Thực Vật Nhân

Chương 19:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Vân Yên

Dựa vào tư liệu Tử Hủ để lại, Huỳnh nhập học đại học ở sở nghiên cứu. Người thiên tài mười tám tuổi năm ấy được rất nhiều trường đại học ở nước ngoài mời về nhưng Huỳnh vẫn nhất mực ở lại, vì muốn chiếu cố người cậu yêu sâu đậm nhất.
Không cần suy nghĩ nhiều, Huỳnh liền chọn nghiên cứu về y học, cũng đảm nhiệm vị trí trợ thủ cho giáo sư ở đại học, tất cả khoản thời gian còn lại đều đến bệnh viện làm bạn cùng Tử Hủ.
Mặc dù luôn có người chăm sóc, nhưng những việc tiếp xúc tới thân thể Tử Hủ như lau người, mát xa… Huỳnh đều tự mình làm lấy. Nhẹ nhàng xoa thân thể ngày càng gầy yếu của Tử Hủ, những vết thương đã dần dần mờ nhạt đi, nhưng mãi mãi không bao giờ hoàn toàn biến mất… hệt như  vết thương trong lòng anh.
Huỳnh còn chăm sóc những thực vật ở đây, khiến cả phòng ngập tràn một màu xanh biếc,  dụng tâm nuôi trồng với ý muốn một ngày nào đó Tử Hủ vừa tỉnh lại sẽ nhìn thấy một màu xanh xanh dạt dào. Vì thế Hoán sai người đặc biệt chuẩn bị một cái phòng nhỏ, mỗi tối sẽ đem bồn hoa di chuyển vào đó, tránh làm loãng dưỡng khí của Tử Hủ.
Mỗi khi nhàn rỗi, Huỳnh luôn luôn ngồi bên giường của Tử Hủ, nói cho anh nghe những việc thú vị trong trường, hoặc là chậm rãi đọc những quyển sách từ nhà mang đến. Mỗi khi bận rộn đều ở ngay tại bệnh viện mà viết báo cáo hoặc ôn tập, tóm lại sẽ không bao giờ bỏ mất một giây nào ở cùng với Tử Hủ.
Tuy không có một chút căn cứ nào nhưng trong lòng Huỳnh vẫn tin tưởng Tử Hủ nhất định sẽ nghe được, cũng cảm nhận được tình yêu của cậu.
“Tử Hủ, tôi yêu anh. Nhanh nhanh đứng lên nha, đại trư lười, anh ngủ đã lâu rồi…..”
Sinh nhật năm mười chín tuổi, Huỳnh mua một cái bánh kem mang tới đặt trên bàn rồi châm lên những ngọn nến, cùng Tử Hủ mừng ngày sinh nhật.
Yên lặng hát lên bài ca Tử Hủ yêu thích nhất cũng tự xem là bài ca mừng sinh nhật của mình, Huỳnh đan tay mình vào tay Tử Hủ, tưởng tượng anh đang tươi cười nói với mình sinh nhật vui vẻ.
“Tử Hủ, đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau chúc mừng sinh nhật ha, anh phải nói với tôi chúc mừng sinh nhật mới được nha… Nếu như anh chưa chuẩn bị quà sinh nhật thì đem chính mình tặng cho tôi luôn có được không? Ai cũng không được cướp đi anh, cho dù là tử thần cũng không thể……”
Ôm lấy Tử Hủ, Huỳnh hôn lên đôi môi không chút phản ứng của anh, nước mắt từng giọt, từng giọt đều rơi vào trong miệng Tử Hủ, vừa hôn, vừa cầu xin…. Anh có thể mắng tôi, đánh tôi, hận tôi, oán tôi, nhưng đừng mãi trầm mặc như vậy mà trừng phạt tôi…..
“Tử Hủ……….tôi yêu anh, không có anh tôi sẽ chết mất, van cầu anh tỉnh lại, vì tôi……..”
Thân thể trong lòng giống như đang nhúc nhích, Huỳnh kinh hỉ rời Tử Hủ ra, nhìn thấy khóe mắt anh rỉ ra một dòng lệ, đầu ngón tay nhẹ nhàng khẽ nâng lên, Huỳnh vội vàng đặt anh xuống bên giường gọi người tới, mấy phút đồng hồ sau bác sĩ Trầm xuất hiện.
“Có phản ứng, Tử Hủ có phản ứng!”
Tử Hủ của mình đã tỉnh lại!…... Trong đầu Huỳnh, chỉ có duy nhất ý nghĩ này…..
Lông mi thon dài rung động, Tử Hủ chậm rãi mở hai mắt ra, chỉ nhìn thấy một mảnh mờ mịt trước mắt.
Bác sĩ Trầm là người đầu tiên xông tới trước, bình tĩnh đem tay vẫy vẫy trước mặt Tử Hủ, nhìn thấy anh đối với tay của mình có phản ứng, liền hỏi: “Tốt lắm, thị lực bình thường….. Kia, anh có biết nơi này là đâu không?”
Thấy người trước mặt liên thanh nói chuyện cùng mình, Tử Hủ gật gật đầu, cố hết sức dùng thanh âm khàn khàn của mình đáp lại“Bệnh viện…. sao?”
“Như vậy thân thể…. có chỗ nào không khỏe? Có choáng váng đầu hay muốn ói không?” Tử Hủ nhìn thấy người nam nhân trước mặt đang kích động hỏi mình….. hiện tại bác sĩ đều nhiệt tình như vậy sao?
Hơi lắc lắc đầu, Tử Hủ đáp: “Không có, chỉ là rất mệt thôi….” còn có…….
Vừa lòng gật đầu, bác sĩ Trầm không thể ngờ được tình hình hiện tại của Tử Hủ lại tốt như vậy, liền cao hứng cười: “Tử Hủ, xem ra anh không gặp vấn đề nghiêm trọng nào! Qua vài ngày nữa tôi sẽ bắt đầu làm trị liệu cho anh, quá trình đó có thể sẽ gặp nhiều khó khăn…. À, đúng rồi, hai người các anh hẳn là có rất nhiều điều muốn nói, tôi đi trước vậy!”
Bác sĩ Trầm hưng phấn sắp rời khỏi phòng bệnh, chuẩn bị gọi điện thoại báo tin vui cho Hoán, lại bị những lời nói run run của Tử Hủ giữ lại.
“Chờ chút, bác sĩ……Anh……Anh gọi tôi là gì? Tôi nhớ không được…… tên của mình.” Tử Hủ thở hổn hển dò hỏi, trong đầu là một mớ hỗn loạn: “Còn nữa, các anh là ai?”
Vẻ tươi cười trên gương mặt bác sĩ Trầm như đông cứng lại, chỉ có thể đứng mãi ở đó mà không thể thốt lên một lời nào, sắc mặt Huỳnh cũng dần trở nên khó coi như màu đất.
Di chứng khi não bộ thiếu dưỡng khí…. Trí nhớ bị suy yếu. Bác sĩ Trầm suy đoán có lẽ là khả năng đó, đương nhiên cũng không bài trừ việc tinh thần bị tổn thương nặng nề, bởi vậy mà quên đi hết những kí ức đã qua.
Cho dù là nguyên nhân thế nào đi chăng nữa, cơ hội phục hồi cũng không lớn, có thể chậm rãi hồi tưởng lại, nhưng… cũng có thể như vậy suốt cả đời…
“Không sao, chỉ cần anh ấy tỉnh lại là tốt rồi…..” Từ trong cơn kích động khôi phục lại, Huỳnh cảm thấy hiện tại như thế này không hẳn là không tốt, kí ức đã qua rất thống khổ, Tử Hủ quên đi cũng được, có thể lấy một sinh mệnh hoàn toàn mới để đối mặt với cuộc sống từ nay về sau.
Hai người lẳng lặng không nói gì. Bác sĩ Trầm chợt nhận ra Huỳnh đã thật sự trưởng thành, biết đặt Tử Hủ lên trên mình. Lần này Tử Hủ có thể sẽ được hạnh phúc chăng? Có lẽ là như vậy….
“Tôi lại vào xem anh ấy.” Huỳnh chua sót mỉm cười, nhanh như cắt xoay người quay đi, cố nén trụ lại dòng lệ chực trào.
Kiên cường, nhất định phải kiên cường……! Tử Hủ vì mình làm nhiều chuyện như vậy, đây là thời điểm mình có thể hồi báo lại anh ấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.