Thục Phi

Chương 12: Tiêu tiệp dư




Chuyện Tưởng tài tử bị hoàng đế hạ lệnh giam lỏng trong Cẩm Hoa lâu tĩnh dưỡng, cũng không gây ra sóng gió lớn ở hậu cung.
Ngày thứ hai, khi Thẩm Mạt Vân đi Chiêu Minh cung thỉnh an, Tiêu hoàng hậu cũng chỉ bình tĩnh nói: "Tưởng tài tử bị bệnh nhẹ, thái y nói cần phải tĩnh dưỡng, hoàng thượng thương xót thân thể Tưởng tài tử yếu đuối không chịu nổi mệt nhọc, liền cho phép nàng về sau không cần thỉnh an, để nàng ở Cẩm Hoa lâu an dưỡng thân thể thật tốt. Các ngươi cũng nhớ kỹ, không có việc gì cũng đừng đi quấy rầy Tưởng tài tử."
"Vâng." Mọi người trong lòng đều hiểu, vị Tưởng tài tử này, sợ là không còn cơ hội trở mình nữa rồi.
Phi tần mới tiến cung có lẽ còn có thể có chút ngậm ngùi với vận mệnh của Tưởng tài tử, một tháng trước, Tưởng tài tử được sủng ái thế nào chứ, ngay cả Liễu quý phi cũng bị nàng làm cho mất mặt mũi một lần. Mà bây giờ thì sao? Một đạo khẩu dụ, Tưởng tài tử đã từng nổi bật nhất trong hậu cung nay bị ghẻ lạnh, lại không còn ngày có thể xoay người. Đế vương vô tình, lôi đình mưa móc đều là thánh ân, đến tận giờ phút này, các nàng mới chính thức cảm nhận được sự tàn khốc trong hậu cung.
Về phần đám người Liễu quý phi, Trương đức phi, Chu tu nghi đã hầu hạ hoàng đế nhiều năm, cũng mang bộ dáng nhìn riết thành quen, ngay cả Giang sung nghi giọng nói vẫn dịu dàng như nước, lông mày cũng không lay động một chút nào. Vị Vĩnh Húc hoàng đế đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế này, cũng không mềm lòng đa tình như tiên đế. Từ lúc còn ở Đông Cung, vì sự vui giận bất thường của vị chủ nhân này, không biết có bao nhiêu hồng nhan đã sớm bị lãng quên trong góc xó.
Thẩm Mạt Vân hơi cúi đầu, một mặt làm như không có việc gì dùng khăn lau mồ hôi không tồn tại trên trán, trong lòng lại đang mừng thầm may mắn gia thế của Thẩm gia cũng không phải bình thường, phụ thân cũng có tiếng nói trước mặt hoàng thượng. Bằng không, nàng nhất định sẽ giống như Tưởng tài tử hoặc là Tần lương nhân, lúc vào cung sẽ phải dùng hết tâm tư tính kế, sao có thể tự tại như vậy, tuy rằng cuộc sống của nàng bây giờ cũng không quá thoải mái, nhưng tốt hơn nhiều so với những phi tần phân vị thấp mới vào cung.
Chuyện của Tưởng tài tử cứ như vậy mà bị bỏ qua, để tránh không khí quá cứng ngắc, Cao hiền phi vội chuyển hướng đề tài: "Thục phi muội muội, bộ kim bộ diêu hồ điệp xuyên hoa chiến[*] này của muội thật đẹp, xem con bướm kìa, nhìn giống như là sắp sửa bừng tỉnh giương cánh bay vậy."
Thẩm Mạt Vân nở nụ cười một chút, lơ đãng cử động, dây kết thật dài buông xuống từ giữa nhụy hoa nhẹ nhàng rung lên theo động tác của nàng, tư thái rất mỹ lệ. Nàng nói: "Đây là trước khi muội vào cung, huynh trưởng tặng cho muội gọi là chút lễ vật, không nghĩ còn có thể lọt vào mắt của Hiền phi tỷ tỷ."
Sau khi Chu tu nghi bị hoàng hậu cảnh cáo lần trước, ngôn ngữ cũng thu liễm rất nhiều, chẳng qua trong lòng vẫn có chút không cam lòng, sau khi nghe xong lời nói của Thẩm Mạt Vân, nàng ta không khỏi cười nói: "Chiếc kim bộ diêu của Thục phi tỷ tỷ, ta nhớ năm trước cũng đã gặp đường muội của ta đeo rồi, đây là kiểu dáng cũ của cửa hiệu vàng bạc lâu đời Phúc Bảo, tại sao Thục phi tỷ tỷ còn coi như chí bảo như vậy? Hay là người của Thượng Phục cục vẫn chưa đưa đồ trang sức mới cho Thục phi tỷ tỷ lựa chọn? Để tỷ tỷ ngay cả những vật cũ nát đó cũng luyến tiếc không đổi, dùng chúng nó đến sung mặt tiền cửa hàng?"
"Thượng Phục cục đã sớm đưa đồ trang sức tới. Chỉ là, chiếc kim bộ diêu này, là lễ vật mà huynh trưởng tặng ta vào ngày sinh nhật, ý nghĩa không thể so với những vật khác. Thường ngày cũng được cất giữ cẩn thận, nhưng không biết tại sao, hôm nay cung nữ lại lấy nó ra, ta thấy mới đeo lên để tưởng nhớ tình cảm yêu thương của huynh trưởng giành cho ta. Nghĩ đến trong nhà tu nghi muội muội nhất định là huynh hữu đệ cung, tỷ muội tình thâm, cho nên muội muội mới có thể cảm thấy vật như vậy không có gì quan trọng, thật sự để muội muội chê cười rồi."
Thẩm Mạt Vân không có một chút dấu hiệu tức giận, ngược lại ý cười trong suốt đáp lời.
Chê cười cái gì? Chê cười huynh muội Thẩm Mạt Vân bọn họ tình cảm rất rốt? Chu tu nghi vô cùng buồn bực, khi nàng ở nhà, bởi vì tính tình được nuông chiều từ nhỏ, huynh đệ tỷ muội cũng không muốn tiếp cận nàng, đến tận khi nàng tiến vào Đông cung hầu hạ thái tử, sau khi nhận không ít thiệt thòi mới học được đạo lý đối nhân xử thế, cũng chậm rãi hiểu rõ tầm quan trọng của gia tộc đối với nàng. Chỉ tiếc là đã chậm rồi, hơn nữa nàng cũng không phải là phi tử được sủng ái, bởi vậy huynh đệ tỷ muội trong nhà đối xử với nàng rất lạnh nhạt, điều này làm cho Chu tu nghi hờn dỗi một thời gian dài nhưng lại không có biện pháp gì, nàng ở trong cung, nhưng cũng cần gia tộc ở bên ngoài chống đỡ. Ở trong hậu cung, nữ nhân nghĩ rằng dựa vào ân sủng của hoàng thượng là có thể không sợ gì, thì không thể trở thành người cười cuối cùng. Tưởng tài tử chính là một vết xe đổ đặt ở trước mắt.
Chu tu nghi đang muốn mở miệng tiếp tục châm chọc vài câu, không ngờ Tiêu hoàng hậu đi lại trước một bước nói: "Tình cảm của huynh muội các ngươi tốt đẹp, cũng có thể nói là một chuyện tốt." Nói xong, thần sắc lạnh nhạt liếc mắt nhìn Chu tu nghi một cái, nàng ta có chút không cam lòng ngậm miệng lại.
Thẩm Mạt Vân tiếp tục mỉm cười nói: "Hoàng hậu nương nương quá khen."
Trong mắt lại hơi đắc ý nhìn tới chỗ Chu tu nghi, thần sắc kia, có mấy phần ý vị từ trên cao nhìn xuống.
Chu tu nghi trong lòng lại dâng lên một trận tức giận, nhưng ở dưới sự uy áp của Tiêu hoàng hậu nhiều năm, rốt cuộc vẫn không dám lên tiếng.
Trương đức phi nhìn thấy sự tức giận trong mắt Chu tu nghi, khóe miệng không khỏi nhếch lên, năm đó Liễu thị được sủng ái, vì chia sẻ sự chú ý của hoàng thượng, hoàng hậu liền tìm Chu tu nghi tiến cử cho hoàng thượng. Lúc đầu, Chu tu nghi cũng được sủng ái một thời gian, đáng tiếc tính tình của nàng ta rất kiêu ngạo, vài lần chọc hoàng thượng không vui, mà từ trước tới nay hoàng thượng đều được người khác dỗ, làm sao có thể là người đi dỗ dành người khác? Mất đi sự tươi mới, nàng ta cũng bị hoàng thượng lạnh nhạt.
Nếu không phải có hoàng hậu luôn luôn nâng đỡ, vị trí cửu tần này sao có thể đến lượt nàng ta ngồi?
Lúc này, Tiêu tiệp dư luôn luôn im lặng trong ấn tượng của Thẩm Mạt Vân cũng bất ngờ mở miệng, nhìn biểu cảm của các phi tần khác, dường như cũng cảm thấy việc này thật ngoài ý muốn.
Diện mạo của Tiêu tiệp dư nhìn rất tươi trẻ, khi mỉm cười, gò má phải sẽ lộ ra một cái núm đồng tiền nhợt nhạt, nàng lấy tay khẽ vuốt ngọc bội treo bên hông một chút nói: "Thục phi tỷ tỷ và huynh trưởng thân tình như tay với chân, thực khiến cho muội muội ao ước. May mắn từ khi muội muội vào cung tới nay, luôn được sự chiếu cố của hoàng hậu nương nương, mới có thể giảm bớt nỗi nhớ người thân..."
Còn chưa dứt lời, Tiêu tiệp dư liền biến sắc, lập tức bưng kín miệng, tựa đầu chuyển hướng qua bên phải, xoay người nôn ra, cung nữ đứng cách đó không xa bước lên phía trước, đỡ lấy nàng, giúp nàng vỗ lưng, động tác ngay ngắn có thứ tự, không thấy nửa phần hoảng loạn. Ngược lại là Triệu tiệp dư và Tôn thừa huy ngồi phía dưới nàng vội vàng đứng lên, không biết trong lòng đang nghĩ gì, nhưng trên mặt đều là biểu cảm khẩn trương, Tôn thừa huy vội vàng hỏi: "Tiêu tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? " Trên mặt những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều tỏ ra thân thiết.
Tiêu hoàng hậu nhướn mày, đang muốn lên tiếng, lại bị Liễu quý phi mở miệng nói trước: "Tiêu muội muội thế này là thế nào?"
"Thiếp thất lễ trước mặt phượng giá, xin hoàng hậu nương nương thứ tội." Vì chỉ là nôn khan, cũng không làm bẩn sàn cho nên Tiêu tiệp dư rất nhanh liền đứng thẳng dậy, dùng khăn che miệng yếu ớt nói.
"Hoàng hậu nương nương đối xử với muội còn thân hơn cả thân tỷ muội, tất nhiên là sẽ không trách muội thất lễ. Hoàng hậu nương nương, thiếp nói có đúng không?" Liễu quý phi cười như không cười liếc mắt về phía Tiêu hoàng hậu vẫn đang duy trì dáng vẻ đoan trang, trào phúng nói.
"Muội chẳng qua là vô tình thôi, bản cung tất nhiên sẽ không trách tội muội." Bị Liễu quý phi nói như vậy, Tiêu hoàng hậu tất nhiên sẽ không gây khó dễ, nàng vô cùng kiên nhẫn hỏi: "Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?" Sau đó lại bảo Ngọc Đào đi mời Triệu thái y.
Tiêu tiệp dư gọi Ngọc Đào lại, gò má tái nhợt lại ửng đỏ, cúi đầu nói: "Không cần mời thái y."
"Hửm?" Tiêu hoàng hậu cảm thấy có chút không đúng.
"Hôm qua thái y đến bắt mạch, nói thiếp đã mang thai hơn một tháng, chính là hỷ mạch vừa mới có, còn chưa chắc chắn lắm, nên qua nửa tháng nữa mới có thể xác định có nhầm hay không." Tiêu tiệp dư cung kính nói với hoàng hậu, trong mắt không tránh khỏi một tia vui sướng và ngượng ngùng. Nhiều năm như vậy, rốt cục nàng cũng đợi được đến ngày này.
Chẳng qua các phi tần khác không có cảm giác vui sướng giống như nàng, ghen tị, hâm mộ, các ánh mắt phức tạp trong nháy mắt toàn bộ tập trung trên cái bụng bằng phẳng của Tiêu tiệp dư, nhưng chỉ ngắn ngủn mấy giây, các nàng liền khôi phục lại tư thế tao nhã như trước, liên tiếp chúc mừng hoàng hậu và Tiêu tiệp dư, trong lòng đã có chút vui sướng khi người gặp họa.
Tiêu tiệp dư là đường muội của hoàng hậu, đây chẳng phải là chuyện gì mới mẻ, hiện tại đường muội của mình mang thai, ngày sau nếu sinh hạ hoàng tử... Vậy sẽ có kịch hay để xem rồi. Mang tâm tư như vậy, nụ cười miễn cưỡng kia lại ít đi vài phần nhiệt tình.
"Chúc mừng hoàng hậu nương nương, nếu sau chín tháng mười ngày, Tiêu muội muội mà sinh hạ được tiểu hoàng tử cho hoàng thượng, nương nương lại có thêm một người con trai." Liễu quý phi cười nói, quy củ trong cung, chỉ có phi tử đã ngoài nhị phẩm mới có tư cách nuôi nấng hoàng tử, nàng cũng không tin, Tiêu tiệp dư có thể chắp tay tặng cho hoàng hậu đứa trẻ mình đã chờ đợi nhiều năm như vậy. Nghĩ đến đây, trong mắt nàng cũng không khỏi buồn bã, hiển nhiên là nghĩ đến chuyện nhiều năm qua nàng cũng chưa có thai.
Sắc mặt Tiêu hoàng hậu hơi biến đổi, tầm mắt cũng không khống chế được nhìn về phía bụng của Tiêu tiệp dư, tay phải được chăm sóc cẩn thận không nhịn được nắm thành quyền, móng tay sắc bén trong nháy mắt cắm vào lòng bàn tay mịn màng, nhưng lại làm cho nàng bình tĩnh lại. Tiêu hoàng hậu lộ ra tươi cười hân hoan, miệng thân thiết hỏi:"Đây chính là tin tức tốt, tại sao lại không nói sớm cho ta biết? Ngọc Đào, đi Lưỡng Nghi điện chờ hoàng thượng hạ triều, nhanh chóng báo tin vui cho hoàng thượng, đây chính là việc vui lớn."
Tiêu tiệp dư thẹn thùng cúi đầu, trong mắt lại thoáng ra một tia kiên định lạnh như băng.
Đám người Trương đức phi và Cao hiền phi cùng với các phi tần khác, cũng mỗi người một câu chuyện trò chúc mừng. Chủ đề Tưởng tài tử ngay từ đầu nói đến, đã sớm bị tin tức Tiêu tiệp dư có thai thay thế.
Thẩm Mạt Vân từ từ nâng chén lên uống trà ăn điểm tâm, cuộc sống xem náo nhiệt qua ngày này, cũng không phải tồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.