Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn

Chương 20: Cũng sẽ biết




An Nhu cau mày rồi quyết định thu hồi tin nhắn lúc nãy. Hình như không có gì liên quan đến cô thì phải, hai người chỉ có quan hệ hợp tác thôi, đột nhiên hỏi chuyện cậu ta hình như hơi quái quái thì phải.
Sau đó cô ra phòng khách kéo vali vào phòng.
Cô lấy USB từ trong vali ra rồi cắm vào máy tính, sau đó gửi cho cậu hình phác thảo mới hoàn thành hôm qua.
Nhu Chỉ: [/ hình ảnh ]
Nhu Chỉ: Cậu xem bản này thế nào?
Nhu Chỉ: Muốn sửa chỗ nào thì nhớ nói với tôi một tiếng
An Nhu nghĩ ngợi một lát rồi bổ sung: Hạn sửa năm lần.
Bên kia.
Trần Bạch Phồn ngồi trên sô pha, anh dựa lưng vào ghế rồi vô cùng sung sướng mà vuốt môi.
Hà Tín Gia do dự nhìn Trần Bạch Phồn một lát rồi đá anh: “Đi rang cơm mau.”
“Không rang.” Trần Bạch Phồn giật gối rồi ôm nó vào lòng, anh lẩm bẩm, “Anh say rồi.”
“… Đừng có giả vờ.”
Trần Bạch Phồn không thèm mở mắt ra: “An Nhu tự cho anh uống nước, anh say rồi.”
“…”
Chẳng mấy chốc Trần Bạch Phồn đã nhớ tới chuyện vừa nãy, anh cau mày nhìn cậu: “Sao em phải sang tìm anh làm gì? Anh đã nói em tuyệt đối đừng có ra mà?”
Hà Tín Gia hùng hồn nói: “Em nói em…” Đói rồi
Trần Bạch Phồn lạnh lùng ngắt lời cậu: “Lần sau còn vậy nữa thì em dọn ra ngoài ở cho anh.”
Hà Tín Gia rõ ràng là chủ nhà: “…”
*
Hôm sau, Trần Bạch Phồn được nghỉ không cần đi làm.
Anh dậy từ rất sớm, sau đó bèn tới siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Anh vừa về nhà vừa nhắn tin cho An Nhu.
—— An Nhu, trưa nay em rảnh không?
Đến tận khi anh vào đến nhà mới nhận được lời đáp lại từ An Nhu: Có ạ.
Trần Bạch Phồn để đồ vào phòng bếp, anh cong môi nhắn tin.
—— Sang nhà anh đi, anh mời em ăn cơm.
An Nhu:… Gì cơ ạ?
Trần Bạch Phồn: Em vẽ tranh cho em họ anh, hôm qua còn chứa chấp anh nữa.
Trần Bạch Phồn: Anh mời em ăn cơm.
Trần Bạch Phồn nhướng mày, anh tỏ ra khiêm tốn: Tuy rằng anh nấu ăn bình thường thôi, nhưng mà đảm bảo sạch sẽ nhé.
Anh sụp mí mắt chờ đợi tin nhắn từ cô, vẻ mặt vô cùng kiên nhẫn.
Một lát sau bên kia mới trả lời: Vậy có cần em qua giúp anh không?
Trần Bạch Phồn hoàn toàn không có cái ý nghĩ là khách thì không cần phải làm gì hết. Hơn nữa nghĩ đến việc lát nữa cô có thể nhìn thấy anh nghiêm túc nấu ăn thì tâm trạng rất tốt.
Anh nhanh chóng đáp: Được thôi, phiền em rồi.
*
Sau khi An Nhu bỏ điện thoại ra thì lập tức vào phòng vệ sinh rửa mặt. Cô vào phòng trang điểm nhẹ rồi thay một chiếc áo khoác màu hồng nhạt trông rất thoải mái. An Nhu buộc tóc đuôi ngựa, cô vỗ mặt mình để cổ vũ rồi cầm chìa khoa và điện thoại xong bèn ra khỏi nhà.
Có khi là anh không để ý chuyện hôm qua đâu…
Nếu không cũng sẽ không mời cô ăn cơm nhỉ, An Nhu nghĩ vậy thì đột nhiên cảm thấy hơi buồn bã.
Cô vừa giơ tay ấn chuông cửa thì nó đã mở ra, cứ như có người cố ý đứng đó chờ cô từ lâu.
Qua một đêm, Trần Bạch Phồn trông có sức sống hơn hôm qua nhiều, trên khuôn mặt vấn vương ý cười rất nhạt, độ cung nơi khóe miệng vô cùng dịu dàng. Anh mặc chiếc áo lông mỏng màu xanh biển, tay áo được xắn lên tận khuỷu tay. Cả hai đột nhiên trở lên xa lạ hơn hẳn hôm qua.
Thấy An Nhu vẫn còn ngơ ngác đứng ngoài huyền quan thì Trần Bạch Phồn thò người tới, cánh tay anh xẹt qua cổ cô, anh duỗi tay đóng cửa sau lưng An Nhu lại. Hơi thở của người đàn ông lập tức bao trùm lấy người cô.
Phản ứng đầu tiên của An Nhu chính là lùi về sau một bước, sau đó cô chui qua cánh tay anh. Giọng cô run run, An Nhu lắp bắp nói: “Em, em đi rửa tay.”
Trần Bạch Phồn đứng yên tại chỗ nhìn cô vào phòng bếp, khóe miệng hơi nhếch lên rồi thành một nụ cười.
Chiêu này hình như khá hữu dụng đấy.
*
Anh vừa vào, An Nhu đã dời mắt khỏi bàn nấu ăn. Cô có vẻ hơi xấu hổ: “Em không biết nấu ăn.”
Thấy anh không nói gì thì An Nhu lập tức bổ sung: “Em có thể rửa rau thái thịt…”
Trần Bạch Phồn đứng cách cô một mét, anh nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát rồi chỉ vào chỗ phía trước mình: “Lại đây, đứng chỗ này này.”
An Nhu hơi ngớ người ra, cô không biết anh muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đến chỗ đấy.
Chờ cô đứng đúng chỗ thì Trần Bạch Phồn bèn tới bàn nấu ăn đổ nguyên liệu vào bồn rửa.
An Nhu bị lờ đi xoa xoa tay, cô buồn bực nói: “Anh muốn em làm gì?”
Trần Bạch Phồn vặn vòi nước ra, anh ngoảnh đầu lại nhìn cô: “Nhìn anh nấu.”
“…”
“…”
An Nhu tưởng rằng mình nghe nhầm: “Cái gì cơ?”
Trần Bạch Phồn nhìn ra chỗ khác, anh hơi hơi xong môi: “Nhìn anh nấu như thế nào rồi học đi.”
An Nhu nghe vậy thì xấu hổ “ồ” lên một tiếng rồi nói: “Em giúp anh rửa rau nhé.”
“Không cần đâu.” Trần Bạch Phồn nghĩ ngợi một lát, “Nếu em mệt thì…”
An Nhu còn tưởng rằng anh định bảo nếu mệt thì ra sô pha ngồi, lúc cô đang định từ chối thì nghe thấy anh nói tiếp: “Anh xách ghế ra đây cho em ngồi nhé?”
An Nhu chả hiểu chuyện gì xảy ra cả, cô lập tức xua xua tay: “Không cần đâu, em đứng là được rồi.”
Cô thấy Trần Bạch Phồn thái củ cải rất trôi chảy thì không hiểu sao lại thất thần.
… Thấy quái quái ở đâu ấy nhỉ?
Cô có muốn học nấu ăn đâu, cô sang đây ăn cơm mà?
Sao lại thành học nấu ăn rồi.
“An Nhu.” Trần Bạch Phồn đột nhiên gọi cô lại.
An Nhu hồi thần lại, cô lúng túng hỏi: “Vâng?”
“Đến gần đây nhìn anh này.” Trần Bạch Phồn liếc cô, anh chỉ củ cải trên thớt: “Cắt thế này củ cải mới giòn.”
An Nhu đi sang, cô khó hiểu hỏi: “Cách thái rau củ cũng sẽ khiến mùi vị thức ăn trở lên khác biệt ạ?”
Trần Bạch Phồn im lặng hai giây, anh không dám xạo quá mức bèn đáp:
“Cũng không hẳn, khẩu vị mỗi người một khác.”
“… Ồ.”
Trần Bạch Phồn đổ củ cải đã được cắt và gia vị vào nồi rồi bật lửa lên bắt đầu nấu canh.
Sau đó anh lấy miếng sườn đã được cắt ra rửa sạch sẽ
Nửa tiếng sau, Trần Bạch Phồn xúc thịt thăn chua ngọt ra đĩa rồi đặt ở một bên.
An Nhu thấy thế bèn chỉ vào đĩa đồ ăn, cô hỏi nhỏ: “Anh muốn lấy gì đậy nó vào không?”
Trần Bạch Phồn nghe cô nói thì đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Từ từ, em ăn thử trước đã.”
Anh mở tủ ra rồi lấy một đôi đũa sạch sẽ gắp miếng thịt để bên môi An Nhu. Thấy anh tự nhiên như thế thì An Nhu cũng ngoan ngoãn ăn.
Cô nhai nhai một lát bèn cứng người lại, vẻ mặt vừa shock vừa hoảng sợ.
Nhưng Trần Bạch Phồn đã quay người lại, anh tỏ ra thờ ơ chuẩn bị món khác.
An Nhu nuốt miếng thịt vào bụng, lúc cô định nói gì đó thì Trần Bạch Phồn đang quay lưng về phía cô đột nhiên nói: “Anh cũng sắp xong rồi, em ra ngoài ngồi một lát đi.”
“…”
“Khói dầu hơi nồng đấy.”
An Nhu im lặng vài giây, sau đó không nói gì mà bước ra ngoài.
Trần Bạch Phồn sụp mí mắt, vừa rửa tay vừa nhớ tới chuyện lúc nãy bèn giơ tay sờ mũi.
Sau đó lại cúi đầu, cong môi cười nhẹ.
*
An Nhu ra phòng khách rồi ngồi vào sô pha. Cô nhớ tới hành động của Trần Bạch Phồn bèn hít một hơi thật sâu rồi bụm lấy chỗ tim đang đập thình thịch.
Anh có ý gì đây…
Hôm qua cô cho anh uống nước nên hôm anh anh đút đồ ăn cho cô à?
Có qua có lại?
Hay là bình thường anh cũng đút cho em họ ăn như thế, sau đó theo thói quen bèn…
Ngay sau đó, An Nhu liếc thấy một người đàn ông bước ra khỏi phòng. Râu trên cằm cậu mọc lên lởm chởm, người đó giơ tay dụi mắt rồi ngáp dài ngáp ngắn.
Hà Tín Gia cầm một chiếc ipad trên tay, cậu lười biếng nói: “Anh, Nhu Chỉ …”
Cậu còn chưa nói ra lời đã thấy An Nhu đang ngồi trong phòng khách.
Hà Tín Gia bình tĩnh lại, hầu kết rung rung, cậu lập tức sửa miệng: “Nhu Chỉ tới rồi à.”
Trần Bạch Phồn mới bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra: “…”
Từ chỗ An Nhu có thể thấy khung chat QQ trên màn hình ipad, đột nhiên cô cảm thấy hơi quái dị và khó hiểu đâu đó bèn nhịn không được hỏi: “Bình thường mọi người gọi em là Nhu Chỉ à?”
Tuy bình thường Hà Tín Gia hay lấy chuyện này ra để uy hiếp Trần Bạch Phồn nhưng đến lúc quan trọng cũng không dám nói thật.
“Không, chỉ tôi nói thế thôi.” Cậu lập tức giải thích.
Trần Bạch Phồn vừa quay đầu lại đã thấy sự khó hiểu của An Nhu.
Cô há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không hỏi gì mà chỉ gật đầu.
Rõ ràng không phải là cảm xúc gì rõ ràng, nhưng trong mắt Trần Bạch Phồn thì dường như cô đang ấm ức vì bị lừa.
Trần Bạch Phồn hơi sửng sốt, lòng anh quặn lên, đột nhiên… Cảm thấy không vui.
Anh đang sợ cái gì chứ?
Anh thích cô, nếu một ngày nào đó hai người yêu đương thì cô cũng sẽ biết thật ra anh là kiểu người thế nào thôi.
Sẽ biết hóa ra anh lại dính người như vậy, khó ở như vậy, lại còn hay giận dỗi vô cớ nữa.
Cũng sẽ biết.
—— Anh thích cô đến thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.