Thục Nữ Dụ Phu

Chương 54: Sủng thê cách thứ mười một




Editor: Gà - LQĐ
Buổi sáng tỉnh lại, ánh nắng tươi sáng, Tịnh Thục mở đôi mắt nhập nhèm, đã thấy trượng phu thần thái sáng láng nhìn lại.
"Đã trễ thế này, tại sao không gọi ta dậy?" Giọng nói mềm nhũn mang theo vài phần lười nhác và thẹn thùng sau khi được yêu thương.
"Đừng sợ, ngủ đi, ta và nàng cùng ngủ, nhạc mẫu sẽ không giáo huấn nàng đâu. Hơn nữa, tối hôm qua nhạc phụ trở về, chúng ta là tiểu biệt, bọn họ là xa cách lâu ngày gặp lại, nói không chừng bây giờ còn chưa tỉnh ngủ đấy?" Chu Lãng cười hì hì.
"Không cho chàng đoán mò." Tiểu nương tử trợn tròn mắt hạnh.
"Được được, không đoán mò, chỉ nói chuyện của chúng ta, thêm một lần được không?" Trong chăn không trở ngại chút nào, duỗi tay, công hãm trận địa quan trọng. Tiểu nương tử kinh hô, né tránh thật nhanh.
"Chàng không nên quá phận." Tiểu nương tử hơi nóng nảy, mặt đầy vẻ không vui.
"Vậy nàng nói câu dễ nghe dỗ vi phu đi, ta sẽ tha cho nàng." Ngón tay Chu Lãng vân vê, cố ý trêu chọc nàng.
Tịnh Thục thở gấp, vội xin tha: "Phu quân ngoan, buổi tối sẽ cho chàng được không? Chàng muốn thế nào đều tùy chàng."
"Được rồi, rời giường đi, nếu không nói không chừng lát nữa tiểu cô đến đấy." Chu Lãng chờ chính là câu bảo đảm này, nếu nói buổi sáng muốn thân thiết chỉ là để hù dọa nàng thôi, tiểu nương tử dễ gạt, quả nhiên đã rút lui.
Rửa mặt xong, dùng điểm tâm, mặt trời đã lên cao. Tiểu phu thê đi bộ đến phòng chính thỉnh an các trưởng bối, sau đó đến Liễu phủ thăm Cửu vương và Cửu vương phi.
Chu Lãng nhìn trộm sắc mặt nhạc phụ, nam nhân có vẻ mặt thoả mãn hay không vẫn có thể nhìn ra chút đầu mối. Nhưng y nhìn tới nhìn lui, cũng nhìn không ra tối hôm qua ông ấy có vẻ gì là thoải mái.
"Các ngươi đến Liễu phủ đi, mang theo túi hạt dưa và nho khô này." Cao Bác Viễn thản nhiên nói.
Tịnh Thục nhìn lướt qua đồ của phụ thân, trong lòng càng nhạt nhẽo. Chu Lãng cười cười nhận lấy: "Nhạc phụ, sau khi ta bái kiến Cữu gia, ta muốn đưa Tịnh Thục ra ngoài dạo, lần đầu tới Giang Nam, vẫn luôn bận rộn, không có thời gian dẫn nàng ra ngoài chơi."
Cao Bác Viễn gật đầu, cô gia đối tốt với nữ nhi, đây là chuyện tốt, nên cho bọn họ ở chung nhiều hơn, xúc tiến tình cảm.
Vào đại môn Liễu phủ, Tịnh Thục dây dưa không vui đi về phía trước. Chu Lãng quay đầu lại nhìn, cười khì khì, kéo tay tiểu nương tử, lôi nàng vào trong. "Trước tiên nàng nhịn một chút, không thể để bọn họ nhìn ra, một lát ta dẫn nàng ra ngoài giải sầu, có chuyện gì không vui cứ nói với ta."
Đang nói chuyện, chỉ thấy Cửu vương và Cửu vương phi đi tới: "A Lãng? Công việc thế nào, không phải cả ngày cứ du sơn ngoạn thủy quên mất chính sự đấy chứ?" Cửu vương nói.
Chu Lãng cười, dâng đồ lên cho Cửu vương phi, hành lễ nói: "Cữu gia phân công việc, sao ta dám chậm trễ. Đến đây nửa tháng, ta luôn luôn bôn ba bên ngoài, để lại Tịnh Thục cô đơn ở nhà. Hôm nay việc đã xong, mới đến cùng nàng." Chu Lãng nói sơ về ban sai của mình, được Cửu vương khích lệ, thì cười toe toét.
Cửu vương phi hỏi: "Các ngươi muốn ra ngoài du hồ sao? Vừa lúc chúng ta cũng muốn đi, thuyền hoa rất rộng, không bằng cùng đi chứ."
Sau lưng Chu Lãng, Tịnh Thục lặng lẽ cào tay y, không cho y đồng ý. Chu Lãng lập tức mặt dày cười nói: "Ý tốt của cữu tổ mẫu chúng ta nhận, chẳng qua ... chúng ta còn có kế hoạch khác, sợ rằng quấy rầy nhã hứng của hai vị trưởng bối, nên không dám đồng hành."
Cửu vương quay đầu lại kéo tay Cửu vương phi: "Đi thôi, chúng ta là lão phu thê, người ta mới tân hôn, đương nhiên có rất nhiều điều thầm kín muốn nói, có chúng ta ở đấy sẽ không tiện."
"Hì hì! Đa tạ Cữu gia thông cảm." Chu Lãng chắp tay tạm biệt.
Đưa mắt nhìn phu thê Cửu vương đi lên thuyền hoa được đặc chế tinh mỹ, Chu Lãng dắt tay tiểu nương tử đi trên con đường lát đá xanh bên cạnh dòng sông. Từng sóng mây bao phủ trên cao, lâu phòng mộc mạc tường trắng ngói đen này tựa như thiếu nữ chưa trang điểm, xinh đẹp yểu điệu đứng ở bờ sông. Bầu trời xanh lam hòa cùng một chỗ với cầu vòm được tạo nên bằng những viên đá so le, nước sông nhẹ nhàng nhấp nhô. Trong đình nhỏ có tốp năm tốp ba người, nhâm nhi trà ấm, trên thuyền hoa khúc tỳ bà ung dung vang vọng, từng đóa sen vẫn lượn lờ trôi, một bức họa cận thủy lâu thai [1], đây chính là Giang Nam, một Giang Nam phong tư thanh lệ.
[1] cận thủy lâu thai: có ưu thế về địa lý, gần quan ban lộc.
"Tịnh Thục, nếu nói tà ỷ họa lan kiều bất ngữ, ám di mai ảnh quá hồng kiều, quần đái tùy phong phiêu [2]. Cũng chỉ có Giang Nam này mới có thể dưỡng ra một nữ tử uyển chuyển, nhu tình như nước như nàng vậy." Chu Lãng nắm thật chặt tay nàng, quay đầu cười.
[2] tà ỷ họa lan kiều bất ngữ, ám di mai ảnh quá hồng kiều, quần đái tùy phong phiêu: Nghiêng người vẽ tranh, bóng mai đi qua cầu, váy áo theo gió bay.
Tịnh Thục buông mắt, mím môi cười, trong lòng hạnh phúc.
Chu Lãng cao, trong số những người phương bắc được coi là cao gầy, đi đến Giang Nam, càng lộ vẻ cao ngất. Dáng vẻ Tịnh Thục xinh xắn, vừa được lang quân tưới mát, sắc mặt như hoa đào. Hai người đi trên đường đương nhiên hấp dẫn vô số ánh mắt, khiến gương mặt tiểu nương tử nóng hừng hực, không chịu cho y dắt tay nữa.
Chu Lãng cười khẽ, qua bên cạnh mua một ít thức ăn, đồ vặt, rồi dẫn nàng mướn một chiếc thuyền hoa con, phủ màn tơ bốn phía xuống, ngồi trên thuyền, vừa không lo lắng có thể thưởng thức cảnh đẹp Giang Nam, vừa uống trà trò chuyện. Trên thuyền hoa, cầm kỳ thi họa đều đủ cả, hai người chợt hăng hái nên đánh một ván cờ vây. Người nào thua sẽ phải chịu phạt, chủ động hôn người kia.
Tiểu nương tử thua ba ván, nhưng vì đuôi thuyền có người lái đò, nên nàng không chịu thực hiện hình phạt. Chu Lãng ôm nàng vào lòng, ngậm tai nàng nói: "Buổi tối hôn lại cũng được nhưng không thể hôn miệng nữa, hôn ở đâu phải do ta quyết định."
Tịnh Thục đỏ mặt xin khoan dung: "Đổi hình phạt được không? Ta đánh đàn cho chàng."
Chu Lãng chép miệng, không tình nguyện nói: "Vậy thì chỉ đổi một, ta vẫn muốn giữ lại hai."
Tịnh Thục biết y vô sỉ, không thèm thương lượng với y, cầm lấy tỳ bà đánh ra. Thuyền hoa ra khỏi thành Liễu An, theo thanh sơn lục thủy trôi bồng bềnh, Chu Lãng nghiêng người nằm trên đệm, một tay gối sau đầu, một tay vuốt ngọc bội Lưu Tô trên váy nàng.
"Khá cho Yên Vũ Giang Nam, như thơ như vẽ, như si như say, chỗ như này đúng là khiến người ta trầm mê, cứ đắm chìm thế này chờ ôn nhu hương, ta không muốn trở về phương Bắc kiến công lập nghiệp nữa rồi." Một khúc kết thúc, Tịnh Thục để tỳ bà qua một bên, Chu Lãng chuyển người qua chỗ nàng, gối đầu lên chân nương tử.
Bàn tay ấm áp của Tịnh Thục ôm lấy gương mặt y, dịu dàng nói: "Lấy tính tình của phu quân, nhiều nhất chỉ ở lại được một hai tháng, lâu quá sẽ ngán."
Chu Lãng nhắm hai mắt, thoải mái hưởng thụ ngón tay của tiểu nương tử, chợt mở ra một mắt mập mờ nháy nháy với nàng: "Có nương tử ở đây, mỗi ngày đều có trò hay, sao sẽ chán chứ?"
Mới nói mấy câu nói, lại không đứng đắn rồi. Tịnh Thục cầm mứt hoa quả trên bàn nhỏ lên, đút vào miệng y, chặn lại lời có thể xấu hổ hơn ở phía sau.
Liên tiếp mười ngày, đều cứ nhàn tản như vậy, ban ngày ra ngoài thưởng thức cảnh đẹp, buổi tối thưởng thức cảnh đẹp trên giường, Chu Lãng cảm thấy cuộc sống gia đình thế này rất thư thái, ngọt ngào như mật!
Khả nhi trơ mắt nhìn tỷ tỷ càng ngày càng xinh đẹp hơn, buổi tối mơ hồ có thể nghe được tiếng cười huyên náo của bọn họ, buổi sáng có tỷ phu che chở, không cần dậy sớm. Bọn họ đã thưởng thức gần hết cảnh trí, còn nhiều hơn so với người sống ở đây nhiều năm như mình, mỗi ngày trở về còn có thể mang theo đặc sản.
Xem ra thành thân là một chuyện tốt nha!
Những ngày an lạc qua mau vô cùng, nháy mắt đã đến tháng năm hạ tuần [3], Tịnh Thục lưu luyến cáo biệt người nhà, theo nam nhân của mình lên đường hồi kinh.
[3] hạ tuần: khoảng thời gian mười ngày cuối tháng; phân biệt với thượng tuần, trung tuần.
Ở Giang Nam vài ngày, Chu Lãng đã thích ngồi thuyền, vì vậy lúc trở về đã đổi thành thủy lộ, dọc sông Đại Vận từ nam đến bắc vào kinh. Ngồi thuyền không mệt nhọc lắc lư như cưỡi ngựa ngồi xe, tiểu phu thê thưởng thức cảnh đẹp dọc đường, thưởng thức đặc sản các nơi, những ngày sau đó thoải mái thích ý. Nhất là buổi tối ôm nàng ngủ trên thuyền lớn, thân thể yêu kiều mềm mại lung la lung lay dựa vào lòng y, thỉnh thoảng kịch liệt lắc một lát. Sau đó sẽ chậm rãi lay động...
Đương nhiên Chu Lãng cũng không quên tiếp tục dò xét dân tình, khảo sát tác phong và kỷ luật của quan viên. Muốn kiến công lập nghiệp, đồng thời hưởng thụ cuộc sống, dĩ nhiên phải vất vả một chút.
Tháng sáu, đã đến phủ Quận vương, ngày hôm đó khí trời cực kỳ nóng bức. Trong phòng để hai vạc lớn, trang bị đầy đủ băng đá, dù thế này, Quận vương phi vẫn không ngừng phe phẩy quạt tròn.
"Hôm nay ngươi sao thế? Dáng vẻ cứ không yên thế hả." Trưởng công chúa nhìn lại.
"Trời nóng quá, trong lòng con không yên, Vương gia lâm triều xong sẽ không về nhà, nghe nói dường như có đại sự. Aiz!" Hai hàng lông mày Quận vương phi nhíu chặt.
Trưởng công chúa cười xùy, khinh thường nói: "Cho dù có là chuyện lớn bằng trời, đó cũng do Hoàng thượng làm chủ, các đại thần bày mưu tính kế, liên quan gì đến ngươi?"
"Con... Mẫu thân, con cũng không biết sao, có chút không yên lòng." Quận vương phi còn chưa dứt lời, chỉ thấy Chu Lãng và Tịnh Thục sóng vai đi vào, dâng lễ vật mang theo về lên, thỉnh an các trưởng bối.
Rời nhà hai tháng, đương nhiên mọi người cũng đưa ánh mắt nhìn về phía vợ chồng son. Khuôn mặt Tịnh Thục nhỏ nhắn trắng trẻo hồng hào, dường như đẫy đà đôi chút, mắt ngọc mày ngài, cười lên lấp lánh rực rỡ, vừa nhìn qua đã biết được tưới mát. Chu Lãng đứng chắp tay, dáng người cao ngất, giữa hai lông mày càng lộ ra phong thái thành thục tự tin.
Quận vương phi mím môi, cảm giác càng buồn bực. Nhìn Chu Lãng, có lẽ công việc hoàn thành không tệ. Nhưng mà, Đằng nhi còn chưa có việc gì, chẳng phải bị nó bỏ càng xa sao.
Nhị tiểu thư Chu Ngọc Phượng che môi khẽ cười, hôm nay trong phủ sướng nhất quả thật là Tam ca và Tam tẩu rồi. Chẳng qua, hôn kỳ của mình đã gần kề, nói vậy sau khi thành thân cũng sẽ ngọt ngào hạnh phúc như bọn họ. Không, sẽ ngọt ngào hơn bọn họ nữa. Ban đầu Tam ca không vui khi cưới Tam tẩu, cả động phòng cũng không chịu, qua một khoảng thời gian mới từ từ thân thiết. Nhưng hôn sự của mình không như vậy, là Tạ gia tự mình tới cửa cầu hôn, vị hôn phu Tạ An còn tặng một bức hoa đào tự tay vẽ. Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia [4]. Ngày tốt đã sắp tới rồi, lòng nàng tràn đầy vui mừng.
[4] Bốn câu thơ trích trong bài ‘Đào yêu’ của Khổng Tử: Cây đào tơ xinh tươi, Hoa nhiều rậm. Nàng ấy đi lấy chồng, Thì ắt thuận hoà êm ấm cảnh gia đình. (Nguồn: https://www.thivien.net
Tịnh Thục tặng lễ vật xong, phát hiện Nhã Phượng không có ở đây, nên cười hỏi Cận thị: "Nhị thẩm, Tam muội đâu ạ?"
"Gần đây tiểu Nhã bị bệnh, không ra ngoài." Cận thị thản nhiên đáp.
"À, vậy ta ngày mai đi thăm nàng một chút, ta..." Tịnh Thục nói phân nửa, đột nhiên cảm thấy trong bụng đau xót, muốn ói. Che miệng lại nôn khan hai cái, sau đó thì không sao.
Quận vương phi, Cận thị đều nhìn thẳng, chẳng lẽ...
Chu Lãng đi tới vịn tay nàng, ân cần hỏi: "Nàng sao vậy?"
"Không có, không sao, có thể do ngồi thuyền quá lâu, nên hơi choáng. Cho đến giờ, ta vẫn cảm thấy dưới bàn chân đang lắc lư đây này." Sắc mặt Tịnh Thục hơi tái nhợt, vuốt ngực nói.
Chu Lãng cười: "À, ta cũng hơi váng đầu hoa mắt, tổ mẫu, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước, ngày mai sẽ trở lại thỉnh an."
Đôi phu thê đang đi ra ngoài, đã thấy một gã sai vặt hoảng loạn chạy vào, suýt nữa đụng vào Tịnh Thục. Chu Lãng ôm eo nàng chuyển qua, an toàn bảo hộ nàng bên cạnh, đang muốn quát hỏi gã sai vặt này, chỉ thấy gã đã lăn một vòng quỳ rạp xuống bên chân trưởng công chúa: "Bẩm, bẩm trưởng công chúa, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi ạ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.