Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 12:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trình Khác trợn mắt nhìn cửa bị đóng sầm trước mặt, trong chốc lát vẫn chưa kịp phản ứng, nên nói gì, hay cứ nên yên lặng chờ đợi, hay vẫn là nên quay người bỏ đi.
“Chờ lát.” Bên trong vang lên giọng khàn khàn của Giang Dư Đoạt.
“À.” Trình Khác đáp một tiếng, giọng Giang Dư Đoạt cũng không khác trong điện thoại lắm, lại có vẻ càng khàn hơn, bị ốm rồi sao?
Trình Khác cố gắng làm hình ảnh trần trụi của Giang Dư Đoạt trong đầu biến mất, lại cố nhớ lại khuôn mặt y, trên mặt có xanh xao ốm yếu gì hay không.
Thế nhưng bất lực, dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời có người toàn thân trần truồng mở cửa cho hắn, chấn động tinh thần quá lớn, hắn cố gắng mấy lần thế nhưng trước mắt vẫn chỉ có thân thể của Giang Dư Đoạt đung đưa qua lại.
Thậm chí còn tự nhiên bắn ra một cái đạn mạc*.
*đạn mạc: Comment chạy chạy trên mấy vid, truyện của web Trung.
Vóc dáng rất được đó.
Aiii, cút mẹ mày đi!
Trình Khác nhíu mày, đang định lấy điện thoại ra để bình tĩnh lại một chút, cửa lại mở ra.
Cách lúc trước cũng chưa đến 5 giây, đối với một người tay chân đều đang mang nẹp mà nói, tốc độ mặc quần áo cũng hơi thần…
Đệch mợ?
“Cậu!” Trình Khác trừng Giang Dư Đoạt vẫn như cũ không một mảnh vải đang đứng trong cửa.
Lần này hắn vẫn như cũ không thể thấy rõ sắc mặt Giang Dư Đoạt có xanh xao ốm yếu hay không.
Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một vết sẹo dài trên ngực Giang Dư Đoạt.
…Người này rốt cuộc có bao nhiêu vết sẹo trên người.
Phía trước phía sau vậy mà đều có.
“Mặc quần áo có hơi khó,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi chỉ muốn trước tiên hỏi một câu, anh con mẹ nó có phải không biết cách nạp thẻ gas không?”
“Không phải!” Trình Khác dùng tốc độ thần kỳ cởi áo khoác của mình phủ lên người Giang Dư Đoạt, “Mẹ nó, tôi nạp xong rồi!”
“Vậy anh còn chạy đến đây làm gì?” Giang Dư Đoạt nhận áo của hắn, che phía trước người.
“Tôi đến xem cậu có phải đã nổ chết rồi không!” Trình Khác không nhịn được nói.
“Vẫn chưa.” Giang Dư Đoạt lùi lại vài bước, giữ cửa rồi mở ra một chút, “Vào đi.”
Đi vào cái rắm gì mà vào.
Trình Khác một chút ý định đi vào cũng không có, hiện giờ hắn cực kỳ hối hận vì lòng thương cảm tràn lan của bản thân, tự dưng chạy đến chịu một trận kích thích.
Thế nhưng, cửa nhà hàng xóm đột nhiên phát ra tiếng động.
Trình Khác giật mình, bước một bước dài vào nhà, sau đó trở tay đóng sầm cửa lại.
Nếu cảnh này để cho hàng xóm thấy được, hắn đừng nói nhảy vào Hoàng Hà, ngay cả nhảy vào Thái Bình Dương cũng không rửa sạch được, tuy rằng hàng xóm cũng không biết hắn là ai.
Giang Dư Đoạt ném áo của hắn xuống ghế sofa, xoay người chậm rãi đi về phòng ngủ.
Tốc độ này, so với lúc trước mở cửa đóng cửa rồi lại mở cửa chậm hơn 5700 lần, Trình Khác biết đây là vì vết thương trên đùi Giang Dư Đoạt cọ làm y đi chậm, thế nhưng hắn vẫn rất muốn tới đẩy y một cái.
“Tôi còn tưởng là Trần Khánh.” Giang Dư Đoạt cuối cùng cũng lết xong vào phòng ngủ liền nói.
“Lỗ tai cậu tịt à? Tôi nói tôi là Trình Khác!” Trình Khác ngồi xuống ghế sofa, cái lý do thần kỳ này làm hắn không để ý tới chuyện Giang Dư Đoạt lại có thể dùng hình tượng như vậy gặp mặt Tổng hộ pháp.
“Tôi nghe thấy anh nói,” Giang Dư Đoạt nói, “nhưng tôi lại tưởng là Trần Khánh, anh hiểu không?”
“Tôi…” Trình Khác muốn nói tôi đương nhiên không hiểu, rõ ràng nghe được hai chữ Trình Khác, lại còn có thể tưởng là Trần Khánh, loại tư duy não để trồng đậu nành này ai mà hiểu nổi.
Lời còn chưa nói xong, tay hắn đã bị một thứ lông xù đụng vào.
Chuột!
Trình Khác trong nháy mắt nhảy khỏi ghế sofa, nhảy lên rồi mới nhớ ra đây là con mèo kia của Giang Dư Đoạt.
Quay đầu nhìn ghế sofa, quả nhiên nhìn thấy mèo nhỏ đang trợn tròn cặp mắt giật mình nhìn hắn.
Có lẽ là bị tốc độ chớp giật của hắn làm sợ cứng người.
“Tôi xưa nay chưa từng thấy thằng đàn ông nào lại sợ chuột đến vậy.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tôi sợ chỗ nào?” Trình Khác quay đầu, nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác, Giang Dư Đoạt ngồi ở cạnh giường vẫn đang để trần, quần lót mới nhét vào được một chân, hắn thật sự không nhịn được, lại xoay đầu về, chỉ Giang Dư Đoạt, “Ngài rốt cuộc có mặc nổi chỗ quần áo này xong hay không?”
“Tôi không phải nên mặc quần trước sao?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, đột nhiên híp mắt lại cười, “Có phải hâm mộ quá muốn nhìn thêm vài lần không?”
“Tôi đi đây.” Trình Khác cầm áo khoác định rời đi.
Lúc cầm áo khoác lên tay lại cảm thấy hơi nặng, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn, phát hiện ra con mèo kia không biết từ lúc nào đã ôm lấy ống tay áo treo mình ở trên.
“Xuống.” Trình Khác giật giật áo.
“Anh còn chưa nói anh..” Giang Dư Đoạt không biết có phải vì nói nhiều quá không, giờ nói được nửa cổ họng đã khàn không phát ra được tiếng, “Đến đây làm gì.”
“Tự cậu nghe động tĩnh của cậu đi.” Trình Khác vừa lắc lắc áo vừa thở dài, “Điện thoại không dập cũng không nói gì, tôi tiện đường đến xem có chuyện gì không, ngộ nhỡ chết rồi tôi còn báo cảnh sát.”
Giang Dư Đoạt không nói gì.
Trình Khác lắc cả buổi cũng không làm mèo con tụt xuống, lại không dám thò tay bắt, sợ con mèo này sợ người lạ sẽ cào hắn.
Một lúc sau Giang Dư Đoạt ở phía sau nói: “Cảm ơn.”
Trình Khác quay đầu lại, nhìn thấy y đã mặc xong quần lót cùng một cái quần thể thao, tuy vẫn để trần, thế nhưng rốt cuộc cũng để người ta có thể nhìn bình thường.
Chỉ có điều, đột nhiên một câu cảm ơn chân thành như vậy, lại khiến Trình Khác có chút không ngờ được.
Giang Dư Đoạt từ từ lết lại đây, giơ tay gỡ Miu từ trên áo hắn thả xuống ghế sofa, sau đó hỏi: “Chưa ăn cơm đúng không?”
“Không, định luộc hai quả trứng gà, không ngờ lại không bật được bếp.” Trình Khác vừa nói xong một câu này đã thấy hối hận.
Quả nhiên, Giang Dư Đoạt lập tức cầm điện thoại di động trên bàn lên, vừa ấn số vừa nói: “Vậy cùng ăn đi.”
“Không cần.” Trình Khác giãy dụa từ chối, “Tôi còn có việc, chốc nữa ra ngoài ăn tạm cái gì đó là được.”
“Có việc gì?” Giang Dư Đoạt giương mắt nhìn hắn.
“Là…” Trình Khác đột nhiên không thể bịa ra nổi một lý do thích hợp, hắn vẫn chưa thể hoàn toàn quen với thái độ nghiêm túc với mấy lời khách sáo của Giang Dư Đoạt, kiểu thái độ cố làm tình cảnh trở nên lúng túng, không thể ứng phó kịp.
“Anh có việc đếch giề.” Giang Dư Đoạt cổ họng khàn, vừa nói vừa bấm số trên điện thoại, “Ngày nào cũng chỉ có đi siêu thị, xa nhất còn chưa ra khỏi địa bàn của tôi…”
“Cậu theo dõi tôi?” Trình Khác giật mình, mở to mắt.
“Không,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi nói rồi, nơi này là địa bàn của tôi, cái loại nhân vật khả nghi như anh, tôi không theo dõi cũng sẽ có người với tôi…”
Giang Dư Đoạt lao lực hắng giọng một cái, ho khan hai tiếng: “Báo cáo.”
Khả nghi ông nội nhà cậu.
Trình Khác không muốn nói nữa.
“Đại Bân,” Giang Dư Đoạt nói trên điện thoại, “Giúp tao đi ra thính phúc lâu mua hai phần ăn sáng… Tao không sao, ừ, đưa qua nhà tao… Tùy mày, mày xem rồi liệu mà mua.”
Giang Dư Đoạt nói chuyện điện thoại xong, châm điếu thuốc, ngồi xuống ghế, mặt đối mặt với Trình Khác.
“Tôi thật sự không ăn.” Trình Khác nói.
“Vậy anh nhìn tôi ăn.” Giang Dư Đoạt nói.
“…Cậu cứ phải như thế à?” Trình Khác không nổi giận nổi nữa, chỉ cảm thấy bị thuyết phục sâu sắc về trạng thái thần kinh của Giang Dư Đoạt.
“Thế nào?” Giang Dư Đoạt lúc nói ra câu này đã không thể nói ra tiếng, chỉ có thể dựa vào hơi phát âm cùng khẩu hình miệng để đoán.
“Thôi, cậu đừng nói nữa.” Trình Khác thở dài, “Tôi nghe mà thấy mệt, muốn đánh người.”
Giang Dư Đoạt cười, không nói nữa, tóm lấy con Miu đang nhảy lên bàn, đặt trên đùi xoa xoa.
Trình Khác cũng không muốn nhìn chằm chằm thân trần của Giang Dư Đoạt, thế nhưng vết sẹo kia của y thật sự có chút phong cách, muốn dời mắt cũng khó.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi một câu: “Cậu mỗi lần đánh nhau, có phải đều chạy đến đài hỏa táng không?”
“Hả?” Giang Dư Đoạt ngẩn người, cúi đầu nhìn ngực mình, nở nụ cười.
“Đây là đại đao bốn mươi mét chém thành đi.” Trình Khác thở dài, hắn không hiểu tại sao Giang Dư Đoạt một thân đầy sẹo như vậy còn có thể cười được.
“Cả một chốn này,” Giang Dư Đoạt cười xong, hắng giọng một cái, thế nhưng cổ họng vẫn còn khàn, “Ai có thể đánh tôi được thành như thế.”
“Cũng to mồm đấy,” Trình Khác châm biếm, “Tôi nếu không nhìn thấy đôi nẹp kia của cậu cũng suýt nữa đã tin rồi.”
“Không giống nhau, ở đây không ai dám động dao với tôi,” Giang Dư Đoạt tắt thuốc, tiện tay cầm lấy cái áo T-shirt bên cạnh bắt đầu mặc lên người, “Những thứ này đều là từ lúc nhỏ tạo thành.”
Trình Khác ngẩn người, không nói gì.
Giang Dư Đoạt một tay mặc quần áo có hơi vất vả thật, mặc cả buổi vẫn còn giãy dụa trong quần áo, từ lúc tay bị thương, lần nào y thay quần áo cũng có thể phá quần áo đến mức rách, cũng không rõ hôm qua làm thế nào cởi được quần áo ra.
“Qua đây giúp tôi kéo một chút.” Y từ trong cổ áo lộ ra một con mắt nhìn Trình Khác, “Mắt anh còn nhìn thấy gì không đấy.”
Trình Khác vốn vẫn đang ngẩn người nhìn y chằm chằm, nhíu mày đứng dậy đi tới cầm tay y, giúp y kéo áo xuống: “Lúc không có người bên cạnh cậu mặc kiểu gì?”
“Anh nếu muốn nói hiện giờ anh không phải là người,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi sẽ tự mình mặc.”
Trình Khác dừng một chút, bắt được tay y, giật áo vốn đã mặc được lên người y kéo trở về cánh tay: “Tôi không phải người đấy.”
“Anh học cùng lớp với thằng nhóc ba tuổi rưỡi nhà bên đấy à…” Giang Dư Đoạt muốn gào lên, thế nhưng cổ họng lại không hợp tác, nửa câu sau cũng không phát ra được.
“Cậu bị cảm rồi đúng không?” Trình Khác hỏi, “Không đi bệnh viện khám à?”
Giang Dư Đoạt giãy dụa cố mặc lại áo lên người: “Không đi.”
Không đi bệnh viện.
Y nghĩ đến bệnh viện đã buồn nôn.
Chỉ một lần đến băng bó nẹp đã làm y nhiều đêm gặp ác mộng, lúc thay băng cũng không đi nữa, cứ nhờ người trong phòng khám gần nhà làm.
Sau khi mặc quần áo tử tế, y nhìn chăm chú Trình Khác vài lần, nhìn ra Trình Khác không cố bỏ đi, mới lại một lần nữa ngậm điếu thuốc.
“Nhìn cậu hút thuốc thường xuyên như thế,” Trình Khác nói, “Đoán chừng sắp phải học một khóa khàn ngữ rồi.”
Giang Dư Đoạt đang định nói, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có một cái bóng lay động, y đột nhiên đứng lên, dựng thẳng ngón tay trỏ với Trình Khác, ý bảo hắn không được nói chuyện, sau đó lặng yên không một tiếng động, hai bước đi đến bên cửa sổ, từ khe rèm cửa nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài hiện cũng không ít người, hôm nay là thứ bảy, người người ở nhà nghỉ ngơi đều đến giờ này mới ra khỏi nhà.
Giang Dư Đoạt nhanh chóng đem tầm mắt mình nhìn ra xa, chỉ thấy một bóng lưng vội vã lách vào lối đi chếch đối diện.
Lại là cái lối này.
Hai lần rồi.
Sau khi y chậm rãi rời khỏi cửa sổ, Trình Khác mới trầm giọng hỏi: “Chân cậu, nẹp chỉ là trang sức thôi đúng không?”
“Không phải.” Giang Dư Đoạt ngồi xuống, vừa nãy nhảy ra hai bước, chân y có hơi nhức, không hỏi đến thì cũng không nghiêm trọng, vốn là mấy hôm nay đã tháo được rồi.
Thật ra muốn y tháo luôn hôm nay cũng được, chẳng qua cảm thấy đeo thêm nẹp sẽ làm y cảm thấy chân thật.
Bị thương rồi từ giờ sẽ không dễ để bị thương nữa.
…Đụng đầu vào cửa tủ treo không tính.
Giọng Đại Bân từ ngoài cửa sổ vọng vào: “Tam ca, em đến rồi.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp, trong số mấy thằng đàn em của y, Đại Bân là đứa sáng dạ nhất, là đứa duy nhất trước khi đến, đi qua cửa sổ sẽ lên tiếng cho y biết.
Đang định đứng dậy đi mở cửa, Trình Khác đã đứng lên, đi qua mở cửa ra.
“Anh Khác?” Đại Bân có hơi giật mình hỏi Trình Khác, “Em còn nghĩ Tam ca ăn hai phần đây.”
“Mua gì thế?” Giang Dư Đoạt hỏi.
Đại Bân vừa nghe thấy giọng của y đã dừng lại một chút, như là muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, đặt hai túi đóng gói lên bàn, “Em thấy gì ngon cũng mua một ít, cũng không chia thành hai phần, là xếp vào hai túi thôi.”
“Không sao.” Giang Dư Đoạt lấy tiền từ trong ví đưa cho gã.
“Tam ca, thừa rồi.” Đại Bân nói.
“Vậy mày trả lại tiền thừa cho tao đi?” Giang Dư Đoạt hỏi, “Hay là đưa tao cái mã quét đi.”
“Vậy không được,” Đại Bân nở nụ cười, “Em nhận, lần tới mua đồ ăn khuya cho anh.”
“Mày ngồi ăn luôn không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Thôi,” Đại Bân nói, “Em chốc nữa ăn cùng anh Khánh luôn, hôm nay em đến phỏng vấn cửa hàng anh ấy.”
“Vậy mày mau đi đi.” Giang Dư Đoạt phất tay.
Sau khi Đại Bân đi, Giang Dư Đoạt ngồi xuống cạnh bàn, nhìn Trình Khác đang nhìn con Miu nghịch túi nilon bên cạnh: “Ăn đi, cần tôi đút anh ăn không?”
“Con mèo này có tên không?” Trình Khác ngồi xuống đối diện y.
“Miu.” Y mở túi ra, lấy ra từ bên trong một hộp rồi một hộp giữ tươi, vẫn đang nóng hổi, nhìn rất thích.
Trình Khác nhìn y không nói gì.
“Tên là, Miu.” Y đành phải giải thích lại.
“…À.” Trình Khác gật đầu, “Tên này dễ lẫn với mèo khác.”
“Miu Miu mới dễ lẫn với mèo khác.” Giang Dư Đoạt đẩy một làn lưu sa bao* đến trước mặt hắn, “Bánh chỗ này so với chỗ khác bé hơn, nhưng ăn lại ngon, anh ăn đi.”
“Tôi ăn hai cái là được,” Trình Khác nói, “Không ăn được nhiều như thế.”
“Cái bánh này còn không to bằng trứng tôi.” Giang Dư Đoạt, “Anh ăn mỗi hai cái?”
Tay Trình Khác đang đưa ra lấy bánh bỗng dừng lại giữa không trung, qua vài giây hắn mới ngước mắt nhìn y: “Cậu có thể đừng có đang lúc ăn lại nói năng kiểu này được không?”
“Anh sao mà lắm chuyện thế,” Giang Dư Đoạt nhìn lưu sa bao, nghĩ một chút rồi nói lại, “Cũng không to bằng quả bóng bàn.”
“Tôi đã không muốn ăn nữa rồi.” Trình Khác nói.
“Vậy anh ăn cái khác đi.” Giang Dư Đoạt kéo lưu sa bao về phía mình, sau đó đẩy một đĩa bánh thịt lợn nướng* qua, “Cái này ăn cũng được.”
Trình Khác gắp một miếng bánh thịt lợn nướng.
Lúc Giang Dư Đoạt đang cầm lưu sa bao lên ăn, hắn liền hỏi: “Cậu bây giờ có cảm giác giống như đang tự ăn trứng của bản thân không?”
Tay Giang Dư Đoạt dừng lại giữa không trung, nhìn Trình Khác.
Trình Khác cắn một miếng bánh thịt lợn nướng: “Món này tôi cũng từng nghe qua rồi, là thính phúc lâu à?”
“Không biết.” Giang Dư Đoạt nói.
“Hả?” Trình Khác nhìn y.
“Anh,” Giang Dư Đoạt cúi xuống bàn, xích lại gần, hạ thấp giọng: “Có thể tự cắn trứng của chính mình? Đỉnh thật đó thiếu gia.”
Tuy rằng Giang Dư Đoạt đã đánh nhau với Trình Khácmột lần, biết rằng người này chắc chắn đã từng tập võ, nhưng nói thật, nhìn Trình Khác lúc bình thường, sức chiến đấu cực yếu, y thỉnh thoảng sẽ quên mất lịch sử huy hoàng mình từng bị Trình Khác đấm đến mức khóe mắt thâm tím.
Lúc Trình Khác dùng tốc độ y không thể nhìn rõ túm lấy tóc y, ấn đầu y xuống bàn loảng xoảng, y mới nhớ ra, người nọ có sức chiến đấu, hơn nữa còn rất mạnh.
“Tôi mời anh ăn sáng,” Giang Dư Đoạt nghiêng đầu bị đè trên bàn, nhìn hộp cánh gà trước mắt, “Anh lại đối xử với tôi như này à?”
“Tôi cần cậu mời à?” Trình Khác vẫn ấn đầu y không buông tay.
“Thế nhưng anh cũng không đi mà.” Giang Dư Đoạt nói, “Anh nếu muốn đi, tôi hiện giờ như thế này còn có thể ngăn anh à?”
“Cái đệch?” Giọng Trình Khác có vẻ rất ngạc nhiên.
Sau đó tay hắn thả lỏng ra, lúc Giang Dư Đoạt ngẩng đầu, Trình Khác đã đứng lên vừa mặc áo khoác vừa đi ra cửa.
“Aiii!” Giang Dư Đoạt thở dài, thật ra y cũng không muốn chọc giận Trình Khác, nhất là ở thời điểm Trình Khác cố ý sang xem y chết chưa đầy cảm động thế này.
Chỉ là bọn họ nói chuyện không cùng tần số cho lắm, y vốn cho là mình chỉ khác kênh với Trần Khánh thôi, nào ngờ với Trình Khác cũng như thế.
Y cũng đứng lên, giơ tay định kéo Trình Khác, tuy y vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Trình Khác xuất hiện ở đây không có ý đồ gì, thế nhưng y vẫn muốn giữ quan hệ hữu hảo, nếu quả thật có gì không đúng, y cũng dễ dàng phát giác hơn.
Có điều đứng lên hơi mạnh, thêm vào vốn không ngủ ngon, vừa rồi còn bị đập đầu xuống bàn… Lúc y đứng lên, trong nháy mắt trước mắt hoa lên, đã vậy còn chóng mặt vô cùng.
Lúc Trình Khác quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt của Giang Dư Đoạt đang hướng về phía hắn, lảo đảo hai bước, hắn theo phản xạ ngay lúc Giang Dư Đoạt sắp đụng vào ghế đã tới đỡ y.
“Sao vậy?” Trình Khác cau mày hỏi.
“Đứng lên mạnh quá.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác vừa định buông tay, lại nhìn thấy trán Giang Dư Đoạt đầy mồ hôi, mồ hôi lớn chừng hạt đậu lúc hắn quay người rời đi vẫn chưa có, mà mới mấy giây như vậy đã…
“Cậu không phải là đứng lên quá mạnh?” Trình Khác đột nhiên cuống lên, “Cậu ngồi xuống cái đã!”
Giang Dư Đoạt loạng choạng đi về phía ghế sofa bên kia, Trình Khác đỡ tay y nửa dìu nửa kéo đẩy y ngồi xuống ghế sofa.
“Gọi cho Trần Khánh.” Giang Dư Đoạt cổ họng khàn nghẹt, “Không đi bệnh viện.”
“Cái gì?” Trình Khác nghe không rõ.
“Trần Khánh.” Giang Dư Đoạt cau mày, nhìn có vẻ rất khó chịu.
“Biết rồi.” Trình Khác thử sờ lên gáy y, sờ xong một tay đầy mồ hôi, tiện tay xoa lên áo Giang Dư Đoạt, không nóng, không phát sốt.
“Đệch mợ anh.” Giang Dư Đoạt nói.
“Mồ hôi của cậu, chẳng lẽ xoa lên người tôi à?” Trình Khác quay người cầm lấy điện thoại Giang Dư Đoạt đặt trên bàn.
Trên màn hình điện thoại là bức ảnh của cái con mèo mang tên không dễ lẫn Miu kia, chụp rất đẹp, dưới ánh nắng hé ra một mặt đầy lông.
Có điều Trình Khác cũng không có tâm trạng nhìn kỹ, mở ra lịch sử cuộc gọi, không thấy tên Trần Khánh, thế nhưng đập vào mắt là Trình-kém thông minh-Khác.
“Đệch.” Trình Khác chửi một câu, tiếp tục kéo xuống dưới, “Là cái tên Thiên Vương Cái Địa Hổ này à?”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt nhíu mày đáp.
Trình Khác gọi cho Thiên Vương Cái Địa Hổ, bên kia kêu vài tiếng tút tút đã nhận: “Tam ca.”
“Tôi, Trình Khác,” Trình Khác nói, bên kia không nghe thấy tiếng Trần Khánh, đoán chừng là chưa kịp phản ứng, Trình Khác lại nói thêm, “Tích gia.”
“A!” Trần Khánh rất kinh ngạc, “Anh sao lại cầm điện thoại của nó.”
Trình Khác liếc mắt nhìn Giang Dư Đoạt: “Tôi đang ở chỗ Giang Dư Đoạt, cậu ta có vẻ…”
“Anh làm gì rồi!” Trần Khánh tự nhiên rống lên.
“Tôi không làm gì cả, cậu ta hình như…” Trình Khác cau mày, thế nhưng nói chưa được nửa lại bị Trần Khánh ngắt lời.
“Anh không làm gì sao điện thoại của nó lại ở chỗ anh!” Trần Khánh vẫn gào lên.
“Tôi, cút mẹ cậu đi.” Trình Khác giận rồi, “Tôi đến gây sự với cậu ta, giờ cậu đến đây ngay, chậm thêm chút tôi loạn đao đâm chết cậu ta bây giờ.”
Trần Khánh im lặng, không biết có phải đang kéo lại chỉ số thông minh không, sau vài giây mới không gào thét nữa, giọng mang theo tiếng thở gấp, giống như đang chạy: “Nó làm sao?”
“Có vẻ như bị choáng, cổ họng cũng khàn.” Trình Khác nói.
“Tôi đến ngay đến ngay,” Trần Khánh nói liên tiếp, “Anh đừng đưa nó đi bệnh viện đừng đi bệnh viện đừng đi bệnh viện, nó mà đi bệnh viện là lại choáng thêm nữa.”
“Biết rồi, giờ tôi phải làm gì?” Trình Khác hỏi.
“Không cần, anh trông nó là được, nó cũng chỉ là choáng váng chút thôi, bệnh cũ, Tây Tỷ đoán là di chứng sau mỹ lệ gì đó, có điều không đi khám bác sĩ nên cũng không biết được,” Trần Khánh chạy, trong âm thanh cũng nghe thấy tiếng gió, “Tôi đến ngay, lái xe tới.”
Trình Khác không hiểu gã đang nói gì, chỉ có thể dặn dò một câu: “Chú ý an toàn.”
Sau khi cúp điện thoại, Trình Khác ngồi trên bàn ngẩn người một lúc, cầm ghế ngồi xuống một bên ghế sofa, nhìn Giang Dư Đoạt đang nằm trên ghế sofa: “Uống nước không?”
“Không.” Giang Dư Đoạt nhắm mắt lại nói.
“À.” Trình Khác hắng giọng, không biết mình hiện giờ nên làm gì, hắn chưa từng đụng phải cảnh này, ai bị ốm đến như thế cũng sẽ không kiên trì cố ở nhà, hắn cùng lắm là đứng ở trong phòng bệnh nhìn bác sĩ y tá đi lại bận rộn mà thôi.
Thế nhưng cứ im lặng như vậy, lại có vẻ hơi qua loa, cảm giác lúng túng như thể hắn thật sự đến gây sự với Giang Dư Đoạt.
“Ăn gì không?” Trình Khác cố hỏi thêm một câu.
Giang Dư Đoạt không nói, khẽ thở dài, sau một lát mới mở miệng: “Anh không cần cố nói linh tinh gì, lúc anh choáng váng tôi cho anh ăn anh còn ăn được à?”
“Ăn không nổi.” Trình Khác thành thật trả lời.
“Thế thì im đi.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác không muốn giận dữ một người bệnh, không nói gì, chỉ là nhìn thấy trên trán Giang Dư Đoạt lại toát ra mồ hôi hột nên có hơi hoảng sợ, hắn giật một cái khăn đặt trên sofa chấm chấm mồ hôi trên trán Giang Dư Đoạt.
“Mịa nó, đấy là khăn tôi lau mèo.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác nhìn Miu bên cạnh, nhịn không được vui vẻ, trong lúc này mà cười ra tiếng thì cũng hơi kỳ cục, hắn cố nhịn: “Thật xin lỗi.”
Giang Dư Đoạt giật giật khóe miệng, xem như là cười.
Cười xong liền nói: “Tôi không đi bệnh viện.”
“Ừ, biết rồi.” Trình Khác nhìn y.
____________________________________________________________________________________________
*lưu sa bao: có nhân trứng muối giống bánh bao kim sa ở Việt Nam
timg
*bánh thịt lợn nướng:
timg 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.