Thục Phi

Chương 100: Ra ngoài (hạ)




Nữ quyến ngồi trong đại sảnh có nhiều người là cáo mệnh, ít có phu nhân gia đình quý tộc, tuy Lâm phu nhân là nhánh thứ hai của Kỳ quốc huyện công phủ, tuy không phải đích tôn nhưng cũng có danh vọng không nhỏ, nếu ngày sau phân gia, cấp bậc lập tức thấp đi. Chẳng qua trong kinh thành đã truyền ra tin đồn thái hậu đã cho trưởng nữ của nhánh thứ hai đính hôn với Triệu vương, lúc đối ngoại xã giao, cấp bậc của nhánh thứ hai cũng cao hơn một chút.
Xem Bảo nhi đang nói chuyện cùng nữ nhi Mạn nương, trong lòng Lâm phu nhân cũngkhông biết có cảm giác gì, Mạn nương đính hôn với Triệu vương là chuyện tốt, nhưng tính cách của Hà Lạc công chúa... Cũng hơi không kiềm chế được, nếu Triệu vương bị ảnh hưởng của tỷ tỷ, khi vào triều làm việc cũng tự do như vậy, cũng không phải chuyện tốt với nữ nhi.
"Ta đã hẹn với bọn Văn An quận chúa, ba ngày sau đến giáo trường đánh Po-lo, nếu ngươi rảnh rỗi, cũng đến chơi đi?" Bảo nhi cười mỉm nói, quần áo màu đỏ càng nổi bật khí khái hiên ngang của nàng.
Người sáng suốt đều nghe ra Bảo nhi đang tung ra cành ô liu cho Mạn nương. Tuy tính cách Mạn nương hơi chất phác nhưng cũng không có vấn đề lớn, luôn thật nhu thuận, có lẽ xứng với tiểu đệ cũng không sai đi, Bảo nhi nghĩ vậy, vì thế cũng nguyện ý tốn thời gian làm quen thử hiểu biết lại quyết định.
Mạn nương đầu tiên nhìn Lâm phu nhân một cái, thấy mẫu thân khẽ cau mày, khôngkhỏi cúi đầu nói: "Cám ơn ý tốt của công chúa, nhưng ta chưa từng cưỡi ngựa, cho dùđi, cũng chỉ có thể ở một bên xem, hay là thôi đi."
Bảo nhi hơi nhíu mày, nàng cũng không nghĩ mời Mạn nương đến xem trận đấu, mời nàng ta đi chỉ muốn quan sát tính tình cách làm của nàng ta một chút, bây giờ bị uyển chuyển từ chối, tâm trạng cũng không tốt lắm. Trừ cha mẹ, ai dám nói với nàng như vậy, vì thế mặt trầm xuống, vẻ mặt lạnh nhạt, nói: "Vậy chờ về sau có cơ hội rồi nóisau."
Vừa nói xong bèn nâng ly rượu nho lên chậm rãi nhấm nháp, cũng không quan tâm đến Mạn nương đang không biết làm gì.
Bầu không khí lập tức trở nên cứng ngắc.
Trình thị thấy tình huống không đúng, đang muốn nói gì giảng hòa, cũng không nghĩ đến tam cô nương của An Viễn hầu phủ đã làm trước: "Mấy ngày trước đây ta gặp quận chúa Văn An, nàng cũng nhắc đến, nói nhất định phải mượn cơ hội này để rửa nhục, tuyệt đối không sơ ý thua công chúa như lần trước."
Bảo nhi vừa nghe cũng vui vẻ: "Ta sợ nàng chắc? Chúng ta cứ đấu rồi biết."
Năm nay Hoắc tam cô nương mới mười ba tuổi, vừa mím môi, tươi cười cũng xinh đẹp đáng yêu: "thật khéo, quận chúa Văn An cũng nói như vậy đâu."
Bầu không khí trở lại bình thường, Lâm phu nhân thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó thở dài, nàng ta xem như đã biết đến tính nết của Hà Lạc công chúa. Ngày sau nếu nữ nhi gả cho Triệu vương, tuy sẽ cùng Triệu vương khai phủ khác ở, nhưng chị chồng khó hầu hạ như thế, không biết Mạn nương sẽ bị ủy khuất như thế nào, xem ra, phải nghĩ biện pháp dạy dỗ nữ nhi thay đổi lại mới được.
Qua nửa canh giờ, cửa trước nổi lên tiếng pháo, theo lễ pháp, vợ chồng Thẩm Thương Vân sẽ đi ra ngoài từ cửa hông, đợi cô dâu vào cửa, sau đó lại đi vào nhà từ cửa chính. Tự nhiên, Trình thị là cụ bà bà, không cần như thế, chỉ ngồi ngay ngắn trong sảnh đường cùng trượng phu nhìn tôn tử cùng cháu dâu bước vào.
Hôn lễ thật ồn ào vui vẻ, nhóm Bảo nhi cũng ngồi trong sảnh đường xem đôi vợ chồng bước vào hành lễ, đưa vào động phòng, rồi chú rể lại bị người ta chuốc rượu.
Bảo nhi nhìn một lát, thấy trình tự không khác lắm với hôn lễ của Ninh vương, cũngkhông xem nữa, cùng Vũ Văn Thụy mang theo Vũ Văn Kỳ trở lại vị trí, vừa ăn vừa nóichuyện tán gẫu, ngẫu nhiên còn tranh luận mấy câu với nhau.
Bỗng nhiên nhìn thấy trên bàn đặt một bầu rượu, Bảo nhi cũng tò mò, bèn rót một ly nhấm nháp mấy ngụm, thấy hơi cay độc cũng bị sặc. Vũ Văn Kỳ nhìn Bảo nhi, lại nhìn Vũ Văn Thụy, tay nhỏ bé chậm rãi chuyển về phía trước, định lấy chén rượu trên bàn,không nghĩ lại bị một giọng nói ngăn cản: "Triệu vương, không phải ngài bị gió đangđau đầu sao? Vẫn nên uống canh gừng đi, không nên uống rượu."
Vũ Văn Thụy lập tức nhíu mày, cúi đầu vừa thấy nói: "A Kỳ, đệ..."
Vũ Văn Kỳ không cam lòng thu tay lại, tránh đi tầm mắt của Vũ Văn Thụy, quay đầu nhìn người đang đứng ở cửa: "Võ mồm chọc họa, lão sư không dạy qua chúng ta cái gì là thận trọng từ lời nói đến việc làm sao?"
Quý Dung không để ý tới lời châm chọc của Vũ Văn Kỳ, đầu tiên hành lễ với Bảo nhi: "Gặp qua Hà Lạc công chúa."
Bảo nhi cũng vẫy tay cười nói: "Được rồi, ngươi bày ra tư thế này cho ai xem nha, ở trong cung cũng không gặp ngươi quy củ như vậy."
Quý Dung nói: "không phải Triệu vương vừa nói ta không đủ thận trọng từ lời nói đến việc làm sao? Để không bị nói, còn phải hành lễ trước lại nói."
Hoắc tam cô nương ngồi cạnh Bảo nhi, thấy thế nói: "A, Quý công tử cũng tới rồi."
Quý Dung nhìn qua Hoắc tam cô nương, bởi vì cũng không biết thân phận của Hoắc tam cô nương nên chỉ khẽ gật đầu, cũng không nói gì.
Bảo nhi cũng không có ý giới thiệu hai người, lập tức nói: "Hai người thật sự là oan gia kiếp trước, lần đầu tiên gặp mặt đã ầm ĩ kém chút nhấc nóc nhà lên. Lần thứ hai chạm mặt, nghiên mực yêu quý của Dương thái phó cũng bị hại. Lần thứ ba thấy, chỉ kémkhông ra tay quá nặng. Ta nói Tử Sở, ngươi lớn hơn Kỳ nhi nhiều như vậy, nhườnghắn một chút không được sao?"
Tử Sở là tên chữ của Quý Dung, chỉ thấy hắn hơi cười khổ nói: "Công chúa điện hạ,không phải ta không nghĩ nhường, mà là..."
Còn chưa nói xong lại bị Vũ Văn Kỳ đánh gãy: "Ai muốn hắn nhường, a tỷ đừng nhiều chuyện."
Bảo nhi hơi nghiêng người nhéo má Vũ Văn Kỳ, không khách khí nói: "Ai nhiều chuyện? Hừm? Ta không phải vì ngươi sao? Thằng quỷ không lương tâm."
Hoắc tam cô nương bị lạnh nhạt ở một bên, cảm thấy hơi xấu hổ, Vũ Văn Thụy chú ý tới bèn chỉ cằm về phía kia, nói: "Bên kia giống như có người đang gọi ngươi."
Hoắc tam cô nương vội nói: "Tạ ơn Lạc vương nhắc nhở." Sau đó bèn trở lại vị trí của mình.
một chỗ khác, Vũ Văn Kỳ cũng khó được bướng bỉnh: "Đây là chuyện của đệ, a tỷ mặc kệ đi."
Hôm nay là ngày vui của đại biểu ca, Bảo nhi cũng không muốn nổi giận, nhưng thái độ của Vũ Văn Kỳ lại làm nàng tức giận, trừng mắt nói, "Đệ..."
Vũ Văn Thụy nhanh chóng kéo Bảo nhi ra khuyên nhủ: "A tỷ, hôm nay là ngày vui của Thẩm gia." Sau đó quay đầu nói với Vũ Văn Kỳ: "Đệ cũng nói ít hai câu đi."
Khuyên can mãi cuối cùng tách ra trưởng tỷ cùng đệ đệ đang sắp xung đột, Vũ Văn Thụy rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy giải quyết chuyện này còn mệt hơn chuyện tập võ bắn tên mọi ngày.
Mà đầu sỏ gây nên lại buồn bực đứng một bên, hắn cũng không rõ vì sao Vũ Văn Kỳ hay gây gổ với hắn? sẽ không phải ghen tị hắn đi? Nếu là thật vậy còn giật mình hơn chuyện hoàng đế lập Hà Lạc công chúa làm hoàng tử. Phải biết rằng, Dương thái phó cực kì hài lòng với người học sinh này, gặp người liền khen.
Vui chơi giải trí một lúc, một người thị vệ đi tới hỏi ý, nói đã đến lúc bọn họ nên trở về cung, nếu chậm hoàng thượng cùng Thục phi lại lo lắng. 
Còn chuyển cả hai người ra, Bảo nhi cũng không tiện nói muốn nhìn nốt đoạn nháo động phòng, chỉ đành tiếc nuối tạm biệt nhà ngoại tổ phụ. Trước lúc đi khi Vũ Văn Kỳđi qua bên người Quý Dung, giống như lơ đãng vỗ bên hông, vốn muốn chụp lưng, nhưng vì chênh lệch chiều cao, khiến Quý Dung kỳ quái nhìn hắn mấy lần, nói: "Triệu vương đi thong thả."
Vũ Văn Kỳ cười đắc ý, đi theo huynh tỷ, bỗng nhiên quay đầu lại giả trang mặt quỷ với Quý Dung, lúc này mới đắc ý đi đến cửa lớn.
Quý Dung chỉ cảm thấy bất ngờ, đây là như thế nào? Khi hắn quay lại chỗ ngồi, bạn tốt cũng kinh hô: "Tử Sở, quần áo của ngươi dính gì vậy?"
Quý Dung theo bản năng cúi đầu nhìn chỗ bạn tốt chỉ, phát hiện trên đai lưng màu lam có dấu ấn bàn tay nhỏ bé, chung quanh còn có vết đen thùi, cẩn thận phân biệt, dĩ nhiên là than phấn. Khóe miệng vừa kéo, chậm rãi nói hai chữ: "Triệu vương!"
――――――――――――――――――――
Lúc này người gián tiếp làm cho ấu tử cùng thư đồng của con trai trưởng mâu thuẫnđang nghe nữ nhi kể chuyện ở Thẩm phủ hôm qua, sau đó nhíu mày: "Theo con nóinhư vậy, chỉ sợ Mạn nương kia thực sự không thích hợp với Kỳ nhi."
Bảo nhi gật đầu nói: "Đúng vậy, tính cách Kỳ nhi hiếu động, Mạn nương cũng rất yên tĩnh, còn không dám nói to một chút. Nếu ở cùng Kỳ nhi, hoặc khiến Kỳ nhi buồn chết, hoặc là Mạn nương mệt chết." Vừa buông ta, "Nhưng cũng không thể nói chính xác,không chừng đệ đệ sẽ thích cô gái yên tĩnh."
Thẩm Mạt Vân chỉ đành nói: "Nếu là như thế, vậy không thể tốt hơn."
Đều nói ba tuổi xem lớn, bảy tuổi xem lão, tuy lời này hơi võ đoán, nhưng vẫn có đạo lý nhất định. Trẻ con trước bảy tuổi dễ dàng nhận đến ảnh hưởng của người bên cạnh về cách nhận thức, nếu không được dẫn đường chính xác, thật dễ dàng đi lên con đường sai lầm, đây cũng là lý do Thẩm Mạt Vân không đồng ý sinh đứa nhỏ liên tục. Sinh con không phải là chuyện đơn giản, sinh đứa nhỏ ra, chẳng phải chỉ cần cho hắnăn no mặc ấm là đủ, còn phải dạy hắn tri thức, để hắn hình thành quan niệm chính xác, khi hắn đi lối rẽ thì chỉ ra con đường đúng, cần quan tâm rất nhiều.
Mạn nương mà Bảo nhi nói đến đã tròn tám tuổi, theo cách tính ở nơi này đều chín tuổi rồi, mặc kệ tính tình hay cách làm đều định xuống, ngày sau dù muốn sửa lại cũng rất khó.
Ánh mắt Bảo nhi cũng xoay tròn, nói nhỏ: "A nương, nếu không chúng ta nghĩ biện pháp phá hỏng hôn ước này. Dù sao, hoàng tổ mẫu chỉ đính hôn bằng miệng, trừ phụ hoàng, cũng không có ai nghe thấy..." Nàng không thích Kỳ Quốc huyện công phủ.
Thẩm Mạt Vân liếc mắt nhìn Bảo nhi, chậm rãi nói: "Con không thích người của Tiêu gia? Vì sao?"
Bảo nhi bĩu môi nói: "không có chuyện gì, chẳng qua thời gian trước cháu gái của Ngụy quốc công cười nhạo tam muội, vừa vặn để con nghe thấy." Tam công chúa cho dù không tốt, cũng là công chúa hoàng gia, đâu thể cho một cô nương ở phủ quốc công nói xấu sau lưng? Được rồi, những chuyện này không thể khống chế, nhưng ít nhất ngươi tránh trong phòng lặng lẽ nói cũng được, còn nói lớn tiếng trước mặt mọi người như vậy, không phải cố ý tìm đánh sao?
Thẩm Mạt Vân hỏi: "Vậy con làm như như thế nào?"
Bảo nhi nói nhẹ nhàng bâng quơ: "Vốn định cho ma ma bạt tai mấy cái nhường nàng ta nhớ kĩ, nhưng nghĩ lại dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của thái tử đã mất, quá mức cũngkhông tốt. Con bảo ma ma nói lại những điều nàng ta nói cho Ngụy quốc công."
Thẩm Mạt Vân mỉm cười, ngón tay chỉ nhẹ vào trán Bảo nhi nói: "Bướng bỉnh."
Bảo nhi cau mũi nói: "Con cũng không muốn làm to chuyện thôi, nếu không con trực tiếp đến chỗ quý phi tố cáo, bảo đảm khiến nữ quyến của phủ Ngụy quốc công khôngchịu nổi."
Liễu quý phi không hợp với Tiêu gia đã sớm không phải tin tức mới, có cơ hội dẫm Tiêu gia một cước, Liễu quý phi khẳng định rất vui vẻ.
Thẩm Mạt Vân nâng tay phủi sợi tóc rơi xuống tai nói: "Được rồi, nếu Mạn nương kiathật sự không thích hợp, việc hôn ước ta sẽ nghĩ lại biện pháp. Chuyện này con khôngcần nhúng tay."
Bảo nhi cũng đồng ý.
đang nói chuyện, Giang Hỉ đi vào, đầu tiên hành lễ, sau đó dâng hộp lên nói: "Thục phi nương nương, hoàng thượng bảo nô tài đưa tới, xin nương nương nhận lấy."
Tố Nguyệt tiến lên nhận, lại chuyển cho Thẩm Mạt Vân.
Vừa mở ra, cũng là một chiếc sáo ngọc trắng như tuyết, phía đuôi buộc đồng tâm kết màu đỏ, ngọc trắng thiên nhiên không tỳ vết, vừa nhìn đã biết tinh phẩm. Thẩm Mạt Vân cầm sáo ngọc trong tay, cười nói với Giang Hỉ: "Xin nói lại với hoàng thượng ta rất thích."
Giang Hỉ nói: "Nô tài rõ rồi." Còn nói mấy câu mới rời khỏi cung Trường Nhạc.
Bảo nhi thấy Giang Hỉ đi rồi, bèn quấn quít Thẩm Mạt Vân nói: "A nương, thật lâu rồikhông nghe ngài thổi sáo, hôm nay thổi một khúc được không?"
"Con làm xong bài tập sao?" Thẩm Mạt Vân lạnh nhạt hỏi.
"Ách..."
"Con muốn bị các sư phụ đánh tay sao?"
Bảo nhi bất đắc dĩ, đành ủ rũ quay về Phượng Hoa các tiếp tục làm bài tập.
Thẩm Mạt Vân nhìn sáo ngọc trong tay, dường như nghĩ đến chuyện gì, một lát sau, mới thả lại vào hòm, nói với Tố Nguyệt: "không cần để vào kho, để lại trong phòng ta, cẩn thận một chút, đừng làm hỏng."
"Vâng, chủ tử." ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.