Ba ngày sau, hoàng đế hạ chỉ cho Cao Hiền phi nuôi nấng tam công chúa.
Về bí mật sau chuyện Lam thị bị ban tội chết vẫn bị lộ ra một chút, vì thế lúc này mọi người trong hậu cung đều không biết nên hâm mộ hay đồng tình với Cao Hiền phi.
Cao Hiền phi hơi đau đầu nhìn tam công chúa đã hơn năm tuổi, tuy còn nhỏ nhưng đãđến tuổi nhớ chuyện, hơn nữa nói thật nàng ta cũng không muốn nuôi đứa nhỏ giúp người khác. Nhưng người đã tới, lại là thánh chỉ, cũng không cãi lại được, đành nói với Giang Hỉ: "Ta đã biết, sau khi trở về xin nói lại với hoàng thượng, thần thiếp nhất địnhkhông làm hoàng thượng thất vọng, sẽ chăm sóc tam công chúa cẩn thận."
"Nô tài nhất định sẽ nói lại." Giang Hỉ đáp lại, thấy Cao Hiền phi không nói gì nữa bèn rời đi.
Đuổi đi những người khác, Cao Hiền phi mới cẩn thận đánh giá tam công chúa.
Nếu nói thật lòng, tam công chúa mặt mày tinh xảo, nhìn ra được sẽ là mỹ nhân, nhưng vẻ mặt cũng cực kì quật cường cùng phẫn hận, trừng mắt nhìn Cao Hiền phi, như đang nhìn kẻ thù.
Cao Hiền phi vốn không chờ mong cùng có thiện cảm với tam công chúa bị hoàng thượng cứng rắn đưa tới, hiện nay gặp nàng ta như vậy càng phai nhạt xuống, quay đầu nói với cung nữ Hương Như: "Nguyễn phương hoa ở sườn điện phía Tây, Hồ phương hoa cũng ở sườn điện phía đông, cũng không tốt bảo bọn họ chuyển đi, càngkhông thể cho công chúa ở cùng một chỗ với bọn họ, không ra thể thống gì. Ta nhớ ở hậu điện còn có một cái sân độc lập, hoàn cảnh thanh nhã, yên tĩnh, cho tam công chúa chuyển vào thôi."
"Dạ, tí nữa nô tì sẽ dặn người thu dọn phòng ở." Hương Như cúi người đáp.
Cao Hiền phi lại dặn dò Trần ma ma: "Nếu người hầu hạ tam công chúa trước kia đều bị đuổi đi, tí nữa ma ma đi cục Thượng Cung một chuyến dặn bọn họ chọn mấy người tính tình cẩn thận tới."
Trần ma ma cười nói: "Nương nương yên tâm, nô tì biết nên làm như thế nào."
Lam thị bị ban tội chết, tất cả những người hầu hạ ả ta cũng bị ban tội chết, trong đó cũng bao gồm bà vú cùng mấy cung nữ chăm sóc tam công chúa, kể cả cung nữ thái giám khác trong cung Thuý Vi cũng bị kéo ra ngoài đến bảy tám phần.
Tam công chúa nghe vậy rốt cục không nhịn được kêu gào: "Ta không cần, ta khôngcần, ta không cần bọn họ đến hầu hạ ta." Vừa mạnh mẽ trừng mắt nhìn Cao Hiền phi, tay nhỏ bé nắm chặt, giọng nói bén nhọn chói tai: "Tất cả các ngươi đều là người xấu, ta mới không cần ngươi chăm sóc ta. Ta muốn a nương, ta không cần người xấu xa như ngươi."
Sắc mặt đám người Hương Như cũng thay đổi, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tam công chúa. Tuy công chúa Đại Tề có địa vị rất cao, nhưng cũng phải xem là tình thế gì, mẹ đẻ bị ghét, lại không có huynh đệ tỷ muội khác nâng đỡ, tam công chúa còn có thể chửi bới mẹ nuôi, vậy phải ngu ngốc đến mức nào nha.
Cao Hiền phi cũng lạnh nhạt, hoàn toàn không để ý, chỉ nói: "Mẹ ngươi đã đi, hoàng thượng có ý chỉ bảo ta chăm sóc công chúa. Nếu công chúa cảm thấy ta đối xử khôngtốt, có thể tìm hoàng thượng xin thánh chỉ thay đổi người khác."
"Cái gì vậy, ta nghe không hiểu. Hơn nữa, ta không cần nhìn thấy các ngươi, đều đi ra ngoài đi." Tam công chúa cao ngạo ngẩng đầu lên, khinh thường liếc mắt nhìn bọn họmột cái, giống như vẫn đang ở Ngưng Sương Các trong cung Thuý Vi.
Cao Hiền phi vẫn không tức giận, ngược lại nói với Trần ma ma: "Công chúa mệt mỏi rồi, đưa công chúa đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi, chờ thu dọn phòng xong, lại đưa công chúa qua. Còn nữa, nếu cục Thượng Cung không kịp đưa người tới, cứ chọn hai cung nữ chỗ ta hầu hạ tam công chúa trước, nhớ chọn người thành thật bổn phận."
Trần ma ma hiểu ý gật đầu nói: "Nô tì hiểu rõ." Sau đó đi về phía tam công chúa, cũngkhông ra tay bắt lại, mà cung kính hành lễ nói, "Tam công chúa, mời theo nô tì đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi."
"Ta không đi, ngươi tránh ra, tránh ra!" Tam công chúa tức giận muốn đẩy Trần ma ma ra, nhưng một đứa bé năm tuổi sao đẩy được người lớn đã có chuẩn bị.
Trong lúc xô đẩy lại có hai gã cung nữ tiến lên giữ lấy công chúa, tam công chúa vội vàng oa khóc lên: "Các ngươi đều là người xấu, tránh ra, tránh ra, ta muốn nương, ta muốn phụ hoàng, nếu không tránh ra, ta bảo phụ hoàng chém đầu các ngươi. Oa, nương, ngài ở đâu nha —— "
Cao Hiền phi giống như đang nhìn kịch vui, lạnh nhạt giương cằm nói với bọn họ: "Công chúa mệt muốn chết rồi, lại nói mê sảng, mau đưa công chúa đi nghỉ ngơi?"
Chủ tử lên tiếng, Trần ma ma cùng hai người cung nữ nửa mời nửa bắt buộc kéo tam công chúa đi khỏi đây.
Đến khi tiếng khóc náo bay xa, Hương Như mới thở phào như trút được gánh nặng,không nhịn được nói: "Nương nương, tính tình của tam công chúa còn điêu ngoa hơn công chúa Hà Lạc. Hoàng thượng bảo ngài chăm sóc tam công chúa, về sau..."
Cao Hiền phi lơ đễnh nói: "Lại thế nào, tam công chúa cũng là nữ nhi của hoàng thượng, về sau cứ cung phụng là được. Ngươi dặn dò xuống, tam công chúa yêu cầu gì, chỉ cần không quá mức, đều đồng ý, không cần lại đến hỏi ta."
Hương Như lưu loát đáp: "Vâng, nương nương."
——————————————
Mấy ngày sau, Thẩm Mạt Vân tự xin giam lỏng bảy ngày chép kinh cầu phúc cho thập hoàng tử mới xuất hiện lại trong cung Diên Khánh. Liễu quý phi vừa thấy nàng, cười gật đầu nói: "Xem ra tinh thần Thục phi không tốt lắm, hay là chép kinh quá mệt."
nói giống như chuyện không vui mấy ngày trước chưa từng diễn ra.
Thẩm Mạt Vân cũng mỉm cười nói: "Sao chép viết thôi, sao có thể nói mệt. Chẳng qua tập trung làm việc, mới mệt mỏi một chút."
Liễu quý phi vội hỏi: "Vậy cũng không thể khinh thường, lát nữa gọi thái y đến bắt mạch, viết phương thuốc điều trị một chút, đừng để lại mầm bệnh."
Thẩm Mạt Vân hơi nhíu mày cười nói: "Tạ ơn quý phi nương nương quan tâm. Cũngkhông phải chuyện gì lớn, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi, sao cần gọi thái y. Phải biết là dược ba phần độc, thuốc thang này cho dù có thể uống vào, chưa hẳn là thứ tốt. Ngàinói sao?"
Liễu quý phi nghe vậy cũng cười châm chọc nói: "không phải thế sao. Thục phi quả nhiên biết ăn nói, từng chữ như châu ngọc nga!"
Thẩm Mạt Vân khiêm tốn nói: "Sao dám nhận những lời này của quý phi nương nương, chẳng qua đọc mấy quyển sách, thông hiểu một ít tạp lý thôi."
Liễu quý phi hừ lạnh nói: "Hoàng thượng đều chính miệng khen ngươi, ngươi cũngkhông cần quá khiêm tốn."
Thẩm Mạt Vân mỉm cười cũng không nói tiếp, lập tức im lặng.
Mùi thuốc súng thực nặng, tất cả phi tần đều cẩn thận thở nhẹ, chỉ sợ dẫm vào thuốc nổ. Nhưng cũng không thể để không khí cứ nặng nề như vậy, Chu sung viện suy nghĩmột lát cũng nghĩ ra được một sự kiện bèn hỏi: "Hiền phi nương nương, tam công chúa ở cung Cảnh Phúc mấy ngày nay có thói quen không?"
Vấn đề này khiến mọi người đều nhìn về phía Cao Hiền phi. Ngay cả Liễu quý phi cũng hỏi: "Tam công chúa ở chỗ muội còn thói quen sao?"
Cao Hiền phi nói: "Chắc là mới đến không quen thuộc, tối hôm kia tam công chúa nửa đêm khóc nháo, bị ác mộng, nhóm ma ma mới tới lại không chú ý, hôm qua bèn bị sốt cao. Mời thái y viết phương thuốc, uống thuốc xong rất nhanh đã hạ sốt, nhưng thân thể vẫn yếu, không được ra gió, vẫn nên tĩnh dưỡng một thời gian cho khoẻ mạnh."
nói thật rộng thoáng, nhưng mọi người đều biết rõ tam công chúa nổi tiếng điêu ngoa tùy hứng, chỉ là cung nữ hầu hạ nàng cũng thay đổi hai nhóm rồi, đương nhiên, địa vị của công chúa Đại Tề trong cung luôn rất cao, điêu ngoa một chút cũng không sao. Lúc trước Lam thị được sủng ái, hoàng đế cũng thật yêu thương hai vị công chúa, cũng dưỡng thành tính cách xảo quyệt của tam công chúa.
Theo lời Cao Hiền phi nói, tam công chúa đến cung Cảnh Phúc cũng không thiếu ép buộc. Chẳng qua tình thế mạnh hơn người, tam công chúa nếu không thu liễm mộtchút, tương lai sợ là khổ sở.
Liễu quý phi cũng biết tính tình của tam công chúa, thánh sủng không bằng công chúa Hà Lạc, nhưng kiêu ngạo hơn ai hết, nàng ta cũng không thích, vì thế nói: "Vậy cho tam công chúa tĩnh dưỡng đi, tiểu hài tử cũng khó tránh khỏi hiếu động chút, Hiền phi cũng không cần quá lo lắng."
Cao Hiền phi gật đầu nói: "Thiếp thay tam công chúa tạ ơn quý phi nương nương quan tâm."
Tần tiệp dư ngồi dưới nghe xong cũng cảm thán, tuy tính cách nhị công chúa hơi chất phác, nhưng cũng tốt hơn tính tình mãnh liệt của tam công chúa, lại chậm rãi dạy mấy năm, ngày sau gả ra cung, cũng không lo lắng cuộc sống không tốt.
Nguyễn tu dung xen mồm nói: "Tam công chúa còn nhỏ thôi, dạy dỗ một chút, rất nhanh sẽ quen thuộc với cung Cảnh Phúc."
Thẩm Mạt Vân nghe vậy cũng khẽ gật đầu: "Quả thật như thế."
"Ừ, đúng vậy, tiểu hài tử vẫn nên dỗ."
"Cũng không phải sao? Thiếp nghe nói..."
Phi tần phía dưới như mở ra máy hát, mỗi người đều nói thêm vào, không khí cuối cùng cũng không nặng nề như trước.
Đúng lúc này, một người cung nữ vội vàng đi đến quỳ xuống trước mặt Liễu quý phinói: "Quý phi nương nương, Hà thừa huy ở cung Thuý Vi muốn sinh."
Vừa nói ra lời này, không khí náo nhiệt lại ngã tới băng điểm trong nháy mắt, cả phòng lặng im. Chu sung viện giật mình, vội vàng đứng dậy hành lễ với Liễu quý phi nói: "Quý phi nương nương, Hà thừa huy sắp sinh nở, xin cho thiếp cáo lui trước."
Liễu quý phi cũng không ngăn đón, lập tức cho Chu sung viện trở về, cuối cùng cònnói: "Ngươi dặn Hà thừa huy không cần nghĩ gì, chuyên tâm sinh một gã tiểu hoàng tử cho hoàng thượng mới là lẽ phải."
Chu sung viện đáp lời rồi vội vàng rời khỏi cung Diên Khánh.
Dừng một lát, Liễu quý phi lại nói, "Người đâu đến cung Kiến Chương nói với hoàng thượng có ta cùng Chu sung viện canh chừng xin hoàng thượng yên tâm."
"Dạ." Lập tức có người trả lời, cũng chạy về phía cung Kiến Chương.
"Nếu không có việc gì, đều lui ra đi." Cuối cùng, Liễu quý phi nói.
Mọi người đứng dậy, đều hành lễ rồi lui ra.
Hà thừa huy sinh sản cũng không thuận lợi lắm, ép buộc đúng một ngày một đêm, giữa trưa ngày thứ hai mới sinh ra một vị công chúa. Theo sau là lễ vật của các cung, vì trong thời kỳ để tang, lễ tắm ba ngày cùng đầy tháng đều đơn giản, cũng khônglong trọng.
Vũ Văn Hi cũng không quá yêu thương vui sướng ngũ công chúa mới sinh ra, nhưng cũng ban cho không thiếu lễ vật.
Hà thừa huy thấy vậy cũng hơi thất vọng, vì sao không phải hoàng tử đâu? Nếu là hoàng tử thì thật tốt bao nhiêu.
Ngược lại Bảo nhi đi theo Thẩm Mạt Vân đến tò mò gọi bà vú ôm ngũ công chúa đến trước mặt, vừa xem vừa dùng ngón tay chạm vào gò má mềm mại của trẻ sơ sinh.
Thẩm Mạt Vân thấy Bảo nhi sờ đông sờ tây như đùa búp bê Barbi, vội nói: "Bảo nhi, còn không ngừng tay, không thấy tiểu muội muội sắp bị con chọc khóc sao?"
Bảo nhi vừa thấy trẻ con bé nhỏ trong tã lót đang xem xét nàng, chu cái miệng nhỏlại, giống như muốn khóc thì vội vàng thu tay lại, ngượng ngùng cười với Hà thừa huy: "Ngũ muội thật sự rất thú vị, nhất thời không chú ý..."
Hà thừa huy nào dám khiến Bảo nhi xin lỗi, hoàng đế còn đứng một bên xem đâu, nhân tiện nói: "Ngọ nhi cũng thích thân cận cùng công chúa đâu, đây là chuyện tốt." Vì nữ nhi sinh ra lúc giữa trưa, Hà thừa huy dứt khoát đặt luôn nhũ danh Ngọ nhi.
Vũ Văn Hi cũng vui vẻ nói: "Bảo nhi thích muội muội sao?"
Bảo nhi ôm cánh tay Vũ Văn Hi gật đầu nói: "Vâng, thích. Muội muội thú vị hơn đệ đệ nhiều."
Vũ Văn Hi suy nghĩ một lát, nhìn nhị công chúa quy củ đứng sau Tần tiệp dư nói: "Nhị công chúa cũng không nhỏ, sau thời kỳ để tang, chọn ngày tốt chuyển vào Phượng Hoa các đi, vừa vặn hai tỷ muội làm bạn."
Tần tiệp dư có cảm giác gì thì không ai biết, chỉ thấy nàng cúi người nói với hoàng đế: "Dạ, hoàng thượng."
Nhị công chúa cũng tiến lên hành lễ.
Phi tần ở đây đều nhìn thoáng qua nhau, đều nói mấy lời nói vui vẻ, nếu hoàng đếkhông mở miệng, vậy không ai dám nhắc tới một vị công chúa khác vào lúc này. Ngay cả Quách phương hoa cũng ngậm chặt miệng.
"Tạ ơn phụ hoàng." Bảo nhi cũng không hành lễ, cứ lôi kéo tay Vũ Văn Hi cười hì hìnói.
Lễ đầy tháng kết thúc rất nhanh, chưa qua thời kỳ để tang, nên Vũ Văn Hi vẫn tiếp tục ở cung Kiến Chương nỗ lực phê sổ con, cũng không lưu luyến hậu cung.
trên đường trở về, Bảo nhi ầm ĩ muốn ngồi cùng Thẩm Mạt Vân, Thẩm Mạt Vân khôngcó cách nào cũng đành tùy nàng.
Bọn thái giám nâng cỗ kiệu đi về cung Trường Nhạc, Bảo nhi dựa vào Thẩm Mạt Vân, đầu gối trên bờ vai nàng, đột nhiên nhẹ giọng nói: "A nương, con chán ghét tam muội."