Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 27:




Giang Dư Đoạt biết Trình Khác đối với các loại thường thức sinh hoạt việc nhà hoàn toàn là gà mờ, thế nhưng vẫn thật sự không tưởng tượng nổi hắn ngay cả vỏ chăn cũng không biết bọc.
Giường ngược lại thu dọn cũng chỉnh tề, chăn trải phẳng, mép chăn cũng gấp lại… Sau đó có thể thấy rõ dưới chăn là vỏ chăn, còn có vỏ gối đang trôi nổi trên ruột gối.
Y vẫn cho rằng cho dù là đầu heo, nếu thật muốn bọc vỏ chăn cũng không phải không bọc nổi, cùng lắm là tốn chút ít thời gian mà thôi, thế nhưng hiện giờ Trình Khác đã dùng sự thực đập vào mặt y, có lẽ từ sau khi chuyển vào, hắn đều ngủ như vậy.
Giang Dư Đoạt trước đây thỉnh thoảng sẽ cảm giác Trình Khác có một vài hành động khiến người ta phải hoài nghi, tính nghiêm túc ra thì còn có rất nhiều, nhưng phán đoán của y về Trình Khác vẫn luôn dao động không ngừng, bởi vì càng nhiều lúc Trình Khác trông càng giống đồ ngốc hơn.
Hôm nay y quyết định sẽ không hoài nghi Trình Khác nữa, nếu quả thật có vấn đề gì, Trình Khác cũng chỉ có thể là bên bị hại.
Ngoại trừ lúc đang đánh nhau với Bát Phiết, hắn đặt Trình Khác ngoài vòng bạn bè, đây hẳn là lí do thứ hai đi.
Ngủ là một chuyện rất hạnh phúc, ai hẳn cũng sẽ cố làm cho mình được ngủ thoải mái hơn. Cái kiểu ngủ đắp vỏ chăn lên người, phía trên đè thêm ruột chăn mà lúc nào cũng có thể bị lệch đi này, lần thứ hai chứng minh, Trình Khác hoàn toàn vô hại.
Lư Thiến rất nhiều năm trước đã nói với y, phải tin tưởng bạn bè.
Có điều yêu cầu này đối với Giang Dư Đoạt mà nói, thực sự có hơi quá khó khăn, mãi cho tới tận giờ, y vẫn cho rằng, chẳng có một người nào thật sự sẽ không mang đến thương tổn cho mình.
Nếu như muốn tin tưởng bạn bè, vậy cũng chỉ có thể cố hết sức hạn chế những người mình coi là bạn.
Lư Thiến cùng Trần Khánh đều là bạn bè của y, là bạn bè y có thể tin tưởng, còn có mấy người bạn khác, có điều Giang Dư Đoạt đã không nhớ bọn họ là ai, thậm chí còn không nhớ nổi bọn họ là nam hay nữ.
Vậy mới nói, tin tưởng bạn bè, đánh đổi sẽ rất lớn, bọn họ không nhất định sẽ thương tổn ta, nhưng cũng có thể cố tình biến mất khỏi cuộc sống của ta, không bao giờ xuất hiện nữa.
Trình Khác e rằng sẽ là một người bạn như vậy.
Một ngày nào đó, vị thiếu gia ngay cả vỏ chăn cũng không biết bọc này sẽ trở về hào môn, hoặc là đang cùng em trai đấu tranh mà giành thắng lợi, hoặc không còn là một con sâu lười giãy dụa vật lộn nữa, sau đó Trình Khác cũng sẽ biến mất khỏi cuộc sống của y.
Từ từ, rồi y cũng sẽ chẳng nhớ tới người này nữa.
“Tác dụng của vỏ chăn cũng chỉ là để giữ cho chăn không bẩn,” Trình Khác nói, “Bọc hết với bọc một nửa, bản chất có gì khác sao? Dù gì cũng tách chăn với người ra.”
“…Ngủ không khó chịu à?” Giang Dư Đoạt đóng cửa phòng ngủ lại.
“Khó chịu chứ,” Trình Khác nói, “Có điều giờ tôi cũng quen rồi, rất tốt, lúc giặt vỏ chăn cũng tiện, không cần gỡ ra.”
“À,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Tôi vốn còn muốn dạy anh bọc thế nào, anh đến cởi ra còn không muốn cởi, thôi quên đi.”
“Cậu biết làm à?” Trình Khác lập tức hỏi.
“Không phải tôi muốn châm chọc anh đâu Trình Khác,” Giang Dư Đoạt thở dài, “Chuyện này e là không có mấy ai không biết, chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
“…À.” Trình Khác tặc lưỡi, ngẫm lại liền đứng lên, “Hay là cậu giúp tôi bọc đi, tôi nhìn thử xem có thể học được hay không.”
“Được thôi,” Giang Dư Đoạt gật đầu, y rất ít khi đối với người khác như vậy, ngay cả Trần Khánh y cũng sẽ chẳng giúp đến mức độ thế này, nhưng không hiểu tại sao, mỗi lần nhìn thấy dáng dấp Trình Khác như vậy, y đều cảm thấy có hơi đáng thương, “Thật ra tôi cũng chỉ gọi là tàm tạm bọc được thôi, có điều dạy anh vẫn dư sức.”
“Không cần phải nói trước làm nền,” Trình Khác nói, “Cậu không bọc được tôi cũng sẽ không cười cậu.”
Giang Dư Đoạt đi vào phòng ngủ, rồi đi tới bên giường, Trình Khác theo vào, dựa vào cạnh tủ nhìn y.
Thật ra Giang Dư Đoạt cảm thấy bọc chăn rất phiền, tay nghề thật sự cũng chẳng ra sao, nhưng tóm lại vẫn bọc vào được, có điều đây vẫn là lần đầu y bọc vỏ chăn còn có người quan sát, làm cho y có hơi mất tự nhiên.
“Cái chăn này của anh,” Giang Dư Đoạt nhấc chăn lên, ôm lại đưa cho Trình Khác, “Đầu tiên để sang bên kia đi, tôi dạy cho anh một cách đơn giản.”
“Ừm.” Trình Khác nhận lấy chăn, để lên bàn.
“Đầu tiên…” Giang Dư Đoạt sau khi lấy chăn lên mới nhìn rõ hoàn cảnh của vỏ chăn, trên cơ bản là xoắn thành một cục, “Anh trải chăn phẳng như thế, thực ra là muốn che dấu đạo đức của cái vỏ chăn này đúng không?”
“Đúng,” Trình Khác trả lời rất thành thật, “Giũ cũng chẳng phẳng ra được.”
“Sao thế được?” Giang Dư Đoạt thở dài, cầm lấy vỏ chăn giũ giũ.
Vỏ chăn vẫn xoắn thành một cục.
Y lại giũ giũ.
Lại giũ giũ một lần nữa.
Vỏ chăn vẫn như cũ một cuộn tròn.
Giang Dư Đoạt đành phải sục sạo trên vỏ chăn nửa ngày, sau đó quay đầu: “Anh rốt cuộc ngủ kiểu gì? Bốn cái góc của vỏ chăn đâu?”
“Tôi làm sao biết được,” Trình Khác thở dài, “Chắc là cuốn vào trong rồi đi.”
Giang Dư Đoạt bắt đầu có chút phiền muộn, nhưng vẫn kiên nhẫn khom lưng tìm bốn góc vỏ chăn.
Tìm cả buổi, cuối cùng cũng coi như mò được một góc, y cầm chặt cái góc kia giũ giũ, nhưng cũng chả thu hoạch được gì.
Vì thế y quyết định từ bỏ, cầm lấy vỏ chăn một cục lật qua lật lại mấy lần, cuối cùng tìm được miệng vỏ chăn chưa kéo khóa.
Trong phút chốc nhìn thấy miệng vỏ chăn, y tràn đầy khinh bỉ với Trình Khác: “Anh tốt xấu gì cũng kéo khóa kéo lại chứ! Giờ một nửa bên trong một nửa bên ngoài! Anh là heo à!”
Y hai tay cầm lấy vỏ chăn đang mở miệng, giũ mạnh một cái: “Giờ hẳn có thể giũ phẳng…”
Y nghe được một tiếng roẹt, lập tức dừng lại.
Trong phòng yên lặng.
Sau một lát, y mới lén lút nhìn lên trên vỏ chăn, chỗ mở miệng thuận chỉ khâu bị y xé ra một lỗ hổng, còn xé lên đến mép.
“Cậu có phải vừa,” Trình Khác hắng giọng, “Xé rách vỏ chăn của tôi rồi?”
Giang Dư Đoạt quay đầu: “Đúng, tôi đền cho anh.”
Trình Khác không nói gì, dựa vào tủ bắt đầu vui vẻ, hướng về phía y cười sằng sặc, không dừng lại được.
“Anh có kim chỉ không?” Giang Dư Đoạt mất hết mặt mũi.
“Làm gì,” Trình Khác có lẽ là vì quá giật mình, rốt cuộc cũng ngừng cười, “Cậu còn biết khâu?”
“Từng khâu quần áo, chưa khâu vỏ chăn.” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Cũng không khác mấy đâu.”
“Không có,” Trình Khác lại cười tiếp, vừa cười vừa mở tủ ra, lấy ra một cái vỏ chăn khác, “Đây, xé nốt cái này đi.”
“Lăn.” Giang Dư Đoạt nhận lấy vỏ chăn.
Y phát hiện, vỏ chăn của Trình Khác, có lẽ từ lúc bắt đầu dùng cho tới giờ đều chưa phẳng được một lần, cho nên dù đã giặt xong gấp kỹ lấy ra từ trong tủ, vẫn là một cuộn nhàu nát.
“Anh chắc cũng không biết gấp quần áo đâu nhỉ?” Giang Dư Đoạt ném vỏ chăn sơ cua lên giường, bắt đầu từ từ tìm bốn góc vỏ chăn.
“Biết, có điều quần áo đều treo lên,” Trình Khác nói, “Chưa từng gấp.”
Giang Dư Đoạt cũng không tin tưởng câu trả lời này cho lắm, có điều y cũng không nhiều lời, dù sao y cũng đang phải tập trung tinh lực, cố tránh lại xé nốt cái vỏ chăn này.
Lại nói, cái vỏ chăn này chất lượng cũng chẳng ra sao, có lẽ Đại thiếu gia cũng chẳng biết chọn.
Vỏ chăn rốt cuộc cũng giũ phẳng được ra, lúc Giang Dư Đoạt trải được vỏ chăn hoàn mỹ bằng phẳng trên giường, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Anh nhìn đi, đầu tiên lộn vỏ chăn lại, trải phẳng ra.” Y vẫy vẫy tay với Trình Khác, “Sau đó căn đúng bốn góc chăn, rồi cũng trải phẳng để lên trên.”
“Đó không phải cũng giống như tôi làm à?” Trình Khác ôm lấy chăn, cùng y tung ra trải lên giường.
“Có cái rắm, đây mới là bước thứ nhất,” Giang Dư Đoạt nói, chăn đập ra gió thổi đến mặt y, y ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, “Anh còn xịt nước hoa à?”
“Chỉ xịt lên trên chăn thôi, ngủ ngon hơn.” Trình Khác nói.
“Để che mùi à?” Giang Dư Đoạt nói.
“Cậu từng làm thế rồi?” Trình Khác cau mày.
“Không,” Giang Dư Đoạt nói, “Lúc không cần dùng chăn tôi sẽ ôm ra ngoài phơi nắng cho thơm, tôi đoán anh sẽ không phơi nắng chăn…”
“Cái tiên sư nhà cậu! Ngửi đi!” Trình Khác cầm lấy chăn ấn đầu y lên trên chăn, “Có mùi hay không!”
Giang Dư Đoạt không nói gì, sau khi bị hắn ấn lên trên chăn, thân thể cứ thế đơ lại vài giây.
“Đều thơm như nhau,” Trình Khác buông lỏng tay ra, mà lời còn chưa nói xong, Giang Dư Đoạt đột nhiên đứng mạnh dậy, cánh tay chụp tới phía sau.
Trình Khác vẫn chưa kịp rút tay lại, bị y một phát bắt được, sau đó vặn một cái hất lên, Trình Khác chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy một cơn đau nhức trên bả vai.
Lúc lấy lại tinh thần, hắn đã bị Giang Dư Đoạt hất ra trên sàn nhà.
“Cậu làm cái gì thế!” Hắn gào lên.
Giang Dư Đoạt không nói gì, chỉ là vừa thở gấp vừa cúi đầu nhìn hắn.
Trình Khác thấy mắt y hơi đỏ lên, đột nhiên trong lòng có chút sợ hãi, nhanh chóng gọi: “Lão Tam!”
Giang Dư Đoạt dừng lại một chút, nhìn qua như vừa mới phát hiện hắn ngã xuống đất, xông lại kéo cánh tay hắn, sau đó rất chậm mà kéo hắn từ mặt đất lên.
“Trước tiên đừng cử động,” Giang Dư Đoạt cầm lấy cánh tay hắn không thả ra, “Có chỗ nào đau không?”
“Không có,” Trình Khác nhìn y, “Mông tôi tiếp đất.”
“…À.” Giang Dư Đoạt thả tay ra, đến nửa buổi mới nói, “Tôi… sợ hết hồn, phản xạ có điều kiện.”
“Ừm.” Trình Khác xoa cùi chỏ, mới vừa rồi giơ ra chống, đụng vào có hơi đau.
“Xin lỗi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Không sao.” Trình Khác không hiểu sao y lại có loại phản xạ có điều kiện quá khích này, nhưng nhiều người đều có điểm không thể chọc vào, hành động vừa rồi của hắn cũng hơi quá.
“Không có mùi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cái gì?” Trình Khác ngẩn người.
“Chăn thơm, không có mùi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Nói thừa,” Trình Khác nhìn y, “Tôi hôm qua vừa phơi nắng xong, trải trên ban công phơi nắng.”
“Trên đất à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“A.” Trình Khác đáp.
“Anh lấy hai cái ghế, để chăn ở trên, như vậy phơi dễ, còn sạch sẽ.” Giang Dư Đoạt nói.
“À.” Trình Khác đáp.
Tiến hành xong đoạn đối thoại thần kỳ này, Giang Dư Đoạt hắng giọng một cái, trở về bên giường, trải phẳng cái chăn bị xả loạn kia ra một lần nữa: “Giờ anh nhìn này, từ mép đối diện với miệng vỏ chăn bắt đầu, cuộn cả vỏ chăn và ruột chăn vào trong.”
“Hả,” Trình Khác mau chóng đi tới, cùng y bắt đầu cuộn chăn, “Cuộn như thế này có tác dụng gì đâu?”
Giang Dư Đoạt không nói gì, cuốn đến đầu kia rồi mới nói tiếp: “Giờ thì đem hai đầu đã quấn xong này, từ chỗ mở miệng móc chăn ra.”
Trình Khác học theo tay y, từ chỗ mở miệng thò tay vào, cầm lấy mép chăn được quấn xong từ bên trong, giây phút nhìn thấy vỏ chăn bắt đầu hiện ra đúng mặt phải ở bên ngoài, hắn lập tức hiểu ra: “Đệt, sau đó cứ như thế trải chăn ra, vỏ chăn tự động bọc vào đúng không!”*
“Không sai,” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Rất thông minh.”
Chăn cứ thế được bọc vào, cuối cùng cũng bằng phẳng nằm trên giường, Trình Khác nhấc góc chăn lên giũ giũ, cảm giác có chút thành tựu: “Tôi chưa bao giờ biết chăn còn có thể bọc như thế.”
“Tôi xem video rồi học theo,” Giang Dư Đoạt nói, “Tháng trước vừa mới học được.”
Trình Khác cười.
“Cái kia… bị xé rách…” Giang Dư Đoạt do dự, “Tôi lấy về khâu lại giúp anh.”
“Không cần,” Trình Khác nói, “Cái vỏ chăn này cũng dùng nhiều, gần vứt đi được rồi.”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn, không nói nên lời.
Trình Khác cũng không nói gì nữa, mở cửa kéo ra, đi tới ban công, đẩy hé cửa sổ ra, châm điếu thuốc, hắn không biết vỏ chăn dùng bao lâu rồi vứt đi mới được coi là bình thường, cũng không thể hỏng rồi mới vứt… Kể cả phải dùng hỏng rồi mới được vứt, cái vỏ chăn kia cũng hỏng rồi.
Giang Dư Đoạt đi ra ngoài, đứng bên cạnh hắn.
Trình Khác đưa gói thuốc lá cho y, y rút một điếu ra, ngậm vào miệng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cậu… lúc còn bé,” Trình Khác nhìn vết sẹo trên mặt y, “Sống một mình à?”
“Không phải,” Giang Dư Đoạt nói, “Mấy người.”
“Hả, tôi nghĩ cậu từ nhỏ chỉ có một người, cho nên cái gì cũng biết.” Trình Khác gật đầu.
“Khoảng sau mười tuổi bắt đầu ở một mình.” Giang Dư Đoạt nói.
“Mười tuổi cũng coi như là còn nhỏ.” Trình Khác nói.
“Vậy à,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Tôi không có lúc nhỏ.”
Trình Khác trầm mặc.
“Anh lúc nhỏ thì sao?” Giang Dư Đoạt hỏi, “Lúc nào cũng bị em trai bắt nạt à?”
“Cũng không hẳn,” Trình Khác cười, “Tôi chơi một mình, cha tôi xây trong sân một cái nhà gỗ nhỏ, nhỏ lắm, Trình Dịch không thích, tôi bình thường đều ở đó đọc sách.”
“Rất tốt,” Giang Dư Đoạt nói, “Rất có cảm giác an toàn.”
“Không an toàn,” Trình Khác thu lại nụ cười, “Sau đó Trình Dịch nuôi một con chó, cha tôi đưa căn nhà kia cho con chó ở, nói sẽ giúp tôi làm lại cái khác, vẫn chưa từng làm.”
“Đại thiếu gia nhà giàu,” Giang Dư Đoạt thở dài, “cũng bị coi thường như vậy.”
“Lúc đó cha tôi đã thất vọng về tôi lắm rồi,” Trình Khác chậm rãi xoay người, “Thật ra nếu Trình Dịch muốn làm nhà cho chó, nhất định sẽ làm cho nó, thế nhưng nó lại tranh với tôi, phiền chết.”
“Anh không nên nhượng bộ,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh nhường một lần, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, sau đó sẽ chẳng ai nhìn thấy anh nữa.”
Trình Khác nhìn y không nói gì.
“Một lần cũng không thể nhường, vỡ đầu chảy máu cũng không thể nhường,” trên mặt Giang Dư Đoạt trở nên hơi mờ mịt, “Có điều…”
“Cái gì?” Trình Khác nhẹ giọng hỏi.
“Anh muốn để ai nhìn thấy anh?” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi không biết phải để người nào nhìn thấy được tôi.”
Trình Khác tắt thuốc, trầm mặc một lát mới mở miệng: “Cậu lúc nhỏ là ở cô nhi viện à?”
“Không phải,” Giang Dư Đoạt lắc đầu, “Tôi ở nhà.”
“Cùng ba mẹ à?” Trình Khác cẩn thận hỏi lại.
“Ừ, tôi gọi bọn họ là ba mẹ.” Giang Dư Đoạt ngoài ý muốn trả lời câu hỏi của hắn, “Còn có mấy con chó con khác.”
Trình Khác nghe thấy có chút sai sai: “Chó con?”
“Chó con giống như tôi.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác ngây người, sau một lát định hỏi lại, Giang Dư Đoạt giơ ngón tay trỏ lên: “Đừng hỏi, biết quá nhiều, bọn họ sẽ tìm được anh.”
Không đợi Trình Khác nói tiếp, Giang Dư Đoạt đã quay lại ấn đầu thuốc lên bệ cửa sổ, quay người trở về phòng.
Trình Khác nhìn bệ cửa sổ bị ấn ra một đống đốm đen, trong chốc lát không biết nên suy xét lời nói của Giang Dư Đoạt, hay nên trước tiên nhắc nhở y không được thô lỗ ấn đầu thuốc lên bệ cửa sổ như thế, rõ ràng bên cạnh còn có cái gạt tàn thuốc.
“Tôi không thấy cái gạt tàn kia.” Giọng Giang Dư Đoạt từ phía sau truyền đến.
“Ai!” Trình Khác sợ hết hồn, quay đầu lại.
Giang Dư Đoạt từ trong cửa kéo thò đầu ra: “Tôi ấn đầu thuốc rồi mới nhìn thấy cái gạt tàn.”
“… Không sao.” Trình Khác nói, “Lau là được.”
“Lau không ra được, chỗ đấy là vôi trát tường, không sơn lót cũng không lát gạch, “ Giang Dư Đoạt nói, “Thật ra trước đây tôi đều bấm thuốc bên ngoài cửa sổ…”
Trình Khác đẩy cửa sổ ra nhìn bên ngoài, thấy một hàng đốm đen, còn xếp hàng rất chỉnh tề.
“Đều là cậu ấn?” Hắn quay đầu lại.
“Ừm.” Giang Dư Đoạt cười.
“Cậu đang muốn chọc giận tôi đấy à?” Trình Khác hỏi.
“Không, tôi chỉ muốn nói cho anh một tiếng.” Giang Dư Đoạt nói.
“… Được, tôi biết rồi.” Trình Khác gật đầu.
Giang Dư Đoạt đóng cửa lại, đi vào phòng khách.
Trình Khác có chút dở khóc dở cười đứng một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được, giơ tay chà xát đống đốm đen.
Thật sự không lau ra.
Hắn thở dài, mở cửa vào phòng.
Giang Dư Đoạt đang ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại.
Hắn đi rửa tay, quay lại phòng khách bật TV lên.
“Anh còn xem TV à?” Giang Dư Đoạt nói.
“Trong phòng không có tiếng gì sẽ không yên tâm.” Hắn ngồi xuống ghế sofa, dựa vào một đầu khác.
“Có tiếng mới không yên tâm, cái gì cũng không nghe thấy được.” Giang Dư Đoạt cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại.
“Cậu vẫn đang đọc cái truyện đùi lớn kia à?” Trình Khác nói.
“Bỏ rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi giờ đang đọc cái khác, có điều đọc không hiểu lắm.”
“Không nhận hết mặt chữ à?” Trình Khác hơi giật mình, sau đó liền nghĩ ra, dựa theo “tuổi thơ” Giang Dư Đoạt nói, y có lẽ chưa từng đi học.
“Không phải, nội dung là, có một ngày, không gian ba chiều biến mất, biến thành hư không,” Giang Dư Đoạt nói, “Chỉ còn lại thế giới hai chiều.”
“À,” Trình Khác gật đầu, “Vậy tôi ở đó không phải không thể lên mạng à?”
“Mất rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác nở nụ cười: “Mịe kiếp, nghe sợ thế.”
“Hư không cũng rất tốt, vừa mất đi, vừa tồn tại,” Giang Dư Đoạt nói, “Chỉ là đọc không hiểu lắm, tôi vẫn thích đọc tu tiên hơn.”
“Xem phim không?” Trình Khác hỏi.
Giang Dư Đoạt để điện thoại di động xuống, nghĩ ngợi: “Xem đi.”
Lúc Trình Khác cầm điều khiến máy chiếu qua do dự nói: “Tôi trước tiên nói với cậu cái này đã, lắp màn chiếu có đóng mấy cái đinh, sau này gỡ ra có thể trát lại được.”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn, một lúc sau mới hỏi: “Anh còn lắp màn chiếu?”
“Ừm.” Trình Khác gật đầu.
“Anh không phải bị đuổi ra khỏi nhà à?” Giang Dư Đoạt cực kỳ không hiểu, “Anh lấy đâu ra coin card tiền mà phung phí bừa bãi như thế?
“Nói văn minh chút được không?” Trình Khác nói.
“Anh lấy đâu ra coin card tiền mà phung phí hồ đồ như thế?” Giang Dư Đoạt hỏi lại.
“Định nghĩa văn minh của cậu có phải bừa bãi quá rồi không đấy?” Trình Khách nói.
“Anh lấy đâu ra tiền…” Giang Dư Đoạt nói tiếp.
“Tôi có tiền để dành.” Trình Khác ngắt lời y.
“Còn có tiền để dành, tôi còn nghĩ tiền của anh là Hứa Đinh tiếp tế đó,” Giang Dư Đoạt nói, “Theo lẽ thường không phải thẻ anh đáng ra phải bị đóng băng à.”
“Tam ca, xã hội pháp chế, thẻ danh nghĩa của tôi, ai muốn đóng băng là đóng được à,” Trình Khác nhìn y, “Cậu không phải thích đọc tu tiên, cậu hẳn là thích đọc mấy loại bá đạo tổng tài đúng không?”
Giang Dư Đoạt nở nụ cười cả buổi, vung tay lên: “Xem phim đi.”
“Tôi ở đây có lưu mấy bộ kinh điển,” Trình Khác lấy điện thoại ra chọc chọc: “Sau khi tôi đổi di động download xuống, lúc rảnh rỗi xem qua một lần, cậu tuổi nhỏ, chắc là chưa xem.”
“Vậy xem kinh điển đi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Được, chờ chút.” Trình Khác mở máy chiếu ra, kết nối với điện thoại, sau đó mở ra folder phim trong điện thoại.
Lúc đang kéo kéo xuống, Giang Dư Đoạt ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào màn chiếu nói một câu: “Tôi vốn còn tưởng anh lưu ít phim AV đây, anh không phải nói anh xem à?”
Trình Khác quay đầu, “Làm sao, cậu muốn xem?”
“Không!” Giang Dư Đoạt mặt sợ hãi, “Tôi chỉ tùy tiện nói thôi!”
Trình Khác tặc lưỡi, mở phim ra.
Vì để có hiệu ứng xem phim, hắn còn lắp thêm một hệ thống âm thanh, có điều vẫn luôn không có cơ hội dùng, hiện giờ âm thanh nghe cũng được, chỉ có điều âm thanh nguồn quá tệ, suy cho cùng cũng là phim cũ rồi.
Hắn đứng dậy tắt đèn phòng khách.
“Này, âm nhạc sao lại…” Giọng Giang Dư Đoạt lộ ra căng thẳng, “Đáng…sợ…như vậy…”
Y còn chưa nói xong, tên phim đã hiện lên.
“CMN, Sơn thôn lão thi thể*!” Giang Dư Đoạt rống lên.
“Cậu biết à?” Trình Khác ngồi xuống sofa, “Bộ này cũng xem như là kinh điển, tôi mỗi lần xem đều…”
“Ừ, đáng sợ vờ nhờ, đệch đệch đệch.” Giang Dư Đoạt vừa nói vừa từ đầu kia ghế sofa cọ cọ lại phía hắn, cọ một đường đến cạnh hắn, dính vào người hắn mới dừng lại, “Đệch, đệch, đệch….”
“…Cậu không phải,” Trình Khác vui vẻ, “Sợ đến vậy chứ?”
“Sao có thể không sợ?” Giang Dư Đoạt có chút khó chịu.
“Có thể,” Trình Khác cười gật đầu, nghĩ lại lại hạ thấp giọng, “Thật ra tôi cũng sợ không chịu nổi, mỗi lần xem đều sợ gần chết.”
“Vậy anh còn xem.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm.
Trình Khác nhỏ giọng nói: “Có cậu ở đây rồi, hai người xem sẽ không như vậy…”
“Tôi đệt! ĐỆT CMN! BẮT ĐẦU RỒI!” Giang Dư Đoạt quay đầu trừng mắt nhìn màn chiếu.
Trình Khác cũng nhanh chóng nhìn qua.
Hai người thần kinh sốt sắng trừng màn chiếu cả buổi, Giang Dư Đoạt đột nhiên cười: “Đệch, mẹ nó mất mặt quá.”
“Cậu chốc nữa sợ không được đột nhiên bám vào tôi,” Trình Khác nói, “Tôi chửi cho đấy.”
Giang Dư Đoạt gật đầu, “Anh cũng thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.