Đề tài liên quan đến Thái Tử, Thẩm Mạt Vân chỉ nói vài câu rồi dừng lại, cho dù là Thẩm Thời Tự hay Thẩm Trọng Vân, đều là những kẻ già đời đã lăn lộn trong quan trường bao nhiêu năm, ánh mắt nhìn người và mọi chuyện còn sắc bén hơn nàng rất nhiều. Rất nhiều chuyện, chỉ cần nhắc tới điểm trọng tâm, bọn họ có thể nghĩ đến cách làm bước tiếp theo như thế nào, không cần nàng tham dự vào chuyện này.
Qua yến hội sinh nhật một tuổi của Bảo Nhi, kế tiếp chính là chuẩn bị lễ đón ngày tết, lễ đón năm mới trong cung luôn luôn rườm rà, dù Thẩm Mạt Vân đã trải qua hai lần, nhưng vẫn không thể thích ứng được. Đặc biệt là nghi thức quỳ gối trước miếu chùa, không cần phải nói cũng biết khổ sở như thế nào, năm nay Bảo Nhi vừa đầy một tuổi, không có lý do gì để thoái thác không đến, cho nên bị bà vú ôm, đứng trước Thái miếu trong trời gió khá lạnh.
Tiêu hoàng hậu vẫn ở trong Chiêu Minh cung như cũ, trừ đêm giao thừa cùng với lễ chúc năm mới của các quan trong triều hôm mùng một đầu năm ra thì gần như không xuất hiện. Sắc mặt của Thái tử chuyển từ xanh sang đỏ, rồi lại từ trắng sang đỏ, nhưng lúc đối mặt với Vũ Văn Hi, chỉ có thể im lặng nuốt những cảm giác chua xót đó vào trong lòng, có lẽ bị Vũ Văn Hi dạy bảo nhiều lần, lần này Thái Tử chẳng dám nhắc đến chuyện này nữa.
Qua ngày mười lăm, cuối cùng các bộ ngành cũng coi như bắt đầu công việc bình thường, bây giờ bận rộn nhất lại là các quan Lại Bộ *, bởi vì ba năm một lần thay đổi các chức quan, khiến Lại bộ bận rộn hơn mấy lần so với năm trước. Mà cuối cùng Nghi Vân cũng tĩnh dưỡng khá tốt, nàng lại xuất hiện trong các buổi xã giao của các phu nhân trong triều, đợi nàng tiến cung thỉnh an, còn mang đến một tin tức tốt.
* Chủ quản các công việc củaquan vănnhư bổ nhiệm, bãi miễn,khảo khóa, thăng giáng, huân phong, điều động
“Thật sao? Đại ca được điều tới Lại bộ, đảm nhiệm chức quan ngũ phẩm thị lang, còn nhị ca đi Kỳ Châu, nhận chức tứ phẩm Thứ Sử sao?” Thẩm Mạt Vân vui vẻ nói xong, trên mặt liền lộ ra nụ cười, “Ai, đây đúng là một tin tức tốt, ta còn tưởng, đại ca còn phải tiếp tục ở trong Hàn Lâm viện, không nghĩ tới trực tiếp được chuyển đến Lại bộ, còn nhảy liên tục bốn cấp nữa chứ, đại tẩu cũng coi như hết khổ nhọc.”
Kinh thành sâu như dòng sông vậy, các gia đình có con gái gả vào nhà quan nhiều vô kể, chỉ có mang theo bên người mũ phượng khăn quàng vai*, phải có năng lực trò chuyện thì mới có chỗ dựa. Khi Thẩm Mạt Vân còn ở Thẩm gia, hai vị tẩu tử đều đối xử khá tốt với nàng, bây giờ thấy sự chịu đựng của các nàng đã được đền đáp, trong đáy lòng cũng cảm thấy vui mừng cho họ.
*Mũ phượng khăn quàng vai: ý chỉ được phỏng làm cáo mệnh nhờ trượng phu có chức cao.
Nghi Vân cũng cười nói: “Đúng vậy, lúc trước Vương gia nói nhị đường huynh đến Kỳ Châu nhận chức Thứ Sử, muội cũng sợ hết hồn, đây chính là vượt cấp đó, nghe nói nhị đường huynh lập được không ít chiến tích ở huyện Tấn Dương, khiến hoàng thượng nhìn với cặp mắt khác, lúc này mới cho huynh ấy nhận chức thứ sử Kỳ Châu. Đúng là chuyện tốt mà, muội chúc mừng tỷ tỷ.”
Thẩm Thương Vân xuất thân từ tiến sĩ trong kì thi Đình, cũng có thứ tự tương đối thấp, lúc đó không thể được phân vào Hàn Lâm, vì thế dưới sự trợ giúp của Thẩm gia được điều ra ngoài, đầu tiên làm một chức lục phẩm huyện lệnh. Không nghĩ tới trong thời gian Thẩm Thương Vân đảm nhiệm chức vụ huyện lệnh ở huyện bên ngoài, chiến tích vô cùng nổi bật, sau này hắn tiếp tục cố gắng, ba năm sau được điều đi nhận chức huyện lệnh huyện Tấn Dương. Tuy cùng là huyện lệnh, nhưng huyện lệnh huyện Tấn Dương là một trong bảy huyện lệnh thuộc về kinh đô Đại Tề, làm quan ngũ phẩm. Đợi ba năm sau, Thẩm Thương Vân liên tục tăng lên 2 cấp, làm Thứ Sử Kỳ Châu. Cho dù Kỳ Châu chỉ là một xã, không phải là một châu, nhưng tốc độ thăng chức như vậy, cũng khiến nhiều người vô cùng hâm mộ. Phụ huynh trong gia tộc ra sức giúp đỡ, bản thân cũng phải có năng lực, nếu không Thẩm Thời Tự cũng không dám ở đằng sau nâng đỡ Thẩm Thương Vân như vậy.
Thẩm Mạt Vân nói: “Phải cùng vui mới đúng, chẳng lẽ nhị ca của tỷ không phải là huynh trưởng của muội muội sao? Một nét bút không viết ra được hai chữ Thẩm, nhị ca thăng lên chức Thứ Sử, chẳng lẽ muội muội không vui mừng sao?”
Nghi Vân mím môi cười, “Dĩ nhiên là vui mừng.” Dừng một chút, lại nói: “Chẳng qua, đại đường huynh vào Lại bộ, lại là một sự bất ngờ. Chính là vừa nghĩ tới, năm đó đại đường huynh là người đứng đầu cuộc thi đình, ở mấy năm trong Hàn Lâm viện, bây giờ lại tiến vào Lại bộ, cũng ở bên trong dự kiến.”
Ở Đại Tề, muốn đăng các bái tướng, thứ tự khoa cử là điều kiện cứng nhắc, không phải nói ngươi thi đỗ Trạng nguyên là có thể trở thành tể tướng, nhưng nếu muốn chen vào vòng quyền lợi trung tâm của Đại Tề, ngươi phải nhập vào hàn lâm trước, mà vào hàn lâm, điều kiện thứ nhất chính là thứ tự khoa cử của ngươi, “Không phải hàn lâm không bái tướng” đã là một quy tắc ngầm bị cam chịu ở Đại Tề. Không giống với chế độ chỉ có một tể tướng, Đại Tề thực hành “Chế độ nhiều tể tướng”, chỉ cần là quan trên tam phẩm, trên cơ bản đã bị thừa nhận là “Tể tướng”, nhóm người này, có thể nói là nhân vật trung tâm trong chính quyền trung ương Đại Tề.
Phụ thân của Thẩm Mạt Vân chính là quan tam phẩm thị lang, là người thân tín của thiên tử, đi trong quan trường, đều được người ta tôn xưng một câu các lão. Chẳng qua hai năm nay, hoàng đế thích đề bạt người trẻ tuổi, nhưng đối với những lão thần có tài, hắn vẫn giao cho trọng trách, chứ chẳng giáng chức. Cho nên, hiện tại Thẩm Trọng Vân được điều nhiệm đến Lại bộ, kể cả Thẩm Mạt Vân không biết quy tắc trong quan trường, cũng biết tương lai Thẩm Trọng Vân rất tươi sáng.
“Đúng vậy, đại ca gian khổ học tập mười năm, cuối cùng cũng không uổng phí tâm huyết.” Thẩm Mạt Vân cười nói, bỏ qua một bên các nhân tố khác, nàng vẫn vui sướngvẻ vì con đường làm quan của huynh trưởng rất thuận lợi, “Đáng tiếc ta không có cách nào tự mình chúc mừng hai vị ca ca...”
Nghi Vân “Xì” một tiếng bật cười, “Có thể thấy được tỷ tỷ thật sự đã mừng rỡ đến choáng váng rồi. Tỷ tỷ đã quên, đại tẩu tử đã là ngũ phẩm cáo mệnh, nhị tẩu cũng là tứ phẩm cáo mệnh, tỷ không thể gặp ca ca, chẳng lẽ không được gặp tẩu tử sao? Gọi các nàng vào cung là được.”
Thẩm Mạt Vân vỗ trán, hối hận nói: “Xem ta, đều đã quên chuyện này rồi, ngày mai ta liền nói một tiếng với quý phi.”
Nghi Vân nhắc nhở nói: “Nếu tỷ tỷ thật sự muốn gặp, cũng nên nhanh một chút. Đại tẩu luôn luôn ở trong kinh thành, chẳng qua đến cuối tháng nhị tẩu tử, thật sự muốn đi cùng nhị đường huynh đến nhận chức, tỷ tỷ nhanh chóng chọn ngày đi.”
Thẩm Mạt Vân nói: “Ta cũng hiểu được, sẽ không lầm ngày nhị ca đi nhậm chức.”
Nghi Vân gật đầu nói: “Tỷ tỷ luôn luôn là người sáng suốt, chẳng qua muội chỉ nói thêm vài câu thôi. Chẳng qua... Muội nghe nói, An Lạc hầu phủ này, đúng là tự làm mất mặt Tiêu gia. Nghe những phu nhân kia thảo luận, trong cung truyền ra tin đồn, Hoắc đại cô nương, không chừng sẽ gả cho nhị hoàng tử. Tỷ tỷ, ngài ở trong cung, biết chuyện gì xảy ra sao?”
Thẩm Mạt Vân suy nghĩ một lát, mới nhớ tới trong hậu cung có một vị cô nương từ Hoắc gia, là tú nữ tiến cung cùng đợt với nàng, vừa mới được thăng vì dung hoa, ở hậu cung có thể nói là nhân vật nửa trong suốt, không được hoàng đế sủng ái, thậm chí có thể nói là bị vắng vẻ, “Có thể sự kiện Trung thu năm ngoái, khiến Hoắc dung hoa cho rằng hoàng hậu không được, lúc này mới khuyên người nhà đứng về phía Đức phi.”
Sự kiện kia huyến áo rất lớn, khi đó bất kể Nghi Vân đang dưỡng thai, cũng biết một đến hai, liền nhíu mày nói: “Tỷ tỷ cảm thấy sao? Mặc dù hoàng hậu bị giam lỏng, nhưng vẫn còn danh phận. Từ trước tới nay muốn phế hoàng hậu, thì trước tiên phải hủy bỏ địa vị thái tử con trai nàng ta trước. Mà ta nghe vương gia nói, hoàng thượng vẫn như cũ coi trọng thái tử, muội lại cảm thấy, hoàng hậu, không dễ dàng bị phế như vậy.”
Thẩm Mạt Vân bưng ly trà lên rồi uống một ngụm trà, nói: “Hoàng hậu có bị phế hay không, chẳng có quan hệ gì tới chúng ta, đây là chuyện mà Đức phi nên cảm thấy đau đầu, chúng ta cứ đứng ngoài xemlà được.”
Nghi Vân nghe xong, giận dữ nói: “Không phải muội lo lắng cho tỷ tỷ sao? Nhỡ ngày sau tỷ tỷ sinh ra hoàng tử, lốc xoáy này, khẳng định tỷ tỷ sẽ bị cuốn vào, vẫn nên sớm đề phòng thì tốt hơn.”
Thẩm Mạt Vân cười cười, nói: “Tỷ có chừng mực. Nói về hai đứa con của muội đi, xương cốt như thế nào? Còn cường tráng sao?” Nghi Vân nhíu mày, thấy nàng không muốn nói về vấn đề này, liền đáp theo lời nàng, bỏ qua chuyện này.
Mấy ngày sau, Trình thị mang theo hai nàng dâu tiến cung, sau khi hành lễ xong, Thẩm Mạt Vân chủ yếu là hỏi về chuyện nhị ca Thẩm Thương Vân ra huyện ngoài làm quan, thê tử của Thẩm Thương Vân Chu thị cũng thật biết xử lý, nói ra không ít chuyện mình đã gặp được trong ba năm qua, lúc nói chuyện cũng không quên Trình thị cùng đại tẩu Vu thị, không một mực tự lấy mình làm trung tâm.
Vu thị chẳng để ý đến chuyện này, trượng phu là trạng nguyên, lại ở Hàn lâm viện nhiều năm như vậy, sau khi tiến vào Lại bộ liền lập tức là ngũ phẩm lang trung. Đã vững chắc có cáo mệnh, sau này nếu Thẩm Trọng Vân làm quan bên ngoài, chức quan khẳng định không thấp, kể cả hiện tại bị nhánh thứ hai ép ở trên đầu, cũng chỉ là tạm thời mà thôi, không cần tranh giành trước mặt muội muội của trượng phu như vậy. Làm tẩu tử, nên tha thứ nhiều hơn một chút, bây giờ muội muội của trượng phu ở trong hậu cung, trong nhà cũng có địa vị, vì vậy càng chú ý cách nói chuyện, làm gì phải cạnh tranh cái lợi trước mắt mà khiến mình mất mặt chứ.
Thẩm Mạt Vân không nói nhiều, hỏi xong tình hình trong ba năm gần đây của nhị ca, nói chuyện với Trình thị cùng Vu thị xong, liền thưởng rất nhiều lễ vật, rồi kết thúc lần gặp này. Trước khi đi, Thẩm Mạt Vân nói với các nàng: “Nhị tẩu rất nhanh liền lên đường đi Kỳ Châu, lần sau gặp mặt sợ là ba năm sau, còn xin nhị tẩu chăm sóc nhị ca cho tốt.”
Chu thị cười đáp: “Xin nương nương yên tâm, ta sẽ chú ý chăm sóc.”
Mười ngày sau, Thẩm Thương Vân cùng thê tử đi Kỳ Châu nhậm chức.
Ra tháng giêng, thời tiết bắt đầu ấm lại, cành cây khô héo bắt đầu nảy mầm mọc lá non, cỏ nhỏ xanh tươi bắt đầu nhú lên, tò mò nhìn quanh mặt đất to lớn xa lạ này.
Thẩm Mạt Vân ngồi trên ghế quý phi trải đệm mềm, rất có hưng trí dụ dỗ Bảo nhi mở miệng nói chuyện, nàng cầm một cái trống bỏi nhẹ nhàng đong đưa trước mặt nữ nhi.Tiếng “Thùng thùng” đưa tới sự tò mò của Bảo nhi, vì thế liền muốn vươn tay đoạt lấy đồ vật có thể phát ra tiếng động này, nhưng lại bị né tránh.
“Nào, Bảo nhi, ngoan, gọi mẫu thân, gọi thì sẽ cho con chơi.” Thẩm Mạt Vân không ngừng đong đưa đồ chơi trong tay, dịu dàng dỗ dành: “Bảo nhi, nói chuyện nha, gọi a nương.”
“A mát.” Bảo nhi mồm miệng không rõ nói.
“Là nương, không phải mát.” Thẩm Mạt Vân rất kiên nhẫn sửa chữa.
“Mát, hai...” Tiếp tục gọi sai.
Thẩm Mạt Vân không nổi giận, rất kiên nhẫn sửa lại phát âm của Bảo nhi, cố tình Bảo nhi chính là không nể mặt, nói thật nhiều phát âm gần giống, nhưng chỉ không đọc ra chữ “Nương” này.
“Ái phi vội cái gì?” Không gian hài hòa đột nhiên có một giọng nam xen vào, Thẩm Mạt Vân sợ hãi suýt nữa ném trống trong tay ra.
“Hoàng thượng?!”
Cung nữ thái giám ào ào quỳ xuống, Vũ Văn Hi tùy ý khoát tay chặn lại, sau đó đè lại Thẩm Mạt Vân đang muốn đứng dậy hành lễ, hứng thú hỏi: “Ái phi đang dạy Bảo nhi nói chuyện sao?”
Không đợi Thẩm Mạt Vân mở miệng, tiểu công chúa bị mẹ ruột ép buộc đã sớm không còn kiên nhẫn đã nói trước, trong trẻo gọi Vũ Văn Hi: “Phụ hoàng, ôm ôm!” Phát âm cực kì rõ ràng, làm Thẩm Mạt Vân tức giận thật muốn đánh nàng mấy cái, dạy nàng gọi “Mẫu thân” liền khó khăn như vậy, gọi “Phụ hoàng” lại nhanh chóng như vậy, thật sự là khiến nàng tức chết.
“Bảo nhi thật thông minh.” Vũ Văn Hi mừng rỡ ôm lấy nữ nhi tròn một tuổi, cầm lấy một món đồ chơi tinh xảo chơi đùa cùng bé.
Thẩm Mạt Vân hờn dỗi một lúc lâu, quay đầu vừa thấy, cũng ngây ngẩn cả người. Dưới ánh mặt trời, nam tử lạnh lùng mặc quần áo màu vàng sáng thêu ngũ trảo kim long, đang cực kì kiên nhẫn chơi đùa với tiểu nữ nhi vừa tròn một tuổi, biểu cảm vô cùng dịu dàng.
Có lẽ đối với rất nhiều người trong hậu cung, Vũ Văn Hi không phải một trượng phu tốt, phụ thân tốt, nhưng không thể phủ nhận, đối với Bảo nhi, hắn quả thật rất có trách nhiệm làm phụ thân. Nghe thấy tiếng cười khoan khoái của Bảo nhi, Thẩm Mạt Vân nghĩ rằng, sự dè dặt cẩn thận trong ba năm nay, cuối cùng cũng không lãng phí, hết sức nịnh hót lấy lòng người nam nhân này như vậy, xem như... Đáng giá thôi.
Vũ Văn Hi cực kì yêu thương Bảo nhi, mỗi lần đều phải qua Trường Nhạc cung xem xong nữ nhi, rồi ngủ lại đây. Có đôi lúc sau khi hắn hắn thăm nữ nhi, tỏ vẻ ra muốn đi chỗ các phi tần khác, Thẩm Mạt Vân chưa từng có ngăn cản. Một là không nghĩ gây thù hằn quá sâu, địa vị của nàng ở trong hậu cung cũng xem như ổn định, nhưng còn xa xa không tới thời điểm có thể yên tâm; thứ nhì, nàng chính là một người bình thường, nàng cũng cần nghỉ ngơi. Tiến cung ba năm, Thẩm Mạt Vân đưa ra một cái kết luận, mặc kệ là minh quân vẫn là hôn quân, hầu hạ hoàng đế tuyệt đối là một việc rất hao tốn sức lực.
Lại qua nửa tháng, dưới sự dạy bảo siêng năng của Thẩm Mạt Vân, Bảo nhi rốt cục có thể phát âm chuẩn xác gọi lên hai chữ “A nương”, lập tức khiến nàng cảm thấy cực kì vui vẻ.
Đang lúc Thẩm Mạt Vân tính toán tiếp tục ép buộc nữ nhi, Tần Doãn đi đến, hành lễ nói: “Nương nương, Hoắc dung hoa cùng Giang mỹ nhân ở trong ngự hoa viên va chạm Tần tiệp dư, Tần tiệp dư không cẩn thận bị động thai, Quý phi nương nương cùng Đức phi nương nương đang chạy qua...”