Tất cả đều im lặng, trừ bóng đèn lồng in trên mặt đất tạo thành một số hình ảnh không có quy tắc.
“Vì sao Vãn Hạ lại hầu hạ hoàng thượng ở bên trong?” Vẻ mặt Thẩm Mạt Vân rất bình tĩnh, dường như những lời nói của Giang Hỉ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với nàng, chỉ có Tố Nguyệt đứng bên cạnh nàng mới biết được trong lúc này bàn tay phải nàng đang siết chặt lại, gia tăng sự tức giận.
Không đợi Giang Hỉ đáp lời, Tiễn Dung đã bước lên phía trước một bước, quỳ gối hành lễ nói: “Bẩm báo nương nương, Vãn Hạ đã được nô tì an bày đi đến phật đường (nơi thờ phật) nhỏ ở phía sau, phụ trách quét dọn tẩy rửa nơi đó, thường ngày không được tuỳ tiện ra vào chủ điện. Hơn nữa, vừa rồi nô tì phân phó Hương Thảo cùng Bạch Quả đến hầu hạ hoàng thượng, cũng không có gọi Vãn Hạ đến.”
Giang Hỉ yên lặng lui về một bên, chỉ cần Thục phi không trút giận lên người hắn thì tốt rồi, về phần cung nữ kia... Chuyện này không phải chuyện hắn nên quan tâm. Truyện Phương Tây
Tiểu cung nữ Bạch Quả run rẩy quỳ gối ở một bên, vừa nghe thấy lời nói của Tiễn Dung, không đợi Thẩm Mạt Vân hỏi, đi bằng đầu gối về phía trước, khó khăn lếch đến trước mặt nàng, cúi người nói: “Nương nương, vừa rồi Tiễn Dung cô cô phân phó nô tì cùng Hương Thảo đi lại đây, nghe theo sự dặn dò của Giang tổng quản hầu hạ hoàng thượng, nhưng mà, nhưng mà lúc đó Hương Thảo lại bị đau bụng, sau đó, Vãn Hạ vừa khéo đi ngang qua, tiếp đó nói với nô tì nàng ta có thể thay thế Hương Thảo. Giang tổng quản lại thúc giục, dưới tình thế cấp bách, nô tì, nô tì...” Từ khi Vãn Hạ một mình ở trong phòng tắm, trong lòng Bạch Quả đã cảm thấy không ổn, nhưng sau khi chuyện kia xảy ra, càng làm cho nàng ta hoảng sợ, nếu Thục phi nghĩ nàng thông đồng với Vãn Hạ, kết cục của nàng, nhất định sẽ rất thảm.
“Nương nương, nô tì tuyệt đối không hề nói dối.” Bạch Quả liều mạng dập đầu cầu xin sự tha thứ, chỉ một lát sau, trán liền bị sưng lên.
Thẩm Mạt Vân nhìn Bạch Quả một lúc lâu, hừ lạnh nói: “Thật là trùng hợp, sớm không ầm ĩ trễ cũng không làm ồn ào, nhưng giờ phút này lại làm ầm lên. Trông coi nàng ta trước, đừng quấy nhiễu đến hoàng thượng.”
“Vâng.” Hồng Tịch vừa ra hiệu, lập tức có người tiến lên bắt lấy Bạch Quả đưa sang một bên.
Thật ra đối với chuyện hoàng thượng tìm cung nữ này, Thẩm Mạt Vân không quan tâm, không có Vãn Hạ thì cũng có những người khác, hoàng đế tìm nữ nhân, đến cả hoàng hậu cũng không có gan ngăn cản, chứ đừng nói đến nàng chỉ là một Thục phi nho nhỏ. Nàng để ý tới chuyện này vì rõ ràng nàng đã ra lệnh không cho Vãn Hạ xuất hiện trong chủ điện, hiện tại thì tốt rồi, người ta nghênh ngang chạy vào, cuối cùng còn để nàng ta thành công... Muốn nói Vãn Hạ không có người ở phía sau hỗ trợ thì ngay cả người ngu ngốc cũng không tin.
Ngay từ đầu Thẩm Mạt Vân chỉ nghĩ đuổi Vãn Hạ lui về Thượng Cung cục*, nhưng nghĩ lại thì đuổi Vãn Hạ đi rồi, nếu cung nữ được chọn đến lại muốn trèo cao hoặc có mục đích khác thì sao? Chẳng lẽ nàng lại tiếp tục cầu xin hoàng đế, cho đổi người mới, chuyện thay đổi cung nữ cũng không do nàng quyết định, nàng phải báo cáo với hoàng hậu trước, hoàng hậu đồng ý rồi hạ chỉ, Thượng Cung cục mới dám đưa người qua. Hoàng hậu không đồng ý, thì việc không xong, Vãn Hạ sẽ ở lại Trường Nhạc cung. Kể cả hoàng đế đồng ý cho nàng đổi người, nhưng để ai vào, vẫn không phải do nàng quyết định.
*Thượng cung cục: một cục trong cung chuyên phân phối người hầu cùng đồ cần dùng cho các vị phi tần.
Chỉ có thể làm trộm nghìn ngày, không có chuyện đề phòng cướp nghìn ngày, hơn nữa, đề phòng hoàng đế đi tìm nữ nhân, thật sự là ăn no không có chuyện gì làm. Nàng chỉ là không nghĩ tới, phía sau Vãn Hạ còn có người giúp đỡ, đây thực sự là điều bất ngờ, rõ ràng khi Vãn Hạ mới đến Trường Nhạc cung, Tố Nguyệt theo dõi nàng ta rất chặt chẽ, không tìm thấy dấu hiệu khả nghi nào cả, chẳng lẽ đây là chuyện hơn một tháng trước sao?
Sau khi bớt tức giận, Thẩm Mạt Vân lạnh lùng bình tĩnh lại, rất nhanh đã nghĩ đến những điểm đáng ngờ trong đó. Nàng đang muốn mở miệng nói chuyện, trong phòng tắm bỗng nhiên truyền ra một trận ồn ào rầm rập, nghe qua hình như là có người đụng ngã, những lời muốn nói đều nuốt lại vào trong miệng. Không chỉ nàng, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Người tới.” Trong phòng truyền ra giọng nói của hoàng đế, giọng điệu khàn khàn u ám, hình như rất tức giận.
Giang Hỉ không quan tâm tới Thẩm Mạt Vân, chạy nhanh đẩy cửa ra, làm như không thấy nữ tử ăn mặc không chỉnh tề ngã trên mặt đất cùng với đồ vật rơi vãi trên đất, lập tức đi đến trước mặt Vũ Văn Hi, khom người nói: “Hoàng thượng.”
Thẩm Mạt Vân cũng đi qua, đứng ở cửa vào, sau khi thấy rõ tình hình bên trong, không khỏi hơi sửng sốt, hơn phân nửa lực chú ý đều tập trung vào cảnh này. Trong phòng còn bày dụng cụ rửa mặt chải đầu, một tấm bình phong ngăn cách sự hỗn độn trên ghế quý phi ở phòng trong, Vãn Hạ khoác một cái áo khoác, cả người chật vật ngã trên đất, da thịt lộ ra bên ngoài có rất nhiều vết xanh tím, đang khiếp sợ nhìn hoàng đế, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin được, đột nhiên nhìn thấy nàng, lại e ngại đứng dậy. Trên mặt đất bừa bộn không chịu nổi, các vật vỡ vương vãi khắp nơi, chỉ có lư hương* đặt trên cái giá ở góc tường, vẫn còn hoàn hảo không bị hư hỏng bốc lên khói trắng, lượn lờ bay lên.
Thẩm Mạt Vân nhìn đến sửng sốt, xảy ra chuyện gì? Xem tư thế này, chẳng lẽ không giống với tình tiết mà nàng suy nghĩ lung tung lúc nãy sao?
“Mang cái lư hương kia ra ngoài, đi Chiêu Minh cung gọi hoàng hậu đến...” Vũ Văn Hi cũng chỉ khoác một cái áo khoác, biểu cảm trên mặt âm lãnh dọa người, bỗng nhiên hắn nhìn đến Thẩm Mạt Vân đứng ở cửa ra vào, liền nhíu mày lại, “Thục phi đến sao?”
Trái timThẩm Mạt Vân nhất thời đập rất nhanh, nhưng thay vào đó là biểu cảm lo lắng và nói: “Thiếp thấy hoàng thượng vào một lúc lâu không đi ra, cảm thấy lo lắng, liền dẫn người đi lại nhìn xem. Ai biết vừa đến cửa, chợt nghe Giang Hỉ nói...”
Nghe vậy, sắc mặt của Vũ Văn Hi càng đen hơn, trực tiếp ra lệnh: “Thay quần áo.” Sau đó chán ghét liếc mắt nhìn Vãn Hạ còn nằm trên mặt đất một cái rồi nói “Kéo nàng ta ra ngoài.”
Giang Hỉ vội vàng sai người kéo Vãn Hạ ra ngoài, còn Thẩm Mạt Vân thì vội vàng tiến lên mặc quần áo giúp hắn, đang bận rộn, Vũ Văn Hi đột nhiên nói: “Nàng gọi cung nữ này tới sao?”
“Thiếp phân phó Tiễn Dung an bày hai tiểu cung nữ đi lại hầu hạ, nữ tử sẽ cẩn thận hơn một chút. Vừa rồi ở bên ngoài thiếp đã hỏi qua, Tiễn Dung nói, lúc đó người đến hầu hạ không phải cung nữ tên Vãn Hạ này.” Thẩm Mạt Vân một bên giúp Vũ Văn Hi cài lại quần áo, một bên nhỏ giọng nói.
“Ừ.” Vũ Văn Hi lạnh nhạt lên tiếng, mặc dù sắc mặt vẫn u ám như mực, nhưng không còn sự cuồng nộ như lúc ban đầu, thay quần áo xong rồi mới nhấc chân bước về phía đại sảnh.
Lúc này, Vãn Hạ đang trong trạng thái bàng hoàng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng tránh xa những thái giám đang đè nàng ta lại, hô về phía bóng dáng màu minh hoàng (vàng sáng) kia: “Hoàng thượng, hoàng thượng, nô...”
“Bịt miệng nàng ta lại.” Thẩm Mạt Vân bình tĩnh nói.
Miệng Vãn Hạ bị nhét vào một miếng vải, chỉ có thể đau khổ phát ra tiếng ô ô, sau đó ngã xuống đất lắc lắc đầu, mái tóc đen xõa trên vai, sớm không còn sự ngây thơ như ngày xưa.
Tiêu hoàng hậu tới rất nhanh, đợi mấy người hành lễ xong, Thẩm Mạt Vân không dám ngồi, chỉ đứng ở một bên, còn Vãn Hạ bị chặn miệng, thần sắc bi thương liều mạng lắc đầu. Vũ Văn Hi không nói nhiều, ý bảo Giang Hỉ dâng cái lư hương kia lên, nói: “Hoàng hậu có nhận ra vật này không?”
Tiêu hoàng hậu liếc nhìn hoàng đế một cái, sau đó mới để sát mũi ngửi một chút, hơi nghi hoặc nói: “Thiếp không có nghiên cứu gì về hương liệu, chẳng qua mùi hương này, giống với hương khai đàn (tên một loại hương liệu) mà thiếp hay dùng thường ngày.”
Vũ Văn Hi cười lạnh nói: “Hoàng hậu đương nhiên không biết, đây là tình thủy hương (tên một loại hương liệu) do nước Nam Thiệu tiến cống, chỉ cần ngửi một lúc lâu có thể khiến người ta sinh ra dục vọng. Giang Hỉ, cống phẩm này, có phải được phân chia trong hậu cung đúng không?” Đây là nguyên nhân khiến hắn giận dữ, một cung nữ hèn mọn, thế mà dám kê đơn hắn, đúng là phản rồi.
Giang Hỉ nói: “Nô tài nhớ được, tình thủy hương luôn để trong kho, không phân phát cho hậu cung.”
Tiêu hoàng hậu nghe được hít một hơi khí lạnh, hỏi: “Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Sau khi được sự đồng ý của Vũ Văn Hi, Giang Hỉ liền kể rõ mọi chuyện đã xảy ra lúc nãy, Tiêu hoàng hậu nổi giận ngay tại chỗ: “Nô tài to gan, một cung nữ nhỏ nhoi như người thì làm sao có khả năng làm được chuyện này, cả gan dám tính kế hoàng thượng? Đúng là chán sống rồi. Thục phi, đây là cung nữ của Trường Nhạc cung, phạm phải sai lầm lớn như vậy, ngươi còn muốn nói gì không?”
Vũ Văn Hi nhìn Thẩm Mạt Vân, trong mắt loé lên mấy phần nghi hoặc, chẳng lẽ cung nữ to gan này dám kê đơn hắn là do Thục phi an bày? Nghĩ như vậy, ánh mắt hắn trở nên sắc bén hơn và hoà lẫn một tia tức giận.
Từ lúc Thẩm Mạt Vân nghe được từ ‘tình thủy hương’ kia liền ngơ ngẩn, dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, Vãn Hạ lại có gan dám kê đơn hoàng đế. Nghe thấy lời chất vấn của Tiêu hoàng hậu, nàng lập tức quỳ xuống, khóe mắt nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của hoàng đế, trong lòng không khỏi chìm xuống, gần như là theo phản xạ đáp lại: “Thần thiếp quản người không nghiêm, khiến cho cung nữ mắc phải tội lớn ngập trời như vậy, thiếp vui lòng nhận phạt. Thế nhưng, một cung nữ nho nhỏ, lại có thể lấy được ‘tình thủy hương’ - loại hương liệu mà ngay cả Trường Nhạc cung đều không có, thiếp cả gan nói bậy, cầu xin hoàng hậu nương nương điều tra ra Vãn Hạ lấy loại hương liệu này như thế nào, có thể trả lại sự trong sạch cho thần thiếp. Miễn sau này người ta nói thiếp sai khiến Vãn Hạ làm ra chuyện không tôn trọng hoàng thượng như vậy, thật sự khiến thiếp chỉ có cách lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình.”
Vũ Văn Hi ngẩng đầu nhìn về phía Tiễn Dung, đợi Tiễn Dung không tiếng động cúi đầu, khuôn mặt tạm thời dịu đi một chút. Chẳng qua nghĩ đến tình huống lúc nãy, hắn lại không nén được lửa giận, bị một nữ nhân tính kế, đây là chuyện chưa từng xảy ra bao nhiêu năm nay. Nghĩ đến đây, giọng điệu lạnh hơn ba phần, “Thục phi nói không sai, nên tra xét thật kĩ càng, chuyện này liền giao cho hoàng hậu xử lý, cần phải tra xét rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Một số người nên được nhận lời cảnh cáo nghiêm khắc, miễn cho toàn bộ hoàng cung liền biến thành nơi khí độc mù mịt, làm hại người khác.”
“Vâng.” Tiêu hoàng hậu nhận lệnh, nàng ta lườm Vãn Hạ đang lui ở trong góc một cái, trong mắt có một tia chán ghét, nhưng vẫn hỏi: “Hoàng thượng, việc này... Có cần phải ghi vào đồng sử* không?” Nói xong, dùng ngón tay chỉ Vãn Hạ.
*Đồng sử: cuốn sách ghi chép lại những sinh hoạt trong phòng the của hoàng đế.
Vũ Văn Hi lười nhìn qua, nói: “Không cần ghi vào.” Dừng một chút, lại nói: “Ném vào Hoán Y Cục* đi, sai người giám sát chặt chẽ một chút, đừng để nàng ta chạy loạn khắp nơi.”
*Hoán y cục: nơi chuyên giặt quần áo cho phi tần cùng mọi người trong hậu cung, cung nữ làm việc ở đây có địa vị thấp kém nhất.
“Vâng, hoàng thượng.”
Vãn Hạ giống như nghe được tiếng sấm chớp nổ rầm vang rồi sau đó mạnh mẽ ngẩng đầu lên. Trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng. Nữ nhân từng được hoàng đế sủng hạnh (thị tẩm) là không thể ra khỏi cung, nói cách khác, cả đời này nàng ta sẽ chết già trong cung, hoặc nói cả đời này phải ở trong Hoán Y Cục. Kết quả này không giống với lời mà người kia nói, rõ ràng người đó nói có thể thành công. Ngay từ đầu rất thuận lợi, vừa rồi hoàng thượng nhiệt tình ôm nàng ta như vậy. Chỉ cần dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng, mai kia sẽ được làm phi làm tần, chẳng phải giấc mơ sẽ thành hiện thực, nàng takhông cần tiếp tục sống trong những ngày tháng bị người khác sai bảo.
“Thục phi...” Vũ Văn Hi nhìn về phía Thẩm Mạt Vân còn quỳ trên mặt đất, nghĩ đến Vãn Hạ chính là người của Trường Nhạc cung, trong lòng cảm thấy không vui, vì thế nói: “Vẫn chưa biết việc này có liên quan gì đến nàng không, trước tiên cấm túc một tháng, sao chép《Nữ giới》(sách dạy phép tắc cho nữ tử thời xưa) ba mươi lần, mười ngày sau đưa cho hoàng hậu nhìn qua. Trước tiên Thục phi đợi ở Trường Nhạc cung, suy nghĩ cẩn thận những chuyện mà nàng nên làm.”
Nói xong vung tay áo, nhanh chóng rời đi, đám người Giang Hỉ vội vàng đuổi theo, Tiêu hoàng hậu đi chậm một bước, ở lại phía sau nhẹ nhàng nói với nàng: “Trước hết Thục phi hãy ở Trường Nhạc cung suy nghĩ cho tốt đi, chờ hoàng thượng bớt giận, bản cung sẽ khuyên hoàng thượng, sớm ngày bỏ lệnh giam cầm cho ngươi. Nói thế nào thì ngươi cũng đang mang thai.”
Thẩm Mạt Vân nghe xong, không nói gì, chỉ là cúi đầu càng thấp hơn.
Tiêu hoàng hậu cười, đỡ tay Trám Tử, rời đi với dáng vẻ nhàn nhã.