Thục Phi

Chương 31: Nuôi nấng




”Giờ Tý đêm qua (khoảng 11h tối đến 1h sáng) Tiêu tiệp dư sinh hạ một tiểu hoàng tử, mẫu tử bình an.”
Vừa nghe tin này, Thẩm Mạt Vân lập tức chấn động, nhưng nàng phản ứng lại rất nhanh, trong đầu suy nghĩ một chút, hỏi: “Mẫu tử bình an thật sao? Thái y không nói gì khác à?” Một đứa bé ở trong bụng mẹ đã phải dùng các loại dược liệu lại không đủ tháng, như vậy còn có thể khỏe mạnh cường tráng, trắng trẻo mập mạp, nàng thực hoài nghi có phải mình xuyên đến thế giới võ hiệp hoặc là tu chân rồi không mà đứa trẻ kia lại gặp được cao nhân (người giỏi võ) truyền thụ thuốc quý tiến hành tẩy tủy dịch căn (thay đổi thể chất).
Tần Doãn cười nói: “Nương nương sáng suốt, thái y nói, mặc dù trước mắt tiểu hoàng tử không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần phải dùng thuốc bồi bổ cẩn thận, bằng không sợ là sống không quá tuổi trưởng thành. Về phần Tiêu tiệp dư, lần này sinh sản nàng ta bị thương nguyên khí (sức sống) rất nặng, trong vòng ba năm sinh dục sẽ có chút khó khăn.”
Thẩm Mạt Vân nghe được lắc lắc cổ, lại hỏi: “Câu mẫu tử bình an là ai truyền ra?” Làm cho nàng tin rằng Tiêu tiệp dư thuận lợi sinh ra một đứa bé khỏe mạnh, không nghĩ tới đó chỉ là một câu nói khách sáo.
Tần Doãn cúi đầu trả lời: “Là hoàng hậu nương nương nói ngay lúc đó.”
Thẩm Mạt Vân không khỏi bật cười, lại hỏi tới một việc khác: “Kiến Chương cung có động tĩnh gì không?”
Tần Doãn nghĩ một chút, nói: “Từ tối qua đến vừa rồi, cũng không thấy có thái giám hay cung nữ tới Thúy Vi cung, chắc hoàng thượng còn chưa biết tin.”
Thẩm Mạt Vân nghe xong, từ chối cho ý kiến, chỉ hừ một chút, không bình luận gì bởi không có gì hay để nói, việc lớn như vậy hoàng thượng không thể không biết, giải thích duy nhất chính là giả bộ hồ đồ. Cho tới thời điểm này, thái y đều chỉ nói việc tốt, theo lời nói kia, thân thể của đứa bé sơ sinh này khẳng định không phải suy yếu bình thường, còn người liều mạng sinh con, kết quả cũng là...
Thẩm Mạt Vân phân phó Tiễn Dung: “Chọn mấy món lễ vật, một lát nữa đưa tới Thúy Vi cung.”
Tiễn Dung cúi người tuân lệnh, sau đó liền vội vàng rời khỏi phòng, tới kho chọn lễ vật thích hợp.
Không lâu sau, khi Thẩm Mạt Vân đang thay quần áo, có người ở Chiêu Minh cung đến thông báo, hôm nay hoàng hậu miễn lễ thỉnh an của phi tần trong hậu cung, còn nói Tiêu tiệp dư vừa mới sinh xong thân thể suy yếu, không nên quấy rầy.
Đợi người đi rồi, Lục Tinh hỏi: “Nương nương, có cần thay quần áo nữa không?” Không cần đi Chiêu Minh cung thỉnh an, Thẩm Mạt Vân có thể muốn ngủ tiếp, cho nên Lục Tinh mới hỏi như thế.
Thẩm Mạt Vân nhìn nhìn bộ cung trang màu vàng kia, vẫy tay nói: “Cất đi vậy, ta ngủ tiếp một lát, đợi sau khi Tiễn Dung chọn được lễ vật, ngươi đi cùng nàng một chuyến đi. Nói nhiều lời tốt đẹp một chút, cũng đừng ở lại lâu, đưa lễ vật xong thì về.”
“Vâng, nô tì đã biết.” Lục Tinh giòn tan đáp, tươi cười nhẹ nhàng khoan khoái làm cho người ta vừa thấy đã có ấn tượng tốt.
Thẩm Mạt Vân tất nhiên là dưới sự hầu hạ của đám người Hồng Tịch, lại một lần nữa nằm trở về giường ngủ bù.
Đối với chuyện Tiêu tiệp dư sinh hoàng tử, Thọ Khang cung dẫn đầu thưởng xuống một đống đồ, sau đó là Chiêu Minh cung của hoàng hậu, đến giữa trưa, Kiến Chương cung mới có phản ứng, tặng không ít lễ vật tới chỗ của Tiêu tiệp dư, kế tiếp mới là lễ vật của các cung khác.
Phi tần sinh con, thái hậu không thể tự mình đi qua thăm, ngay cả muốn thăm hài tử mới sinh ra, cũng chỉ có thể chờ ba ngày sau. Hoàng thượng và hoàng hậu lại không hạn chế việc này, đặc biệt là hoàng thượng, muốn đi lúc nào cũng không có vấn đề gì, cung tần khác cũng có thể tùy ý đến thăm, chỉ là lúc trước hoàng hậu đã có lệnh, không nên làm phiền Tiêu tiệp dư nghỉ ngơi. Bởi vậy, thái hậu không thể tự mình đến, hoàng thượng không xuất hiện, hoàng hậu cũng không tới, phi tần khác không đến, trong lúc nhất thời, Thúy Vi cung vẫn yên tĩnh như trước, ngoài tiếng khóc của trẻ con, không có nửa phần nhân khí (hơi người).
Mặc kệ hoàng thượng thế nào, ở lễ tắm ba ngày của tiểu hoàng tử, Tiêu hoàng hậu một chút cũng không keo kiệt, không ít phi tần cũng đến, lễ tiết cực kỳ chu toàn. Hoàng thượng phái người truyền lời nói bận rộn chính sự, không thể tới được, giao cho hoàng hậu toàn quyền phụ trách. Những lời này vừa ra, không ít người khi nhìn về phía tam hoàng tử đang được bà vú ôm vào trong ngực, ánh mắt đều có hoặc sáng hoặc tối, vui sướng khi người gặp họa cùng với sự châm chọc. Vừa mới sinh ra đã không được hoàng thượng yêu mến, vị hoàng tử này, nếu có khỏe mạnh cường tráng, tương lai cũng không có tiền đồ gì.
Thái hậu vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn nói hoàng thượng hai câu: “Hoàng thượng muốn đặt chính sự làm trọng, nhưng phải chú ý bảo trọng thân thể. Lễ tắm ba ngày này có ai gia ở đây, sẽ không để cho đứa nhỏ uỷ khuất.”
“Xin thái hậu yên tâm, nô tài nhất định thuật lại những lời này cho hoàng thượng.” Giang Hỉ nghiêng mình, cúi đầu nói.
“Ừ, lui xuống đi.”
Lúc này sự chú ý của Thẩm Mạt Vân đều ở trên người đứa bé gầy yếu kia, sắc mặt vàng vọt, hai mắt nhắm nghiền, so sánh với những đứa bé mới sinh ra mà nàng từng nhìn thấy, quả thật là không lớn và khỏe mạnh bằng. Nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn thái hậu một cái, không biết khi thái hậu nhìn đứa nhỏ mà mình một lòng trông mong lại yếu ớt như thế này, trong lòng sẽ nghĩ gì.
Bởi vì có thái hậu, trong lễ tắm ba ngày này, tất cả mọi người đều nói những lời hay ý đẹp, không ai dám chọc giận thái hậu vào lúc này, sau một hồi nghi thức, không khí cũng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Thái hậu nhìn đứa nhỏ được bà vú ôm đến trước mặt, mày nhẹ nhàng động đậy, nhớ tới lời nói của thái y ngày đó, trong lòng không khỏi thở dài, ngoài miệng cũng nói: “Không khóc không náo, tính khí cũng thật nhu thuận.” Nói xong, Lục ma ma đứng ở bên cạnh lấy ra một cái vòng tay vàng nho nhỏ đưa qua.
Bà vú nhận vòng tay vàng, lại thay tiểu hoàng tử quỳ hành lễ tạ ơn sau đó mới đứng lên đi về phía hoàng hậu.
“Mẫu hậu nói rất đúng, tiểu hoàng tử nhìn qua thật sự là nhu thuận.” Tiêu hoàng hậu cười nói, cũng nhắc Trám Tử cầm một cái vòng tay bạc đưa cho bà vú.
Đợi đến khi đi xong một vòng, tiểu hoàng tử vẫn ngủ say, thái hậu thấy không có việc gì bất ổn liền lên kiệu về cung, hoàng hậu mang theo một đám người đi vào nội điện (cung điện bên trong) nói chuyện phiếm với Tiêu tiệp dư.
Sắc mặt của Tiêu tiệp dư cũng không thể nói là tốt, so với ngày trước, thần sắc dung mạo của nàng ta kém hơn rất nhiều. Xem ra lần sinh sản này, thực sự làm cho nàng ta bị tổn thương nguyên khí (sức sống) rất lớn, không biết là do thân thể bị thương hay là do đau lòng, hoặc cũng có thể là cả hai đều có.
Liễu quý phi đột nhiên lên tiếng nói: “Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng có truyền lời, tiểu hoàng tử sẽ do ai nuôi nấng hay không?”
Một câu nói làm cho tất cả mọi người kinh sợ, ngay cả Tiêu tiệp dư vốn vẻ mặt thần sắc suy bại cũng thay đổi lớn trong nháy mắt, nàng kinh sợ nhìn Tiêu hoàng hậu, tuy rằng thân thể của đứa nhỏ không tốt, nhưng cũng là miếng thịt rơi xuống từ trên người nàng, không có một người mẫu thân nào sẽ không muốn tự mình nuôi dưỡng đứa nhỏ. Vạn nhất hoàng đế thật sự cho người ôm đứa nhỏ của nàng đi... Nàng thật sự không biết phải làm sao.
Tiêu hoàng hậu lạnh nhạt cười, nói: “Hoàng thượng chỉ nói cần phải suy nghĩ mấy ngày, còn chưa quyết định. Tiệp dư không cần hoảng loạn, trước tiên việc ở cữ (ở cữ sau khi sinh đẻ) mới là chuyện lớn, đừng để bị bệnh trong kỳ ở cữ, sau này điều trị sẽ rất phiền toái.”
Trả lời mơ hồ không rõ, lại cho Tiêu tiệp dư thấy được một tia hi vọng, nàng chỉ có thể miễn cưỡng ở trên giường làm nửa lễ với hoàng hậu, nói: “Thiếp đã biết, thiếp nhất định sẽ bảo trọng thân mình thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm phụ lòng hoàng hậu nương nương.”
Tứ phi, bao gồm Liễu quý phi vừa nói chuyện, từ đáy lòng cũng không nguyện ý tiếp nhận củ khoai lang (ý nói chuyện phiền toái) nóng phỏng tay này, nếu hoàng thượng để cho Tiêu tiệp dư tự mình nuôi dưỡng đứa nhỏ thì không còn gì tốt hơn. Tiêu tiệp dư cũng sẽ được tấn phong nhờ việc này, nhưng cao nhất cũng chỉ có thể là chiêu nghi, thế nào cũng không thể vượt qua các nàng.Chỉ có Chu tu nghi, sắc mặt trở nên phức tạp hơn, nếu đứa nhỏ này khỏe mạnh cường tráng, nàng ta sẽ không thể chấp nhận. Nhưng thái y cũng nói, tiểu hoàng tử rất có khả năng không thể sống đến lúc trưởng thành, một con ma ốm như vậy, nếu thực sự giao đến tay nàng ta, tốn công tốn sức chăm sóc còn không có kết quả tốt, nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng ta thật sự là không biết phải nói sao. Nghĩ đến đây, trong lòng Chu tu nghi không khỏi cảm thấy mâu thuẫn, trên mặt trong mắt đều mang theo thần sắc không tình nguyện.
Khuôn mặt Tiêu hoàng hậu không có biểu tình thu hết phản ứng của mọi người trong phòng vào đáy mắt, khóe miệng nhếch lên, an ủi nói: “Dù sao vẫn còn có hoàng thượng và bản cung ở đây, muội đừng nghĩ nhiều như vậy, đừng làm hao tổn tinh thần.”
“Vâng.” Tiêu tiệp dư kích động gật đầu, cho dù đứa bé không được khoẻ mạnh, nàng cũng muốn tự mình nuôi nấng.
Giang mỹ nhân trốn trong đám người, khuôn mặt có chút hoảng loạn chợt lóe.
Hai ngày sau, thái hậu thừa dịp hoàng thượng và hoàng hậu đến Thọ Khang cung thỉnh an, liền nói thẳng: “Hoàng thượng, Tiêu tiệp dư sinh hạ hoàng tử, vì hoàng gia khai chi tán diệp (sinh con nối dòng), lập công lao lớn, phân vị này, cũng nên thăng lên thôi.”
Tiêu hoàng hậu hơi cúi đầu, nét tươi cười trên mặt chưa từng thay đổi.
Hoàng đế suy nghĩ một lát, dưới ánh mắt nôn nóng của thái hậu, rốt cục thong thả gật đầu, nói: “Mẫu hậu đã nói vậy, thì thăng phân vị lên thành sung dung đi. Giang sung nghi cũng đang mang thai, cũng không thể vượt qua nàng.”
Thái hậu dừng một chút, gật đầu nói: “Con đã nghĩ vậy, thì tấn phong thành sung dung đi. Còn tiểu hoàng tử thì giao cho...”
Vũ Văn Hi nói: “Sau khi tấn phong, Tiêu thị chính là một trong cửu tần, vậy giao cho nàng ấy nuôi nấng đi.”
Quyết định này thái hậu coi như vừa lòng: “Vậy làm theo ý con đi. Chẳng qua Tiêu tiệp dư còn đang trong tháng ở cữ, về chuyện chuyển điện, chờ nàng ra tháng chuẩn bị cũng không muộn, hoàng hậu thấy thế nào?”
Tiêu hoàng hậu lại cười nói: “Mẫu hậu suy nghĩ cực kì chu toàn, đợi thánh chỉ của hoàng thượng hạ xuống, con sẽ đóng dấu chồng kim ấn ở mặt trên.”
Tấn phong phi tần trong hậu cung, đều là hoàng thượng nghĩ chiếu hạ chỉ, hoàng hậu đóng ấn của mình ở phía trên, như vậy ý chỉ tấn phong này mới chính thức có tác dụng, bằng không cũng chỉ là một tờ giấy bỏ đi. Như thường lệ, chỉ cần vị hoàng hậu này không phải rất không có địa vị, thánh chỉ sắc phong phi tần đều sẽ đưa đến chỗ của hoàng hậu, để nàng xem qua và đóng dấu hoàn thành thủ tục cuối cùng. Vũ Văn Hi coi như cũng tôn trọng hoàng hậu, mỗi khi ban ý chỉ trong hậu cung đều sẽ mang đến Chiêu Minh cung choTiêu hoàng hậu đóng dấu.
“Trẫm sẽ cho người an bài.” Vũ Văn Hi bưng chén trà lên uống một ngụm, lại nói: “Hơn hai tháng nữa sẽ đến năm mới, lễ sắc phong của Thục phi là vào năm sau, còn có Tiêu tiệp dư nữa, đến lúc đó cùng nhau làm đi.”
Nét tươi cười trên mặt Tiêu hoàng hậu hơi cứng lại, chẳng qua trong nháy mắt liền phản ứng bình thường, mỉm cười nói: “Thần thiếp cũng nghĩ như thế, Thượng Cung cục và Thượng Nghi cục đã sớm chuẩn bị, đang nghĩ tới một hai ngày nữa sẽ nói với hoàng thượng, không ngờ rằng hoàng thượng sẽ đề xuất trước.”
Thái hậu xen miệng vào nói: “Đây cũng là việc vui trong cung, không ngại làm náo nhiệt, vừa vặn vui vẻ một chút.”
Tiêu hoàng hậu đáp: “Vâng, mẫu hậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.