Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 11:




Lúc Giang Dư Đoạt ra khỏi cửa, Trần Khánh đã nhấn nút thang máy, Trình Khác vẫn không đóng hẳn cửa, đứng ở cửa nhìn bọn họ.
“Không cần đưa xuống.” Trần Khánh nói, “Tự bọn tôi xuống được.”
“Điều gì khiến cậu sinh ra ảo giác tôi định đưa các cậu xuống?” Trình Khác nói.
“Anh không đóng cửa đó thôi.” Trần Khánh nói.
“…Thôi được rồi.” Trình Khác thở dài, đóng cửa lại.
Cửa thang máy mở ra, Trần Khánh giúp Giang Dư Đoạt đi vào.
“Mày nói xem anh ta có phải định đưa bọn mình xuống không?” Trần Khánh nói, “Không định đưa sao còn không đóng cửa, tao phân tích đúng không?”
Giang Dư Đoạt dựa vào vách thang máy, nhìn con số thay đổi trên màn hình: “Anh ta làm vậy là vì lịch sự, hai ta còn đứng trong hành lang, anh ta đương nhiên sẽ không đóng.”
“Vậy à?” Trần Khánh ngẩn người, “Vậy lúc bình thường tao ra ngoài, mày còn không thèm đứng ở cửa, cửa cũng toàn là tao tự đóng.”
“Anh ta thân quen với chúng ta như thế à!” Giang Dư Đoạt gào lên, cảm thấy vết thương lại bắt đầu đau nhức dữ dội.
Vết thương kia làm y có cảm giác vĩnh viễn sẽ không lành.
Tối hôm đó, y mang người định tới chỗ Trương Đại Tề kéo Trần Khánh ra, kết cục lại ở trong con hẻm nhỏ phía sau đánh một trận hỗn chiến, vết thương kia lại bị đập một cái, còn chưa kịp bắt đầu kết vảy, mấy hôm trước cửa tủ treo đang mở quên đóng lại bị đụng vào thêm một cái…
“Thế mày với người không quen…” Trần Khánh vẫn đang băn khoăn.
Giang Dư Đoạt ấn lại băng quấn trên đầu, cố cười với Trần Khánh, “Loại lưu manh đầu đường như chúng ta, cũng đừng cố bắt chước làm ra vẻ giáo dưỡng như đại thiếu gia người ta, tự rước lấy nhục, hiểu chưa?’
Trần Khánh vừa định mở miệng, y đã bồi thêm một câu: “Không hiểu cũng nín đi.”
Trần Khánh gật gật đầu.
Trên đường lái xe trở về, Giang Dư Đoạt kéo gương xuống nhìn băng quấn trên đầu mình.
“Tam ca,” Trần Khánh cau mày, “Vết thương kia thật sự phải đi khâu mấy mũi.”
“Không.” Giang Dư Đoạt trả lời rất kiên quyết, “Ai cũng đừng hòng khâu kim lên đầu tao, ngày nào đó bị đâm cũng đừng hòng khâu lên người tao.”
“Phi phi phi!” Trần Khánh cao giọng phun một trận lên vô lăng.
“Xe này vừa mới rửa đúng không?” Giang Dư Đoạt nhìn gã.
Trần Khánh không nói gì, cũng liếc mắt nhìn y chằm chằm.
“Phi phi phi.” Y chẳng thể làm gì khác, chỉ đành nói cùng một câu.
“Sau này đừng nói mấy lời xúi quẩy như vậy nữa,” Trần Khánh nói, “Tao nghe mà sợ hết hồn… Hôm đó mày không nên đến, Trương Đại Tề cũng không dám làm gì tao, cảnh sát cũng đến.”
“Cảnh sát đến thì sao,” Giang Dư Đoạt nói, “Là mày tìm lão gây sự, nếu muốn bắt ai cũng phải bắt từ mày trước.”
“Kể cả thế cũng sẽ không bị vây đánh một trận như thế này!” Trần Khánh nói, “Kết quả mày lại bị thương thành thế này! Ngộ nhỡ có lần nữa lại bị bắt lại thì làm sao!”
“Có cái gì đâu mà làm sao, cũng không phải chưa từng bị bắt,” Giang Dư Đoạt nói, “Thật ra yên ổn mấy ngày cũng tốt, không mất ngủ.”
“Lần tới muốn yên ổn tao cho mày chìa khóa, về nhà cũ dưới quê tao ở đi,” Trần Khánh nói, “Cho mày thêm con gà mà nuôi…”
Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn gã.
“Gà thật!” Trần Khánh nói, “Gà, gà cục tác cục tác ấy!”
“Đệch,” Giang Dư Đoạt cười, “Tao biết rồi.”
Lái xe đến trước lối vào nhà thì dừng lại, Trần Khánh nhìn đồng hồ: “Nên ăn tối rồi, mày không cho mấy đứa kia đưa cơm đến cho mày à?”
“Ừ,” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, “Ngày nào cũng xếp hàng đến đưa cơm, ai không biết còn tưởng tao mẹ nó sắp chết.”
“Vậy mày ăn kiểu gì,” Trần Khánh suy nghĩ một chút, “Hay là tao đi mua vài món đến đây, ăn cùng nhau?”
“Mày không về nhà đi còn gì nữa.” Giang Dư Đoạt mở cửa xe.
“Tao chờ trên mặt tao đỡ đỡ đã,” Trần Khánh xuống xe, vòng sang ghế phụ đỡ y xuống xe, “Mấy hôm nay tao đều ngủ trong cửa hàng, không phải nghe mẹ tao càm ràm.”
Giang Dư Đoạt cười.
Di động Trần Khánh kêu, gã lấy ra nhìn: “Cẩu Tử.”
Điện thoại vừa nối, Giang Dư Đoạt đứng bên cạnh đã nghe thấy giọng Cẩu Tử nức nở: “Anh Khánh! Anh Khánh ~~~!”
“Khóc cái gì!” Trần Khánh nói, “Mày bị đánh à? Còn khóc được thì mau chạy đi.”
“Trương Đại Tề trả tiền cho em rồi! Anh Khánh! Lão trả tiền cho em rồi!” Cẩu Tử khóc lóc nói.
“Đây không phải chuyện tốt à? Mày khóc cái gì?” Trần Khánh nói, “Mừng phát khóc à?”
Giang Dư Đoạt thở dài.
“Em không dám gọi cho Tam ca.” Cẩu Tử nói, “Anh Khánh, em dập đầu lạy anh, cảm ơn anh! Anh giúp em nói với Tam ca, đời này em chính là người của Tam ca, chỉ cần một câu nói của Tam ca, muốn em làm gì cho anh ấy cũng được!”
Nghe câu nói này xong, Giang Dư Đoạt nhìn di động, cũng may Cẩu Tử không ở đây, nếu không y lập tức có thể sẽ bảo Trần Khánh xách thằng nhóc ra ngoài ném.
“Mày làm được cái gì, mày cũng chỉ có khóc là giỏi,” Trần Khánh thở dài, “Thôi, mày ôm tiền lại đây khóc một lát đi, sau này đụng phải chuyện gì cũng phải biết chú ý, không thể mãi có người ra mặt hộ mày được.”
“Ừm! Em biết rồi anh Khánh.” Cẩu Tử vẫn chỉ gào khóc không ngừng.
“Trương Đại Tề trả tiền cho nó rồi?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Ừ.” Trần Khánh thả lại điện thoại vào túi, “Thật ra chúng ta đi đến chỗ Trương Đại Tề, cũng không phải chỉ vì chút tiền cỏn con này của nó đúng không.”
“Nói thừa,” Giang Dư Đoạt nói, “Có ba nghìn, mẹ nó đáng để tao bị đánh thành như vậy…”
“Cũng không phải đều là bị người ta đánh mà.” Trần Khánh đỡ y tiến vào hành lang, “Chân của mày là bị ngã lúc trèo tường mà.”
“CMNM!” Giang Dư Đoạt tiện tay đập lên lưng gã, “Mày nhìn rõ hết đúng không!”
“Aiii,” Trần Khánh xoa lưng, cúi đầu thở dài, “Nếu không phải vướng tao…”
“Được rồi,” Giang Dư Đoạt lấy chìa khóa ra mở cửa, đầu tiên đảo mắt nhìn bên trong một vòng, sau đó mới đi vào, “Mày còn chưa chịu đi đi.”
“Tao đi mua đồ ăn,” Trần Khánh nói, “Hôm nay ăn thanh đạm một chút, tao thấy sắc mặt mày gần đây không tốt lắm, có phải vì đã bị thương còn cả ngày ăn thịt cá ảnh hưởng hồi phục không?”
“Tùy mày.” Giang Dư Đoạt khoát tay áo.
Sau khi Trần Khánh đóng cửa lại, y ngã xuống ghế sofa, ngửa đầu dựa vào ghế nhắm hai mắt lại.
Sắc mặt đúng là không tốt, vì cứ đến tối là không ngủ được.
Lúc ngủ được lại sợ hãi, một đêm ác mộng còn không bằng cứ thế mở mắt đến lúc trời sáng.
Cảm giác này đã một thời gian dài không hề có, y không muốn nói với ai, cho dù là Trần Khánh và Lư Thiến vốn thân cận nhất y cũng chưa nói, y không muốn để người khác biết được tình trạng bản thân không tốt.
Hôm nay thật ra có khá hơn so với bình thường, tuy phải đến chỗ Trình Khác mất một chuyến, mà Trình Khác và y cũng không phải người cùng một con đường, loại cảm giác mới mẻ này vậy mà có thể làm tâm trạng y vốn đang nặng nề lại nhẹ đi không ít.
Trình Khác.
Thì ra chữ Tâm ghép cùng chữ Các lại tạo thành được một chữ.
Không biết phải hiểu như nào.
Trước đây lúc y cùng Trần Khánh nói chuyện phiếm, Trần Khánh còn hỏi y, Giang Dư Đoạt phải hiểu thế nào.
Y đương nhiên cũng không biết phải hiểu thế nào, thế nhưng cũng cố gắng giải nghĩa một chút.
“Đầu tiên giải thích cho mày chữ “Đoạt” đi,” y đàng hoàng nghiêm túc nói, “Chính là kích thước rất lớn, hiểu chưa?”*
*Chữ Đoạt trong tên Giang Dư Đoạt là chữ này  ghép bởi chữ  (đại) và chữ (thốn) trong từ 尺寸(kích thước). Còn cái gì kích thước lớn thì:))))))
“Hiểu rồi,” Đầu óc Trần Khánh được cái cực nhanh nhạy, vừa ngưỡng mộ vừa gật đầu, “Tao thấy rồi, đúng là lớn.”
Giang Dư Đoạt nhịn không được cười vui vẻ cả buổi.
Cười được một lúc lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa, thở dài mở mắt ngẩn người nhìn trần nhà.
Miu có lẽ là đói bụng, theo chân ghế sofa bò lên trên, ngồi xuống ngực y, kêu meo meo với y.
“Tao không muốn dậy,” Giang Dư Đoạt nhìn nó, “Chốc nữa để anh Khánh nhà mày đến cho mày ăn đi.”
Miu ngồi thẳng dậy, vẫn kếu tiếp.
“Đừng có cố,” Giang Dư Đoạt nói, “Giờ tâm trạng tao rất không tốt, thấy phiền nữa lại ném mày đi bây giờ.”
Miu không hề bị khuất phục, vẫn meo meo không ngừng.
Meo đến tận lúc Trần Khánh vào phòng.
“Nhanh lên, cho mèo ăn đã đi.” Giang Dư Đoạt nói. “Kêu một hồi phiền chết, cậy thế vóc dáng nhỏ tao không nỡ ra tay đánh nó.”
“Muốn nhặt mèo về là mày,” Trần Khánh cầm thức ăn cho mèo đổ vào bát, “Muốn đánh mèo cũng là mày, sớm biết có ngày hôm nay sao hôm trước còn như thế.”
“Không biết nói cũng đừng có nói loạn.” Giang Dư Đoạt ngồi dậy.
Trần Khánh vốn nói là thanh đạm chút, vậy mà thật sự chay đến không ngờ, đồ mua về ngoại trừ một bát bánh nhân thịt to bằng lòng bàn tay, còn lại đều là cải xanh, một chút vụn thịt cũng không thấy.
“Chốc nữa cho mày một que hương đi.” Y ngồi xuống ghế, nhìn đồ ăn trước mặt.
“Làm gì?” Trần Khánh đặt một hộp cháo trước mặt y.
“Đâm trên đầu mấy vết sẹo,” y nói, “Rồi đến miếu tìm phương trượng đặt cho mày pháp danh.”
“A?” Trần Khánh nhìn y.
“Vô Nhục đại sư, được không?” Giang Dư Đoạt nói, “Thực ra vốn nên gọi Trí Thiếu đại sư.”
* Vô Nhục: không thịt… Trí Thiếu: …
“…Đệch.” Trần Khánh ngồi xuống, “Đến mức đấy à, ăn một bữa thôi mà cũng phải nhiễu sự thế à.”
“Đến mức,” Giang Dư Đoạt chỉ vào cái bánh nhân thịt tí xíu kia, “Cái đồ chơi này, còn không đủ một miếng của tao.”
“Đây là của tao,” Trần Khánh cầm lấy bánh nhân thịt, “Tao ăn được hai miếng.”
“Mẹ nó, tao có nghe nhầm không?” Giang Dư Đoạt chấn động đến mức quên cả gào lên.
“Tao vừa hỏi rồi, albumin quá nhiều không có lợi cho vết thương liền lại,” Trần Khánh nói, “Tao vì không kích thích mày, chỉ mua một phần bánh nhân thịt nhỏ, cũng không mua phần to.”
“Người ta không hỏi mày xem gần đây Tam ca không thu được tiền thuê nhà hay không à? Bánh nhân thịt cũng phải mua nhỏ như thế?” Giang Dư Đoạt cố nén lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt vì không có thịt ăn.
“… Cho mày một nửa vậy.” Trần Khánh gắp nửa cái bánh nhân thịt vào bát y.
“Tao có cần phải dập đầu tạ ơn mày không?” Giang Dư Đoạt hỏi, không đợi Trần Khánh nói, y đã chỉ vào nửa khối bánh nhân thịt trong bát kia, “Con mẹ nó, mày ăn cho tao, ngay!”
“Ơ?” Trần Khánh ngẩn người.
“Nhanh lên!” Giang Dư Đoạt rống lên.
Trần Khánh nhanh chóng gắp miếng bánh nhân thịt nhét vào miệng.
Giang Dư Đoạt thỏa mãn gật đầu: “Được rồi, giờ mày không có thịt ăn, tao vẫn còn, mày cứ nhìn tao ăn từ từ đi.”
Trần Khánh nhìn y, nhìn cả buổi mới cười ra tiếng: “Mày có phải ấu trĩ quá không đấy.”
“Liên quan gì đến mày, ăn rau cải của mày đi.” Giang Dư Đoạt nói.
Cơm nước xong xuôi, Trần Khánh dọn dẹp một đống hộp cơm vứt ra ngoài, lúc quay về hình như nhớ ra một chuyện không quan trọng lắm: “Ê, Tam ca mày nói xem, Tích gia chắc sẽ không thể nào không biết rác phải ném xuống thùng rác dưới tầng đúng không?”
“Anh ta làm việc nhà kém,” Giang Dư Đoạt đốt điếu thuốc ngậm, “Không phải trí lực kém.”
“Ồ.” Trần Khánh gật đầu, “Mày nhìn đồ dùng trong phòng anh ta hôm nay không, đúng là mua đầy đủ, cái trên đất kia chắc là robot quét nhà đi, tao còn tưởng là cái cân kiểu kì quái gì, còn suýt nữa dẫm lên, mày nói anh ta có robot quét nhà sao còn mua chổi… Còn có cái ghế điện kia nữa, tao thật muốn đi lên nằm một lát.”
“Miễn đi,” Giang Dư Đoạt nói, “Tao sống kiếm được chút tiền cũng không dễ gì, hiện giờ tiền nghĩa trang cũng đắt.”
“Ghế mát xa chạy bằng điện,” Trần Khánh nói, “Hôm nào anh ta không ở nhà, đi vào nằm mát xa một lúc đi.”
Giang Dư Đoạt nhìn gã.
“Thôi,” Trần Khánh thở dài, “Trong trung tâm thương mại cũng có, hai mươi đồng một lần, tao đi trung tâm thương mại vậy.”
“Mày về cửa hàng đi,” Giang Dư Đoạt nói, “Tao sợ thêm một lúc nữa tao không nhịn được đánh mày, hiện giờ vết thương của tao còn chưa lành, không muốn dùng sức.”
“Được thôi,” Trần Khánh lấy điện thoại ra nhìn giờ, “Ngày mai mày muốn đi đâu cứ gọi cho tao, tao tìm cái xe đưa mày đi.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt nằm xuống sofa.
Sau khi Trần Khánh đi, y tắt đèn trong phòng, lại đến bên cửa sổ, từ khe rèm cửa nhìn ra bên ngoài.
Trời đã tối hẳn, gió cũng thổi rất mạnh.
Đèn đường chỉ rọi sáng được một góc nhỏ, một góc sáng mờ mịt, vầng sáng hòa vào với bóng tối, nhìn một lúc lâu, sẽ thấy trong bóng tối có vật lay động.
Làm người hoảng hốt.
Vẫn luôn nhìn thấy có bóng người từ trong bóng tối đi ra, xuyên qua mờ mịt, lại một lần nữa bị nhấn chìm vào đêm tối, Giang Dư Đoạt mới rời cửa sổ, rửa mặt qua loa rồi nằm lên giường.
Hôm nay không mất ngủ, thế nhưng lại nằm mơ.
Giang Dư Đoạt mỗi lần nằm mơ, đều có thể biết là đang nằm mơ, cho dù giấc mơ chân thật đến thế nào, y sẽ không ngừng tự nói với chính mình, không phải thật, không phải thật.
Không phải thật.
Những lời này từ lúc nào đã trở thành pháp bảo hàng đầu giúp y chống lại nỗi sợ hãi, y đã không nhớ rõ, hẳn là từ rất lâu về trước, xa đến một lúc chưa từng có Trần Khánh và Lư Thiến.
Không phải thật.
Nghe rất vô dụng, lại rất bất lực.
Giang Dư Đoạt khe khẽ thở dài.
Mơ thấy Trình Khác, không hề ngoài ý muốn, cho tới giờ, mỗi giấc mơ của Giang Dư Đoạt đều như một cuốn sổ ghi chép, sẽ ghi lại từng chuyện trong ngày.
Một số ngày đặc biệt tuy qua rồi lại không ngừng lặp lại.
Trình Khác nói, tôi tên là Trình Khác, là chữ Khác trong “khác thủ”, không phải là Khách trong “hành khách”.
Trình Khác nói, cậu có bệnh đấy à?
Trình Khác nói, đồng hồ của tôi khi nào cậu định trả lại?
Trình Khác nói, tôi không có vấn đề gì, mục đích tôi tới đây cũng rất đơn giản.
Tôi chính là muốn để cậu vĩnh viễn không có một ngày yên ổn.
Trình Khác đánh đến, trong tay cầm một cây đinh sắt rỉ sét, tàn nhẫn đâm về phía mắt y.
Ngay trước lúc chọc vào mắt lại đột nhiên biến thành một con dao.
Lúc con dao kia xẹt qua mặt, thậm chí có thể cảm thấy đau, còn thấy một màu đỏ như máu.

Không phải thật.
Giang Dư Đoạt nhanh chóng kéo mình từ trong mộng về lại hiện thực, vì động tác quá mạnh, lúc y tỉnh lại vẫn còn nghe thấy tiếng nói thì thầm của bản thân: “Không phải thật.”
Y trợn mắt, đờ đẫn trong bóng tối một chốc, rồi mới khẽ chửi một tiếng: “Đệt.”
Cảm giác cả người đều là mồ hôi, quần áo đã ướt đẫm, y vén chăn lên sờ trên người, gần như có thể vắt ra được nước.
Y buồn bực cởi quần áo ra, cả quần lót cũng ném sang một bên.
Thoải mái hơn chút.
Trình Khác lấy điện thoại di động ra, trên màn hình đã là số điện thoại Giang Dư Đoạt, nhưng hắn vẫn do dự không gọi.
Bếp gas lần thứ hai không bật được, hắn thật sự không dám gọi.
Cái bếp gas này từ khi được Giang Dư Đoạt dạy, hắn đã có thể quen thuộc mọi thao tác, mở cửa van, ấn nút xoay, vặn để bật lửa, nhiều lần đun nước pha mì ăn liền.
Vậy mà hôm nay, lúc hắn định luộc hai quả trứng gà, cái thứ đồ rách nát này lại không bật được.
Cái bếp ga mới này, lần này chắc chắn là hỏng rồi.
Tuy là hắn cảm thấy nhận định của mình hết sức chính xác, nhưng nghĩ đến Giang Dư Đoạt hung dữ như vậy, lại không nhịn được hoài nghi bản thân.
Sau khi tự vấn bản thân bốn lần, hắn quyết định kiên định với kết luận của mình, gọi cho chủ nhà trọ, bảo y tìm người đến sửa cho hắn.
Hắn ấn gọi.
Điện thoại kêu tút một hồi lâu mới có người nghe máy.
“Hả?” Bên kia truyền đến giọng Giang Dư Đoạt.
Giọng nói khàn khàn uể oải của y làm Trình Khác có hơi chần chừ: “… Giang Dư Đoạt?”
“Ai.” Giang Dư Đoạt hỏi.
Tuy rằng âm thanh vẫn như cũ, nhưng Trình Khác có thể xác nhận, giọng này đúng là Giang Dư Đoạt.
“Xin lỗi đã quấy rầy cậu.” Trình Khác đoán y chắc vẫn đang ngủ, “Bây giờ cậu nghe được không?”
“Không được anh sẽ dập máy à?” Giang Dư Đoạt hỏi, cổ họng khàn đến mức tiếng nói cũng có hơi nghe không rõ.
“…Nếu không tiện một lát sau tôi gọi lại.” Trình Khác cảm thấy giọng này không giống như chưa tỉnh ngủ, có lẽ là viêm họng rồi.
“Nói đi, có chuyện gì.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cái… bếp gas,” Trình Khác nói, “Bật không lên, trước đó tôi dùng vẫn không có vấn đề gì, hôm nay tự nhiên lại bật không được.”
“Đập luôn đi.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác cảm thấy mình có lẽ đã dần quen với kiểu phản ứng này của Giang Dư Đoạt, nói không chừng sau này còn có thể giống như Trần Khánh nói dối không biết ngượng rằng “tính tình Giang Dư Đoạt vẫn còn rất được.”
“Thẻ gas hết tiền rồi à,” Giang Dư Đoạt cổ họng khàn đặc nói không ra hơi, “Thiếu gia, anh đi nhìn số trên đồng hồ gas đi.”
“Đồng hồ gas nằm ở đâu?” Trình Khác đi vào nhà bếp, nghe thấy giọng Giang Dư Đoạt thật sự không ổn, hắn liền hỏi, “Cậu bị bệnh à?”
“Không bệnh,” Giang Dư Đoạt nói, “Sắp chết rồi, đồng hồ gas ở cạnh bệ bếp, tranh thủ nhìn đi, chốc nữa tôi chết không ai quan tâm đến anh.”
“Thấy rồi,” Trình Khác nhìn đồng hồ, “Số gì ở trên?”
“Ở phía trên có một tấm thẻ, nhét thẻ vào rồi nhìn số trên màn hình.” Giang Dư Đoạt nói.
“Được,” Trình Khác làm theo lời y, cắm thẻ IC đặt trên đồng hồ vào trong khe cắm thẻ, nói thật, Giang Dư Đoạt hôm nay thế mà một chữ cũng không gào lên, làm hắn thật bất ngờ, thậm chí còn sinh ra một chút đau lòng, Giang Dư Đoạt đang ốm vậy mà còn kiên nhẫn chỉ dẫn hắn mấy thứ việc nhà, “Có số.”
“Là số gì.” Giang Dư Đoạt nói.
“0.” Trình Khác đột nhiên hiểu ra, đây chắc là đã dùng hết gas rồi, “Tôi…”
“Hết gas rồi nên không bật được, ngu ngốc.” Giang Dư Đoạt nói không ra hơi, “Đi nộp thêm tiền đi.”
Tâm lý áy náy của Trình Khác trong nháy mắt đã biến mất, nhưng cũng không thể không nhịn truy hỏi cái biệt hiệu ngu ngốc này, “Đi đâu nạp tiền?”
“Ngân hàng,” Giang Dư Đoạt nói, “Đến cái hôm trước anh đến cũng được.”
“Cảm ơn.” Trình Khác cắn răng, hắn thật sự không muốn nói hai chữ này với Giang Dư Đoạt, nhưng vẫn nói theo thói quen.
Giang Dư Đoạt đầu kia không nói gì, cũng không dập máy.
Trình Khác đợi vài giây, bên kia vẫn yên tĩnh, hắn do dự một chút, dập điện thoại.
Đường đi đến cái ngân hàng kia nằm ngay cạnh nhà Giang Dư Đoạt, ấn tượng của Trình Khác về chỗ đó thật sự rất tệ, dù sao ở cái giao lộ này, hắn vô duyên vô cớ bị đâm một dao, tuy vết thương đã ổn rồi, thế nhưng nhìn kỹ vẫn có vết tích, có lẽ phải một thời gian nữa mới có thể hoàn toàn biến mất.
Nạp tiền cho thẻ gas thật ra lại rất đơn giản, trong ngân hàng có một cái di động, nhét thẻ vào là có thể nạp được tiền.
Coi như là biết thêm tri thức mới đi, Trình Khác trước đây chưa từng nghĩ tới trong đời còn có một loại chương trình “nạp tiền cho thẻ gas” như thế.
Nạp tiền xong xuôi, hắn rời ngân hàng, theo bản năng đi về phía giao lộ bên kia nhìn lướt qua, lúc chuẩn bị quay người trở về lại dừng.
Hắn cũng không phải người tốt bụng gì, Lưu Thiên Thành bị viêm ruột thừa nằm viện hắn cũng lười đi thăm, thế nhưng lúc này hắn lại hơi hơi muốn đến nhà Giang Dư Đoạt xem.
Bởi vì so với viêm ruột thừa biết rõ sẽ chẳng tạo ra vấn đề nghiêm trọng gì, giọng nói chưa từng có của Giang Dư Đoạt trong điện thoại lại làm hắn lo lắng hơn, không nhịn được tưởng tượng đến cảnh – Giang Dư Đoạt trước khi chết vẫn kiên cường hướng dẫn hắn cách nạp tiền thẻ gas, nói xong câu nói sau cùng ngay cả cúp điện thoại cũng không kịp, đã chết đi…
Hắn lắc lắc đầu, nói lời xúi quẩy.
A Di Đà Phật.
Hắn đi về phía giao lộ, nếu giờ đang ở gần như thế, vậy đi qua nhìn thử đi.
Trình Khác nhận mặt đường khá hơn làm việc nhà nhiều, tuy mới ghé qua một lần, nhưng vẫn có thể dễ dàng tìm được.
Thật ra trên đường đi, hắn vẫn luôn hy vọng có thể đụng phải Trần Khánh, hoặc là đám đàn em luôn đi theo Giang Dư Đoạt tuần phố, để đám thuộc hạ đi xem xem Giang Dư Đoạt có chuyện gì không, dù gì so với hắn tự mình chạy tới xem cũng sẽ tự nhiên hơn nhiều, không quá lúng túng.
Hắn đứng trước cửa nhà Giang Dư Đoạt, đầu tiên nghĩ ngợi xong nếu như Giang Dư Đoạt không làm sao thì phải đáp lại thế nào, sau đó mới gõ cửa.
Bên trong cửa không có âm thanh gì.
Hắn lại gõ cửa thêm hai lần, nhưng vẫn không nghe thấy bên trong có tiếng động gì.
“Giang Dư Đoạt?” Hắn gọi, tiếp tục gõ cửa: “Ở nhà không?”
Bên trong vẫn yên tĩnh.
Hắn đột nhiên cảm thấy sốt ruột, gõ cửa mạnh hơn, cũng gấp gáp hơn, oành oành trên cửa: “Giang Dư Đoạt!”
“Ai.” Bên trong rốt cuộc phát ra giọng Giang Dư Đoạt.
“Tôi, Trình Khác.” Trình Khác thở phào nhẹ nhõm.
Cửa mở ra, Giang Dư Đoạt đứng bên trong.
“Cậu không…” Trình Khác nói được nửa lời đã nghẹn trong cổ họng.
Giang Dư Đoạt vậy mà lại đang trần truồng.
Từ trên xuống dưới, không một mảnh vải, cứ trần trụi như vậy đứng trong cửa nhìn hắn.
Trình Khác kinh sợ, hắn đời này chưa từng thấy người nào gấp gáp chạy từ nhà tắm ra lại có thể trấn định sóng lớn không sợ như thế.
Giang Dư Đoạt trừng hắn vài giây, đột nhiên nói: “Đệch.”
Sau đó đóng sầm cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.