Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 72:




Ăn xong “bữa sáng” Giang Dư Đoạt gọi điện thoại cho Trần Khánh, vì phải đi “kiểm kê sổ sách”, y bảo Trần Khánh lái xe lại đây, rồi mang theo hai người nữa.
“Mang theo người làm gì?” Trình Khác hỏi.
“Không biết,” Giang Dư Đoạt nói, “Trình Dịch cũng gẫy xương rồi, ngộ nhỡ không nuốt trôi được cơn giận này rồi làm ra chuyện gì thì sao, mang thêm mấy người cho an toàn.”
“Có cậu đi theo là đủ rồi, ai dám ra tay đều gãy xương hết.” Trình Khác cười.
“Tôi đứng một chỗ không ra tay,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Tôi còn phải kéo anh lại, tay đã bó bột rồi còn đánh được người, tôi một người còn đang sợ kéo không nổi.”
“Cút.” Trình Khác nói.
“Anh bình thường không phải bình tĩnh lắm à, toàn sợ tôi kích động đánh người không biết kiềm chế,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Hôm qua sao lại như vậy.”
Trình Khác không nói gì.
“Hôm qua sao lại như vậy.” Giang Dư Đoạt lại nói lần nữa.
Trình Khác ngước mắt nhìn y.
“Hôm qua sao lại…” Giang Dư Đoạt đang định tiếp tục lặp lại, Trình Khác ngắt lời y.
“Nó nói cậu…” Trình Khác cắn môi một cái, “Tôi liền bùng nổ, không kiềm chế được.”
“Nói tôi…” Giang Dư Đoạt do dự một chút rồi không nói nữa, “À.”
“Ừ, tôi không nghĩ tới nó lại đi điều tra cậu, cũng không biết là thật hay giả, dù sao cũng tức giận, chuyện của cậu chẳng liên quan gì đến nó.” Trình Khác lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Hứa Đinh.
– Anh tìm tôi à?
Giang Dư Đoạt nhoài người lên bàn, đưa tay qua, gõ nhẹ lên thạch cao trên tay phải Trình Khác.
Trình Khác nhìn y: “Bàn không sạch.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, vẫn nằm úp sấp.
Tin nhắn Hứa Đinh gửi lại.
– Trình Dịch muốn mua cửa hàng kia của anh, bảo tôi đến.
Trình Khác đã đoán được Trình Dịch nhất định sẽ tự mình đến mua cái cửa hàng kia, giúp anh trai phế vật bốc đồng thu dọn đống hỗn loạn, thật là tận tâm.
– Sao lại bảo anh đến làm gì?
– Bảo là anh không hiểu chuyện làm ăn, nói tôi giúp anh.
– Anh muốn đến không?
Hứa Đinh gửi tin nhắn thoại đến: “Tôi không đi được, tôi không dính vào việc nhà anh, lại nói tôi mà đi, thành ra anh cho rằng cậu ta sẽ bẫy anh, muốn phòng cậu ta, ngoài mặt không dễ nhìn.”
Trình Khác định nói nó hầm tôi cũng không ít, nhưng chần chừ rồi lại chẳng nói ra.
– Không còn chuyện gì nữa?
– Không còn, ngoài ra tôi muốn nhắc anh một chút, đừng cắn quá ác, sau này có thể lại có phiền phức.
– Tôi sẽ để nó tự ra giá.
Hứa Đinh không nói gì thêm nữa, một lúc sau gửi một địa chỉ tới.
– Anh chắc cửa hàng ở đâu cũng không biết.
Trình Khác nở nụ cười, đúng là hắn không biết thật.
“Cười gì?” Giang Dư Đoạt gục xuống bàn hỏi.
“Cậu muốn xem qua cửa hàng kia không?” Trình Khác mở bản đồ ra, điền địa chỉ vào, “Trên bản đồ có lẽ sẽ nhìn thấy được.”
“Anh chốc nữa không phải cũng sắp qua đó à?” Giang Dư Đoạt ngồi xuống cạnh hắn, nhìn lên màn hình điện thoại.
“Xem qua một chút, Trần Khánh còn chưa đến.”
Bản đồ cảnh thực mở ra, hắn kéo kéo màn hình, khu vực này hắn chưa từng đi qua, là vùng mới giải tỏa, hai năm qua phát triển cực nhanh.
Cửa hàng hai bên con đường này đều không tệ, cây xanh cảnh quan cũng không tồi, đầu đường có một cái bảng cắm ven đường, viết hai chữ, “buổi chiều”.
“Là ở đây,” Trình Khác chạm vào hướng đó, thu nhỏ bản đồ, có thể nhìn thấy từ đầu đường đi vào, bức ảnh cảnh thực có lẽ chụp vào mùa hè, cuối ảnh đầy màu xanh lục, nhìn qua diện tích cũng không nhỏ, “Là một quán rượu rất lớn.”
“Anh muốn bán cho ai?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Trình Dịch muốn mua.” Trình Khác nói.
“Biết ngay là anh ta,” Giang Dư Đoạt tặc lưỡi, “Anh định bán cho anh ta bao nhiêu?”
“Để nó ra giá đi,” Trình Khác nói, “Tôi cũng không muốn tiền của nó, chỉ là muốn cho nó biết tôi sẽ không nhịn nó nữa.”
“Lỡ cho anh mười đồng thì sao.” Giang Dư Đoạt nói.
“Không thể,” Trình Khác cười, “Nó sẽ làm cực kỳ hoàn hảo.”
Trần Khánh lái xe đến hàng bánh bao, là một con Audi A8, lúc Giang Dư Đoạt và Trình Khác đi ra ngoài, gã nhảy xuống từ trên xe, “Tam ca.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.
“Vốn là muốn tìm con tốt hơn, thế nhưng mấy xe tao quen lại chỉ còn mỗi con này trong cửa hàng.” Trần Khánh nói.
“Làm gì?” Giang Dư Đoạt nhìn gã.
“Không phải đến đập mặt bằng à,” Trần Khánh nhìn Trình Khác, “Dù gì cũng phải lái con nào được được tí chớ.”
“Là đi kiểm kê sổ sách,” Giang Dư Đoạt than thở, “Đập con mẹ nó mặt bằng cái gì, đập xong mày mua à?”
“Không mua nổi,” Trần Khánh quay người mở cửa sau ra, “Anh Khác ngồi đằng trước đi, Tam ca lái xe.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đi vòng qua, lên xe.
Trình Khác có thể cảm giác được thái độ Trần Khánh với hắn có hơi khác, nhưng trong xe còn có đàn em của Giang Dư Đoạt, gã vẫn cho Trình Khác chút mặt mũi.
“Quán kia ở đâu?” Trần Khánh hỏi.
“Khu mới giải tỏa.” Giang Dư Đoạt điều chỉnh ghế dựa, lái xe đi.
“Vậy cũng lái một lúc.” Trần Khánh nói.
Trình Khác liếc mắt nhìn người ngồi sau, vẫn là Đại Bân và Mặt ra tù, Trần Khánh đúng là vẫn cẩn thận, chuyện này chỉ giới hạn trong phạm vi hai người này, nếu có chuyện gì truyền được ra ngoài, vậy tìm đầu nguồn cũng dễ dàng.
Có điều đối với Trần Khánh mà nói, hẳn là để đề phòng chuyện “bạn trai”, bệnh tâm thần gì đó đối với cậu ta, chỉ là lời mắng người bừa bãi mà thôi.
Chỉ là không biết hai người Đại Bân sẽ nghĩ thế nào.
Từ hôm qua đến giờ, hắn và Giang Dư Đoạt đều không đề cập thẳng đến đề tài này, hắn muốn để Giang Dư Đoạt tự mình nói, mà Giang Dư Đoạt có vẻ cũng không muốn nhắc lại.
Trình Khác thở dài khe khẽ.
Lúc xe sắp tới nơi, điện thoại di động của hắn vang lên, là số máy bàn, có hơi quen mắt, đến lúc nghe thấy giọng Trình Dịch, hắn mới nhớ ra, đây là số máy bàn văn phòng Trình Dịch.
“Có thời gian không?” Giọng Trình Dịch truyền tới.
Đây là lần đầu tiên trong ký ức của Trình Khác, Trình Dịch nói chuyện với hắn mà không gọi anh.
“Ừ, nói đi.” Trình Khác nói.
“Cửa hàng kia, tôi mua lại,” Trình Dịch nói, “Anh ra giá đi.”
“Cậu xem rồi báo giá là được, cũng không phải người ngoài,” Trình Khác nói, “Cậu muốn tôi ra giá, vậy còn phải chờ.”
“Có ý gì.” Trình Dịch hỏi.
“Mười phút nữa tôi đến cửa hàng.” Trình Khác nói.
“Đến cửa hàng làm gì?” Giọng Trình Dịch trở nên hơi cứng ngắc
“Nhìn qua một chút,” Trình Khác nói, “Nhìn thử xem, dù sao cũng sắp bán đi rồi, tốt xấu gì cũng phải nhìn xem trông thế nào.”
Bên Trình Dịch không còn tiếng gì, qua một hồi lâu mới mở miệng: “Trình Khác, anh muốn thế nào?”
“Không muốn gì cả,” Trình Khác nói, “Ai cũng biết cậu đưa tôi cái cửa hàng như thế, tôi cũng không thể ngay cả hàng ra sao cũng không biết chứ…”
“Tôi đã nói là tôi mua!” Trình Dịch lên giọng.
“Tôi nói không bán cho cậu à?” Trình Khác nói.
Cảm xúc của Trình Dịch có hơi bất ổn, đây là tình huống rất hiếm thấy, có lẽ cha đã biết được chuyện cái cửa hàng này, nói với nó gì đó.
“Một trăm vạn,” Trình Dịch nói, “Anh đừng nghĩ có thể lấy được bao tiền từ chỗ tôi.”
“Đồng ý.” Trình Khác cúp điện thoại.
Giang Dư Đoạt đang lái xe xoay mặt liếc hắn một cái: “Trình Dịch à?”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu, “Bàn xong rồi.”
“Vậy còn đến cửa hàng nữa không?” Giang Dư Đoạt hỏi, “Anh bảo bán, anh ta bảo mua, chuyển tiền cho anh coi như là xong việc rồi, vốn cũng chỉ là chuyện chém gió, sổ sách gì đó cũng chẳng cần kiểm kê gì đi, cũng còn không biết chủ quán là ai.”
“Đến đi,” Trình Khác nói, “Tôi chính là muốn nhìn xem chủ là ai.”
Lúc xe dừng lại trước cửa tiệm, Trình Khác đã biết chủ quán là ai.
Xe Lưu Thiên Thành gần như đến cùng lúc với bọn họ.
“Xuống xe,” Trần Khánh vung tay lên, xuống xe, “Cẩn thận, đừng gây chuyện.”
Trình Khác đưa tay định mở cửa xe, Trần Khánh đã chạy lại giúp hắn mở cửa xe, mặt mũi cũng để dành cho rất đầy đủ.
“Cảm ơn.” Trình Khác xuống xe.
Bên kia Lưu Thiên Thành cũng xuống xe, lúc quay đầu nhìn thấy hắn, trên mặt đột nhiên cố rặn ra được một nụ cười: “Tiểu Khác! Lâu rồi không gặp!”
Trình Khác không nói gì.
Lưu Thiên Thành bước nhanh tới, nhìn thấy thạch cao trên tay hắn liền lập tức nhíu mày: “Làm sao đây!”
“Anh không biết làm sao?” Giang Dư Đoạt đi tới.
“Tôi làm sao biết được, tôi cũng đã bao lâu không gặp Tiểu Khác rồi,” Lưu Thiên Thành nhận ra Giang Dư Đoạt, “A, đây không phải lần trước từng gặp…”
“Vậy thì cứ tiếp tục giả vờ không biết đi.” Giang Dư Đoạt ngắt lời gã.
“Tôi…” Sắc mặt Lưu Thiên Thành có hơi khó coi.
“Vào thôi,” Trình Khác quay người đi vào trong ngõ, “Ông chủ Lưu.”
Lưu Thiên Thành dừng lại một giây rồi mới đi theo, “Tiểu Khác, chú xem xem, cái quán này chú vẫn không để ý, dù sao cũng phải có một người xử lý cho tốt, cho nên… Thật ra là, nếu chú không muốn làm cái quán này, vậy chú cứ sớm nói với anh là được, anh cứ thế giúp chú bán đi là được rồi.”
“Cảm ơn.” Trình Khác nói.
Quán rượu này đúng là rất tốt, có chút ý tứ tĩnh mịch, tính tư mật cũng rất cao, rất có phong cách, có vẻ tốn rất nhiều công phu trang trí.
Thời điểm này, người trong quán cũng không nhiều, nhân viện phục vụ thấy Lưu Thiên Thành, lập tức cúi người: “Lưu…”
“Đây chính là ông chủ Trình,” Lưu Thiên Thành ngắt lời nhân viên phục vụ, “Anh trai Trình tổng.”
“Ông chủ Trình.” Nhân viên phục vụ lập tức chào hỏi Trình Khác.
“Sang kia ngồi?” Lưu Thiên Thành chỉ một con đường lát sỏi bên phải, “Bên kia tương đối…”
“Không ngồi,” Trình Khác đi vào trong, chỉ định đi một vòng rồi rời đi, “Tôi nhìn qua rồi đi, còn có việc.”
“Đừng, hai ta lâu lắm không gặp rồi,” Lưu Thiên Thành đi theo hắn, “Dù gì cũng phải tâm sự đàng hoàng chứ, anh cũng bảo người ta đặt bàn rồi.”
“Không được, đóng gói cho tôi mang đi đi.” Trình Khác nói.
“Tiểu Khác, chú đúng là không biết suy nghĩ,” Lưu Thiên Thành thở dài, “Chú với Tiểu Dịch có hiểu nhầm, mấy người bạn như bọn anh…”
“Mấy người bạn như bọn anh,” Trình Khác nhìn gã, “Ai đủ tư cách đó?”
Vẻ mặt Lưu Thiên Thành có hơi xấu hổ, gã nhíu mày.
“Xong rồi thì tôi đi.” Trình Khác đột nhiên cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, nhìn thấy Lưu Thiên Thành làm hắn nhớ tới quá nhiều chuyện trước đây, đám bạn nhìn như rất thân cùng hắn mỗi ngày sống phóng túng, lại làm hắn thêm một lần nữa cảm nhận được cuộc sống của mình trước đây tẻ nhạt đến thế nào.
“Ai, chú ngồi thêm một lát đi,” Lưu Thiên Thành ngăn hắn lại, “Anh biết chú  và Tiểu Dịch có mâu thuẫn, không cần phải như vậy! Chú sau này còn định không về nhà thật à!”
Trình Khác không nói gì, Giang Dư Đoạt đi tới, giằng tay Lưu Thiên Thành ra bên cạnh: “Tránh ra.”
“Trình Dịch có lẽ sẽ tới đây,” sau khi trở lại xe, Trình Khác nói một câu, “Lưu Thiên Thành có lẽ là muốn bắt tôi chờ nó.”
“Anh ta đến làm gì?” Giang Dư Đoạt khởi động xe.
“Trả tiền, hoặc là đánh cho tôi một trận,” Trình Khác nói, “Lái xe đi.”
“Không phải bảo muốn nhìn ông chủ là ai à?” Trần Khánh nói, “Vẫn chưa thấy mà.”
“Ông chủ chắc chính là Lưu gì gì lúc nãy đi,” Đại Bân nói, “Anh Khánh.”
“…À? À!” Trần Khánh ngẩn người, sững sờ một lúc liền mất hết mặt mũi mà trừng Đại Bân, “Chỉ có mày là thông minh nhất.”
“Em cũng chỉ đoán mò thôi.” Đại Bân nói.
“Vậy còn phải đoán à! Nhìn bộ dạng kia đã biết là hắn ta, nếu không phải ông chủ, làm sao đột nhiên lại chạy đến,” Trần Khánh nói, “Nhất định là nhận được tin liền chạy đến đây.”
“Có lý.” Đại Bân gật đầu.
Trần Khánh thở dài: “Có lý cái rắm, thằng nhóc mày đúng là lẻo mép.”
Đại Bân cười không ra tiếng.
Xe lái đi chưa được bao xa, còn chưa lái ra đến đường nhỏ, một chiếc xe từ giao lộ phía trước rẽ ra, sau đó quay đầu xe dừng ven đường trước xe bọn họ.
Chưa đợi Trình Khác lên tiếng, Giang Dư Đoạt đã nhíu mày đạp phanh xe: “Xe Trình Dịch.”
Trình Khác ngẩn người, quay đầu nhìn y.
“Tôi nhớ biển số xe.” Giang Dư Đoạt nói.
“Sao thế, chặn chúng ta à?” Trần Khánh từ phía sau nói.
“Không biết định làm gì,” Giang Dư Đoạt mở cửa xe, “Trình Khác, anh đừng xuống.”
Trình Khác ngồi trên ghế phụ không nhúc nhích, mở cửa sổ xe ra một nửa.
Cửa xe phía trước mở ra, Trình Dịch xuống xe, trên chân bó bột, tài xế xuống xe đưa cho gã một cái nạng, Trình Dịch đưa tay gạt nạng qua một bên, sau đó khập khễnh đi tới.
Tài xế cùng một người khác Trình Khác chưa từng gặp, dìu hai bên người gã.
Có lẽ là bảo vệ mới thuê, phòng ngừa Giang Dư Đoạt lại dẫm thêm một cước.
“Mẹ nó, đây mà là gẫy xương hở?” Giang Dư Đoạt nói.
Đại Bân ngay lúc Trình Dịch đi tới đầu xe liền chặn trước mặt gã.
Trình Dịch nhìn Trình Khác: “Sao thế, anh bây giờ định nói chuyện làm ăn như này à?”
Đại Bân quay đầu lại.
Trình Khác ra hiệu cho Đại Bân, Đại Bân liền tránh ra, Trình Dịch đi tới, đưa tay vỗ một cái lên cửa sổ xe: “Tiền của anh.”
Trình Khác thấy gã đặt trên cửa sổ xe một tấm thẻ ngân hàng, liền cười: “Tiền của tôi, thẻ là của cậu?”
“Thẻ của anh,” Trình Dịch nói, “Anh bỏ khoản tiền kiếm được từ chơi tranh cát vào trong thẻ này, tặng cho mẹ, còn nhớ không?”
Trình Khác híp mắt lại, câu nói này của Trình Dịch này đâm hắn đến khó chịu.
Hắn đương nhiên nhớ được, hắn còn nhớ vẻ mặt xem thường cùng thất vọng của cha hắn ngồi bên cạnh.
Tấm thẻ này mẹ hắn vẫn nhận, hơn nữa vẫn luôn giữ lại, Trình Khác không biết Trình Dịch làm sao lại lấy được, nhưng hắn cũng không muốn hỏi, Trình DỊch dùng thẻ này để đưa tiền cho hắn, đơn giản chỉ muốn kích thích hắn, nhắc nhở hắn từ nhiều năm trước đây, cha cũng đã thất vọng với hắn rồi.
“Mật mã không thay đổi,” Trình Dịch đưa thẻ lên khe cửa sổ, “Không ai nhớ được mã.”
Trình Khác mở cửa sổ xe ra, nhận lấy thẻ, tiện tay bỏ vào trong hộp để đồ.
“Có muốn gọi điện thoại cho ba không,” Trình Dịch mang theo cười lạnh bên miệng, “Nói cho ông ấy biết tôi không gãy xương hở, chỉ là rạn xương.”
“Chốc nữa tôi kiểm tra rồi trả lời sau,” Trình Khác nói, “Cậu cứ dưỡng thương cho đàng hoàng đi.”
“Không cần trả lời tôi,” Trình Dịch nhìn hắn, “Tôi hi vọng anh nói được làm được, từ nay về sau, anh và cái nhà này, không còn quan hệ gì nữa, cũng không cần liên hệ gì cả, nói được làm được.”
Câu nói này của Trình Dịch, từng chữ từng câu lạnh lùng đến đông cứng, trong ánh mắt nhìn chăm chăm của gã tràn đầy uất hận.
Nói thật, nhìn thấy Trình Dịch lộ hết tâm tình ra ngoài không hề che dấu như vậy, Trình Khác có hơi bất ngờ, hắn biết Trình Dịch muốn đuổi hắn đi, nhưng hắn cũng không biết nguyên nhân thực sự, cũng không nghĩ tới Trình Dịch lại bức thiết chuyện này như vậy.
“Nên nói được làm được, tôi lúc nào cũng nói là làm.” Trình Khác nhìn gã.
“Anh đừng có đánh rắm với tôi!” Trình Dịch víu vào cửa sổ xe, kề sát vào hắn, hạ thấp giọng rống lên, “Tôi muốn anh biến mất! Tôi muốn anh không bao giờ xuất hiện trước mặt ba nữa!”
Trình Khác không nói gì.
“Tôi không muốn nghe thấy tên của anh!” Giọng Trình Dịch lại càng tăng cao, “Tôi không muốn nhìn thấy dấu vết của anh trong cái nhà này nữa! Tôi không muốn lúc tôi nỗ lực làm tốt! Trong lòng ba vĩnh viễn sẽ nghĩ xem, nếu là Trình Khác sẽ làm thế nào! Anh hiểu không!”
Trình Khác nhìn vành mắt gã đã hơi đỏ lên, vẫn không nói gì.
Những câu nói này của Trình Dịch, làm hắn có hơi giật mình.
“Anh là đồ rác rưởi, Trình Khác, anh là đồ rác rưởi, anh cả đời này đã định sẵn sẽ làm ba thất vọng, cả đời này anh cũng không làm ba hài lòng được,” Trình Dịch nghiến răng, “Thế nên xin anh biến đi, xin anh cả đời này đừng xuất hiện nữa!”
“Ý nghĩ của ba không ai biết được,” Trình Khác nói, “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
“Tôi nghĩ chẳng nhiều chút nào!” Cổ họng Trình Dịch đã hơi khàn, “Tôi cảm giác được! Nhiều năm như vậy tôi đều cảm nhận được! Mỗi ngày tôi đều cảm nhận được!”
Trình Khác nhíu mày.
Trình Dịch bất thình lình đưa tay tóm lấy cổ áo hắn, tóm cực kỳ nhanh, Trình Khác đột nhiên cảm thấy không thở nổi.
“Tôi hy vọng anh chưa từng sinh ra trên đời này!” Trình Dịch gào lên với hắn, trong đôi mắt đã đỏ lóe lên tia sáng, “Tôi cực kỳ không muốn chính là anh trai.”
Trình Khác muốn vặn bung tay gã ra, nhưng chưa thành công, mà lúc đang định dùng sức, một con dao từ sau gáy Trình Dịch vòng lại, nhẹ nhàng chỉa vào yết hầu gã.
Trình Dịch đột nhiên dừng lại.
“Anh làm gì! Anh định làm gì!”, tài xế và vệ sĩ của Trình Dịch đều vọt tới, nhưng không dám lại gần.
Trình Khác cảm thấy người kia hẳn không phải vệ sĩ, phản ứng chậm hơn Giang Dư Đoạt nhiều.
“Thả anh ấy ra.” Giang Dư Đoạt nói.
“Mày còn tưởng mày thật sự là lão đại?” Trình Dịch trong nháy mắt khôi phục lại, tâm trạng này nọ trong ánh mắt hoàn toàn biến mất, gã cười, “Tao không buông anh ta ra, mày còn định giết người à?”
“Đúng,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi giết người không cần đền mạng.”
Trình Dịch ngẩn người.
Giang Dư Đoạt tiến đến bên tai gã, nhẹ giọng nói: “Anh biết, tôi bị bệnh tâm thần.”
“Tam ca.” Trình Khác tỉnh táo lại, gọi Giang Dư Đoạt.
“Thả anh ấy ra.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Dịch ngừng vài giây, thả cổ áo Trình Khác ra.
Giang Dư Đoạt thu dao lại, nhìn chằm chằm gã.
“Cầm tiền cho cẩn thận.” Trình Dịch lùi về sau hai bước, “Nhớ kỹ lời anh tự nói, cũng nhớ kỹ lời tôi nói.”
Xe Trình Dịch lái đi, Trình Khác dựa vào lưng ghế, thở ra một hơi thật dài, đầu óc loạn đến sưng lên.
“Anh không sao đấy chứ?” Giang Dư Đoạt kéo cửa ra, thò nửa người vào.
“Hôn tôi một cái đi.” Trình Khác nói.
“…Bây giờ?” Giang Dư Đoạt sửng sốt.
“Ngay bây giờ, một giây sau.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt xoay đầu lại liếc mắt nhìn bọn Trần Khánh ở phía sau, quay đầu cắn môi một cái, sau đó cúi đầu hôn lên môi hắn.
“Ôi tao đệt!” Trần Khánh kêu lên một tiếng, cùng hai người Đại Bân quay lưng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.