Edit: windy
Năm ấy Cửu vương phi về quê tế tổ, cháu trai Liễn Hàm muốn đi theo cô cô đến kinh thành chơi, mở rộng tầm mắt, vừa vặn tiểu cô nương mười hai tuổi nhà bên cạnh Khả Nhi cũng ở đó, muốn đi theo. Vì thế, hai hài tử từ Liễu An Châu vào Cửu vương phủ ở.
Khả Nhi cực kì tò mò với liễu thủy khúc ở hậu hoa viên vương phủ, cây liễu ở đây với Liễu An Châu lớn lên giống nhau như đúc. Chạng vạng ngày đó, đám vương tôn công tử đến Cửu vương phủ liên hoan, hậu hoa viên bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Khả Nhi đứng ở một gốc cây lay động cạnh liễu, nhìn đám thiếu niên anh tuấn tiêu sái mặc đủ sắc màu như hoa cỏ tùy ý ngồi trên mặt đất, trên tay mỗi người cầm một bầu rượu chơi “Phi hoa lệnh”.
Một vòng lại một vòng, đã có người say như chết, có ngã trái ngã phải, chỉ có một vị bạch y thiếu niên, vẫn cười nhẹ nhàng như cũ, giọt rượu chưa thấm vào.
Khả Nhi cảm thấy cửu cửu với các biểu ca mình là người có tài hiếm có trên đời, nhưng hôm nay đã được mở mang tầm mắt. Lại có người tài giỏi như vậy, tao nhã như vậy, khôi hài như vậy, mấu chốt chính là, diện mạo của hắn còn đẹp hơn cả mỹ nam tử Phan An.
Tiểu nha đầu si ngốc nhìn, có thể là ánh mắt của nàng quá mãnh liệt, dẫn tới ánh mắt thiếu niên kia nhìn về phía nàng, tiểu cô nương sợ tới múc trong lòng run rẩy, rất nhanh xoay người sang chỗ khác, ôm mặt chạy mất.
Ngày thứ hai, Khả Nhi lấy can đảm vào thư phòng của Thế tử ca ca, muốn hỏi thiếu niên anh tuấn nhất thắng “Phi hoa lệnh” tối hôm qua là ai. Không đợi mở miệng, nàng đã bị dòng chữ treo trên tường hấp dẫn.
Dòng chữ kia thoạt nhìn như mây bay nước chảy, nhìn kĩ thêm lại thấy dòng chữ lối viết trật tự, viết thật đẹp, đột nhiên, rực rỡ, tung bay, mà tràn trề, cuồng loạn, giống như chỉ có mấy chữ liền thấm nhuần mọi ý. Phảng phất như mây vờn bên trăng, phiêu diêu như tuyết bay trong gió. Bút mực tung bay, lộ ra cảnh sắc mờ ảo không thấy bến.
“Thế tử ca ca, đây là bút tích của ai vậy?” Hai mắt Khả Nhi nhìn chằm chằm dòng chữ, chớp cũng không chớp hỏi.
“Không nhìn thấy sao?” Lý Duy đang luyện chữ trên bàn đến đầu cũng không ngẩng lên.
Đúng vậy, đúng là quên mất, Khả Nhi xấu khổ mặt hơi hồng hồng nhìn thấy con dấu “Tư Mã Duệ”.
*** Phủ thừa tướng***
Cửa sổ hơi mở, Tư Mã Duệ ngồi gần cửa sổ tô lại bức trang thủy mặc, Lý Duy phe phẩy quạt chiết phiến chân thành nói: “Tư Mã Duệ, cho ngươi một tiểu đồ đệ nhu thuận lanh lợi như vậy, không cảm tạ ta đi.”
“Đồ đệ tốt như vậy, chính người giữ đi, không cần cảm tạ ta.” Tư Mã Duệ đến ánh mắt cũng không chịu cho hắn.
Lý Duy ha ha nở nụ cười: “Là mỹ nữ Giang Nam, ngươi có muốn không?”
Động tác trên tay Tư Mã Duệ không ngừng, cũng không ngẩng đầu: “Không cần, tại hạ học còn thiếu sót, sợ ảnh hưởng cảm hứng của mỹ nhân.”
Lý Duy xoay người bỏ tay, bày tỏ bản thân đã tận lực, ý bảo Khả Nhi tiến lên nói chuyện.
“Duệ ca ca, chữ huynh viết đẹp quá, chữ của muội không đẹp, luôn bị mấy biểu ca biểu tỷ cười nhạo, huynh dạy cho muội đi, đợi trở về Liễu An Châu, sẽ không có ai xem thường muội nữa, có được không?”
Giọng nói tiểu cô nương ngọt ngào non nớt, giống như một đóa hoa sắp nở, thấm nhuận nước sương mai sáng sớm.
Hắn không khỏi ngừng một lát, nhấc bút nhìn qua.
Quả nhiên là một tiểu cô nương xinh đẹp khả ái, chỉ cao đến ngực Lý Duy, búi tóc đơn giản, cả người mặc y phục màu hồng nhạt. Một đôi mắt to linh hoạt chớp chớp, miệng nhỏ đỏ mọng nhếch lên. Đẹp thì đẹp thật, chỉ là còn quá nhỏ, vẫn không thể gọi là mỹ nhân.
Khả Nhi sững sờ, thật sự là hắn, là người nàng muốn xin Thế tử ca ca dẫn nàng đi bái sư học nghệ, nên không hỏi tới thiếu niên kia, không nghĩ tới thực ra là một người, là cùng một người!
Tư Mã Duệ nhìn sắc mặt tiểu nha đầu thay đổi, không nhịn được cười một tiếng, khiêm tốn một lúc, khéo léo từ chối chuyện nàng bái sư học nghệ.
Từ sau ngày đó, mỗi ngày Khả Nhi đều tới tướng phủ mài mực trải giấy cho Tư Mã Duệ, bưng trà rót nước, làm một tiểu thư đồng. Sau khi Thừa tướng phu nhân nghe xong, cố ý tới thư phòng nhìn thử, thấy chỉ là một hài tử nhỏ như vậy, liền không để trong lòng, chỉ dặn dò Tư Mã Duệ phải biết đối nhân xử thế, đừng tổn thương hòa khí.
Tư Mã Duệ là công tử tao nhã, đương nhiên không khó xử tiểu cô nương, lại cả ngày bị một tiểu cô nương quấn, trong lòng không khỏi phiền toái, liền nghĩ cách phạt nàng. Mài mực nhạt, là phải đội sách đứng ở góc tường nửa canh giờ, giấy có vết gấp ở cạnh, liền phạt uống năm chén trà khổ qua.
Hắn cho rằng tiểu cô nương chỉ hứng thú, thích mấy ngày liền thôi, ai ngờ đúng hai tháng trời gió mặc gió, mưa mặc mưa tới học nghệ, Ban ngày hắn phải tới Thái học đọc sách, sau giờ ngọ có lúc sẽ đi đánh cầu ngựa, lúc hoàng hôn về đến nhà, tiểu cô nương liền ở trong thư phòng im lặng chờ hắn. Hắn “có ý tốt” nhắc nhở nàng, như vậy sẽ bị người khác nói xấu. Vì thế nàng liền trở thành tri kỉ tốt với tiểu muội của hắn Tư Mã Dĩnh, mượn danh thăm tiểu thư mà vào phủ Thừa tướng chơi đùa.
Tư Mã Duệ rốt cuộc từ bỏ, chỉ dạy nàng thư pháp nửa tháng, nàng đã bị đón về nhà rồi.
Trong thư phòng bỗng nhiên an tĩnh lại, khiến cho hắn có chút không quen. Thường ngày khoát tay, sẽ có nước trà đưa tới tay, viết một chữ, nghiên mực sẽ tràn đầy mực. Nhưng mà hiện tại, cảm thấy gã sai vặt cũng làm không bằng nàng.
Thôi vậy, người ta là thiên kim tiểu thư, không thể làm thư đồng cả đời cho hắn được.
Lần nữa gặp được nàng là một năm sau, nàng lớn hơn một chút, cùng tỷ tỷ vào phủ Thừa tướng, so với Văn Tĩnh tỷ tỷ xinh đẹp, nàng càng giống như một tiểu nha đầu không rành thế sự.
Vội vàng gặp mặt, với Tư Mã Duệ mà nói, cũng không khác gì không gặp. Không lâu sau, muội muội trốn nhà đi, hắn nóng lòng xuống phía nam tìm muội muội, bỏ lỡ mấy mối nhân duyên tốt. Trên đường hồi kinh, muội muội Tư Mã Đại sinh bệnh, đành phải đến nhờ biểu cữu gia ở Liễu An Châu tĩnh dưỡng, vì thế lại gặp được nàng.
Ở quê hương gặp được sư phụ, trong lòng Khả Nhi vui mừng không diễn tả được. Càng cao hứng hơn chính là Tư Mã Duệ rời Kinh thành, Tư Mã gia không thể lo hôn sự cho hắn, đến nay vẫn còn một mình.
Cô nương mười bốn tuổi dáng người đã hiện sơ sơ, xuân tâm nảy mầm. Đêm hè gió mát, ngồi trước cửa sổ tay cầm một tập thơ che không hết ý cười trên miệng.
“Duệ ca ca, muội mài mực giúp huynh nha.”
“Duệ ca ca, muội rất thích bức tranh này, huynh tặng muội có được không.”
“Duệ ca ca.”
“Gọi sư phụ.”
“Nhưng trước kia cũng gọi huynh là Duệ ca ca mà?” Ánh mắt tiểu cô nương cực ngây ngô.
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.” Hắn sao có thể nói bản thân không chịu được một tiếng ca ca ngọt ngào này? Mỗi lần nghe xong, đáy liền run rẩy. Hiện giờ nàng đã là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như hoa, luôn chạy qua chạy lại dưới mí mắt hắt, bảo hắn làm sao định thần được?
“Được rồi, sư phụ ca.” Khả Nhi chu chu miệng nhỏ, u oán nhìn hắn.
Cổ họng Tư Mã Duệ khẽ động, nuốt ngụm nước bọt xuống: “Ra tường đứng phạt.”
“A…!” Tiểu cô nương có chút ấm ức, lại vẫn ngoan ngoãn cầm một quyển sách cho lên đầu, thẳng tắp quay mặt vào tường.
Thân thể của nàng như phát triển sớm, đứng thẳng tắp như vậy, càng nhìn ra được hình dáng trước ngực, Tư Mã Duệ căn bản không dám nhìn.
Lòng hắn như ngàn ngựa chạy qua cuối cùng thở dài một hơi: “Khả Nhi, muội không còn là tiểu nha đầu trước kia nữa, còn ngày ngày ở cùng ta như vậy, sẽ tổn hại thanh danh muội, muội có biết không?”
Khả Nhi chớp chớp mắt mở to, ngây ngô hỏi: “Sẽ không đâu. Muội nói là tới tìm A Đại tỷ tỷ, nếu không nương cũng không cho muội qua. Liễu Hàm đã căn dặn đám hạ nhân trong tiểu viện rồi, bọn họ sẽ không nói lung tung.
“Cho dù không có lời đồn đại, nhưng mà, nhưng mà vẫn không hợp lễ nghĩa, muội hiểu không?” Tư Mã Duệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía nàng.
“Biết,” Tiểu cô nương chỉ nói một chữ liền yên lặng rơi nước mắt, “Nhưng mà nhưng mà muội thích huynh, trước kia muội cảm thấy muội quá nhỏ, khẳng định huynh sẽ không đợi muội lớn lên mới thành thân. Vì thế mỗi đêm đều mặc niệm quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già, để dập tắt suy nghĩ của mình. Chỉ là hiện tại muội đã mười bốn rồi, sang năm liền cập kê có thể gả đi rồi, Duệ ca ca, huynh đợi muội một năm có được không?”
“Muội.”
“Muội là thật lòng.”
“Muội về nhà đi, không nên đến nữa.” Tư Mã Duệ phất tay áo quay lưng lại.
“Có phải muội rất không biết xấu hổ không, cực kì làm phiền người khác? Kì thật muội cũng nghĩ như vậy, chỉ là, chỉ là muội quá thích huynh thôi.” Khả Nhi yên lặng đi tới, kéo tay áo hắn. “Duệ ca ca, muội không nghĩ lung tung nữa, chỉ theo huynh học viết chữ thôi có được không? Khả Nhi cầu xin huynh.”
Giọng của nàng quá ngọt, hắn lại giống như bị mê hoặc, không nỡ từ chối.
Nhoáng một cái đã hơn một năm, mẫu thân giới thiệu cho hắn mấy mối chung thân, hắn đều không nổi hứng thú, đã nghĩ trước lập nghiệp sau thành gia. Mãi đến ngày đó, nàng nói nàng phải lập gia đình, lòng hắn bỗng nhiên chua xót.
Cho đến giờ phút này, hắn mới hiểu trong lòng luôn kháng cự mẫu thân an bài hôn sự cho mình, là vì phải đợi nàng. Vốn cho rằng nàng cập kê xong sẽ vội vàng muốn gả cho hắn, hắn cứ yên lặng nghĩ tới, nếu nàng sống chết gả cho mình, thì xem như làm việc thiện thu nhận nàng vậy.
Nhưng Tư Mã công tử cao ngạo rất không ngờ, hôn sự này lại bị nhạc mẫu phản đối. Khéo kéo từ chối phủ Thừa tướng cầu thân, tuyệt đối không phải đùa giỡn, Tư Mã Duệ luống cuống, mới phát hiện chuyện vẫn luôn nắm chắc, lại biến thành hạt cát trượt trong tay, bất cứ lúc nào cũng bị gió thổi đi.
Hắn xin xung quanh giúp đỡ, nghĩ mọi cách, thật sự là không hiểu hôn sự môn đăng hộ đối như vậy, vì sao Cao phu nhân lại từ chối.
Tư Mã công tử luôn kiêu ngạo rơi vào buồn bực, lo được mất, hận không thể cả đêm chạy tới Liễu An Châu hỏi cho rõ ràng, lại sợ làm người ta sợ. Nghe nói Cao phu nhân đã tới Kinh thành, hắn mặt dày mày dạn tới cửa, cuối cùng đã biết nguyên do, cưới được mỹ nhân về.
Đêm động phòng hoa chúc, đám huynh đệ đuổi tới nháo động phòng, ép Tư Mã Duệ uống sạch một bầu rượu, nếu không liền muốn xem tay tẩu tử.
Tư Mã Duệ ở tiền viện đã bị đám người âm mưu cho uống tới đi không ổn định, Khả Nhi nhìn mà đau lòng, sợ hắn không chịu nổi, che ở phía trước hắn, đem bầu rượu lên liền muốn một hơi cạn sạch, bị hắn tay nhanh mắt lẹ đoạt lấy.
Mọi người vỗ tay cười to, đều khen Tư Mã Duệ cưới được một mỹ nữ lợi hại. Chu Lãng nhận lệnh ái thê, đương nhiên phải bảo vệ hai người này, liền đánh trận vòng vòng, đem tất cả kéo ra ngoài.
Đoàn người vừa mới rời đi, Khả Nhi liền nghiêng vào trong lòng Tư Mã Duệ, trên mặt đỏ như quả táo chín.
“Ha ha! Vừa rồi phóng khoáng như thế, ta tưởng rằng Khả Nhi trời sinh tửu lượng mạnh cơ.” Tư Mã Duệ ôm giai nhân cười nhẹ.
Không nghĩ tới tửu lượng của nàng lại như thế, chỉ uống vài ngụm, liền say sưa rồi.
Tư Mã Duệ ôm nàng cười yếu ớt, do dự rượu hợp cẩn uống hay không uống? Dù sao cũng là rượu một lần trong đời, chỉ cần nàng còn có thể thừa nhận, vẫn uống vào, chẳng qua tối hôm nay hắn phải chiếu cố nàng thôi.
“Khả Nhi, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, nàng nói chúng ta có nên làm chút gì không?” Ôm tân nương tử mặt như hoa đào lên hỉ giường, ánh mắt Tư Mã Duệ ôn nhu mang theo ánh sáng long lanh.
“Ưm, đúng rồi, động phòng hoa chúc,” Ánh mắt Khả Nhi mê ly nhìn về phía ánh nến toát ra vui mừng trên bàn, lại cúi đầu nhìn bóng người mặc hỉ phục đỏ thẫm, không khỏi mỉm cười, cánh tay non mềm ôm lấy cổ tân lang: “Duệ ca ca, cuối cùng ta cũng gả cho chàng rồi, ta chờ ngày này đã lâu, ta vẫn rất yêu chàng.”
Được tân nương tử xinh đẹp như vậy thổ lộ, hắn còn có thể rụt rè được sao?
Tư Mã Duệ mỉm cười hôn lên đôi môi dính rượu, trong màn lụa đỏ lung lay, tận tình hưởng thụ cá nước thân mật, yêu thương không hết người trong lòng.
Buổi sáng tỉnh lại, Khả Nhi đã hết say, mở hai mắt mông lung ra, đột nhiên phát hiện cần cổ trắng nõn có một vết đỏ sậm, giống như đóa hoa sắp nở rộ.
“Duệ ca ca, đây là?” Tối hôm qua tuy là say, nhưng nàng vẫn nhớ được một chút, hình như là, cực kì kịch liệt.
“Ài,” nhìn thấy ánh mắt tiểu mê hồ thẹn thùng né tránh, Tư Mã Duệ bỗng nhiên nổi lòng trêu chọc, “Tối hôm qua nàng uống say, ôm lấy ta cắn liên tục, lại còn cướp mất trong sạch của ta, trước kia cũng không biết tiểu Khả Nhi lại hung hãn như vậy.”
Khả Nhi mân mê miệng nhỏ sưng đỏ, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, thấp giọng ngập ngừng nói: “Thật ngại quá, Duệ ca ca, về sau ta không dám nữa.”
“Được rồi, mau rời giường thôi, tân nương tử phải gặp cha mẹ chồng rồi.” Tư Mã Duệ bật cười đứng dậy mặc quần áo, sợ nàng nhìn thấy biểu tình sung sướng, cố ý cho nàng một bóng lưng trơn bóng.
Khả Nhi xoắn xuýt nhìn bóng lưng trắng ngần, liền cúi đầu xuống nhìn cũng không dám nhìn. Đợi hắn đứng dậy xong, rất nhanh liền mặc xiêm y vào. Dù là động tác của nàng rất nhanh, lại vẫn phát hiện ra trên người chi chít dấu hôn, vậy mà còn nhiều hơn với trên người hắn, đây là có chuyện gì vậy?
Trưởng bối Tư Mã gia nhìn đôi phu thê ân ân ái ái, cực kì vừa lòng. Nhất là Thái phu nhân, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía bụng Khả Nhi, hận không thể sau một đêm liền mang thai.
Thừa tướng phu nhân Mai thị lại phát hiện dấu hôn trên cổ hai người đều không thể che hết, trong lòng âm thầm mừng thay cho họ. Nhớ tới lúc mình thành thân, bởi vì trong lòng phu quân có người khác, mà sau nhiều ngày thành thân cũng không viên phòng. Nhi tử có được hạnh phúc, làm mẫu thân thật sự cao hứng.
Các trưởng bối thương hai người ngày hôm qua vất vả, phát hồng bao xong liền bảo bọn họ về phòng.
“Duệ ca ca, hôm nay cũng không thể phạt đứng, chân cực kì đau, có chút đứng không vững.” Vào tới cửa phòng ngủ, Khả Nhi ngại không đi, hai tay mềm mại vòng ở trên eo hắn.
Tư Mã Duệ cười đem người ôm vào trong lòng, để nàng ngồi ở trên đùi: “Trước ghi nợ, chân của ta không đau, ngồi trên người ta đi.”
Khả Nhi đem chân dựa vào trong ngực hắn, nghe nhịp tim của hắn nói: “Chúng ta thực sự thành thân rồi sao? Sao ta cảm thấy giống như nằm mơ vậy.”
“Ha ha! Nha đầu ngốc.” Tư Mã Duệ yêu thương xoa xoa đầu nàng.
Đôi phu thê chàng chàng thiếp thiếp ở bên nhau ngọt ngào hơn hai mươi ngày, trong triều xảy ra đại sự, Tư Mã Duệ cũng phải đi nghị sự. Trong nhà chỉ còn nữ quyến, Khả Nhi đến nhà chính nói chuyện phiếm với Thái phu nhân.
Lúc Tư Mã Duệ trở về, chỉ thấy người đang cười đến ngửa tới ngửa lui. Thái phu nhân thấy hắn tiến vào, liền vẫy tay kêu hắn lại: “Nào nào nào, mau lại nghe nương tử con kể chuyện cười, ai ôi! Ta cười đến đau bụng.”
Tư Mã Duệ cả ngày không nhìn thấy nàng, tất nhiên cực kì nhớ, hiện giờ vào cửa, nàng lại không nhiệt tình tiến lên nghênh đón, cũng không biểu hiện nhớ nhung gì, trong lòng có chút mất hứng.
Khả Nhi ngồi ở giường nhỏ bên cạnh Thái phu nhân, đã sớm thấy hắn, lại cố ý không để ý hắn. Quả nhiên, hắn không vui nghiêm mặt, quay đầu lại ánh mắt trách cứ: “Khả Nhi, hiện giờ nàng cũng là người đã thành thân, sao có thể bướng bỉnh giống như trước kia vậy?”
“A… ta sai rồi.” Khả Nhi cúi đầu xuống, làm bộ làm sai chuyện, ngoan ngoãn đứng dậy đến góc tường đứng, thuận tiện lấy một bản kinh Phật cho lên đỉnh đầu.
Thái phu nhân cùng Mai thị trợn mắt há mồm mà nhìn: “Này, làm cái gì vậy?”
Khả Nhi thấp giọng nói: “Phạt đứng ạ, con hay làm sai, cho nên Duệ ca ca liền phạt con đứng nửa canh giờ, ghi nhớ thật lâu.”
Tư Mã Duệ bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, trong lòng cực kì buồn bực. Trước kia vì để cho nàng biết khó mà lui, mới cố ý làm khó dễ nàng. Hiện tại, đã bỏ phạt nàng đứng rồi.
Không đợi hắn nghĩ cách, Thái phu nhân liền không vui: “Xú tiểu tử này, đây là quy củ nhà nào? Khả Nhi thông minh lại hiếu thuận, dỗ ta vui vẻ, sao lại bị phạt chứ? Trái lại là con, không biết thương nương tử, phải phạt con, đi đứng dưới nắng một canh giờ cho ta, sau này còn dám phạt Khả Nhi, xem trượng của ta có đánh con không?”
Thái phu nhân tự mình phạt, đi đến trước mặt Khả Nhi bỏ quyển sách trên đầu nàng xuống, kéo tay cháu dâu về giường nhỏ ngồi. “Nha đầu, về sau nó còn bắt nạt con, con cứ đến nói cho tổ mẫu, tổ mẫu, nhất định làm chủ cho con. Nó dám phạt con đứng nửa canh giờ, ta liền phạt nó một canh giờ, đừng sợ.”
Khả Nhi cúi mắt xuống nói: “Khả Nhi biết tổ mẫu thương con, nhưng Duệ ca ca cũng là vì tốt cho con, tổ mẫu không cần phạt chàng, nếu không thì”
“Nếu không thì cái gì, có phải con sợ về viện mình sẽ phạt con gấp đôi không? Yên tâm đi, từ nhỏ nó đã nghe lời tổ mẫu, tuyệt không dám phạt con nữa. Hôm nay cho nó phơi nắng một canh giờ đi, cho nó nếm thử cảm giác bị phạt đứng.”
Khả Nhi lén nhìn Tư Mã Duệ một cái, sợ bị hắn phát hiện manh mối, vội vàng cụp xuống, lại không ngừng xin Thái phu nhân, mới chỉ phạt hắn nửa canh giờ.
Đại công tử Tư Mã gia thông minh tuyệt đỉnh, từ nhỏ cũng không vì nghịch ngợm hay ngang ngạch mà bị phạt lần nào, lần đầu tiên bị phạt đứng là vì thiếu phu nhân, chuyện này bị đám hạ nhân lén bàn luận say sưa, cũng đoán rằng công tử chưa bao giờ nếm qua thiệt thòi sẽ đòi lại như nào.
Sau bữa cơm chiều, hai phu thê cùng nhau về phòng ngủ, vừa vào cửa, Tư Mã Duệ liền chốt then cửa, phân phó đám nha hoàn không cần tới hầu hạ.
Khả Nhi thầm nghĩ không xong rồi, trống ngực đập thình thịch.
“Duệ ca ca, dùng trà đi.” Tiểu nha đầu nhanh trí vội vàng nâng chén trà nóng đến trước mặt hắn.
“Hiện tại biết lấy lòng ta rồi hả? Muộn rồi.” Tư Mã Duệ bỏ chén trà lên trên bàn, đến nhìn cũng không nhìn một cái, đôi mắt gắt gao khóa chặt gương mặt nàng.
“Ta ta không cố ý ta chỉ là, muốn đùa với chàng một chút thôi.”Khả Nhi thật sự sợ, liền lui về phía sau, mãi đến khi mông ngã ngồi trên giường, không thể lùi đi nữa.
Tư Mã Duệ lấn người đè ở trên người nàng, ánh mắt sáng quắc: “Nàng có biết trò đùa này của nàng, khiến ta hiểu được cái gì không?”
Khả Nhi khẩn trương vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi, mơ hồ cảm thấy hắn đang giận, liền chủ động dơ tay ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn môi hắn.
“Khả Nhi, nghe ta nói xong đã.” Hắn bỏ qua say nồng mê người kia, xoay đầu sang một bên.
Từ sau khi thành thân, cho dù nàng phạm lỗi gì, chỉ cần nàng chủ động hôn hắn, chẳng khác nào thừa nhận lỗi, hắn sẽ không truy cứu nữa, chỉ toàn tâm toàn ý ôm hôn nàng, hôn nay hắn lại tránh đi.
Khả Nhi ngơ ngác nhìn hắn, không biết thế nào.
“Ta phát hiện, hóa ra đứng nửa canh giờ, thật sự cực kì vất vả. Trước kia ta cố ý phạt nàng, vì để nàng rời khỏi ta, nhưng mà nàng lại tình nguyện chịu khổ cũng phải theo ta bằng được, ta có thể thấy được ta ở trong lòng nàng có bao nhiêu quan trọng.” Tư Mã Duệ nở nụ cười.
“Vậy, có phải sau này sẽ không phạt ta nữa không?” Khả Nhi thầm mừng nói.
“Không, phải phạt, nhưng đổi sang cách khác. Nương tử của ta hiện giờ địa vị ở tướng phủ đã cao hơn ta rồi, tổ mẫu, mẫu thân, cô cô đều là chỗ dựa cho nàng, ta còn dám phạt nàng sao?” Tư Mã Duệ cười xấu xa nói.
“Vậy sẽ phạt thế nào?” Khả Nhi vừa mới thả lỏng thân thể liền cứng ngắc.
Tư Mã Duệ chỉ cười không nói, lặng yên không một tiếng động cởi vạt áo, trừng phạt cắn nhẹ lên đầu vai trắng nõn của nàng một cái, giọng nói khàn khàn: “Sau này liền phạt nàng chưa tới nửa đêm không được ngủ, nếu nàng đến trước mặt tổ mẫu báo cáo ta, cứ việc đi, dù sao việc này người cũng đang muốn ôm chắt, ha ha!”
Ngoài miệng nói xong trên người cũng không nhàn rỗi, đem thân thể mềm mại biến thành đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại như hoa đào kiều diễm.
“Đều nói thư sinh văn nhược, nhưng mà” Khả Nhi yểu điệu nói nửa câu đã bị nuốt mất, gắt gao cắn môi dưới, toàn thân run rẩy.
Tư Mã Duệ thở dài một hơi, thần tình sảng khoái. Rất lâu, mới chậm rãi nói: “Văn nhược là nói thư sinh vô dụng, phu quân nàng văn võ song toàn, chẳng qua, ban ngày dùng văn, ban đêm dùng võ.”
Khả Nhi che miệng cười.
Chỉ tiếc, tân hôn ngọt ngào còn chưa đến một tháng, hắn không thể không tận trung vì nước, xuất lực vì bằng hữu, đi đến Thổ Phiền. Lần đi này liền đi hơn tám tháng, mỗi một ngày, mỗi một đêm không ngừng nhớ đến tiểu nương tử của mình.
Chiến sự bình định, chạy vội về nhà.
Gương mặt ngày nhớ đêm mong đầy mồ hôi lại suy yếu, vẫn ngọt ngào cười với hắn nói: Duệ ca ca, chàng đi xa nhà một chuyến, ta liền sinh nhi tử cho chàng, có phải ta rất lợi hại không.
Một giây kia, tâm của hắn mềm mại.
“Đúng, đúng, Khả Nhi của ta rất là lợi hại!” Mắt Tư Mã Duệ ướt đẫm, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, như nâng trân bảo tuyệt thế, không để ý mọi người ở đây, cúi người in lên trán nàng một nụ hôn.
Không sao, tuy hắn không thể trải nghiệm ngày chăm sóc nữ tử có thai, vẫn có thể trải nghiệm chăm sóc sản phụ rồi. Vì thế sau khi lập đại công, Tư Mã đại nhân thăng quan tiến chức xin nghỉ một tháng, ở nhà đặc biệt chăm sóc cho nương tử.
Đưa nước đút canh, đọc thơ vẽ tranh.
Khả Nhi hạnh phúc được che chở hơn một tháng, mắt thấy hài tử cũng sắp hai tháng, nàng lại càng bất an.
Lúc trời tối, Tư Mã Duệ mang ý cười ngồi ở bên giường, nhìn ái thê cho nhi tử ăn no, đặt hắn ngủ yên bên trong giường. Liền đứng dậy chỉnh góc chăn cho nàng, ôn nhu nói: “Hai người các nàng ngủ đi, ta tới thư phòng ngủ.”
Khả Nhi kéo hắn lại: “Gần đây thời tiết lạnh, ta ta thỉnh thoảng vì lạnh tỉnh lại.”
“Vậy ngày mai ta dặn hạ nhân đem địa long tới sưởi ấm.” Tư Mã Duệ vuốt ve bàn tay trắng mịn như gốm sứ.
Khả Nhi chu miệng, có chút không vui: “Vì sao chàng không chịu ngủ cùng chúng ta, giường lớn như vậy. Có phải không thích ta rồi nữa không?”
Tư Mã buồn cười: “Đừng có đoán mò, ta chỉ muốn cho nàng nghỉ thêm mấy ngày, để thân thể dưỡng tốt hẳn lên thôi.” Nàng tuổi còn nhỏ như vậy, lúc mang thai lại ăn rất nhiều khổ cực, hắn thật sự không lỡ chỉ lo mình sảng khoái, liền đè nàng ra mà lăn qua lăn lại.
“Vậy chàng liền nằm ở cạnh ta, cái gì cũng không làm không được sao.” Khả Nhi cúi mắt xuống nói.
Tư Mã Duệ cười khổ, nàng đánh giá rất cao định lực của mình, nằm ở cạnh nàng, còn có thể nhịn được sao?
“Đợi tròn hai tháng, ta liền tới ngủ.” Hắn đem tay của nàng bỏ vào trong chăn, nhẹ giọng nói.
“Ta đã lén hỏi tỷ tỷ rồi, tỷ nói mỗi lần bọn nhỏ chưa tới một tháng, tỷ phu liền sốt ruột không lén được lên giường lớn. Ta cảm thấy hiện giờ chàng có chút trọng văn khinh võ hay là ghét bỏ ta sinh hài tử xong dáng người không đẹp, không vừa ý cùng ta…”
Không đợi nàng nói hết lời, âm thanh đã bị nụ hôn nồng nhiệt che mất. Hắn nhanh nhẹn cởi xiêm y, chui vào ổ chăn, cắn vành tai nàng nói: “Đã sớm không nhịn được rồi, nàng có biết, ta nhịn có bao nhiêu khó chịu không. Từ nay về sau, chúng ta liền trọng võ khinh văn đi, ha ha!”