẫu phi mà thôi, bản tính bản vương ra sao chắc mẫu phi cũng rõ, vậy nên mong người đừng lãng phí thời gian của bản vương nữa.".
Sự kiên nhẫn Hạ Tử Lân dùng sắp hết, cho rằng ngọn nguồn chuyện này gần như là không thể nào xảy ra, lúc nhận được tin tức điều tra từ tay thuộc hạ dâng lên, đầu óc hắn trở nên mơ hồ, vốn Hạ Tử Lân muốn tìm cơ hội để hỏi rõ Vưu Dạ Hoa nhưng không ngờ tới lại phải hỏi bà ở trong tình trạng như hiện tại...
Vưu Dạ Hoa cũng lờ suy đoán được vài phần nhưng bà vô cùng tự tin rằng toàn bộ nhân chứng về quá khứ đen tối đó đã bị bà xử lý sạch sẽ, bà bình tĩnh lại đáp: "Bản cung chỉ thương trưởng hoàng tử vì khả năng hắn thừa kế ngai vàng cao hơn so với ngươi -một bát hoàng tử vô dụng, thứ tử yếu ớt như ngươi chỉ dùng để níu kéo sự sủng từ ái tiên hoàng mà thôi.". Đáy lòng Hạ Tử Lân một mảng lạnh lẽo, hắn cho mẫu phi cơ hội cuối cùng mong mỏi bà hồi tâm chuyển ý, tuy nhiên lần nữa đã khiến hắn mất hết niềm tin vào cái gọi là tình mẫu tử thiêng liêng hắn vô tình thấy trong nhân gian.
Lúc đó, Hạ Tử Lân nhìn gia đình hộ nông bình dị gần gũi với nhau, mẫu thân ở nhà chăm sóc tiểu hài, nấu cơm, giặt giũ rồi trông ngóng trượng phu lúc vừa trời còn chưa sáng đã vội vã ra ngoài mưu sinh đến mỗi khi hoàng hôn sắp buông xuống thì trở về, trái tim hắn bất giác cảm thấy hạnh phúc, bọn họ không phải sống trong cảnh ngươi chết ta sống, nơi hậu cung ăn thịt người không nhả xương mà tuổi thơ ấu hắn trải qua.
Hạ Tử Lân thở dài một hơi nói: "Hoàng huynh là kết tinh tình yêu giữa mẫu phi và cẩm y vệ Liên Trung Vân tằng tịu với nhau sinh ra, còn bản vương tuy long chủng của tiên hoàng thì bị mẫu phi ghét bỏ khi chỉ mới là thai nhi nho nhỏ trong bụng của người. Mẫu phi vốn không hề xem bản vương là hài tử của người, do vậy bản vương chỉ đành bỏ mặc mẫu phi nơi lãnh cung này cùng cổ mẫu dày vò, nghiệp do mẫu phi tạo thì người tự gánh lấy, bản vương mệt mỏi rồi.".
Chán nản đứng dậy, Hạ Tử Lân nhìn khuôn mặt kinh ngạc đến ngơ ngẩn của Vưu Dạ Hoa lần cuối sau đó xoay người hướng ra cánh cửa xiêu vẹo cất giọng: "Bản vương biết các ngươi có vài người theo lệnh Vô Phong canh giữ, bản vương không quản nhiều nhưng nếu để Vưu Dạ Hoa chết không phải do cổ mẫu mà bị kẻ khác ám sát, bản vương nhất định sẽ tìm chủ tử các ngươi tính sổ.", nói xong hắn dứt khoát giẫm mạnh bước chân rời khỏi lãnh cung.