Thục Phi

Chương 25: Phản kích (thượng)




Hồng Tịch thấy thế, không khỏi hơi lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, đây là lễ vật của Đức phi nương nương, có gì không ổn sao?”
Thẩm Mạt Vân lấy lại tinh thần, lắc đầu với Hồng Tịch, nói: “Không có việc gì.” Suy nghĩ một lát, nàng lại hỏi: “Ngươi nói xem, chuyện ngày hôm nay, hoàng thượng có biết không?”
Hồng Tịch suy nghĩ một lát, sau đó khó khăn nói: “Nô tì cũng không rõ lắm, nếu không chủ tử nương nương hỏi Tần Doãn xem, nô tì nghĩ có lẽ Tần Doãn sẽ có chút tin tức.”
“Ừm”
Hồng Tịch cười, nói: “Trước kia Tần Doãn từng hầu hạ ở Kiến Chương cung một thời gian, sau này...” Hạ giọng, “Không biết mắc lỗi gì với hoàng hậu nương nương, liền bị đẩy ra khỏi Kiến Chương cung, đưa tới Di Hòa cung làm thái giám trông coi. Di Hòa cung là nơi ở của sủng phi của tiên đế - Vi Đức phi, thái hậu hận nàng quá sâu, chỉ cần là người dính đến nơi đó, chẳng khác nào như bị đày vào lãnh cung, lại không có khả năng phục thù. Chỉ là không hiểu sao, lần này Thượng Cung cục lại chọn hắn tới, là vô tình hay là...”
Thẩm Mạt Vân hơi nhíu mày, bên môi nở ra một nụ cười mỉm xinh đẹp đến cực điểm. Nếu nói khách quan, Tiêu hoàng hậu đúng là một người quản lý hậu cung rất tốt, biết rõ thuật cân bằng, phi tần trong hậu cung lên xuống như thế nào, trong lòng nàng ta đều có tính toán rõ ràng. Nếu bây giờ trực tiếp đối đầu với hoàng hậu, chắc chắn sẽ chết rất thê thảm, chẳng qua, như vậy không có nghĩa là nàng sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt (phải vui vẻ nhẫn nhục chịu đựng).
Trong lòng Thẩm Mạt Vân đã có quyết định, nhân tiện nói: “Gọi Tần Doãn vào đi, nói ta có việc muốn hỏi hắn. Còn nữa, đợi lát nữa ngươi và Tiễn Dung cùng đi xử lý lễ vật mà Trương Đức phi đưa tới.” Đây là để cho Hồng Tịch để ý Tiễn Dung, không cho nàng ta chú ý đến chuyện này.
Hồng Tịch hiểu ý gật đầu, lại nói: “Chủ tử, hôm nay nô tì và Tiễn Dung cô cô cùng nhau chọn mấy người cung nữ thích hợp, nương nương có muốn gặp qua không?”
Thẩm Mạt Vân nói.”Không cần, hôm nay xảy ra nhiều chuyện sốt ruột như vậy, để ngày mai gặp đi.”
“Vâng. Vậy nô tì sẽ đi gọi Tần Doãn ngay bây giờ.”
Hồng Tịch cúi người hành lễ với Thẩm Mạt Vân, sau đó liền xoay người đi ra ngoài gọi người. Sau một lát, Tần Doãn đi vào, hành lễ theo đúng quy củ, đứng dậy, sau đó đứng sang một bên.
Thẩm Mạt Vân cũng không dài dòng, trực tiếp hỏi lại một lần câu hỏi vừa hỏi Hồng Tịch.
Tần Doãn suy nghĩ một chút mới trả lời: “Hoàng thượng rất bận rộn, công việc trong hậu cung đều do hoàng hậu nương nương làm chủ, nhưng nhị hoàng tử dù sao cũng là con ruột của hoàng thượng.”
Nói rất đúng, hoàng thượng cũng biết rất rõ ràng chuyện xảy ra hôm nay, chẳng qua hắn cũng không thể ra mặt vì nàng được, nói đến cùng nhị hoàng tử chỉ làm cung nữ của nàng bị thương, không phải người bị thương là nàng. Thẩm Mạt Vân cười lạnh một tiếng, bỏ ý định bẩm báo với hoàng thượng, e rằng phải tự mình đi phản công lại một ván này rồi. Chỉ là, Tần Doãn này có thể tin tưởng được không?
Tần Doãn dường như biết ý tưởng của Thẩm Mạt Vân, cúi đầu nói: “Tuy rằng trước kia nô tài từng hầu hạ ở Kiến Chương cung, nhưng cũng chỉ làm mấy việc nặng ở ngoài điện, cũng chưa từng được hầu hạ gần hoàng thượng. Chủ tử của nô tài chỉ có một mình nương nương.” Giọng nói không nặng không nhẹ, ổn định có lực.
Thẩm Mạt Vân nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi gật đầu, “Nếu ngươi có lòng, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Nói đi, ngươi muốn cái gì?”
Đợi lâu như vậy ở Di Hòa cung, đột nhiên đề bạt đến nơi này của nàng, hoặc là do hoàng hậu tâm huyết dâng trào muốn làm khó nàng, hoặc là chính Tần Doãn có chuyện muốn cầu xin. Trong lòng Tiêu hoàng hậu có tính toán rất rõ ràng và cực kỳ tinh tế, nhưng dù sao cũng chỉ là một chưởng sự thái giám (thái giám quản lý trong cung), nàng không thích thì có thể đổi người, hoàng hậu sẽ không vì nhất thời trút giận mà làm cái chuyện vô dụng này. Xem Liễu quý phi ở Chiêu Minh cung thường châm chọc hoàng hậu mà hoàng hậu vẫn giữ bộ dạng ổn định vững vàng, đủ để thấy sức nhẫn nại của nàng ta lớn đến nhường nào.
Tần Doãn kinh ngạc ngẩng đầu, ngoài ý muốn nhìn nàng, trong mắt hoảng loạn một lúc lâu, mới nói: “Nô tài là người ở phía nam kinh thành, trong nhà còn có một đệ đệ, tháng trước đắc tội đại phú thương (nhà giàu có buôn bán lớn), người ta vu oan đệ đệ của nô tài trộm đồ của nhà hắn, lại hối lộ cho quan huyện ở đó, muốn lấy mạng của đệ đệ nô tài. Sau khi nô tài biết tin tức này, không có chỗ nào để cầu cứu, vừa vặn nghe người ta nói ở đây nương nương đang muốn đổi chưởng sự thái giám (thái giám quản lý trong cung), nô tài liền lấy nhân tình ngày trước, mặt dày xin chuyển tới đây.” Nói tới đây, hắn quỳ xuống, dập đầu nói: “Cầu xin nương nương cứu đệ đệ của nô tài một mạng, ngày sau nô tài nhất định báo đáp lại ân tình của nương nương, dù có phải tan xương nát thịt.”
Có chút lỗi thời, nhưng khóe miệng của Thẩm Mạt Vân vẫn run rẩy một chút, lại là vở kịch này nha. Nghe qua cứ như thật, nàng hỏi: “Bản cung chẳng qua chỉ là một nữ tử trong cung, làm sao có thể cứu đệ đệ ngươi ở ngoài cung, ngươi tìm nhầm người rồi.”
Thân thể của Tần Doãn khẽ run, hiển nhiên là đang dùng hết sức để khắc chế, cũng không xuất hiện cử chỉ nào ngoài ý muốn.
Lúc này, Thẩm Mạt Vân còn nói: “Chẳng qua cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, việc này cũng là việc nên làm, ta sẽ thử xem. Nhưng ta nói trước, nếu như đệ đệ của ngươi không phải bị người ta vu oan mà là thật sự trộm cướp, thì đánh chết cũng không được cãi.”
Tần Doãn vốn nghĩ rằng đệ đệ nhà mình khó giữ được mạng sống, không nghĩ tới sẽ có cơ hội xoay chuyển lại tình thế, mắt thấy có hi vọng cứu được đệ đệ, hắn làm sao còn có thể nghĩ đến chuyện khác, lại một lần nữa dập đầu nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của nương nương, nô tài nhất định sẽ một lòng đi theo nương nương, sai đâu đánh đó, lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.”
Thẩm Mạt Vân gõ gõ mặt bàn, thong thả nói: “Như vậy, Tần Doãn, ngươi có năng lực gì để khiến bản cung không hối hận giúp ngươi lần này?”
Tần Doãn nói: “Trong lòng chủ tử chắc đã sớm có tính toán, xin chủ tử bảo cho nô tài biết.”
Tay đang gõ bàn của Thẩm Mạt Vân ngừng một chút ở giữa không trung, cười khẽ vài tiếng, có lẽ vụ mua bán này cũng không lỗ vốn. Nàng ngoắc ngón tay với Tần Doãn, bảo hắn tiến lên, sau khi hắn đến gần, nàng mới thấp giọng nói: “Ngươi đi nghe ngóng cho ta những thứ mà nhị hoàng tử yêu thích gần đây nhất, cùng với thái giám, cung nữ bên cạnh hắn, xem có ai không hài lòng với nhị hoàng tử hay không.
Tần Doãn liền đáp lại: “Nô tài hiểu rõ, xin chủ tử yên tâm.”
Đợi sau khi Tần Doãn nghe lệnh đi ra, Thẩm Mạt Vân vừa nghỉ ngơi một chút, Tố Nguyệt liền vội vàng đi vào, đi sau còn có Lục Tinh và Tử Ngọc, vừa nhìn thấy nàng cũng không để ý hành lễ, trực tiếp nói: “Chủ tử, không ổn rồi, Cẩm Sắc, Cẩm Sắc đột nhiên sốt cao, thân thể nóng rực.”
Thẩm Mạt Vân lập tức đứng lên, phân phó nói với Lục Tinh: “Đi, đi mời y sư lại đây.”
Tâm tình của Lục Tinh có chút phức tạp, nhưng vẫn nghe lời chạy ra ngoài mời y sư. Tử Ngọc vội vàng đỡ lấy Thẩm Mạt Vân, an ủi nói: “Nương nương đừng nóng vội, Lục Tinh đã đi mời y sư tới, sẽ sớm quay về thôi, nương nương bình tĩnh một chút. Nếu người xảy ra việc gì, Cẩm Sắc chẳng phải là đang bệnh cũng không yên lòng sao?”
Tố Nguyệt vừa nghe, lập tức lau đi nước mắt trên mặt, hành lễ với Thẩm Mạt Vân nói: “Là nô tì không quy củ, xin nương nương thứ tội.” May mà có Tử Ngọc nhắc nhở, hành vi nhảy vào trong điện vừa rồi của nàng nếu nghiêm túc truy cứu chính là tội lớn.
Thẩm Mạt Vân nói: “Được rồi, ta biết ngươi nóng vội, về sau cẩn thận một chút là được. Chỗ Cẩm Sắc không thể không có ngươi, ngươi đi chăm sóc nàng đi.”
Tố Nguyệt đỏ mắt gật đầu, nàng nhất thời hoảng hốt, chỉ nghĩ đến việc xin ý kiến của Thẩm Mạt Vân, nay thấy Lục Tinh đã đi mời y sư, nàng tất nhiên là trở về tiếp tục chăm sóc Cẩm Sắc.
Y sư đến rất nhanh, sau khi xem tình trạng của Cẩm Sắc, hắn không khỏi nhíu mày, cũng không nói gì khác, bắt mạch kê phương thuốc, còn để lại một bình thuốc trị thương, cuối cùng còn dặn dò, tối hôm nay là giai đoạn mấu chốt, sống hay chết, đều xem tối hôm nay có thể hạ sốt hay không.
Thẩm Mạt Vân không đi vào phòng của Cẩm Sắc, những lời này đều do Lục Tinh nói lại.
Thuốc rất nhanh được đun sôi rồi đút cho Cẩm Sắc uống, khăn lông lạnh cũng một cái đổi một cái. Đến sau nửa đêm, Cẩm Sắc cuối cùng cũng hạ sốt, hô hấp dần dần bình phục, tuy rằng vẫn hôn mê, nhưng tình huống đã lạc quan hơn.
Thẩm Mạt Vân nghe được cũng yên lòng, dù thế nào đi chăng nữa, hạ sốt là tốt rồi. Lúc này nàng mới có tâm trạng gọi người tới giúp mình chải đầu thay quần áo, chuẩn bị đi Chiêu Minh cung thỉnh an hoàng hậu.
Hoàng hậu, Trương Đức phi, còn có nhị hoàng tử...
Thẩm Mạt Vân hơi nheo mắt lại, nàng phải nghĩ ra biện pháp khiến bọn họ cũng chịu loại cảm giác nghẹn khuất đau khổ này mới được.
Không khí trong Chiêu Minh cung hôm nay có chút kỳ quái, hôm qua chuyện nhị hoàng tử đánh đại cung nữ bên người Thục phi bị thương nặng đã sớm truyền khắp hậu cung, mà chuyện hoàng hậu và Trương Đức phi đưa lễ vật đi Trường Nhạc cung cũng không phải chuyện bí mật.
Tiêu hoàng hậu tỏ vẻ áy náy nói với Thục phi: “Tính tình của nhị hoàng tử rất thẳng thắn, nhưng đánh bị thương cung nữ của Thục phi, quả thật là không đúng. Bản cung đã mắng hắn, Thục phi luôn dịu dàng hiểu biết, chắc hẳn là sẽ không so đo với một đứa trẻ.”
Từ khi vào cung tới nay, Thẩm Mạt Vân cảm thấy sức nhẫn nại của mình đang phát triển thật nhanh,vì vậy nàng còn có thể mỉm cười chống đỡ: “Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, thần thiếp tốt xấu gì cũng là trưởng bối của nhị hoàng tử, tuy rằng chỉ là ‘thứ’ mẫu (không phải mẹ cả cùng mẹ ruột), thân phận không tôn quý bằng hoàng hậu nương nương, nhưng tất nhiên sẽ không so đo với nhị hoàng tử.”
Trương Đức phi vô cùng căng thẳng, tay phải níu chặt lấy chiếc khăn tay, vẻ mặt và ánh mắt không thấy một tia dao động.
Tiêu hoàng hậu khen ngợi gật đầu, lại hỏi: “Cung nữ kia đâu rồi? Hiện tại thế nào?”
Thẩm Mạt Vân nói: “Đêm qua sốt cao, nhưng nay đã hạ sốt, y sư nói, chỉ cần tỉnh lại, lại tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ không có việc gì.”
Tiêu hoàng hậu nghe xong, lại thuận miệng thưởng mấy dược liệu (nguyên liệu để sắc thuốc) cho Cẩm Sắc.
Liễu quý phi đột nhiên xen vào nói: “Nghe nói, ngày hôm qua nhị hoàng tử chẳng những không chào thỉnh an Thục phi muội muội, còn không nói một tiếng đã rời đi. Hoàng hậu nương nương, Đức phi muội muội, tha thứ cho thần thiếp vô lễ, việc giáo dưỡng lễ nghi của nhị hoàng tử, phải dạy lại thật tốt. Đều là hoàng tử của thiên gia (một cách nói khác của hoàng gia), nhị hoàng tử không hiểu lễ tiết, truyền đến ngoài cung chẳng phải là để người ta chê cười sao?”
Sắc mặt của Tiêu hoàng hậu và Trương Đức phi đều có chút khó coi, còn các phi tần khác còn lại đều tiếp tục sống chết mặc bay, Thẩm Mạt Vân buông lông mi xuống, chuyên tâm nghiên cứu hoa văn dưới nền gạch.
Liễu quý phi cố ý nhìn Tiêu hoàng hậu một cái, tiếp tục nói: “Đặc biệt là so với thái tử điện hạ thì thật đúng là một người trên trời một người dưới đất, nói là khác nhau một trời một vực cũng không đủ. Hoàng hậu nương nương, người nói có đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.