Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 3:




Ăn sáng xong, Giang Dư Đoạt bắt Khỉ ốm đang muốn ra vẻ giàu có cứ thế đứng lên bỏ đi kia, gói lại hết mấy đồ chưa ăn.
“Em xách một đống đồ ăn này…” Khỉ ốm chống chế, “Em còn định đi dạo phố mà, hay là Tam ca…”
“Tao không cần, tao đang giảm cân,” Giang Dư Đoạt phất tay một cái “Nhìn thấy chó mèo hoang, chuột hoang xin cơm thì cho chúng nó đi.”
“Được rồi,” Khỉ ốm thở dài, “Em đi đây Tam ca.”
“Lượn mau.” Giang Dư Đoạt nói.
Khỉ ốm mang đồ đi, Giang Dư Đoạt định qua xem thử tình hình mấy thằng nhóc kia chạy đi đánh người thế nào, vừa mới đi được vài bước, điện thoại đã lại vang lên.
Trần Khánh là người rất tốt, chỉ là đầu óc không xoay chuyển được, trong lòng vẫn ôm ấp giấc mộng vĩ đại làm một anh giai xã hội đen bá đạo, có lúc y thật sự muốn đánh cho nó một trận thành đồ ngốc, có thể bớt lo đi một chuyện.
“Mày cứ bám theo hắn ta đã, chốc nữa tao gọi lại cho.” Giang Dư Đoạt nhận điện thoại, nói một câu.
“…Lão tam, mày cũng được đấy.” Trong ống nghe truyền đến không phải giọng Trần Khánh, “Giờ còn có thể sai bảo tao rồi?”
Giang Dư Đoạt đưa điện thoại ra trước mắt nhìn, tên hiển thị là Trương Đại Tề.
“Có chuyện gì?” Y hỏi.
“Đừng mẹ nó giả vờ với tao, chuyện gì chính mày lại không biết?” Cái giọng lè nhè của Trương Đại Tề nghe cực kỳ khó chịu.
“Tôi mất trí nhớ.” Giang Dư Đoạt nói.
“Lão tam, tao nói cho mày biết,” Trương Đại Tề rống lên, “Con mẹ nó mày quản cho tốt đám đàn em của mày, đừng có cả ngày đến gây chuyện ở chỗ tao! Tao cho mày chút mặt mũi, mày đã tự coi mình thành cái gì rồi!”
“Nói bao nhiêu lần rồi,” Giang Dư Đoạt không kiên nhẫn, “Mặt của chú tự chú giữ, không cần cho tôi, tôi đây cũng không cần dùng nhiều mặt như thế.”
“Đệch mẹ mày…” Trương Đại Tề hẳn là đang định chửi ầm lên.
“Chú Đại Tề, cái quán bar kia của chú, dù sao làm ăn cũng không tệ lắm,” Giang Dư Đoạt chặn lại một tràng mắng chửi sắp tuôn ra từ miệng lão, “Ba ngàn đồng, nợ hai tháng cũng không đưa, còn không biết ngại mà mắng chửi tôi sao?”
“Liên quan gì đến mày! Mày là cha nó hay mẹ nó! Con mẹ nó mày mở viện mồ côi à?” Trương Đại Tề nói, “Tao nói cho mày biết, ngày mai bọn người của mày còn đến chỗ tao ngồi, tao đánh từng thằng một trở về.”
“Được, tôi bảo bọn nó mai đều không đi,” Giang Dư Đoạt sờ điếu thuốc, rút ra châm, “Ngày mai tôi tự đến.”
Không chờ Trương Đại Tề trả lời, y dập máy.
“Ngài mang chứng minh thư đến ngân hàng mở tài khoản báo mất giấy tờ, sẽ làm được thẻ mới.” Quản lý tiếp tân nói.
“Ngân hàng mở tài khoản?” Trình Khác tốn công sức suy nghĩ tầm 5 giây, “Tôi không biết mở tài khoản ở ngân hàng nào…”
“Dùng số thẻ có thể tra được.” Quản lý tiếp tân nói.
“Tôi không biết số thẻ,” Trình Khác rất buồn lòng, “Anh có thể dùng chứng minh thư tra số thẻ của tôi được không?”
“Không thể tra được,” quản lý nói, “Thế nhưng chắc chắn không phải mở ở ngân hàng chúng tôi, ngài có thể đến mấy ngân hàng thường tới thử xem.”
Trình Khác há hốc miệng, còn định nói thêm gì đó, nhưng lại chẳng biết nói gì nữa, cuối cùng chỉ nói câu “Cảm ơn,” liền xoay người rời khỏi ngân hàng.
“Hay là ngài thử tải mobile banking tra thử xem…” Quản lý từ phía sau hắn nói.
Tôi con mẹ nó không có điện thoại di động, dù có điện thoại di động cũng không có mobile banking.
Trình Khác đứng cạnh gốc cây phía trước ngân hàng, hắn cảm thấy dù là một chuyện vô cùng đơn giản, rơi vào tay hắn, vừa bắt đầu đã chẳng thể làm tiếp.
Hắn cần một cái điện thoại di động, dù là tìm ai, đi đâu, hắn ít nhất cũng phải có một chỗ đặt chân, sau đó cầm chứng minh thư đi đến mấy ngân hàng gần nhà lượn qua một vòng, xem xem rốt cuộc là hắn mẹ nó mở tài khoản ở đâu… Mà hiện giờ, hắn còn chẳng đủ gọi xe taxi.
Hắn sờ túi, lấy ra gói thuốc lá cùng với bật lửa, lúc rút điếu thuốc ra, một tấm thẻ dính vào bao thuốc lá rơi xuống đất.
Nhặt lên liền thấy chữ viết bằng bút bi ở mặt trên.
Giang Dư Đoạt.
Có việc tìm Tam ca.
Trình Khác nhìn chằm chằm vào dãy số phía trên vỏ bao thuốc.
Nhìn chăm chú một lúc lâu, cảm thấy mình sắp thuộc rồi, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn bốn phía.
Thời đại này hẳn chẳng còn mấy người biết điện thoại công cộng là thứ gì, hiện giờ không có di động, Trình Khác vậy mà không biết, cầm cái số điện thoại này có thể làm gì.
Lúc định quay đi, liền nhìn thấy ở thân cây cách hắn không xa, có bóng người đứng lung lay.
Trình Khác liếc mắt nhìn, giật mình phát hiện, ánh mắt người kia lúc chạm mắt hắn vậy mà có chút bối rối, chính là tên tài xế hôm qua giúp Giang Dư Đoạt lấy con mèo ra.
“Cậu kia!” Trình Khác nhanh chóng chỉ vào người kia.
Người kia cấp tốc đổi lại khuôn mặt không quen biết, quay đầu nhìn phía sau.
“Chỉ cậu đó,” Trình Khác đi đến trước mặt gã, “Cậu là tài xế của Giang Dư Đoạt đúng không?”
“Hộ pháp.” Người kia lập tức sửa lại lời hắn.
“…Ồ, là tả hay hữu đó?” Trình Khác hỏi.
“Tổng, tổng hộ pháp,” gã chỉ vào chính mình. “Thượng hạ tả hữu, đều là tôi.”
“À,” Trình Khác nhìn gã, phong cách bệnh thần kinh của người này hẳn là cùng hệ thống với Giang Dư Đoạt, “Có điện thoại di động không? Cho tôi mượn dùng.”
“Có,” Tổng hộ pháp rất thoải mái lấy điện thoại ra, “Gọi cho ai?”
“Không cần gọi,” Trình Khác nhận lấy điện thoại, “Cho tôi mượn lên Wechat, tôi liên hệ với người bạn.”
“Hả,” Tổng hộ pháp đáp, “Điện thoại tôi không có mạng.”
“Cái gì?” Trình Khác giật mình ngẩng đầu lên.
“Không thì tôi dẫn anh tới tìm Tam ca, điện thoại nó có mạng.” Tổng hộ pháp vung tay lên, “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Trình Khác rất cảnh giác.
“Tìm Tam ca,” Tổng hộ pháp nói, “Nhà nó ở phía sau tòa nhà này, giờ chắc đang đang ở dưới tầng.”
“Không cần,” Trình Khác hiện giờ không muốn tiến vào một con phố không có tên trên bản đồ nào nữa, hắn nhấn nút gọi đi trên điện thoại, Tổng hộ pháp năm phút trước vừa gọi cho Tam ca, hắn trực tiếp gọi tới, “Tôi gọi cho cậu ta.”
“Lại mẹ nó gì nữa?” Bên kia giọng Giang Dư Đoạt vang lên.
“Xin chào,” Trình Khác nói, “Là Giang Dư Đoạt phải không?”
“Ai.” Giọng Giang Dư Đoạt đột nhiên nghiêm túc.
“Tôi là Trình Khác,” Trình Khác đột nhiên có hơi lúng túng, “Là vừa nãy…”
“Tôi mẹ nó còn là lái xe* nữa à,” Giang Dư Đoạt ngắt lời hắn, “Trần Khánh đâu!”
*Giang Dư Đoạt nghe ra Trình Khác giới thiệu mình tên là “Chéng kè”, là “hành khách”, từ này đồng âm với tên Trình Khác, nên mới nói thế kia.
Trình Khác nhíu mày, không thể nói chuyện nổi nữa, vì thế đem điện thoại trả lại cho Tổng hộ pháp: “Anh ta tìm Trần Khánh.”
“Là tôi,” Tổng hộ pháp gật đầu, nhận lấy điện thoại di động. “Tam ca, tao đây, vừa nãy nói chuyện là Tích gia.”
Trình Khác ngẩn người, nhìn gã.
“Mày…” Giang Dư Đoạt cắn răng. Trần Khánh nếu đứng trước mặt y, y nhất định đạp cho một cước. Y hít một hơi rồi chậm rãi thở ra, cố giữ giọng bình tĩnh, “Không được ở trước mặt hắn gọi hắn là Tích gia.”
“Nhưng tao cũng có biết hắn tên gì đâu.” Trần Khánh nhỏ giọng nói.
“Hắn vừa rồi không phải bảo hắn mẹ nó tên là hành khách à!” Giang Dư Đoạt vẫn không thể nhịn nổi rống lên, “Đưa điện thoại cho hắn!”
“Này.” Bên kia lại vang lên giọng của hành khách.
“Anh họ Trình đúng không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Đúng, Trình Khác, Khác trong Khác Thủ (tuân thủ).” Trình Khác trả lời.
“Tìm tôi có việc gì?” Giang Dư Đoạt lại hỏi.
“Tôi… muốn mượn điện thoại cậu dùng một lúc.” Trình Khác khó khăn nói. “Tổng hộ pháp nói di động cậu ta không có mạng.”
Giang Dư Đoạt không nói gì.
Mượn điện thoại?
Đây là cái cớ ngu ngốc gì?
Người này chắc chắn có vấn đề.
Giang Dư Đoạt giật giật khóe miệng: “Tôi qua đó, anh bảo Trần Khánh mang anh đến giao lộ.”
“Cậu có thể đến cửa ngân hàng kiến thiết không?” Trình Khác hỏi.
“Không thể.” Giang Dư Đoạt dập điện thọại.
Trình Khác đi theo sau Trần Khánh, đi đến giao lộ bên cạnh, đột nhiên cảm thấy không hiểu lắm, đứng ở giao lộ càng nghĩ càng thấy sai.
Hắn chỉ muốn tìm một cái điện thoại di động, tùy tiện liên lạc với mấy người bạn, không hiểu sao giờ lại giống như đi bàn bạc làm giả chứng từ.
Nghĩ kiểu gì cũng thấy sai quá sai.
Lúc Giang Dư Đoạt dẫn theo hai người nữa từ trong hẻm đi ra, lòng Trình Khác đột nhiên trở nên nặng nề, xoay người muốn đi, nhưng không kịp nữa rồi.
Trần Khánh kề sát mặt, ngăn cản hắn, không chờ hắn đẩy Trần Khánh ra, hai người phía sau Giang Dư Đoạt đã đứng kẹp hai bên trái phải.
Trước tình cảnh này, Trình Khác cũng không thể căng thẳng nổi, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có kinh sợ, hắn quay đầu nhìn Giang Dư Đoạt: “Ý gì vậy?”
“Đi theo tôi,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Anh mà bỏ chạy, tôi cũng không ngại đâm anh ngay giữa phố đâu.”
“Vậy đâm đi.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt rút tay ra, lúc Trình Khác nhìn rõ trên tay y là cái gì, một con dao găm đã thuận bên phải eo hắn, đâm vào quần áo.
Mũi dao đâm xuyên qua áo khoác hắn, xuyên qua cả áo phông mặc bên trong, lưỡi dao đã chạm tới eo.
Lúc Giang Dư Đoạt rút dao găm ra, Trình Khác cảm thấy eo đau nhói.
Hôm qua đánh nhau, vậy mà không chú ý tới người này thuận tay trái.
Trình Khác từ nhỏ đến lớn chưa từng đụng phải chuyện như vậy, cùng đám bạn ra ngoài chơi, uống nhiều gây sự cũng đều là đánh bừa đánh bụi một đám người ẩu tả, tuy hắn không sợ, nhưng cũng rất ít khi trực tiếp xung đột.
Hôm nay lại cứ như vậy mặt đối mặt, bị một dao đâm xuyên qua áo, hắn đột nhiên cảm thấy mọi chuyện thật hư cấu.
Nhát dao lúc nãy, nếu như không phải Giang Dư Đoạt đâm lệch, thì hẳn là cực kỳ thành thạo kỹ thuật đâm dao, nhìn ánh mắt của Giang Dư Đoạt, Trình Khác nghiêng về vế sau.
“Đi thôi,” Giang Dư Đoạt nói, “Không chọc tôi sẽ không có chuyện gì.”
Trình Khác không nói gì, cúi đầu nhìn lên lỗ thủng trên áo khoác, cùng Giang Dư Đoạt đi tới cái hẻm kia.
Hẻm này cũng rất ngắn, đi vài bước là hết, phía đầu kia là một khu chung cư, nhìn có vẻ đã xây nhiều năm, Trình Khác trước đây thường xuyên đến khu này uống rượu, vậy mà không biết phía sau một loạt nhà cao tầng lại có nhiều nhà ở đến thế.
Lúc đi vào giữa mấy tòa nhà, Trình Khác nhìn xung quanh một chút, dường như đều là phòng cho thuê, trên cửa sổ đều treo bảng hiệu hoặc bảng đèn led, thẩm mỹ viện, phòng đánh bài, spa các loại, vừa nhìn đã thấy có cảm giác giáo dục XXX rất lừa người…
Giang Dư Đoạt rẽ vào hành lang, Trần Khánh cùng hai tên đàn em kia dừng lại.
“Lại đây.” Giang Dư Đoạt quay đầu lại, ngoắc đầu với Trình Khác.
Trình Khác nhìn hai bên một chút, đi vào hành lang.
Thành thật mà nói, tuy không khí khu này có vẻ xập xệ, nhưng cũng không đến mức hỗn loạn, không giống nơi có thể thành hiện trường án mạng.
Giang Dư Đoạt mở cửa tầng một.
Trình Khác nhìn vào bên trong, là loại nhà bình thường nhất của một người bình thường nhất, chẳng có thiết kế hay trang trí gì, nền nhà lát gạch lớn màu trắng, bộ sofa mỗi thứ một kiểu, khí chất cách nhau đến mười vạn tám ngàn dặm.
Nhưng nhìn cũng rất sạch sẽ, Trình Khác thậm chí còn ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt.
“Vào đi.” Giang Dư Đoạt giữ cửa.
Trình Khác đi vào, nhìn một chút kết cấu trong phòng, nhà có hai phòng, cửa phòng ngủ đang mở, có thể thấy được phía bên kia còn có một cái sân sau rất nhỏ.
“Không tệ,” hắn không nhịn được nói, “Cái khu này còn có sân.”
“Muốn nhìn qua không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Được.” Trình Khác gật đầu.
Giang Dư Đoạt dẫn hắn ra sân sau.
Là gian nhà một người, cũng không quá mười mét vuông, tường bao quanh rất cao, không nhìn được ra bên ngoài, bên tường trồng một luống cây không rõ tên, giờ lá cũng đã rụng lác đác, nhìn hơi tiêu điều.
Ngay lúc đang nhìn, góc quần bị thứ gì đó đụng phải.
Chuột!
Phản ứng đầu tiên của Trình Khác là nhảy lên.
Mà vừa nhấc đùi phải lên, còn chưa kịp hạ xuống đất, đã bị Giang Dư Đoạt đưa chân ra đỡ lơ lửng giữa không trung.
“Mèo của tôi,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Đạp phải nó anh chết chắc.”
Trình Khác liếc mắt nhìn xuống, một con mèo nhỏ tầm bàn tay từ bên chân hắn đi qua, lắc lắc lư lư đi xuống bậc thang trong sân.
Nhìn thấy con mèo này, Trình Khác bỗng nhớ lại quan hệ thật sự giữa mình và Giang Dư Đoạt, cùng với cái nguyên nhân thần kỳ làm hắn đang đứng ở đây.
Thậm chí đến giây thứ hai, hắn cảm thấy bên eo lại bắt đầu đau rát.
Hắn vậy mà lại có thể trong tình huống như vậy, cùng Giang Dư Đoạt đứng ở đây ngắm sân ngắm vườn?
Giang Dư Đoạt hình như cũng có cùng dòng suy nghĩ với hắn, gạt chân hắn ra, trầm mặc mấy giây rồi quay người vào nhà.
“Nói đi.” Giang Dư Đoạt quay lại phòng khách, ngồi trên sofa, cánh tay gác lên chỗ tựa lưng.
Trình Khác đứng trong phòng khách, chiêm ngưỡng phong thái hồn nhiên thiên thành của “Tam ca”.
“Nói gì?” Trình Khác hỏi.
“Nói xem anh đến đây làm gì.” Giang Dư Đoạt nói.
“Đến nhặt rác.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Tam ca,” Trình khác dùng chân kéo cái ghế bên cạnh, ngồi xuống. Để tiện nói chuyện, hắn đành ép mình gọi y như vậy, “Nói đúng ra là, không phải tôi muốn đến, tôi cũng chỉ đi ngang qua, cậu chặn không cho tôi đi, tôi chỉ muốn mượn điện thoại của cậu một chút, cậu cho mượn thì mượn, không thì thôi, đùa đùa cái gì?”
“Điện thoại anh đâu rồi?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Để ở nhà không mang theo.” Trình Khác nói.
“Hả,” Giang Dư Đoạt cười lạnh, “Sao không về nhà lấy?”
“Không có tiền gọi xe.” Trình Khác trả lời.
“Một trăm đồng không đủ gọi xe về?” Giang Dư Đoạt tiếp tục hỏi.
“Tiêu hết rồi.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt không nói gì nữa.
“Một trăm đồng,” Trình Khác giơ một ngón tay, “Không phải một nghìn đồng.”
“Trên người anh có một trăm đồng mà còn không biết lập tức gọi xe về nhà?” Giang Dư Đoạt đột nhiên từ ghế sofa nhảy lên, teleport lại trước mặt hắn, cánh tay chống lên tường phía sau hắn, chóp mũi dường như đã chạm lên mặt hắn.
Trình Khác lùi về phía sau, tự cách xa chóp mũi Giang Dư Đoạt một chút.
Thế nhưng phía sau hắn là lưng ghế, có cố cũng chẳng tránh ra được mấy, chỉ có thể dời ánh mắt, nhưng lại thấy được trong cổ áo Giang Dư Đoạt, một vết sẹo kéo dài từ xương quai xanh xuống, cũng không biết kéo đến đâu.
Hắn nhíu mày.
“Không có tiền chẳng lẽ không thể cứ gọi xe về nhà, sau đó lấy tiền trả cho tài xế?” Giang Dư Đoạt vẫn đăm đăm nhìn hắn, tiếp tục hỏi.
Trình Khác ngước mắt nhìn y.
Hai ngày nay cứ như một giấc mộng, chưa kể hiện giờ không có nơi trú chân thì thôi, không hiểu sao còn đụng phải rắc rối như này.
Trình Khác mãi cho tới giờ nhìn thấy Giang Dư Đoạt trước mặt hắn ép hỏi hết câu này đến câu khác, mới chậm rãi tỉnh lại từ một đống hỗn loạn tò vò.
“Nói!” Giang Dư Đoạt rống vào tai hắn, “Ai sai anh tới!”
Trình Khác cảm giác tim mình cũng bị tiếng quát to này làm cho sợ hãi, nếu không phải đang ngậm miệng, có khi đã lao từ miệng ra rồi cũng nên.
Hắn không nghĩ gì, trực tiếp nhấc cùi chỏ, tàn nhẫn chọc vào xương sườn Giang Dư Đoạt.
Lúc Giang Dư Đoạt đau đến cong người, cùi chỏ hắn đột nhiên hất lên phía cằm y.
“…Đệch.” Giang Dư Đoạt một tay ôm cằm, một tay đỡ xương sườn lui lại hai bước, ngã xuống ghế sofa.
Trình Khác lao đến, đè hai vai y xuống ghế sofa, đầu gối cong lên len vào giữa hai chân y.
“Cậu dám động đậy, tôi liền cho con cháu cậu đi tong.” Trình Khác chỉ vào y.
“Ba giây sau anh không buông tôi ra.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn. “Anh cũng đừng hòng thoát ra khỏi cánh cửa này.”
“Một, hai, ba.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt nhìn hắn, mí mắt chớp nhìn xuống đũng quần bị đầu gối hắn chạm vào:  “Không lấy ra là tôi cứng bây giờ.”
“Cậu nói cái gì?” Trình Khác cảm thấy vãi lắm rồi.
“Một, hai, ba.” Giang Dư Đoạt nói xong, đã nhếch chỗ giữa chân lên.
“Đ… cụ nhà nó!” Trình Khác buông tay, nhảy ra vài bước.
Giang Dư Đoạt cười, ngồi dậy, ung dung thong thả châm thuốc: “Không muốn nói cũng không sao, muốn mượn di động cũng được.”
Trình Khác nhìn chằm chằm y.
“Sau này tiếp cận mục tiêu cần theo dõi, để tâm một chút, đừng tìm lý do lộ liễu như vậy.” Giang Dư Đoạt nói, “Lần tới lại để tôi bắt được, sẽ không có vận may như vậy nữa đâu.”
Trình Khác trong lòng cực kỳ hoài nghi Giang Dư Đoạt đang nói một ngoại ngữ nào đấy, hắn nghe chả hiểu quái gì.
“Cần điện thoại di động à?” Giang Dư Đoạt lấy điện thoại ra, bỏ lên bàn uống nước.
Câu này thì Trình Khác hiểu được, quyết đoán từ chối: “Không cần.”
“Thấy không,” Khóe miệng Giang Dư Đoạt cong lên một nụ cười, “Lúc nãy gọi tôi nói muốn mượn điện thoại, giờ đã lấy điện thoại ra cho anh rồi, anh lại nói không cần, còn chưa tới hai mươi phút, lời nói đã thay đổi.”
Trình Khác lại chấn kinh rồi.
Chấn động tầm ba giây, hắn cầm lấy điện thoại trên bàn.
Điện thoại Giang Dư Đoạt không cần mở khóa, lắc hai cái đã tự mở. Hắn lập tức mở Wechat, nhận ra điện thoại không có mật khẩu, nhưng wechat đang ở trạng thái đăng xuất, hắn thở phào nhẹ nhõm, nếu trực tiếp mở ra, hắn còn sợ tên não không nếp nhăn này chốc nữa lại đổ cho hắn nhìn lén.
Trong mấy cách đăng nhập, hắn chọn đăng nhập bằng giọng nói.
“Chúng tôi cần xác nhận giọng của bạn, xin giữ nút lệnh, đọc con số phía dưới.”
Trình Khác bỗng nhiên cảm thấy vui mừng, hôm nay không cảm cũng không sốt, tuy rằng cái kiểu xác nhận này nhìn có vẻ hơi ngu ngu… Hắn nhấn giữ nút lệnh, hắng giọng một cái: “Bảy bốn một hai chín sáu năm tám.”
Giang Dư Đoạt chậc một tiếng, trong âm thanh nghe được rõ ý cười.
Trong hộp thư WeChat có vài tin nhắn, hắn cũng không nhìn kỹ, nhanh chóng mở ra khung chat với Lưu Thiên Thành, cũng không thèm đánh chữ, trực tiếp gửi yêu cầu tin nhắn thoại.
Mãi cho đến lúc tự động ngắt, Lưu Thiên Thành cũng không nhận.
Trình Khác nhíu mày, ánh mắt hứng thú của Giang Dư Đoạt đang ngồi trên ghế sofa vẫn nhìn chằm chằm, làm hắn cực kỳ khó chịu.
Hắn vốn cũng không phải người hay sĩ diện, thế nhưng mất mặt đến mức này cũng khó mà chịu được.
Hắn liền mở ra khung chat với Hứa Đinh, hôm qua Hứa Đinh còn gửi cho hắn một câu.
– Onl?
Xem ra Hứa Đinh cũng không biết ngày hôm qua hắn đã lang bạt khắp nơi, chắc là do Hứa Đinh cũng không thường lui tới nhiều với hắn, lúc Trình Dịch “thanh lý” đám bạn nhậu của hắn, bỏ sót Hứa Đinh rồi.
“Sao không gọi điện luôn?” Hứa Đinh nhận tin nhắn thoại.
“Tôi đứng ở cửa secret chờ anh,” Trình Khác nói, “Lập tức tới ngay.”
“…Tôi không ở trong thành phố.” Hứa Đinh nói, “Tôi vừa lái xe đi, độ ba ngày nữa mới quay lại.”
“Vậy được.” Trình Khác cũng không thèm để ý xem mình và Hứa Đinh có quen biết đến vậy hay không, “Tôi đến căn nhà chỗ vườn hoa La Mã của anh ở hai ngày, có chìa khóa sơ cua không?”
Hứa Đinh ngẩn người: “Có, để ở văn phòng bất động sản, để tôi gọi điện cho bọn họ, anh tới đó lấy đi.”
“Cảm ơn.” Trình Khác tắt tin thoại, đăng xuất, xóa lịch sử, rồi trả điện thoại lại trên bàn uống nước.
Có chìa khoá nhà Hứa Đinh, Trình Khác cảm thấy mình thả lỏng được không ít, ít nhất cũng có nơi làm hắn yên tĩnh một lúc, cho dù là thẻ hay điện thoại, hay là tương lai hắn vốn chưa từng nghĩ tới, hắn đều cần bắt đầu từ đâu đó.
“Giờ tôi đi được chưa?” Hắn nhìn Giang Dư Đoạt.
“Cứ đi như thế à?” Giang Dư Đoạt ngậm thuốc lá, “Tôi cứu anh một lần, điện thoại cũng cho anh mượn dùng, còn cho anh vào nhà nghỉ…”
“Tôi hỏi cậu,” Trình Khác ngắt lời y, “Tôi có thể đi được chưa?”
“Đi đi.” Giang Dư Đoạt nói. “Chuyện này tôi sẽ để anh nhớ kỹ.”
“Không cần.” Trình Khác tháo đồng hồ đeo tay xuống, ném đến người Giang Dư Đoạt, “Mong nhớ đã lâu rồi đi? Đủ chưa?”
Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn hắn, cười không nói gì.
Trình Khác mở cửa đi ra.
Trần Khánh cùng hai tên đàn em kia vẫn đứng ngoài cửa, thấy hắn đi ra, Trần Khánh lập tức hướng vào trong gọi một tiếng: “Tam ca?”
“Để hắn ta đi.” Giang Dư Đoạt trong phòng nói.
Trần Khánh nhường qua một bên.
Giang Dư Đoạt giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn qua, đồng hồ rất mới, chắc hẳn chưa đeo được lâu.
Trình Khác lúc ném đồng hồ qua, cực kỳ thẳng thắn dứt khoát, có cảm giác như đây chỉ là đồ giả.
Giang Dư Đoạt híp mắt, lại cầm đồng hồ lên.
“Cứ để hắn đi như vậy à?” Trần Khánh vào phòng.
“Không phải à?” Giang Dư Đoạt nói.
“…Đây không phải đồng hồ đeo tay của hắn sao?” Trần Khánh lại gần, “Mịa nó, đây là cướp được à?”
Giang Dư Đoạt bẻ ngón tay, khớp tay vang lên âm thanh rắc rắc.
“Không,” Trần Khánh nhanh trí, “Là hắn vì báo đáp mà tặng cho mày đúng không?”
Giang Dư Đoạt nghĩ đến vẻ mặt phẫn nộ mà chán ghét của Trình Khác lúc ném đồng hồ đeo tay qua: “Cũng không sai lắm.”
“Mày được lắm.” Trần Khánh nói.
“Tìm người kiểm tra xem có phải đồ thật không.” Giang Dư Đoạt đưa đồng hồ đeo tay cho Trần Khánh.
“Sau đó thì sao?” Trần Khánh hỏi.
“Bán.” Giang Dư Đoạt nói.
“Được.” Trần Khánh cầm đồng hồ đeo tay xoay người đi ra ngoài.
Giang Dư Đoạt đóng cửa lại, đi tới bên cửa sổ, vén lên một góc rèm cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, bên ngoài vẫn như mọi ngày, đang giờ làm việc, thỉnh thoảng có cụ ông cụ bà đi ngang qua.
Y cầm lên một lọ đồ hộp cho mèo, ngón tay gõ gõ.
Mèo con lập tức từ trong nhà chạy ra, ngày hôm qua gõ gõ ngón tay như vậy, giờ đã thành phản xạ có điều kiện.
Lúc mèo con đang liếm liếm đồ hộp, Trần Khánh gọi điện thoại tới: “Tam ca, tên này thế mà thật sự không phải đàn ông lang thang!”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.
“Cái đồng hồ kia gọi là cái gì mà hai mặt cái gì lật lật Tích gia, “ Trần Khánh nói tiếp, “Nghe nói giá gốc là mười sáu mười bảy vạn.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt nặn nặn tai mèo.
“Bán không?” Trần Khánh hỏi, “Đại Bính nói không có nguyên hộp, cũng không có hóa đơn, nhiều nhất chỉ bán được mười lăm nghìn.”
“Cầm về.” Giang Dư Đoạt nói.
“Được, để mày đeo đi, ” Trần Khánh nói, “Trông cũng đẹp.”
“Đeo cái rắm, ” Giang Dư Đoạt chậm rãi xoay người, “Hắn ta sẽ còn tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.