Thục Nữ Dụ Phu

Chương 95: Đủ tốt




Edit: windy
Thư nhà Quách Khải gửi về kinh, Quách phu nhân vui mừng phát khóc, hận không thể lập tức chạy tới Đăng Châu hỏi thăm con trai, nhưng phu quân cùng ca ca sắp phải xuất chinh, mẫu thân cùng tẩu tử còn đang triền miên trên giường bệnh, bà cũng chỉ có thể tạm hoãn lại. Chu Xảo Phượng biết hắn không muốn trở về gặp mình, cũng không có mặt mũi đi Đăng Châu gặp hắn.
Mùng một tháng mười, thời tiết cực kì quang đãng, Chu Lãng ôm nương tử ngồi ở trên ghế đu trong sân phơi nắng. “Bối nhi, thẩm thẩm sắp sinh tiểu đệ đệ, về sau không có thời gian dẫn Nữu Nữu đi chơi nữa, con phải làm một ca ca tốt, chiếu cố muội muội, biết không?”
Tiểu tứ bối nhi lập tức đứng thẳng, liền dậm chân: “Tuân lệnh, thúc thúc đại nhân.”
“Ha ha…” Tịnh Thục bị bộ dáng của hắn chọc cười rộ lên. Ôn nhu nhìn nữ nhi, lại đưa tay xoa nhẹ bụng: “Lần này hình như còn lớn hơn lần trước.”
Chu Lãng biết nàng vẫn trông ngóng sinh nhi tử, liền cố ý nói cho nàng yên tâm: “Lần này khẳng định là một đứa nhỏ mập mạp, chỉ là phải vất vả cho nàng rồi.”
Bàn tay phù thũng của Tịnh Thục được hắn nắm lấy, cảm thấy mỹ mãn dựa vào lòng phu quân: “Ta chỉ mong có thể là một nam một nữ, cho chàng thấy rõ chứ tốt… Nếu là nữ nhi…”
Lo lắng trong tiểu nương tử không thể che hết, mày nhăn lại. Chu Lãng dùng ngón cái vuốt lên mày của nàng, khẽ hôn trán nàng một cái: “Đừng lo lắng, nữ nhi ta cũng thích, chúng ta còn trẻ, về sau sẽ có rất nhiều con cái.”
Tiểu tứ bối nhi cùng Nữu Nữu đang ngồi bàn trà chơi xếp vỏ sò, muốn ghép thành một ngôi nhà. Tiểu tứ phụ trách ghép hình, Nữu Nữu ngoan ngoãn đưa vỏ sò cho hắn, thỉnh thoảng lại khen ngợi vài câu.
“Nữu Nữu, đẹp không?”
“Đẹp, ca ca… Lợi hại.”
“Ha ha, được lắm, tặng cho muội, về sau muội ở trong đó đi.”
“Nhỏ như vậy, muội không ở được…”
“Chờ chúng ta nhặt thêm vỏ sò, liền ghép cho muội một căn phòng lớn.”
“Ừm, ta và đệ đệ cùng nhau… ở.”
Tiểu tứ bối nhi có chút mất hứng: “Ta thì sao?”
Nữu Nữu nghĩ, ngoan ngoãn nói: “Ta và ca ca cùng nhau ở.”
Chu Lãng đem bàn tay ấm áp đặt lên bụng tròn, đụng đến một bàn tay nhỏ, “Tiểu tử kia, xem tỷ tỷ ngươi ngoan chưa, ngươi cũng nhanh ra đi, đừng quá phận lăn qua lăn lại nương ngươi.”
“A ôi!” Tịnh Thục đột nhiên la lên.
“Làm sao vậy?” Chu Lãng khẩn trương ngồi thẳng người.
“Có thể là sắp sinh, bụng bỗng nhiên đau quá, chàng… Chàng mau đỡ ta chút đi.” Nói xong, Tịnh Thục liền đau đổ mồ hôi.
Chu Lãng không nghĩ tới đứa nhỏ lại phối hợp như vậy, vội vàng đỡ nàng dậy, vội vàng phân phó nha hoàn: “Nhanh đi gọi bà mụ, nhanh chuẩn bị đồ, nhanh đi mời Quách phu nhân… Nhanh đi mau.”
Chỉ huy thiên quân vạn mã cũng không khẩn trương như vậy, giờ phút này chỉ huy mấy nha hoàn bà tử lại không tìm ra nam bắc rồi.
Vì sớm có chuẩn bị, rất nhanh bà mụ cùng đồ sinh đã tới đầy đủ. Trần Thần vội vàng chạy tới, cùng Chu Lãng đỡ Tịnh Thục tản bộ. Lần mang thai này, rõ ràng sớm hơn lần trước, chỉ đi bộ nửa canh giờ đã muốn sinh rồi.
Nửa canh giờ này Tịnh Thục cảm thấy cực kì ngắn, nhưng lần trước Chu Lãng không trải qua cảnh đau bụng trước khi sinh, lần này quả thực khiến hắn tan vỡ rồi. Mắt thấy nương tử đau ngồi không yên, chân mềm đứng không vững, bị đứa nhỏ hành hạ đầu đầy mồ hôi, cắn răng chịu đựng vẫn là nhịn không kêu ra tiếng.
Chu Lãng nhìn thấy nương tử như vậy, mồ hôi trên trán theo đôi mày anh tuấn nhỏ giọt xuống. Cổ họng khô khan giọng nói khàn đi, cũng biết việc sinh hài tử này không thể làm thay nàng, bằng không nhất định không để nàng làm.
Nằm trên giường lăn qua lăn lại hai khắc, đầu đứa nhỏ bị kẹt không ra được. Bà mụ bất đắc dĩ hỏi: “Chu đại nhân, đứa nhỏ quá lớn, không ra được. Bảo vệ nương tử hay là bảo vệ đứa nhỏ?”
Chu Lãng nhíu mày, cắn răng nói ra ba chữ: “Bảo vệ nương tử.”
“Không…” Tịnh Thục hô một tiếng, “Ta có thể sinh, ta có thể sinh, đừng giết con ta…”
Quần áo trên người nàng đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, tóc dài ẩm ướt dính trên mặt, đột nhiên đem tay trái để lên miệng, hung hăng cắn một cái chảy cả máu.
“Nàng làm gì vậy? Cắn ta.” Chu Lãng đau lòng không chịu được, đem tay nhét vào trong tay nàng. Dáng người mảnh khảnh như vậy, bụng bầu lại lớn như vậy, trước kia đã dặn nàng ăn ít đi, tránh để lúc sinh gặp khó khăn. Nhưng nàng không chịu, sợ thiếu một miếng cơm lại ủy khuất đứa nhỏ.
Một nữ tử Giang Nam nhẹ nhàng, cho dù gặp chuyện lớn nhỏ gì cũng ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có ở chuyện này, cố chấp sinh cho hắn một tiểu nhi tử khỏe mạnh.
“A…” Tịnh Thục hét to một tiếng, dùng toàn lực, đau đến hôn mê bất tỉnh.
“Được rồi, được rồi, ra rồi, chúc mừng Chu… Trời ạ…” Bà mụ kinh ngạc kêu to.
Chu Lãng đang giúp nương tử lau mồ hôi sợ tới mức run lên, sẽ không phải là chảy nhiều máu quá không giữ được chứ, quay đầu sợ hãi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chúc… Chúc mừng đại nhân, chúc mừng nha…” Bà mụ cẩn thận tách hai đứa nhỏ ra, cắt dây rốn, lau sạch người, nghe tiếng hai đứa nhỏ khóc nhỏ, lại đủ chứng minh là tiếng khóc bình thường.
“Chúc mừng đại nhân là long phượng thai.” Bà mụ nhanh nhẹn bế đứa nhỏ lên, một đứa giao cho Chu Lãng, một đứa giao cho Trần Thần.
Trần Thần thấy đứa nhỏ bình an sinh ra, không gặp tình hình nguy cấp, mới thở ra một hơi: “Khó tránh lại khó sinh như vậy, hóa ra là sinh đôi.”
Chu Lãng ôm đứa nhỏ nhìn về phía nương tử hôn mê bất tỉnh, khóe mắt ươn ướt.
Tịnh Thục mất quá nhiều sức, vẫn chưa tỉnh lại, Chu Lãng lo lắng nàng có chuyện, đem một chén nước gừng bổ khí huyết ngậm trong miệng, từng chút từng chút đút cho nàng.
“Tỉnh lại đi, nương tử, không phải nàng muốn xem nhi tử sao, nhanh mở mắt nhìn một cái, nhìn một cái rồi ngủ tiếp, có được không?” Hắn nói nhỏ bên tai nàng, cũng không thấy nàng có chút động tĩnh gì.
Tiểu nha đầu tới cạnh giường, nhìn hai đứa nhỏ vừa ăn no sữa, an tĩnh nằm cạnh mẫu thân. “Phụ thân, thật nhỏ…”
“Ừm, lúc Nữu Nữu mới sinh ra cũng nhỏ như vậy, về sau từ từ lớn dần.” Chu Lãng yêu thương sờ sờ đầu nữ nhi.
“Vỏ sò nhỏ, hồng hồng lộc cộc.” Nữu Nữu đem vỏ sò nhỏ đặt trên tã lót đệ đệ, chỉ vào gương mặt hồng hồng của hắn cho phụ thân xem.
“Đệ đệ giống vỏ sò nhỏ đúng không? Vậy muội muội thì sao?” Chu Lãng nhẹ giọng hỏi.
“Muội muội đẹp, giống san san…” Tiểu muội muội đáng yêu, giống đoạn san hô Nữu Nữu cầm trong tay.
“Tịnh Thục, mau tỉnh lại đi, ba phụ tử chúng ta đều đang chờ nàng.” Nàng vẫn không nhúc nhích ngủ hai canh giờ, Chu Lãng càng ngày càng sợ.
“Nương…” Nữu Nữu bỗng nhiên hô một tiếng, Chu LÃng đang muốn sai người ôm nàng ra ngoài, liền kinh ngạc phát hiện nương tử chậm rãi mở mắt.
“Con có khỏe không?” Giọng nàng khàn khàn.
“Tốt, tốt tốt, nàng đúng là đại công thần của nhà chúng ta. Nàng coi, đây là lão nhị, vừa rồi Nữu Nữu nói nàng giống san hô, ta đến cả tên cũng đã chọn xong, gọi là Chu Nguyên San, tiểu danh là Tiểu San San, có được không?” Chu Lãng vui vẻ ra mặt, ôm lấy tiểu nha đầu cho nương tử xem.
Tịnh Thục nhìn đứa nhỏ nàng chịu ngàn khổ cực sinh ra, đã vui mừng vừa cười: “Lại là nha đầu đúng không? Quả đúng là số trời.”
“Nói bừa, cái gì mà lại? Nàng đó, bị nhạc mẫu làm ảnh hưởng rồi, một lòng ngóng trông sinh nhi tử, kì thật vẫn là đang lo lắng, sợ ta nạp thiếp đúng không?” Chu Lãng cố ý nghiêm mặt lên.
Tịnh Thục có chút ủy khuất, mình vừa từ quỷ môn quan về, sinh nữ nhi, hắn liền nghiêm mặt, không phải là ghét bỏ không có nhi tử sao?
“Nói cái gì vậy?” Chu Lãng không nghiêm được, hôn nàng một cái, cười nói: “Nàng thật giỏi, sinh cả nhi tử lẫn nữ nhi cho ta. Xem đi, nhi tử của chúng ta ở đây này.”
Hắn ôm đứa nhỏ lên, đưa tới cho nàng xem.
Tịnh Thục ngơ ngẩn nhìn, khó có thể tin: “Sinh hai đứa?”
“Đúng rồi, cho nên nói nàng lợi hại đó.” Chu Lãng cười ha ha.
“Chàng…” Tịnh Thục nhìn vậy, lại quay đầu nhìn hai đứa nhỏ nằm bên cạnh, có thế nào cũng không thể tin được trong bụng mình lại có hai đứa nhỏ. “Không phải là chàng tìm để lừa ta đấy chứ?”
Chu Lãng bị chọc cho người ha ha: “Ta đi đâu tìm hài tử vừa sinh ra để lừa nàng chứ? Nàng nghĩ xem, bụng nàng lớn như vậy, nhưng hai đứa nhỏ vừa sinh lại chưa lớn bằng lúc Nữu Nữu sinh. Lúc vừa rồi sinh khó như thế, hóa ra, là vì có hai đứa nhỏ mới sinh khó như vậy. Xú tiểu tử này giỏi lười nhất, nó lại vùi đầu trong lòng Nhị tỷ, lúc tiểu nha đầu ta, nó liền theo ra cùng. Bà mụ nói, chưa từng thấy tiểu nam oa xấu như thế bao giờ.”
Tịnh Thục yên lặng nhìn chằm chằm hắn, cùng sống với phu quân, không hề nói sai, nàng nhìn ra được. “Đúng rồi, làm sao có thể là hai đứa được? Tình huống này quá ít rồi?”
“Nàng đó, bảo sao người ta nói nữ nhân chữa ngốc ba năm, nàng quên Chu Thắng cùng Ngọc Phượng chính là long phượng thai rồi hả? Chu gia chúng ta mỗi thế hệ đều có một đôi song sinh, tổ phụ có hai tỷ tỷ song sinh, phụ thân cũng có hai anh em họ song sinh. Nhà chúng ta lại sinh thêm một đôi tiểu bảo bối, cũng không hiếm lạ gì.” Chu Lãng thản nhiên cười nói.
“Nương… muội muội, đệ đệ, đều có.” Tiểu nha đầu cũng vui vẻ nhìn đứa này một cái, nhìn đứa kia một cái.
Tịnh Thục lúc này mới tin thật sự, tay sờ sờ hai đứa nhỏ của mình, cười không khép miệng.
“Cho tay vào trong đi, đừng để lạnh,” Chu Lãng nắm lấy bàn tay của nàng nhét vào ổ chăn, ôn nhu dịch góc chăn giúp nàng. “Ngủ tiếp một lát đi, nàng cũng mệt mỏi, muốn ăn cái gì, ta bảo phòng bếp chuẩn bị, lát nữa tỉnh ngủ, ta cho nàng ăn.”
Tịnh Thục cảm thấy mỹ mãn, lại cảm thấy cực kì mệt mỏi: “Ta nghỉ một lát, chàng đừng đi xa, nếu không thì ta không dám ngủ.”
“Được, ngủ đi, chúng ta ở đây với nàng.”
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo nụ cười hài lòng tiến vào giấc mơ. Chu Lãng làm động tác suỵt với nữ nhi, để nàng không quấy rầy mẫu thân nghỉ ngơi. Tiểu nha đầu cực kì hiểu chuyện, cũng bắt chước phụ thân, che miệng lén cười.
Đã từng là thiếu niên tùy hứng, hiện giờ nữ nhi thành hàng. Chu Lãng yên lặng nhìn nương tử mình, nữ nhi ba tuổi, thấy thế nào cũng thấy không đủ, ý cười trên khóe miệng cũng đã không nhịn được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.