Editor: Gà _ LQĐ
Trên người Chu Lãng bẩn thỉu, trên y phục còn bị cắt mấy vết thương, đương nhiên muốn tắm rửa trước.
Tịnh Thục khéo léo nói: "Ta đã bảo hạ nhân chuẩn bị nước nóng, nếu phu quân muốn tắm rửa, ta lập tức dặn dò bọn họ."
Chu Lãng nhẹ nhàng gật đầu, xoay người vào phòng tắm.
Trong thùng tắm nhanh chóng được đổ đầy nước nóng, Chu Lãng mệt mỏi vô cùng, không có tâm trạng nói chuyện với nàng, vào phòng tắm đã cởi dây lưng thoát y phục. Hai bắp thịt cân xứng, chân dài bước vào thùng nước tắm, y chậm rãi ngồi xổm người xuống. Ngâm nước nóng khiến y có cảm giác thật thoải mái, chợt nhắm mắt lại hưởng thụ sự khoan khoái này, không nhìn thấy tiểu nương tử ôm tẩm y bước vào.
Tịnh Thục khoác tẩm y lên bình phong, quay đầu thấy trên cánh tay y có một vết thương đỏ tươi. "Chàng bị thương?" Nàng thấp giọng kêu lên, đứng bên cạnh thùng tắm, ngón tay ấm áp rơi vào cánh tay trần trụi của y.
Chu Lãng mở mắt ra thản nhiên đảo qua: "Không sao, chẳng qua chỉ bị thương ngoài da thôi."
Tịnh Thục nhoài người xuống cạnh thùng nghiêm túc kiểm tra vết thương, vết thương không sâu, máu đã đông lại thành một lớp mỏng. Nhưng dù sao cũng là bị thương, tại sao có thể không thèm để ý?
"Phu quân đừng động, ta dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau cho chàng, một lát đi ra, rồi bôi kim sang dược nhé." Từ ống tay áo Tịnh Thục rút một cái khăn ra, rồi vén tay áo lên cao, lộ ra cổ tay trắng nõn, một tay nhỏ vịn cánh tay y, một tay khác dùng ngón tay thon dài thấm ướt khăn rồi nhẹ nhàng lau xung quanh vết thương.
"Ưm..." Tay nàng xoa nhẹ trên người, y không chịu nổi, phía dưới đột nhiên trướng đau.
"Làm chàng đau à?" Tịnh Thục bị dọa tay run lên, rời khỏi thân thể y, ánh mắt long lanh tựa nước trợn to, như nai con bị hoảng sợ nhìn y.
Đúng là đau, nhưng không phải chỗ mà nàng nghĩ đâu.
"Không sao, nàng ra ngoài đi, ta muốn tự tắm một lát." Y nhíu mi nhắm mắt, không hiểu gần đây bản thân thế nào, trước kia không phải chưa từng thấy mỹ nữ, chưa bao giờ không có tiền đồ như vậy.
Tịnh Thục thấy sắc mặt y không tốt, cũng không dám ở lâu, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Chu Lãng mặc tẩm y vào, lúc lạnh mặt đi vào phòng ngủ, Tịnh Thục đã tìm được kim sang dược, nhưng bị y không chút lưu tình ném qua một bên: "Một vết thương nhỏ thôi, không đáng để bôi thuốc, lúc ta ở Tây Bắc, bị đả thương còn nặng hơn, không bôi thuốc cũng mau lành."
Tịnh Thục có chút tức giận, tức y không thương tiếc thân thể mình, nhưng vẫn nén lửa giận nhẹ nhàng khuyên: "Trước kia chàng ở Tây Bắc có người quan tâm hay không ta không cần biết, hiện giờ ta là nương tử của chàng, đương nhiên phải săn sóc chàng chu đáo. Chàng bị thương, còn không chịu bôi thuốc, không phải muốn khiến trong lòng ta khó chịu sao?"
Chu Lãng ngước mắt nhìn nàng, trong ánh mắt toát ra vẻ hoảng hốt và cảm động, tuy cữu phụ, cữu mẫu cũng thương yêu mình, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không thể trông nom được những việc nhỏ nhặt như vậy. Nương tử của y, hơi tức tối rồi, dáng vẻ vừa giận, vừa đau lòng này, khiến đáy lòng y như có một dây cung nhẹ nhàng lay động.
Trên mặt y vẫn lạnh nhạt, nhưng đã nới lỏng tẩm y, đưa cánh tay trái ra, mặc cho bàn tay mềm mại của nàng ‘tàn sát’ cánh tay bền chắc của y, để nàng thỏa nguyện rồi lại lặng lẽ ngẩng đầu.
Tịnh Thục cầm khăn bôi vô cùng nhẹ nhàng, chỉ sợ nếu dùng sức sẽ lại làm y đau. Bôi đều kim sang dược, lại dùng khăn mềm nhẹ nhàng xoa hai vòng, nàng mới hài lòng giúp y mặc quần áo tử tế, đẩy y lên giường nghỉ ngơi.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời chuyển ấm, gió Bắc lạnh thấu xương cũng biến mất tăm. Chu Lãng nhắm mắt lại, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. Trong mộng là sa mạc Tây Bắc bát ngát, y giương cung lắp tên bắn trúng một con phi ưng, lúc nhặt con mồi lên, thấy bên cạnh có một con tiểu bạch thỏ đang sợ ngây người thì lập tức xách lên, mang về đưa cho... Đưa cho ai? Trước mắt chợt xuất hiện gương mặt xinh đẹp hơi e thẹn, là tiểu nương tử tân hôn của y, xinh đẹp động lòng người. Y thả con thỏ mình nhặt được vào trong tay nàng, rồi nàng dịu dàng cười với y.
Lúc Chu Lãng vừa tỉnh lại, chỉ thấy nàng tựa vào giường ngủ thiếp đi. Ánh chiều tà ấm áp vẩy vào thường phục tân nương màu đỏ của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm hồng, như một đóa hoa đào.
Nếu ở Tây Bắc gặp gỡ một cô nương như vậy, chỉ sợ y đã không ngại thiên tân vạn khổ cũng muốn cưới được nàng, thương nàng sủng nàng. Nhưng mà... Nàng vốn là nữ tử được hứa gả cho nhị biểu ca Quách Khải, vì Quách Khải không muốn, tổ mẫu không xuống đài được, mới ban cho mình. Nàng đẹp như thế, tốt như vậy, tại sao phải trở thành món đồ bị vứt bỏ, tại sao lại làm đảo loạn trái tim y.
Chu Lãng đứng dậy mặc xong y phục, lạnh lùng lướt nhìn nàng, cầm lấy chăn nhẹ nhàng đắp lên cho nàng, xoay người đến thư phòng.
Tịnh Thục chậm rãi mở mắt ra, nhìn bóng dáng cao lớn đi qua trước cửa sổ, khóe môi nhướng lên, lặng lẽ cười. Quả nhiên, thật ra y là người chu đáo săn sóc, chẳng qua cứ thích trưng mặt lạnh thôi. Dường như lúc không có ai, y sẽ đối xử với nàng khá hơn một chút.
Nàng khẽ cắn môi, động viên bản thân, nhất định có thể bắt sống được trái tim y, nhất định có thể.
Cơm tối vẫn là sáu món ăn một món canh, sa oa ôi lộc gân, gà ti ngân nhĩ, hoa quế ngư điều, bát bảo thố đinh, ngọc duẩn quyết thái, nhưỡng quả ngẫu, canh là ma cô gà con tam tiên canh. (thứ lỗi cho sự bất lực của editor =.=)
Chu Lãng sửng sốt liếc mắt nhìn, đổi đầu bếp à? Không đúng, trước kia không phải là tài nghệ của đầu bếp không được, mà cố ý gây khó khăn với y, cho dù đổi, cũng vẫn là người của Quận vương phi, không thể nào đối tốt với mình. Chẳng lẽ không muốn cho y ăn bữa cơm no, âm thầm hạ độc tiễn mình lên đường? Không thể nào, Thôi thị không ngu như vậy.
Tịnh Thục xuôi tay đứng hầu, cẩn thận quan sát vẻ mặt của y, nhẹ giọng nói: "Thiếp thân thích xuống bếp, lúc ở nhà mẹ đẻ cũng nấu cơm cho mẫu thân, phu quân nếm thử xem có hợp khẩu vị không?"
"Nàng làm?" Chu Lãng không ngờ đại tiểu thư phủ tướng quân còn có thể tự tay nấu canh, đại tiểu thư Chu Xảo Phượng nhà mình đã sớm gả vào Quách phủ, trừ dạy dỗ hạ nhân ra, thật không biết nàng ta còn biết làm gì.
"Vâng, sa oa ôi lộc gân này ta đã dùng lửa nhỏ hầm một canh giờ, rất có lợi để trị lành vết thương, phu quân ăn nhiều một chút." Tay nhỏ trắng noãn của Tịnh Thục cầm muỗng tử sa lên, múc một miếng gân hươu mềm bỏ vào đĩa trước mặt y.
Ánh mắt Chu Lãng nóng lên, vội vàng cúi đầu dùng bữa. Khi còn bé nghịch ngợm, y luôn bị thương, mẫu thân sẽ hầm gân hươu cho y ăn, đã nhiều năm chưa từng ăn món ăn này rồi.
Tịnh Thục nhìn dáng vẻ cố che giấu của y, trong lòng mềm nhũn, chẳng qua y cũng chỉ là một hài tử không ai thương yêu, xem ra lão nhân trong phủ mà Thải Mặc hỏi để biết được món Tam gia yêu thích khi còn bé có vẻ đã hỏi đúng người rồi.
Bữa cơm này Chu Lãng ăn trong im lặng và ấm áp, thỉnh thoảng sẽ nhìn trộm tiểu nương tử của mình một chút, sự vui mừng trong lòng từ từ trào dâng.
Buổi tối nằm trên giường, y không ngủ được, buổi chiều đã ngủ đủ rồi. Tịnh Thục đã hai đêm không ngủ ngon, đương nhiên vô cùng buồn ngủ, nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội này. Mạnh dạn nói chuyện phiếm với y: "Phu quân, kể cho ta nghe một ít chuyện ở Tây Bắc của chàng được không?"
"Tây Bắc không có gì đáng nói, khắp nơi đều là bão cát, nữ tử Giang Nam như nàng vậy, nếu đi đến đó, hẳn là một ngày cũng không chịu nổi." Chu Lãng gối lên cánh tay phải, lười biếng nói.
Hôm nay, hai người đầu chạm đầu, ngủ cùng một chỗ. Tịnh Thục có lòng muốn dựa vào ngực y một chút, siết chặt nắm tay vài lần, nhưng vẫn không làm được. Chỉ đành phải nhẹ giọng nói khẽ: "Ta không phải được kiều sanh quán dưỡng [1] lớn lên, nếu lần sau chàng muốn đi Tây Bắc, đương nhiên ta sẽ đi theo chàng."
[1] kiều sanh quán dưỡng: nuông chiều từ bé
Chu Lãng sửng sốt, buông cánh tay xuống, quay đầu nhìn nàng. Tiểu nương tử đưa ánh mắt mông lung nhìn sang, mắt hai người vừa chạm như bị xẹt điện lập tức tách ra.
"Phủ Quận vương cẩm y ngọc thực, nàng chỉ cần dỗ dành tổ mẫu và vương phi thật tốt, dĩ nhiên sẽ được sống vô cùng thoải mái. Cần gì đi theo ta vất vả chịu khổ." Chu Lãng mượn ánh nến mờ nhạt liếc xéo nét mặt nàng.
"Phu quân nói gì vậy, chúng ta đã thành thân, đương nhiên là do duyên phận đã tu luyện từ kiếp trước, nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly [2]. Ta gả cho chàng, chứ không phải là phủ Quận vương. Chàng đi đâu, đương nhiên ta phải đi nơi đó." Tịnh Thục quay đầu, nhẹ nhàng tựa vào vai y.
[2] nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly: Chỉ mong có được trái tim một người, đến bạc đầu cũng không chia lìa.
Tóc dài mềm mại của cô nương cọ vào gò má y, hơi ngứa.
Chu Lãng nghiêng đầu, môi hiện lên một tia nụ cười như có như không, khẽ ừ.