Thục Phi

Chương 5: Thỉnh an




Tiêu hoàng hậu là hình mẫu hoàng hậu điển hình của một quốc gia, đoan trang hào phóng, dáng vẻ hoàn mỹ, nói chuyện hòa ái nhưng cũng không mất đi vẻ uy nghiêm, đối với hoàng đế mà nói, đây là một người vợ hiền. Tối thiểu, ở trong mắt Thẩm Mạt Vân, hoàng đế hẳn là rất vừa lòng Tiêu hoàng hậu, bằng không ngày hôm qua sẽ không nói những lời kia với nàng, khẳng định địa vị của hoàng hậu không thể dao động.
Bởi vậy, sau khi Thẩm Mạt Vân đến Chiêu Minh cung, quy củ hành lễ với hoàng hậu, sau đó khi hoàng hậu cho nàng đứng lên, nàng liền đứng qua một bên, chờ đợi hoàng hậu lên tiếng.
Tiêu hoàng hậu nhấp một ngụm trà, dùng khăn tay lau lau khóe miệngmới nói chuyện, “Thục phi không cần đa lễ, hoàng thượng cũng nói, muội muội mới đến, khó tránh khỏi có chút không thích ứng, vốn cũng cho phép muội muội không cần đến thỉnh an trong mấy ngày nay, không nghĩ hôm nay muội muội lại là người đầu tiên vội vàng đến thỉnh an bản cung.”
Thẩm Mạt Vân cúi đầu, nói: “Hoàng thượng và hoàng hậu nương nương miễn thần thiếp thỉnh an, là hoàng thượng và hoàng hậu nương nương thông cảm cho thần thiếp, nhưng thần thiếp sao lại có thể không hiểu chuyện như thế, làm hỏng quy củ. Thiếp vừa mới vào cung, ngày sau nếu có chỗ nào không đúng thất lễ, còn phải dựa vào sự đề điểm của hoàng hậu nương nương.”
Tiêu hoàng hậu mỉm cười, gật đầu, khen nàng: “Không hổ là nữ nhi được thư hương thế gia dạy dỗ, quả nhiên là vô cùng hiểu quy củ.” Lại nửa phần không tiếp lời nói nhường nàng đề điểm vừa rồi của Thẩm Mạt Vân.
Thẩm Mạt Vân cúi người, “Thần thiếp không dám nhận lời khích lệ của hoàng hậu nương nương.”
Lúc này, có cung nữ báo lại, Liễu quý phi, Trương Đức phi, Cao Hiền phi, cùng nhóm người Chu tu nghi, Giang sung nghi, Tiêu tiệp dư, Tưởng tài tử vội tới thỉnh an hoàng hậu.
Tiêu hoàng hậu nghe xong, vẫy tay nói: “Cho các nàng vào đi.” Rồi nhìn về phía Thẩm Mạt Vân, tươi cười trên mặt không thay đổi nửa phần, “Vừa vặn để Thục phi gặp mặt các tỷ muội khác một chút, miễn cho về sau gặp gỡ trong cung, lại gọi không đúng phân vị, khác nào chế giễu người ta.”
Đang nói, một đám mỹ nữ có nét đặc sắc riêng đã đi tới, đi phía trước là một vị mỹ nhân mặc một thân cung trang váy dài màu hồng đào diễm lệ, đẹp đẽ quý giá bức người, so với bên dưới, hai vị cung phi khác đi sau nàng nửa bước lại ảm đạm thất sắc hơn. Thẩm Mạt Vân liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy ánh mắt căn bản là không xem đủ, nhiều mỹ nhân như vậy, hoàn phì yến gầy (ý chỉ Dương quý phi béo, Triệu Phi Yến gầy chỉ sự đối lập của hai kiểu người đẹp), hoặc xinh đẹp hoặc thanh thuần hoặc dịu dàng, cần cái gì đều có, cho dù nàng là nữ nhân, cũng cảm thấy cực kỳ cảnh đẹp ý vui. Chẳng qua đối với hoàng hậu, phỏng chừng chính là một quang cảnh khác thôi.
Hậu cung có quy định, chỉ cần là phi tần đã ngoài tam phẩm có thể coi như nương nương, sáng tinh mơ mỗi ngày đều đến cung của hoàng hậu để thỉnh an, mà những cung tần đã ngoài lục phẩm, cũng có tư cách thỉnh an hoàng hậu, chỉ là không thể được xưng là nương nương. Về phần những cung tần thuộc hàng thái nữ tuyển thị, chỉ có sau khi thừa sủng (thị tẩm) mới có cơ hội thỉnh an hoàng hậu. Bởi vậy, đối với những phi tần có phân vị thấp, nếu hoàng đế luôn luôn không lâm hạnh, cũng chỉ có thể bị nhốt ở một nơi nhỏ trong hậu cung chờ chết. Đừng nói hoàng đế, ngay cả hoàng hậu cũng không thể thấy, yến hội ban thưởng hoàn toàn không có phần, chỉ có thể ở cái chốn nhỏ của mình qua ngày. Nếu gặp người có thân thế kém chút, người hầu trong cung không ném đá xuống giếng đã thầm cảm tạ may mắn rồi.
Sau khi mọi người thỉnh an hoàng hậu xong, không đợi hoàng hậu mở miệng, Liễu quý phi đã giành trước một bước nói: “Hoàng hậu nương nương, vị mĩ nhân mới tới này có phải là Thục phi muội muội vừa mới vào cung hôm qua, quả nhiên bộ dạng xinh xắn, chẳng trách hoàng thượng yêu thích.”
Trên mặt Tiêu hoàng hậu vẫn treo nụ cười thỏa đáng, không bởi vì Liễu quý phi thất lễ mà tức giận hoặc là trách cứ nàng, ngược lại nói: “Quý phi luôn luôn nhạy bén, đây là Thục phi hoàng thượng mới sắc phong, hôm qua vừa mới vào cung, tỷ muội các ngươi làm lễ gặp mặt trước đi.”
Tứ phi lấy quý phi đứng đầu, cho nên Thẩm Mạt Vân tiến lên hai bước, hành bán lễ (nửa khom người) với Liễu quý phi, “ Tham kiến Liễu tỷ tỷ.”
Liễu quý phi nghiêng mình, hơi vuốt cằm với Thẩm Mạt Vân, xem như đáp lễ của nàng, mới nói: “Thục phi muội muội khách khí, thật sự là đầy đủ hết quy củ, hoàng hậu nương nương chắc là cũng vô cùng thích muội nha.”
Tiêu hoàng hậu nghe xong lời này, vẫn bình tĩnh như trước.
Thẩm Mạt Vân cười, đứng thẳng dậy, “Hoàng hậu nương nương tất nhiên là đối xử với các vị tỷ muội cực kỳ công bằng.” Trả lời không hề lộ ra sơ hở.
Liễu quý phi thấy nàng như thế, cũng không quấn lấy, dù sao chỉ là một phi tử mới vào cung, cũng thấy hoàng thượng chẳng yêu thích nàng bao nhiêu, bằng không sẽ không để nàng ngoài cung lạnh lùng một tháng. Chỉ là hiện tại thấy hoàng thượng có vài phần để ý, nhưng ngay từ đầu, làm gì có nữ nhân nào không được hoàng thượng để ý vài phần. Chỉ trong chớp mắt, trở thành hoa cúc ngày hôm qua (ý nói thất sủng) cũng nhiều đến đếm không xuể.
Theo sau, một vị nữ tử dịu dàng mặc cung trang màu hồng nhạt cười nói với Thẩm Mạt Vân: “Ta ở tại Thanh Ninh Cung, muội muội nếu rảnh không ngại đi tới ngồi chơi một lát, chỉ là nhị hoàng tử đang ở thời kỳ bướng bỉnh sợ sẽ làm Thẩm muội muội kinh sợ.”
Vừa nói ra lời này, ánh mắt của đám người Liễu quý phi đều có chút thay đổi. Nữ nhân trong hậu cung, chỉ đơn giản muốn tranh giành hai loại, một là thánh sủng, tiếp theo chính là con nối dõi. Hiện tại dưới gối của hoàng đế chỉ có hai hoàng tử, lần này lại tuyển nhiều mỹ nhân vào cung như vậy, ngày có thể gặp được hoàng đế sẽ càng ít, các quý phi có phản ứng như vậy cũng không lạ.
Thẩm Mạt Vân trong lòng hiểu rõ, đây là Trương Đức phi, vì thế vẫn tiến lên hành bán lễ: “ Tham kiến Trương tỷ tỷ.”
Trương Đức phi cũng hành bán lễ, “Thẩm muội muội không cần đa lễ.”
Như vậy người còn lại chính là Cao Hiền phi, chủ nhân của bộ cung trang màu vàng này có thêm vài phần tươi đẹp sảng khoái, Cao Hiền phi lại giành nói chuyện trước, “Hôm nay ta cũng không cần câu nệ, liền gọi muội một tiếng Thục phi muội muội đi. Muội muội có bằng lòng không?”
Thẩm Mạt Vân cúi người nói: “Cao tỷ tỷ nói lời này muội muội không dám nhận, muội muội có lý do gì không đồng ý kia chứ.”
Gặp xong những người đứng trên vị trí tứ phi rồi, phía dưới chính là những phi tần ở vị trí cửu tần hoặc thấp hơn. Hiện tại đứng hàng cửu tần trong cung chỉ có Chu tu nghi và Giang sung nghi, hai vị này cũng đều là những đại mỹ nhân thiên kiều bá mị, mà vị Tiêu tiệp dư kia, chỉ có thể xem là thanh tú thôi. Nhưng khiến cho Thẩm Mạt Vân chú ý là vị Tưởng tài tử cùng mọi người tiến đến, khác với những người khác nói cười yến yến, vị Tưởng tài tử này, luôn mang một bộ dáng lạnh như băng, loại hình cực kỳ có thể làm cho nam nhân có cảm giác muốn chinh phục.
Chờ Thẩm Mạt Vân gặp qua mọi người, hoàng hậu mới lạnh nhạt mở miệng, “Tốt lắm, trước tiên cứ như vậy đi. Về phần những người khác, về sau còn có thể có cơ hội gặp mặt.”
“Vâng “ Thẩm Mạt Vân lại quỳ gối trước mặt hoàng hậu, tỏ ra tôn trọng.
Liễu quý phi thấy một màn như vậy, không khỏi lấy khăn tay che đi sự trào phúng bên môi. Vị Thẩm Thục phi này, chẳng lẽ thực sự cho rằng về dưới trướng của Tiêu hoàng hậu, hoàng hậu sẽ che chở nàng? Nhìn xem Tiêu tiệp dư kia chính là đường muội ruột thịt, còn phải ở vị trí tam phẩm tiệp dư, không đủ làm cho người ta xấu hổ.
Lần tuyển tú nữ này, phần lớn là lục phẩm lệnh nghi và thất phẩm thải nữ, chỉ có Thẩm Mạt Vân chưa vào cung đã được sắc phong Thục phi, hoàng thượng còn ban thưởng cho nàng ở lại Trường Nhạc cung. Vinh sủng như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu nữ nhân hận nghiến răng nghiến lợi. Liền ngay cả Chu tu nghi và Giang sung nghi cũng có chút không cam lòng, Thẩm Mạt Vân vừa vào cung liền vững vàng áp ở trên đầu các nàng, các nàng vốn đang có cơ hội thăng lên phi vị, kết quả hiện tại chỉ có thể là một trong cửu tần.
“Tưởng tài tử, hôm nay không phải hoàng thượng miễn cho muội thỉnh an hoàng hậu nương nương sao? Sao hôm nay lại thấy muội muội trong cung hoàng hậu nương nương, thật đúng là khách ít đến nha!” Liễu quý phi giống như vừa mới phát hiện vị băng sơn mỹ nhân này (người đẹp băng giá), có vẻ vô cùng kinh ngạc.
Tưởng tài tử nói: “Tuy rằng hoàng thượng có ý chỉ thiếp không dám vi phạm, nhưng thỉnh an hoàng hậu nương nương là quy củ, thiếp không dám quên, cho nên mới đến Chiêu Minh cung thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
Cao Hiền phi cười nhạo một tiếng, “Có phải không? Vậy tại sao trước kia không thấy Tưởng tài tử, hôm nay lại thấy ngay vậy?” Hơn nửa tháng nay, Tưởng tài tử cực kỳ được sủng ái, hai ngày trước vừa mới được tấn phong thành ngũ phẩm tài tử, hoàng đế thương thân thể nàng yếu ớt, sau khi thừa sủng đều miễn cho nàng thỉnh an hoàng hậu, mà Tưởng tài tử cũng vô cùng nghe theo thánh chỉ, sau khi thừa sủng chưa từng tới thỉnh an hoàng hậu. Hôm qua hoàng đế lại chọn thẻ bài của nàng, hôm nay lại gặp nàng ở đây, thật đúng là Tư Mã Chiêu chi tâm*, người qua đường đều biết nha.
*Tư Mã Chiêu chi tâm 司马昭之心Ý của câu thành ngữ này là chỉ dụng ý của Tư Mã Chiêu ai nấy đều biết.
Liễu quý phi giương lên mi, tiếp lời nói: “Sợ là không phải tới thỉnh an hoàng hậu nương nương, mà là tới gặp Thục phi muội muội nha. Cũng khó trách muội muội nóng vội, ngay cả ta cũng vội vã muốn gặp Thục phi muội muội đây.”
Cùng vào cung, thân phận cũng là khác nhau một trời một vực, khó trách Tưởng tài tử không chịu nổi, được thánh sủng như thế còn không phải chỉ từ lục phẩm lệnh nghi thăng cấp thành ngũ phẩm tài tử, như thế mà thôi.
Đám người Chu tu nghi, Giang sung nghi ào ào lấy khăn tay che miệng lại, sự khinh miệt trong mắt cũng nhìn một cái không sót gì, chỉ có Trương Đức phi chuyên chú nhìn cây quạt lụa trong tay, giống như đang nghiên cứu đường thêu tinh xảo trên mặt. Sắc mặt Tưởng tài tử cứng đờ, sau đó liền bình tĩnh lại, vẫn là biểu cảm lạnh lùng không quan tâm hơn thua. Nếu không phải Thẩm Mạt Vân luôn chú ý, chỉ sợ sẽ lỡ mất.
Tiêu hoàng hậu ho nhẹ một tiếng, nói: “Tưởng tài tử không cần thỉnh an bản cung, là hoàng thượng cố ý cho phép ngoại lệ, các ngươi cũng đừng ghen tị. Hay các ngươi cũng không nguyện ý đến nơi này của bản cung nói chuyện, làm bạn giải buồn với bản cung?”
Mọi người vội vàng nói không dám, Cao Hiền phi nói: “Hoàng hậu nương nương nói gì vậy, có thể tới nơi này nói chuyện cùng người, chúng thần thiếp mong còn không được, chỉ mong nương nương không cần ngại chúng thần thiếp không biết ăn nói, đuổibọn muội muội ra ngoài.”
Lời này vừa nói xong Tiêu hoàng hậu liền lộ ra vài phần ý cười, vừa rồi Tưởng tài tử khiến cho phong ba tựa hồ đã vật đổi sao dời, còn nở nụ cười nói vài câu, hoàng hậu nhân tiện tiếp lời: “Hôm nay cứ như vậy đi, bản cung cũng mệt rồi. Vốn đang muốn đi Thọ Khang cung thỉnh an thái hậu, nhưng trong khoảng thời gian này thái hậu đang lễ Phật, muốn cũng phải tới sau ngày mười lăm mới có thể rảnh rỗi gặp mọi người.”
“Vâng “ Hoàng hậu lên tiếng, chúng mỹ nhân ào ào đứng dậy hành lễ, ngay cả Liễu quý phi cũng không dám có nửa điểm càn rỡ vào lúc này.
“Đúng rồi, Thục phi, hôm qua hoàng thượng đã dặn Thượng Cung cục chế tạo gấp gáp thẻ bài của muội. Sau khi về cung, chuẩn bị thật tốt một chút, chờ tiếp giá đi.” Tiêu hoàng hậu không biết là cố ý hay vô tình, nhân lúc mọi người sắp sửa rời đi nói một câu nhẹ bẫng như vậy.
Thẩm Mạt Vân cúi đầu, hai gò má nhiễm lên một chút đỏ ửng, cúi đầu lên tiếng.
“Hừ!”
Không biết có phải là ảo giác hay không, Thẩm Mạt Vân lại nghe đến trong đám mỹ nhân ở phía sau truyền ra một tiếng hừ khinh thường rất nhỏ.
Sau khi rời khỏi Chiêu Minh cung, ngồi trên kiệu, Thẩm Mạt Vân cảm thấy có vài phần mệt mỏi. Rất mệt! Nhớ tới hôm nay ở Chiêu Minh cung nhìn thấy phi tần, nàng không khỏi cảm thấy đau đầu, người người đều là cao thủ diễn trò nha, nếu đưa đến hiện đại tuyệt đối có thể nhận giải Oscar cho người mới xuất sắc nhất.
Còn có, chọn thẻ bài...
Thẩm Mạt Vân dừng một chút, thị tẩm, tới thật là nhanh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.