Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 75:




Ăn tối cùng Hứa Đinh xong, lại hàn huyên chuyện trong cửa hàng một lúc, điện thoại di động Hứa Đinh vang lên, gã mở ra nhìn: “Tra được rồi, tôi gửi cho anh đi, rồi xóa bên tôi.”
“Ừ được.” Trình Khác gật đầu, đột nhiên hơi sốt sắng, “Nhanh thế nhỉ.”
“Nếu điều tra ngày giờ cụ thể, có lẽ sẽ khó hơn,” Hứa Đinh nói, “Anh nếu có thể cầm giấy căn cước của cậu ấy thì trực tiếp đi qua tra xem.”
Trình Khác cười, xem văn bản Hứa Đinh vừa gửi tới, do dự nên mở ra bây giờ hay về rồi mới mở ra.
Hắn cực kỳ muốn mở ra bây giờ, lập tức kiểm tra, tìm ra từng số không phải số bản địa trong bản ghi chép hai tháng này, rồi tìm đến một thành phố nào đó vào Tết cũng không có tuyết rơi.
Có điều chần chừ một lúc hắn vẫn bỏ lại điện thoại vào túi.
Cho dù thế nào đi nữa, hắn không muốn biểu hiện dáng vẻ quá vội vàng, hắn không muốn để bất kỳ ai cảm thấy được, tình trạng của Giang Dư Đoạt không hề ổn chút nào.
Hứa Đinh vẫn rất cẩn thận, sau khi hàn huyên vài câu, gã gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền: “Tôi đưa anh về thôi.”
“Ừm.” Trình Khác đứng dậy.
Lúc Hứa Đinh giúp hắn đem áo khoác tròng lên một cánh tay, hắn có hơi không dễ chịu lắm, lúc Giang Dư Đoạt giúp hắn mặc áo khoác, kể cả lúc chưa là “bạn trai”, hắn vẫn cảm thấy rất tự nhiên.
Hồi tưởng lại cảm giác lúc đó, Trình Khác cảm thấy tâm tình như  nhũn ra.
Sau khi Hứa Đinh đưa hắn về nhà Giang Dư Đoạt, hắn còn chưa vào cửa, trước tiên lấy điện thoại ra, sau đó mới lấy chìa khóa.
Giang Dư Đoạt đưa hắn một chùm chìa khoá, hắn treo cùng chỗ với cái móc khóa đầu mèo kia.
Vào cửa, Miu đi tới cọ cọ chân hắn, có lẽ là đói bụng.
Hắn vừa mở văn bản ra, vừa lung tung múc một ít thức ăn cho mèo cùng đồ hộp bỏ vào bát ăn, “Mày ăn tạm cái này đã, tối mà đói bụng thì tìm Tam ca của mày đi.”
Sau khi mở văn bản kia ra, Trình Khác cũng không nhìn ngay, ngón tay kéo trên màn hình, muốn xem thử tình hình cụ thể và độ dài, phỏng đoán lượng việc phải làm.
Bảng biểu xoàn xoạt lướt qua.
Ngay cả 0.1 giây cũng không đến, đã dừng lại.
Trình Khác ngẩn người, tự hỏi bản thân liệu có hoa mắt rồi không.
Hắn lại kéo lên trên nhìn, quả thật là như vậy, vì thế lại kéo xuống, 0.1 giây đã kéo xuống cuối.
Để xác định bản thân không hoa mắt, hắn liền kéo xuống cuối cùng, liếc nhìn con số, 21.
Gọi đến gọi đi, tổng cộng 21 cuộc.
Từ sau khi rời nhà đi, hắn cũng dùng điện thoại rất ít, mà nếu như tính trong hai tháng, quảng cáo bán nhà cũng chưa dừng lại chỉ 21 cái.
Xem ra số điện thoại của Giang Dư Đoạt dùng cực kỳ ít.
Cũng được, vậy thì công việc của hắn cũng ít hơn, chỉ cần một giây là có thể tìm được số điện thoại từ nơi khác.
Hắn nhìn chằm chằm cột địa phương cuộc gọi.
Bản địa, bản địa, bản địa, bản địa, bản địa….
21 cuộc gọi bản địa.
Trình Khác nhìn màn hình, không nói rõ được cảm xúc trong lòng.
Giang Dư Đoạt không dùng điện thoại của y liên hệ với La tỷ, hoặc cũng có thể, y căn bản không liên hệ với La tỷ.
Trình Khác không biết suy đoán nào mới đúng, mà từ góc độ này, rõ ràng hắn đã thất bại.
Hắn xóa văn bản này đi, bỏ điện thoại di động lên bàn uống nước, dựa vào ghế sofa nhắm mắt lại.
Giang Dư Đoạt không biết đến bao giờ mới về, nội tâm Trình Khác không ngừng giao chiến, rút cuộc có nên hỏi Giang Dư Đoạt chuyện bác sĩ tâm lý không, mà nếu như hỏi, Giang Dư Đoạt sẽ có phản ứng gì.
“Đệt.” Trình Khác cảm giác bản thân hơi phiền muộn, ngã xuống ghế sofa.
Nhớ tới người vừa khéo nằm lên chỗ con Miu ị đùn, hắn cũng không thèm động.
Con người quả nhiên có thể thích ứng với hoàn cảnh, hiện giờ trừ phi Miu đi qua làm luôn một bãi lên quần hắn, còn không với tâm trạng của hắn như bây giờ, tuyệt đối sẽ không thèm động.
Giang Dư Đoạt lúc quẹo vào ngõ nhỏ, qua khóe mắt nhìn lướt qua phía sau, phía sau lóe lên một cái bóng, tốc độ cực nhanh, nếu như không phải y biết đang có người phía sau rồi tận lực chú ý, cái bóng này có lẽ cũng sẽ bỏ lỡ.
Người tới lần này không giống trước đây, bám theo rất sát, hành động cấp tốc, lại còn…..không cắt đuôi được.
Cả một khu này đều là các loại trung tâm thương mại, đường quán bar, khu dân cư nhỏ, y đi lòng vòng giữa mấy tòa nhà sắp được nửa tiếng, cho dù y sinh sống ở đây mười năm, một viên ngói một viên gạch cũng đã quen thuộc đến mức phảng phất như vân tay mình, nếu như muốn cắt đuôi một người, cũng có chút khó khăn.
Nhưng người phía sau vẫn còn bám theo, như hình với bóng, cho dù y chọn con đường ra sao cũng đều không cắt được, đối phương vẫn giữ một khoảng cách không đổi với y.
Giang Dư Đoạt bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Mày không thoát được đâu.
Cho dù mày chạy đến chỗ nào đi nữa, cũng không thoát được đâu.
Y cảm giác bước chân của mình đã hơi rối loạn.
Đây là chuyện tối kỵ, bước chân cũng quan trọng như tiến công phòng thủ vậy, quyết định tư thế và tốc độ lúc ra tay.
Hơi thở cũng không đều đặn.
Các khớp trên thân thể cũng bắt đầu trở nên cứng ngắc.
Tất cả những thứ này đều đang nhắc nhở y.
Sợ.
Y sợ.
Y không sợ người bám theo làm y bị thương, đập cho y một viên gạch, đánh y một gậy, đâm y một dao, cũng sẽ chẳng làm y sợ.
Nếu như không cắt đuôi được người phía sau, nếu như về nhà rồi mà những người này vẫn còn đó, mới là thứ y sợ nhất.
Trình Khác sẽ biết được.
Trình Khác chưa bao giờ nói, thế nhưng y biết Trình Khác sẽ lo lắng, sẽ trở nên cẩn thận, sẽ luôn quan sát nhất cử nhất động, phản ứng của y.
Một lần hai lần, một ngày hai ngày, e là không có vấn đề gì.
Nhưng thời gian dài, chẳng ai còn có thể ở lại.
Y sợ, sợ không có “năm sau”.
Phía trước là phố quán bar, Giang Dư Đoạt lần thứ hai quay lại chỗ này.
Phố quán bar còn hỗn loạn hơn những nơi khác, giờ cao điểm đông người, xe cũng nhiều, đủ loại ánh sáng đan xen, tiếng người tiếng nhạc từ cửa sau tràn ra, làm người đi qua có lúc còn không thể phân biệt được âm thanh phát ra từ hướng nào.
Giang Dư Đoạt quyết định thoát khỏi người phía sau ở đây.
Y quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Phía sau có không ít người, nhưng y liếc mắt cái là thấy được, hai bóng người ở phía sau cùng mọi người.
Nếu như chỉ có hai người, vậy vấn đề cũng không lớn.
Rìa đường phía trước mặt có một bãi đất trống thụt vào, từ bãi đất trống đi vào là một con ngõ hẹp.
Y nhanh chóng chuyển hướng.
Đi có lẽ được mười mấy bước, Giang Dư Đoạt nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau.
Y nhíu mày.
Đây không phải người vẫn luôn bám theo y.
Những người kia sẽ không phát ra tiếng bước chân, sẽ không để y nghe thấy tiếng bước chân.
Đây là…
Lúc Giang Dư Đoạt chú ý tới hoàn cảnh xung quanh, mới đột nhiên nhận ra.
Đây là con ngõ hẹp phía sau quán bar của Trương Đại Tề.
Bên trái là tường quán bar của Trương Đại Tề cùng với dãy cửa sổ đóng chặt, bên phải là một vách tường vây, đi thẳng về phía trước tầm năm mươi mét, vượt qua một đống thùng rác to nhỏ cùng với đống rác rưởi ném ra từ mấy quán bar, là đến một con đường khác.
Giang Dư Đoạt hết sức quen thuộc chỗ này, đây là nơi bọn họ hay xung đột với đám người Trương Đại Tề nhất.
Nhưng bởi vì căng thẳng và sợ hãi, y lại đi vào chỗ này.
Phía sau, người của Trương Đại Tề đã chặn lại, lúc giương mắt nhìn phía trước, cũng thấy có người.
Y bị vây lại ở giữa, những kẻ bám theo y, hiện giờ chắc chắn cũng đang tùy cơ hành động.
“Lão tam,” Có giọng nói vang lên trong bóng tối, “Đi xung quanh hơn nửa tiếng rồi, thật sự nghĩ bọn tao không thấy mày?”
Giang Dư Đoạt không lên tiếng, tay trái cho vào túi.
Vì không để Trình Khác lo lắng nữa, trong túi áo y rất lâu đã không có dao, hiện giờ y bỏ tay vào, chỉ sờ thấy một gói giấy ăn.
Không tới hai mét phía trước, có một thanh gậy sắt dựa vào bên tường, hẳn là chân ghế tựa cao.
“Đám tay chân của mày, hôm nay vậy mà để Tam ca của chúng nó chơi trò anh hùng cơ đấy?” Giọng người trào phúng trong bóng tối, “Có muốn cho mày chút ít thời gian không, gọi cho bọn nó thông báo, năm phút nữa đến nhặt xác.”
Giang Dư Đoạt không nghe tên nọ nói, ngay lúc gã đang nói vui vẻ nhất liền vọt về phía trước, một cái đã nhặt lên được thanh sắt kia.
Sau đó liền quăng mạnh qua bên người.
Người của Trương Đại Tề vẫn chưa lại gần, bọn chúng không có tốc độ như vậy, một gậy này, là dành cho kẻ bám theo y.
Nhưng bởi vì một cú này, lúc người của Trương Đại Tề nhào tới trước mặt, y còn chưa kịp thu hồi lại thanh sắt, cánh tay đã bị đập mạnh một cái.
Không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy sợ.
Bốn phía đều là người, nhưng một người cũng chẳng nhìn rõ.
Ánh đèn chỉ rọi sáng mình y.
Y cầm ống sắt, tới gần đối thủ của y, đập lên.
Trên đầu, trên vai, trên lưng, trên đùi, bất kỳ chỗ nào cũng có thể tấn công, bất kỳ chỗ nào cũng sẽ bị tấn công.
Không có cảm giác đau không phải vì không đau, mà vì không thể cảm giác được.
Một khi cảm thấy đau, sau đó sẽ là tan tác.
Tiến công! Giơ tay đánh nó! Không được che đầu! Đánh! Xương sườn! Không đủ mạnh!

Giang Dư Đoạt tàn nhẫn vung tay, nhấc chân đạp mạnh, bỏ qua phòng thủ.
Nếu như mày ở thế yếu, phòng thủ sẽ chỉ làm mày bại luôn mà thôi.
Nhất định phải chống đỡ, phải phản khảng, nhất định phải từ bỏ phòng thủ để tấn công.
“Chạy mau! Giang Dư Đoạt! Chạy đi! Chạy ra ngoài đi!” Có tiếng người đàn ông đang hô.
Giang Dư Đoạt há to miệng thở hổn hển, bắt đầu chạy đi.
Chạy về phía trước, nhảy lên thùng rác, phóng qua bờ tường, rơi xuống đất, lại chạy tiếp.
Y quay đầu lại, muốn nhìn thấy người kêu gọi đầu hàng, nhưng phía sau lại chẳng có gì.
Trình Khác lấy điện thoại di động chậm rãi lướt, muốn tra xem rượu dâu tây phải làm thế nào.
Thật ra có rất nhiều giáo trình dạy làm, đủ các loại rượu hoa quả tự cất, không thiếu gì cả, thế nhưng đối với loại người vô dụng như hắn, giáo trình bình thường cũng không được, hắn cần giáo trình tốt nhất, chỉ dẫn cần cẩn thận chọn loại dâu tây gì.
Có điều lướt nửa buổi hắn cũng không nhìn kỹ, quét mắt qua một cái liền tắt đi.
Hắn có hơi mất tập trung.
Giang Dư Đoạt vẫn chưa về, tuy hắn biết Giang Dư Đoạt cùng Trần Khánh ăn cơm, anh em bạn hiền quen nhau mười năm ăn một bữa cơm mất mấy tiếng cũng không có vấn đề gì, hơn nữa Trần Khánh còn đang một bụng đầy nghi vấn với quan hệ giữa hai người họ, nói không chừng còn vì vận tốc quay đầu óc khác biệt mà còn nâng cao một tầng so với trạng thái trẻ tò mò của Giang Dư Đoạt trước đây, bữa cơm này có đến nửa đêm cũng không lạ gì, thế nhưng không hiểu tại sao, hắn vẫn thấy sốt ruột.
Trình Khác mở wechat ra, không nhận được tin nhắn, lại mở tên Đại Thốn ra, chắc chắn Giang Dư Đoạt đúng là không gửi tin nhắn cho hắn, mới tâm thần không yên để lại điện thạoi trên bàn.
Ba mươi giây sau hắn lại cầm lên.
Hắn muốn gọi cho Giang Dư Đoạt, nhưng lại sợ lo lắng của mình là gánh nặng đối với Giang Dư Đoạt.
Do dự mấy giây, hắn mở điện thọai ra.
Đang định ấn số, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cuộc gọi của Giang – đầu óc không bình thường.
Còn chưa tới một giây, Trình Khác lập tức nghe điện thoại: “Alo, Tam ca.”
Đầu bên kia Giang Dư Đoạt không nói gì, chỉ có âm thanh huyên náo truyền tới.
“Giang Dư Đoạt?” Trình Khác cảm thấy tiếng động này giống như điện thoại đặt trong túi bị bấm nhầm gọi cho hắn, “Alo! Nói đi!”
Đang định cúp điện thoại rồi gọi lại cho Giang Dư Đoạt, trong ống nghe liền vang lên tiếng thở dốc.
Âm thanh quấn trong tiếng gió, nghe không rõ lắm, nhưng Trình Khác vẫn vừa nghe là biết, đây là tiếng thở dốc của Giang Dư Đoạt.
“Giang Dư Đoạt! Cậu làm sao thế!” Trình Khác bỗng nhiên đứng dậy nói to, sau đó dùng thạch cao ngoắc áo khoác vứt trên sofa lên, đi ra cửa.
“Trình Khác.” Giọng Giang Dư Đoạt truyền tới.
Trình Khác vừa nghe thấy âm thanh này liền lạnh cả người, cổ họng Giang Dư Đoạt có hơi khàn, nhưng chuyện này cũng không quan trọng, làm hắn căng thẳng là cảm xúc của Giang Dư Đoạt trong âm thanh này.
“Trình Khác, anh ở đâu?” Giọng Giang Dư Đoạt hơi run rẩy.
“Tôi ở nhà cậu.” Trình Khác mở cửa ra ngoài, “Cậu…”
“Cứu tôi.” Giang Dư Đoạt thấp giọng nói, qua ống nghe cũng có thể cảm giác được tuyệt vọng và sợ hãi, “Trình Khác, cứu tôi.”
Trình Khác chỉ cảm thấy trong đầu mình vang lên một trận ầm ầm, hắn lao ra đường cái, vừa giơ tay bắt xe vừa nói vào điện thoại: “Cậu ở đâu! Giờ tôi đi qua! Cậu ở đâu!”
Địa chỉ Giang Dư Đoạt gửi tới, hắn căn bản không biết ở đâu, chỉ biết là một vườn hoa nhỏ không khác lắm so với cái vườn hoa trung tâm bọn họ hay tụ tập kia, nhưng Giang Dư Đoạt đã cúp điện thoại rồi, lúc Trình Khác gọi lại y không nghe máy.
Chiếc xe taxi dừng lại ven đường cách hắn năm mét, một đôi trai gái đang mở cửa chuẩn bị lên xe.
Trình Khác xưa nay không hề biết bản thấn còn có thể chạy nhanh như vậy, lúc vọt tới cửa xe, cô gái kia đang khom người chuẩn bị lên xe.
“Xin lỗi!” Trình Khác một phát tóm được cánh tay cô nàng, “Tránh ra.”
“Anh làm gì đấy!” Cô nàng hô lên.
“Anh làm gì!” Người bạn trai cũng lập tức giơ tay.
Trình Khác tóm được tay chàng trai, đè xuống vặn mạnh một cái, “Tôi nói, xin lỗi, xe này tôi cần dùng.”
“A______”, Chàng trai nhíu mày kêu.
Trình Khác buông lỏng tay, mở cửa ghế phụ ra, lên xe: “Làm phiền lái xe nhanh chút.”
Tài xế nhìn hắn có hơi do dự, Trình Khác báo địa chỉ Giang Dư Đoạt gửi cho hắn, sau đó lấy ví tiền ra, chỉ còn một tay làm gì cũng khó, hắn cứ thế cầm ví tiền lắc lắc, hai ngàn đồng hôm nay bỏ vào trước khi ra ngoài từ trong ví tiền rơi ra, rơi xuống chân tài xế: “Mau lái xe, nhanh lên.”
Tài xế đạp chân ga, xe vèo cái vọt ra ngoài.
“Xa không?” Trình Khác mất công tốn sức mà mặc áo khoác vào.
“Ba phút là đến được,” tài xế nói, “Đi đường nhỏ chỉ cần hai phút, anh lấy lại tiền đi, thật sự không cần nhiều như thế.”
Trình Khác không nói gì, xe vừa dừng lại, hắn liền nhảy xuống xe.
Ven đường là một vạt luống hoa, đi xuyên qua một con đường lát sỏi, chính giữa là một đài phun nước hình tròn cạn nước.
“Giang Dư Đoạt!” Trình Khác thuận đường lao vào, vừa định gọi thêm một tiếng, hắn đã thấy trên đất, một người đang ngồi dựa vào bên phải tấm bình phong điêu khắc, một chân vắt, cánh tay buông thõng bên người.
Là Giang Dư Đoạt.
Trình Khác cảm thấy chẳng thể phát ra nổi âm thanh gì, chỉ là chạy tới quỳ bên cạnh Giang Dư Đoạt, tay trái chống lên đất, đập vào mắt là máu trên mặt Giang Dư Đoạt.
“Bị thương ở đâu rồi?” Trình Khác khống chế được âm lượng của mình, “Cần gọi xe cứu thương không?”
“Không cần.” Giang Dư Đoạt trả lời.
Trình Khác đưa tay lên, muốn nhìn xem máu trên mặt y là do bị thương ở đâu, Giang Dư Đoạt ngẩng đầu lên, nhìn hắn: “Trình Khác.”
“Tôi ở đây.” Trình Khác đáp lời, thấy được trong mắt Giang Dư Đoạt là sợ hãi cùng nước mắt, “Làm sao vậy? Nói cho tôi đi, sao vậy?”
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy vai Giang Dư Đoạt.
“Bọn họ ở đó.” Giang Dư Đoạt nói.
Tâm trạng Trình Khác đột nhiên trùng xuống, “Ở đâu?”
“Đối diện.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác quay đầu, chỉ có thể nhìn thấy vườn hoa nhỏ kôong một bóng người, bên kia đài phun nước có một ghế tựa dài, là ghế trống, thời tiết này chẳng thể có ai ngồi ở nơi như vậy.
“Anh không nhìn thấy, đúng không?” Giang Dư Đoạt  nói, “Hai người, ngay cạnh đài phun nước.”
Trình Khác nhìn đài phun nước đã cạn, chỉ cảm thấy trong lòng bị nghẹn đến khó chịu, trong giây lát này, sống mũi cay đến mức trán cũng đau nhức theo.
“Tôi không nhìn thấy.” Hắn nhẹ giọng nói.
“Tại sao?” Giang Dư Đoạt khàn cổ họng, nước mắt từng giọt nặng nề từ khóe mắt rơi xuống, “Tại sao các anh đều không nhìn thấy?”
“Tôi không biết,” Nước mắt Trình Khác cũng trào ra, làm thế nào cũng không ngừng được, hắn ôm chặt Giang Dư Đoạt, dùng sức xoa lên lưng y, “Không sao, không sao cả, nhìn thấy hay không nhìn thấy, cũng không sao cả.”
“Có sao,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi là người điên.”
“Cậu không phải, không phải,” Trình Khác nói liên tiếp, “Cậu là Giang Dư Đoạt, cậu là Tam ca, cậu là bạn trai tôi, cái gì cũng không phải.”
“Cứu tôi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Được.” Trình Khác dùng sức gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.