Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 33:




Mỗi lần nghe thấy Giang Dư Đoạt lấy thằng nhóc ba tuổi rưỡi kia so sánh với mình, Trình Khác đều rất ngán ngẩm, có điều lần này dù gì y cũng nói là trông rất thú vị, cho nên hắn nhịn.
Có điều hắn vẫn cố chống chế một chút: “Thằng nhóc ba tuổi rưỡi giờ chắc cũng phải ba tuổi chín mười tháng gì đó rồi chứ.”
“Tính rõ như thế làm gì,” Giang Dư Đoạt cười cười, “Thật ra cũng sắp bốn tuổi rồi, đang đếm ngược đây, ba nó trước một tháng, cuối tuần nào cũng mua quà cho nó.”
“Không khác tôi lúc nhỏ lắm,” Trình Khác cầm lấy một xiên ớt chuông cắn một miếng, “Sinh nhật mỗi năm đều là từ trước đó đã bắt đầu nhận quà.”
“Sướng thật.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cũng chẳng có gì hay.” Trình Khác nói, “Dễ dàng có được nhiều thứ sẽ chẳng có cảm giác hạnh phúc, cũng chẳng có mong đợi, muốn là có, không muốn cũng sẽ có.”
“Chưa từng trải qua,” Giang Dư Đoạt châm điếu thuốc, “Đứng nói không đau eo.”
Trình Khác không nói gì, tình huống của Giang Dư Đoạt, lúc nhỏ đừng nói là quà sinh nhật, có khi sinh nhật cũng chưa từng biết là gì.
“Cậu sinh nhật ngày nào?” Hắn hỏi một câu.
“Ngày một tháng sáu.” Giang Dư Đoạt nói, “Trên căn cước viết như vậy.”
“À.” Trình Khác đáp một tiếng.
“Sinh nhật anh từng bị ai cười chưa?” Giang Dư Đoạt hỏi một câu.
“Hả?” Trình Khác ngẩn người.
“222*.” Giang Dư Đoạt nói.
*2 là ngốc đó.
“Sao cậu biết?” Trình Khác hỏi.
“Tôi có photocopy giấy căn cước của anh mà,” Giang Dư Đoạt thở dài, “IQ của anh có phải hơi được thiên vị không đấy?”
“Lăn.” Trình Khác uống một hớp rượu, không thể không công nhận, Giang Dư Đoạt nhiều lúc làm cho hắn bất ngờ, đừng nói một bản photocopy giấy căn cước dán vào sau hợp đồng cho thuê, kể cả bảo hắn cố nhớ sinh nhật ai, hắn cũng chưa chắc đã nhớ được.
Hắn tiện tay cầm lên một xiên thịt, nhìn xong liền buông xuống.
Không cẩn thận lại cầm phải một xiên heo tiên.
“Anh cảm thấy không ngon, hay là vẫn ngại ăn?” Giang Dư Đoạt cầm xiên heo tiên này qua gặm.
“Đều không phải,” Trình Khác nói, “Tôi chỉ là… Cái này… là heo à…”
Giang Dư Đoạt sặc một cái, nhìn hắn: “Anh cũng lịch sự vừa thôi, anh nói như thế đến tôi cũng không muốn ăn nữa.”
Trình Khác nhìn y chằm chằm, nhanh chóng nói lại câu vừa rồi của mình: “Mịa nó, ý của tôi đây là heo tiên, không phải ngưu tiên ngưu đản* gì…”
*đại loại cũng bộ phận đấy mà của con bò…
“Ngưu tiên ngưu đản anh ăn rồi à?” Giang Dư Đoạt lập tức hỏi.
“Tôi…” Trình Khác thật sự không biết phải giải thích thế nào, những thứ linh tinh này hắn đều không ăn, thế nhưng ngưu tiên ngưu đản nghe có vẻ thông thường hơn một chút, cho nên nếu phải so sánh thì dễ tiếp thu hơn.
Không chờ hắn nghĩ kỹ phải nói thế nào, Giang Dư Đoạt đã giơ tay lên, gọi một tiếng: “Phục vụ!”
“Gọi gì!” Một nhân viên phục vụ cũng hỏi lại.
Trình Khác lập tức phản ứng lại, đè giọng nói với y: “Giang Dư Đoạt!”
“Cật dê!” Giang Dư Đoạt gọi.
“Có ngay!” Phục vụ trả lời.
Trình Khác thở phào nhẹ nhõm, mà lúc nhìn thấy nụ cười trên mặt Giang Dư Đoạt, hắn mới nhận ra: “Con mẹ nó cậu cố ý đúng không.”
“Không.” Giang Dư Đoạt cười nói, “Như này mới là cố ý.”
“Như nào?” Trình Khác hỏi tiếp.
“Ngưu tiên ngưu đản!” Giang Dư Đoạt đột nhiên lại gào lên.
“Có ngay!” Phục vụ cũng không kém miếng rống lên một tiếng.
“… Ông nội cậu.” Trình Khác bị một câu này của y làm sợ hết hồn, nửa buổi cũng không biết có cần quay đầu tránh ánh mắt từ bốn phía nhìn tới hay không.
“Không sao.” Giang Dư Đoạt uống một hớp rượu, “Ăn cái đấy cũng không có gì khác người, chẳng ai kinh ngạc đâu, tôi cũng không nói nhân tiên.”
“Cậu nhanh im đi.” Trình Khác thở dài.
Giang Dư Đoạt lại không nói gì nữa, cười xong tiếp tục vừa ăn vừa uống.
Lúc phục vụ mang cật dê, ngưu tiên, ngưu đản lên, Trình Khác có cảm giác không nói thành lời, một lời khó nói hết, đột nhiên rất buồn cười.
“Thật ra nếu tôi không nói mấy thứ này là gì, anh vẫn sẽ vui vẻ ăn sạch,” Giang Dư Đoạt cầm một xiên cật dê để trước mặt hắn, “Cái này chắc là ăn được chứ.”
Trình Khác cầm lấy xiên cật dê cắn một miếng.
Không thể không công nhận, Giang Dư Đoạt cả người thô tục, nhưng ngay từ lúc bắt đầu, Trình Khác cũng không hề thấy phản cảm, ngày hôm nay Giang Dư Đoạt như vậy, còn có thể làm cho hắn cảm thấy một loại vui vẻ không rõ.
Hắn cầm lấy một xiên heo tiên cuối cùng: “Thật ra cái này đúng là ăn rất ngon.”
“Anh ăn thì ăn, lúc ăn mấy thứ linh tinh này cũng đừng đánh giá, cái gì ăn ngon hay không ngon,” Giang Dư Đoạt vừa ăn vừa nói, giọng có hơi ậm ờ, “Anh vừa nói như thế, lại làm tôi hiểu nhầm.”
“Tôi phục cậu rồi.” Trình Khác thở dài.
Bữa ăn khuya hôm nay, Trình Khác ăn rất thoải mái, cả một tháng rồi, lần đầu tiên ăn thứ gì đó mà cảm thấy “thơm thật, ngon thật.”
Có điều trên bàn còn một đống xiên thịt hai người bọn họ không ăn hết.
“Gói lại đi,” Trình Khác nói, “Tôi mang về ăn.”
“Tôi mời khách, anh gói mang về,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Mặt anh lớn đấy nhỉ.”
“À, quên mất,” Trình Khác bối rối, “Tôi vẫn nghĩ là tôi mời.”
Giang Dư Đoạt gọi nhân viên phục vụ lại tính tiền: “Vậy anh mời à?”
“Không.” Trình Khác trả lời.
“Anh không phải là…” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Hết tiền đấy chứ?”
“Cái gì?” Trình Khác không hiểu lắm.
“Hết tiền ăn cơm?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Tôi nói sao tự nhiên lại bảo tôi mời ăn xiên nướng đây, cũng đã một tháng không liên lạc, tới lại để mời ăn.”
“Mẹ kíp,” Trình Khác nở nụ cười, “Bữa này tôi mời.”
“Không cần,” Giang Dư Đoạt nói, “Đã nói tôi mời rồi, tôi ở vùng này không trả tiền cũng không sao.”
Trình Khác tặc lưỡi.
Đi ra khỏi hàng đồ nướng, đứng ở trên đường một lúc, Trình Khác cảm giác mình đột nhiên không phân biệt được phương hướng, không biết nên đi bên nào.
Giang Dư Đoạt nhìn qua xung quanh.
“Không biết đường à?” Trình Khác cười hỏi.
“Không.” Giang Dư Đoạt đi về phía bên phải giao lộ.
Trình Khác biết y chắc chắn không phải đang tìm đường, Giang Dư Đoạt nhiều lúc đều như vậy, đến chỗ ngoặt, ra khỏi cửa, chỉ cần phải tiến vào một không gian khác, y sẽ đều nhìn xung quanh một chút.
“Cậu đang nhìn gì thế?” Trình Khác cũng nhìn bốn phía.
“Nhìn xem có xe taxi hay không.” Giang Dư Đoạt trả lời.
“Không cần bắt xe,” Trình Khác nói, “Giờ vẫn còn ấm.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Trình Khác liếc mắt nhìn y, không biết có phải vì hôm nay mình hơi nhạy cảm hay không, đây là lần thứ hai trong tối nay, Giang Dư Đoạt trong khái niệm của hắn đáng lẽ phải nhắc tới “bọn họ”, hoặc là nhắc hắn cẩn thận chút, vậy mà cả hai đều chưa từng xuất hiện.
Dường như sau sự kiện “nhận nhầm người” lần trước, Giang Dư Đoạt có ý định không nhắc lại những thứ này nữa.
Điều này làm cho hắn có chút dao động với phán đoán của mình trước kia, nếu như Giang Dư Đoạt thực sự có… vấn đề tâm lý gì, sao có thể cố gắng tránh né nội dung liên quan?
“Tôi đưa anh về.” Lúc đi tới giao lộ Giang Dư Đoạt nói.
“Không cần,” Trình Khác cười, “Tôi cũng đâu phải con gái con đứa gì, còn phải có người đưa về.”
“Không phải tôi muốn nói đâu, nhưng anh thật sự không bằng mấy đứa con gái sống ở vùng này,” Giang Dư Đoạt nói, “Con gái nhà người ta cũng không trì độn đến mức như anh.”
“Tôi trì độn thế nào?” Trình Khác có chút khó chịu.
Giang Dư Đoạt hơi do dự, rồi thở dài: “Tôi nói cho anh biết vậy, hôm đó anh mua máy rửa bát, tôi ở ngay phía sau anh đây.”
Trình Khác kinh ngạc nhìn y: “Cái gì?”
“Nếu tôi không ngăn lại, thằng trộm đã trộm luôn quần lót anh rồi, nếu là đứa con gái nào lớn lên ở vùng này, không chừng sớm đã cho một cái tát qua.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cậu quả nhiên ở đó.” Trình Khác tiếp tục kinh ngạc.
“Quả nhiên?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Tôi muốn nói tôi thấy cậu rồi!” Trình Khác có chút vui vẻ không hiểu ra sao, “Tôi còn tưởng là tôi hoa mắt đây! Tôi mẹ nó đã nói người đó là cậu mà! Cậu có phải là ôm người nào xuống tầng đúng không?”
“Nói năng cẩn thận,” Giang Dư Đoạt chép miệng, “Tôi ôm ai mà ôm, tôi ghìm cổ tên trộm xuống tầng mà.”
Trình Khác nở nụ cười, không biết tại sao lại vui vẻ, nở nụ cười nửa ngày rồi đập đập tay Giang Dư Đoạt: “Cảm ơn.”
“Tôi hôm đó chỉ muốn nhìn vết thương trên mắt anh một chút thôi,” Giang Dư Đoạt nhìn hơi lúng túng, “Lại không dám cứ thế gọi anh, tôi đã định không gặp anh nữa.”
“Tại sao?” Trình Khác hỏi.
“Sao sao cái gì,” Giang Dư Đoạt nói, “Đánh bạn của mình một trận.”
“Vậy cậu trước đây, lúc đánh Trần Khánh,” Trình Khác nói, “Cũng như vậy à? Không gặp cậu ta nữa?”
“Không có,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Không giống nhau, tôi không biết phải nói thế nào, tôi và Trần Khánh, không giống tôi và anh.”
“Sao lại không giống?” Trình Khác tiếp tục hỏi.
Giang Dư Đoạt có vẻ không biết nói thế nào, nhíu mày đến nửa buổi mới nhìn hắn: “Nó không dài dòng như anh, hỏi tới hỏi lui, không giống là không giống, tôi sao biết được tại sao lại không giống.”
“Được thôi, tôi không hỏi nữa.” Trình Khác cười.
Giang Dư Đoạt đi cùng hắn về, hắn cũng không từ chối Giang Dư Đoạt đưa hắn về nữa, nhân lúc trời còn ấm trên đường lại không một bóng người, cảm giác cũng rất thoải mái.
“Tôi và Trần Khánh, cả hai lớn lên cùng nhau,” Giang Dư Đoạt đột nhiên mở miệng: “Hiểu nhau rất rõ, tôi biết nó… nó sẽ không biến mất, cho dù thế nào, nó cũng sẽ cùng tôi.”
Trình Khác quay đầu, “Tôi cũng sẽ không biến mất.”
“Không chắc,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh quá khác chúng tôi, quá khác biệt, anh nếu không phải bị đuổi ra khỏi nhà, đời này ngay cả một tế bào não cũng không dùng trên loại người như bọn tôi, anh căn bản không biết còn có một đám người như thế tồn tại.”
“Đừng nói chắc như thế.” Trình Khác nói.
“Không khác lắm đâu.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác nghĩ nghĩ: “Cậu quen biết Trần Khánh được mười năm rồi phải không?”
“Ừ, có lẽ thế,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi…lúc vừa tới đây đã quen nó.”
“Từ đâu đến?” Trình Khác hỏi.
“Không nhớ nữa,” Giang Dư Đoạt nói, “Lúc đó nhỏ quá.”
“À.” Trình Khác gật đầu, “Trần Khánh nói nếu cậu không cứu cậu ta, cậu ta chắc có lẽ đã chết đuối.”
“Lúc tôi đi giúp nó gỡ dây thừng, chính nó cũng đang gỡ, sau một lúc có lẽ cũng gỡ được.” Giang Dư Đoạt nói, “Có điều không chắc, nếu không nhịn thở được có lẽ sẽ sặc nước rồi ngất đi.”
“Cậu ta bội phục cậu có thể bình tĩnh như thế,” Trình Khác nói, “Cứu người còn rất có phương pháp.”
“Tôi xem TV học theo.” Giang Dư Đoạt nói.
“TV?” Trình Khác hỏi, một đứa trẻ đọc sách còn bị đánh, còn được xem TV?
“TV trong trung tâm thương mại,” Giang Dư Đoạt nói, “Chương trình cứu hộ, không mấy ngày trước đó xem được.”
“À,” Trình Khác nở nụ cười, “Học đi đôi với hành.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Trình Khác không tiếp tục đề tài này nữa, Giang Dư Đoạt hiện giờ nói tới chuyện lúc nhỏ, lại trở nên thong dong bình tĩnh, làm hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Lúc đi đến sảnh tòa nhà, Trình Khác cắn răng cố nhịn không mời Giang Dư Đoạt lên trên ngồi một lúc.
“Tôi đi đây.” Giang Dư Đoạt nói.
“Ừm,” Trình Khác nói, “Cái kia, tiền thuê nhà cậu đến thu đi, không cần bảo Trần Khánh đến.”
“Được rồi.” Giang Dư Đoạt đáp.
“Vậy… ngủ ngon.” Trình Khác quay người đi về thang máy.
Giang Dư Đoạt sau một lát mới từ phía sau nói một câu: “Ngủ ngon.”
Trình Khác phất tay, không quay đầu lại, lúc tiến vào thang máy mới quay lại, mà Giang Dư Đoạt đã không còn ở lối rẽ trước tòa nhà nữa.
Ngủ ngon.
Trước đây Trình Khác cũng từng chúc y ngủ ngon, nhưng y chưa từng trả lời.
Trong ấn tượng của y, cái từ vừa phổ thông vừa văn nhã này cách y quá xa, y không biết có thể dùng từ này với ai, Trần Khánh? Lư Thiến?
Chắc sẽ bị cười thối mũi.
Trần Khánh và Lư Thiến nếu nói ngủ ngon với y, y có lẽ cũng rùng mình dựng hết da gà.
Nhưng lúc Trình Khác nói chúc ngủ ngon, lại tự nhiên mà tùy ý, nghe rất thoải mái, làm y muốn đáp lại, tuy nghe thấy chính mình nói chúc ngủ ngon có hơi không được tự nhiên cho lắm, nhưng lại có mới mẻ vui thích nho nhỏ.
Lúc đi ra khu nhà, Trần Khánh gọi điện thoại tới.
“Tam ca, bên mày ăn xong chưa?” Trần Khánh nói, “Bên này còn đang uống, lại đây không? Cho Nhị Trọc chút mặt mũi, gọi cả Tích gia tới nữa, trong quán cũng chỉ có người mình.”
“Anh ta về rồi,” Giang Dư Đoạt nhìn giờ trên điện thoại, “Tao đi qua.”
“Vậy tao bảo chúng nó nướng thêm chút.” Trần Khánh nói.
“Ừm.” Giang Dư Đoạt cúp điện thoại, bước nhanh hơn.
Sau khi rẽ rồi đi một đoạn, y liếc mắt nhìn phía sau, một cái bóng hắt từ góc tường bên kia, còn đổ ra rất dài trên đất.
Giang Dư Đoạt không hề dừng bước chân lại, chỉ tiếp tục đi về phía trước, chú ý động tĩnh phía sau.
Trên con đường này, nếu bọn họ muốn làm gì cũng rất khó, đèn trên đường là loại cũ, tính ngụy trang đặc biệt thấp, hơn nữa cũng khá chật, khả năng bóng sau đè bóng trước cũng rất cao, lại bị kéo đổ dài ra, một khi có người tới gần rất dễ bị phát hiện.
Đi một lúc sau, Giang Dư Đoạt nhân cơ hội chuyển hướng, nhìn lướt qua, phía sau đã không có người.
Tay y đặt trong túi vẫn luôn nắm chặt dao, lúc này mới buông lỏng ra.
Đưa Trình Khác về nhà, người này vẫn đi theo, y từ lúc đi ra khỏi hàng đồ nướng đã thấy, Trình Khác cùng y nhìn đông nhìn tây có thể cũng nhìn thấy, chỉ là người chậm chạp như hắn căn bản sẽ không nghĩ nhiều.
Y không nói với Trình Khác.
Y không muốn những việc này của mình khiến Trình Khác căng thẳng.
Hoặc là nói, cho tới bây giờ y vẫn nhớ tới ánh mắt Trình Khác nhìn mình sau trận đánh hôm đó, y không muốn lại phải nhìn thấy ánh mắt như vậy nữa.
Có một số chuyện, đã định trước chỉ có thể một mình đối mặt.
Lúc Trình Khác về tới nhà, cởi quần áo ra mới ngửi thấy chính mình một thân mùi khét lẹt, còn có mùi rượu.
Giờ đã muộn lắm rồi, hắn buồn ngủ rũ rượi, đấu tranh gần năm phút mới cầm quần áo đi tắm.
Lúc nước nóng dội lên người, sức lực sau một buổi rượu cùng thịt nướng nhét đầy bụng cũng xả ra, hắn dùng trán dựa vào tường, thở ra một hơi thật dài.
Sảng khoải!
Cái gì sảng khoái cơ?
Không biết, dù sao cũng rất sảng khoái, tâm tình cực thư thái.
Hắn ngẩng đầu lên, nước nóng rơi vào mặt lộp rộp.
Tắm nước nóng có rất nhiều công hiệu, có lúc có thể đỡ mệt, có lúc có thể gây buồn ngủ, có lúc lại có thể giải rượu, có lúc… Rõ ràng buồn ngủ đến mức thử xem có thể đứng ngủ được không, hiện giờ nước nóng dội lên người, lại đột nhiên từ cơn buồn ngủ có thể ngẩng đầu ưỡn ngực tỉnh lại.
Hắn hơi do dự, mang theo một thân còn ướt nước ra khỏi buồng tắm, đi ra phòng khách cầm điện thoại di động lên.
Tìm tới đoạn video vừa mới quay Giang Dư Đoạt, nhấn phát, sau đó đặt điện thoại lên trên bồn rửa tay… Cần phải đi mua một cái giá để di động.
Uống rượu xong, sáng sớm hôm sau sẽ không muốn dậy, đặc biệt là đã say rượu còn có thêm một giấc mơ không trong sáng, lại càng không muốn rời giường.
Điện thoại Hứa Đinh lần thứ ba gọi tới, Trình Khác thật sự không cố làm mộng được nữa, mới chịu nghe điện thoại.
“Xin lỗi,” hắn liếc nhìn giờ, đã gần trưa, “Tôi hôm qua uống chút rượu.”
“Tốt,” Hứa Đinh nói, “Có uống rượu ít nhất chứng minh đời sống của anh vẫn được.”
Trình Khác cười cười, ngồi dậy, “Chắc vậy.”
“Tôi muốn nói với anh, cái video tôi nói mấy hôm trước, địa điểm có thay đổi.” Hứa Đinh nói.
“Được.” Trình Khác ngáp một cái, “Tôi thời gian nào cũng xếp được, cả ngày đều rảnh rỗi.”
“Một cái khác là, nội dung video cũng có một chút thay đổi, thêm một người mẫu.” Hứa Đinh nói tiếp.
“Ừm,” Trình Khác đáp, mỗi lần sáng tạo video đều khác nhau, có lúc đơn giản chỉ là quá trình vẽ tranh cát, có lúc sẽ thêm vào một ít nội dung kịch cùng hình ảnh khác, trước đây cũng từng thêm người mẫu, có điều không cùng hắn trong một cảnh, cho nên không có ảnh hưởng gì, “Người mẫu gì?”
“Mỹ nam bán nude,” Hứa Đinh cười cười, “Chính là cái kiểu thiên nhân hợp nhất, nguyên thủy dã tính gì gì đó, anh chắc cũng tưởng tượng ra được chứ.”
“..Có thể.” Trình Khác cũng cười, “Không khác trước kia lắm đúng không?”
“Không, cậu ta sẽ ở cạnh anh.” Hứa Đinh nói, “Cho nên tôi muốn bàn bạc với anh trước, anh nếu không quen thì sẽ xem lại sắp xếp như nào.”
Trình Khác tưởng tượng cái tình cảnh kia một chút, không nói ra được tư vị gì, có điều video Hứa Đinh làm mặc dù có lúc không hiểu ra làm sao, thế nhưng vẫn có quy củ nhất định.
“Không sao.” Trình Khác nói.
“Vậy có cần xem qua ảnh người mẫu không?” Hứa Đinh hỏi.
“Tuyển tú đấy à? Không cần.” Trình Khác nói.
Hứa Đinh cười: “Được rồi, vậy lúc đó tôi qua đón anh.”
“Ừm.” Trình Khác cười.
Hôm nay trời đẹp, nói chuyện điện thoại xong, Trình Khác đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc, ánh nắng chói chang, gió cũng không lớn.
Hắn đứng ở cửa sổ một lát, quyết định đi ra ngoài, tiện ăn trưa luôn.
Mấy hôm nay hắn không hay ra ngoài, không có hăng say đi đâu, có ra ngoài cũng chẳng biết đi đâu.
Hôm nay thật ra vẫn chẳng biết nên đi đâu, nhưng chỉ là muốn ra ngoài đi dạo, bốn phía khu nhà hắn cũng chưa đi hết, quen biết chút cũng chỉ có phố quán bar cùng chỗ Giang Dư Đoạt ở, phía bên kia siêu thị hắn chưa từng qua.
Hôm nay qua bên kia tìm một chỗ ăn trưa đi.
Hắn mặc áo khoác rồi ra cửa, lúc đóng cửa lại hắn cấp tốc dùng chân giữ khe cửa, thò tay vào trong túi áo sờ, chắc chắn chìa khóa trong túi rồi mới đóng cửa lại.
Nếu như lại còn thêm một lần không cầm chìa khóa ra khỏi nhà, hắn cũng chỉ có thể gọi người phá khóa đến, nếu lại tìm Giang Dư Đoạt, có lẽ Giang Dư Đoạt sẽ cho là hắn có ý gì đó không nhận ra được.
Đương nhiên, cũng không phải là hoàn toàn không có.
Chỉ là loại ý nghĩ này chỉ có thể tự ngu tự nhạc, đối với Giang Dư Đoạt sợ hãi đồng tính luyến ái mà nói, hắn cơ bản không hề có ý nghĩ có thể tiến thêm một bước gì, chỉ cần não bổ vui vẻ trong đầu là được.
Đi qua siêu thị hai con đường là một khu mua sắm mới, hẳn là hai năm trước mới xây xong, hắn cũng không biết bên này còn có một khu mua sắm.
Có điều phía bên này nhìn có vẻ cũng rất phồn hoa, nhưng người cũng không tính là nhiều.
Hắn đi vào một quán cà phê, lúc nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi hắn gọi đồ, hắn liền quay người đi ra, đột nhiên muốn uống trà sữa, sữa đông gừng cái gì…
Hắn còn nhớ tên cửa hàng lần trước Giang Dư Đoạt mời hắn uống sữa đông gừng gì gì kia.
Có điều đi nửa buổi cũng không thấy cái cửa hàng kia, vậy mà không phải chuỗi cửa hàng.
“Tiên sinh, tìm hiểu tập thể hình một chút không?” Bên cạnh đột nhiên có người nào đó đưa tới một tờ rơi.
Trình Khác quay đầu, nhìn thấy một cô nàng rất xinh.
“Tôi…” Trình Khác tiện tay nhận lấy tờ rơi, nhìn qua rồi tiếp tục đi về phía trước.
Phòng tập thể hình, mấy tháng rồi không đi, thẻ mới kích hoạt còn chưa đi được mấy lần, có điều huấn luyện riêng trước đây đã nghỉ việc, hắn cũng không muốn đi lắm, vô tình gặp được huấn luyện viên riêng có dáng dấp vừa mắt cũng không phải dễ.
“Chúng tôi mới khai trương,” cô nàng vẫn đi theo hắn, “Làm thẻ chiết khấu 20%, còn tặng kèm hai khóa huấn luyện viên riêng, nhìn tiên sinh, hẳn là hay tập thể hình? Muốn đến chỗ chúng tôi trải nghiệm một chút không? Miễn phí trải nghiệm, hài lòng mới cần làm thẻ.”
Trình Khác đặc biệt sợ mấy cô nàng đi chào hàng cái này cái kia, ai cũng xinh đẹp, nghiêm túc giới thiệu với mình, muốn từ chối cũng không dễ mở miệng.
“Tiên sinh có thể vào thăm một chút, nhìn cơ sở tập luyện cùng với thiết bị…” Cô nàng vòng tới trước mặt hắn đi lùi, bị gió thổi đến mức mắt cũng sắp không mở ra nổi, “Thiết bị của chúng tôi đều là loại mới nhất, hơn nữa số lượng cũng nhiều…”
“Ở đâu?” Trình Khác không đành lòng, hỏi một câu.
“Tầng hai,” cô nàng nhanh chóng chỉ tay sang bên cạnh, “Tôi dẫn anh lên nhé?”
Phòng tập thể hình này cũng không tệ lắm, so với chỗ Trình Khác hay đi trước kia thì lớn hơn, nhìn ra được là mới mở, không được mấy người, máy tập đều trơ trọi.
“Đây là huấn luyện viên Tiểu Dương của chúng tôi, Tiểu Dương ____” cô nàng vẫy vẫy tay với mấy cậu nhóc vóc dáng rất được bên cạnh, “Cậu ấy sẽ dẫn anh đi tham quan một chút, nếu anh có gì không hiểu cũng có thể hỏi cậu ấy.”
Một cậu trai đi tới, Trình Khác nhìn lướt qua.
……Ngoại hình cũng không tệ.
“Chào anh,” Tiểu Dương đến trước mặt hắn cười cười, “Tôi họ Dương, anh gọi tôi Tiểu Dương là được, để tôi dẫn anh đi xung quanh một lúc đi.”
“À.” Trình Khác đáp một tiếng.
Tiểu Dương dẫn hắn đi vào trong mấy bước, liền quay đầu lại: “Anh Trình, anh không nhớ em à?”
“Hả?” Trình Khác ngẩn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.