Lâm Chỉ ngừng thở, lập tức giật lấy điện thoại click vào Weibo đọc bình luận.
Weibo mới được post lên một lát mà đã có mấy chục comments, nhưng đại đa số đều đang thả dấu “?????”, hỏi “Anh chàng dịu dàng” là cái gì, những người còn lại đều ôm thái độ nửa tin nửa ngờ.
Lâm Chỉ lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Văn nhưng bên kia ngắt máy. Cô khó thở, lập tức nổi bão: “M* nó, có phải cậu ta điên rồi không?”
Tiểu Dư cũng không biết phải nói gì: “….Bao giờ cậu ta chẳng vậy, phiền chết được.”
“Giờ phải làm sao đây, không biết cậu ta đi đâu mất rồi…” Lâm Chỉ vừa nói vừa nhắn tin cho Tiểu Văn, tỏ ra sắp điên đến nơi, “A a a a cmn chứ!”
【 Mau xóa bài post đó đi! 】
【 Đầu óc cậu có vấn đề à? Tôi cho cậu xem chứ có phải cậu post lên đâu?】
Bên kia không hề đáp lại.
Lúc Lâm Chỉ xem lại thì lượt comments và share đã quá trăm.
【 Thật hay giả vậy? A a a bác sĩ Ôn thật là đẹp trai!! An An cũng đáng yêu quá đi 】
【emmmmmmm….】
【 Cô này có 1 mét 5 thôi à…】
【 “Anh chàng dịu dàng” là cái gì? Phim mới nổi à?】
【 Chủ Weibo hâm à? Nhu Chỉ vừa mới nói không muốn bị lộ mặt ở thế giới thật đấy? Report 🙂 】
【 Bác sĩ này ở phòng khám gần chỗ tôi hay sao ấy…】
【 Chủ Weibo xóa post đi giùm cái, hám fame điên rồi à? 】
【@ Nhĩ Đông An An, đại đại ơi kia là chị thật ạ!!! 】
Lâm Chỉ cắn chặt răng, thôi thì sự cũng đã rồi, tiếp tục nhắn cho Tiểu Văn: Tôi kệ cậu đấy, hậu quả cậu tự chịu, thích post thì post.
*
Lúc An Nhu ăn cơm chiều xong, đang định gọi cho Trần Bạch Phồn thì Ứng Thư Hà gọi tới. Cô hơi khựng lại, nhìn giờ một lát bèn nghe máy.
Đang định chỉ trích cô ấy nhớ nhầm sinh nhật cô rồi thì giọng Ứng Thư Hà vang lên từ phía ống nghe, vừa vội vàng vừa hoảng loạn: “Nhu Nhu, cậu lên Weibo đi, a a a a a, cmn chứ…”
An Nhu sửng sốt: “Sao vậy?”
Ứng Thư Hà vọi giải thích: “Cậu mau xem đi, có chủ Weibo post ảnh cậu với bác sĩ Trần, tớ đã nhắn tin cho người ta bảo mau xóa post đi, nhưng người ta xem xong lập tức block tớ luôn, m* nó.”
An Nhu vẫn chưa hiểu ra sao: “Sao lại phải post tớ với Trần…”
Cô nói tới đây thì sực tỉnh, nuốt những lời chưa nói vào rồi hạ giọng: “Để tớ xem đã.”
An Nhu cúp máy rồi nhanh chóng online Weibo.
Cô nhìn nhìn trên trang chủ những người follow mình, chẳng mấy chốc đã tìm thấy Weibo kia. An Nhu lạnh mặt, mím môi lướt xem ba bức ảnh kia.
Bức ảnh có cô hình như bị chụp lén trong phòng học, dường như là hồi cô học năm hai, còn giữ mái tóc đen dài, lúc ra ngoài thậm chí còn lười trang điểm, trông không khác gì học sinh cấp ba cả.
Còn ảnh của Trần Bạch Phồn thì cô không đoán được là bị chụp lúc nào, trong ảnh anh vẫn chưa nhuộm tóc, giống như lúc họ mới quen.
Còn có cả ảnh hai người chụp chung nữa, ảnh được chụp từ phía sau, cô đứng cạnh Trần Bạch Phồn, trông cực kì thấp.
An Nhu không còn hứng để lướt bình luận nữa, cô hít một hơi thật sâu rồi quyết định nhắn tin cho chủ bài post kia, không thể nào nén giận nổi. An Nhu cố giữ bình tĩnh, tự suy nghĩ xem nên làm sao mới giảm thiểu mức độ ảnh hưởng tới mức thấp nhất.
【 Tôi không biết cô tìm được ảnh từ đâu ra, nhưng mong cô lập tức xóa post đi. Hơn nữa lại đăng một bài post nữa giải thích những bức ảnh kia đều là giả, nếu không tôi chắc chắn sẽ truy cứu đến cùng.】
Lập tức bên kia hiện lên hai chữ đã xem.
Bên kia nhắn lại rất nhanh: Ối chà thật hả?
Văn Văn Văn Văn mỗi ngày đều nhiều chuyện: Ha ha ha ha đại đại thừa nhận hình trong ảnh này đúng là hai người hả?
An Nhu cau mày: Liên quan tới cô à?
An Nhu đợi mãi nhưng vẫn không thấy bên kia nhắn tin tới. Cô click mở Weibo của cô ta thì thấy chủ Weibo đã up lên một bài mới.
@ Văn Văn Văn Văn mỗi ngày đều nhiều chuyện: Chứng minh một chút! Người ta đã tìm đến tôi rồi kia ~ chắc chắn là thật ~[/ hình ảnh ]
Chủ Weibo post ảnh tin nhắn với cô lên, làm mờ hết những câu bên dưới mà chỉ để lại một câu: Tôi không biết cô tìm được ảnh từ đâu ra.
An Nhu không thể tin nổi hành vi mặt dày này của cô ta, cô lạnh lùng nhếch môi, gửi một tin nhắn qua: Cô cảm thấy vì là thế giới ảo nên tôi không tìm thấy cô đúng không?
Sau đó, cô tắt Weibo đi, gọi điện thoại cho một chú luật sư mà mình quen, sau khi nói chuyện một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại.
Trần Bạch Phồn đợi mãi mà chưa nhận được điện thoại của cô chủ động gọi tới, anh tủi thân hỏi: “Sao em chưa gọi điện thoại cho anh, mới ngày đầu tiên mà em đã không tuân thủ rồi, An Nhu em thật quá đáng!”
An Nhu nghe thấy giọng anh thì đỏ mắt, giọng cô run run: “Trần Bạch Phồn…”
Trần Bạch Phồn sửng sốt: “Sao thế? Em khóc hả?”
An Nhu giơ tay xoa mắt, cô phẫn nộ ném gối sang một bên, đập chân rầm rầm trên giường: “Tức! Chết! Em!! Oa oa thật sự tức chết mất… Sao lại có loại người như thế chứ oa oa oa…”
Trần Bạch Phồn bị cô dọa sợ, anh không hiểu chuyện gì xảy ra, tự cho rằng là lỗi của mình bèn lập tức nhận sai: “Phải phải sao lại có loại người như thế chứ, mỗi ngày đều bắt em phải gọi chín cuộc, dính người đã vô lí mà đầu óc lại có vấn đề.”
An Nhu ngơ ngác chớp mắt, cô rớt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Em có nói anh đâu.”
Đầu dây bên kia hơi khựng lại một chút, anh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy em nói ai?”
“Trên Weibo có người post ảnh hai ta lên, nói là nguyên mẫu của bộ truyện tranh em vẽ, em yêu cầu cô ta xóa nhưng người đó không chịu.” An Nhu sụt sịt, cô lau nước mắt, “Nhưng anh đừng lo, em giải quyết được.”
Trần Bạch Phồn im lặng vài giây, anh nghĩ ngợi một lát bèn an ủi cô, “Đừng khóc, không sao đâu.”
“Em không sợ mà.” An Nhu cau mày, cô nghiêm túc nói: “Em bị chọc tức phát khóc thì có.”
“…” Trần Bạch Phồn nhịn không được bèn bật cười.
“Nếu mà biết phiền thế thì em đã không đăng truyện lên rồi.” Thấy mấy người trên Weibo chỉ trỏ diện mạo của anh thì cô vừa giận vừa hối hận.
Trần Bạch Phồn nghe vậy thì nhướng mày, anh không vui nói: “Em hối hận à?”
“Ừ.” An Nhu nói nhỏ, “Biết vậy em vẽ cho mình anh xem còn hơn.”
Trần Bạch Phồn hừ nhẹ, giọng anh đắc ý cực kì: “Anh vẫn khá thích cái kiểu làm cho tất cả mọi người đều biết An Nhu siêu siêu thích anh cơ.”
“…”
“Đừng khóc, anh không thấy phiền đâu.” Trần Bạch Phồn dịu dàng an ủi cô, “Người ta thích nói gì thì nói, không liên quan đến chúng ta, em đừng vì chuyện này mà không vui.”
An Nhu ừ một tiếng, tâm trạng tốt hơn hẳn.
“Em tắm trước đi, đừng khóc nữa.”
*
Trần Bạch Phồn cúp máy, anh lên Weibo đọc bình luận một lát thì vẻ mặt càng ngày càng đáng sợ.
Sau đó anh cau mày ra khỏi nhà, bấm chuông cửa nhà đối diện.
Hà Tín Gia ở nhà một mình, dường như cậu mới ra ngoài về nên còn ăn mặc rất chỉnh tề, cậu cau mày nhìn anh: “Muộn thế này rồi anh còn tới tìm em làm gì?”
Trần Bạch Phồn đưa điện thoại cho cậu: “Tra IP của account này cho anh.”
Hà Tín Gia nhìn thoáng qua, tuy cậu không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thật sự đang lười lắm: “Em chỉ biết viết tiểu thuyết thôi.”
Trần Bạch Phồn đứng yên tại chỗ, anh mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy, anh đành phải đăng ảnh chụp của mi lên Weibo nhỉ.”
“…”
“Thôi thì, cùng lắm là mất cả chì lẫn chài vậy.”
Hà Tín Gia: “…”
Nghiêm trọng đến mức đấy à?