Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 82:




Trình Khác biểu diễn vẽ tranh cát còn chưa được một nửa, hắn đã phát hiện Giang Dư Đoạt không còn ở tầng một.
Hắn biết Giang Dư Đoạt ra phía sau hút thuốc, hút thuốc xong từ cửa sau đi vào hắn cũng nhìn thấy, nhưng lúc hắn cúi đầu mấy lần rồi lại nhìn sang đám người, đã không thấy Giang Dư Đoạt nữa.
Lên tầng rồi sao?
Hiện giờ người rất nhiều, tiếng nhạc, tiếng nói chuyện, tiếng cười, rất náo nhiệt, loại hoàn cảnh tràn đầy “xa lạ” này, Giang Dư Đoạt có lẽ khó mà chống đỡ nổi.
Hắn không biết Giang Dư Đoạt chỉ là định tránh đi, hay là đã nhìn thấy gì đó.
Tuy rằng hắn đã nói với Giang Dư Đoạt có thể lên tầng ba, nhưng đột nhiên phát hiện Giang Dư Đoạt đi thật rồi, trong lòng hắn vẫn hốt hoảng.
Rải xong cát một hồi lâu mới đưa ngón tay xẹt qua, nhưng đột nhiên không nghĩ ra thứ định vẽ.
May mà biểu diễn hôm nay cũng chỉ là trợ hứng, lại dùng tay trái, cũng không ai để ý tới đầu ngón tay Trình Khác dừng lại trên bàn vẽ tranh cát, chỉ có Hứa Đinh đang đứng một bên quầy bar ngẩng đầu lên.
Trình Khác liếc nhìn gã, cười ám chỉ không có chuyện gì.
Mất tập trung mà kết thúc biểu diễn, Trình Khác lui sang một bên, nhân viên đi qua thu dọn đồ đạc, khách khứa bốn phía đang tụm năm tụm ba trò chuyện.
Trình Khác đứng sang một bên được vài giây, rồi xuyên qua đám người đi về hướng cầu thang.
“Tiểu Khác.” Hứa Đinh đi tới gọi hắn.
“Ừ.” Trình Khác dừng lại.
“Không có chuyện gì chứ?” Hứa Đinh hỏi.
“Không sao,” Trình Khác hỏi, “Có việc gì à?”
“Lý tổng bên kia, đến được cũng không dễ,” Hứa Đinh liếc mắt nhìn phía sau, “Bây giờ anh… thôi hay là chốc nữa đi.”
Trình Khác áy náy cười với Lý tổng đang đứng sau Hứa Đinh, nhỏ giọng nói với Hứa Đinh: “Tôi lên tầng một chuyến, rồi lập tức xuống ngay, anh vừa nãy có thấy lão Tam không?”
“Trước lúc biểu diễn có thấy,” Hứa Đinh ngẩn người, “Không thấy à?”
“Có lẽ là trên tầng, ở đây nhiều người, có lẽ cậu ấy không quen.” Trình Khác có hơi ngượng ngùng, “Tôi lên nhìn thử xem.”
Hứa Đinh vỗ lên vai hắn: “Được.”
Trình Khác bước nhanh lên cầu thang, mỉm cười gật đầu với mấy người quen, qua tầng hai thấy không có ai, hắn liền chạy thẳng lên tầng ba.
Tầng ba yên tĩnh hơn dưới tầng rất nhiều, gần như không nghe thấy âm thanh gì.
“Giang Dư Đoạt!” Trình Khác không kịp đợi đi qua mở cửa phòng đã gọi luôn, sau đó đi tới gõ cửa hai lần: “Giang Dư Đoạt? Cậu ở đâu?”
Bên trong không có ai đáp lại, Trình Khác đẩy cửa ra: “Giang Dư Đoạt!”
Trong phòng trống không, không có ai, từ mùi vị trong không khí cũng đoán được chưa từng có người vào phòng, mang theo khí tức quá nặng nề mà yên tĩnh.
Đã không biết là lần thứ bao nhiêu, Trình Khác cảm thấy hốt hoảng.
Hắn nhanh chóng chạy tới bên cửa sổ, nhìn qua lần lượt từng cửa sổ ra bên ngoài một lần, đều không nhìn thấy Giang Dư Đoạt, vì thế vừa chạy xuống tầng, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Giang Dư Đoạt.
Điện thoại có tín hiệu, hắn nghe thấy tiếng chuông đổ, mà mãi cho tới lúc hắn chạy xuống tầng một, Giang Dư Đoạt vẫn chưa nghe điện thoại.
Trình Khác đi ra ngoài nhà hàng, nhìn bốn phía, không thấy Giang Dư Đoạt, cũng không thấy chỗ nào như thể vừa xảy ra hỗn loạn, hắn mở cửa một con xe taxi đang đậu ở rìa đường ra rồi ngồi vào, báo địa chỉ nhà Giang Dư Đoạt.
Cả quãng đường xe taxi đi về, Trình Khác đều gọi cho Giang Dư Đoạt, nhưng vẫn luôn chẳng có ai nghe điện thoại.
Hắn liền gọi thêm một lần, nếu như lần này vẫn không có ai nghe, hắn sẽ gọi cho Trần Khánh, bảo cậu ta lập tức đi tìm Giang Dư Đoạt.
Cho dù biết Giang Dư Đoạt không muốn để người bên cạnh biết y bị làm sao, nhưng Trình Khác thực sự không yên tâm, xem xét mạch não của Trần khánh, chưa chắc đã hiểu ra được gì.
Lần này điện thoại vẫn không có ai nghe, nhưng cũng không phải đổ chuông đến lúc tự động tắt, mà là bị từ chối.
Tay Trình Khác đang cầm điện thoại bỗng xiết chặt, hắn cắn môi, nhanh chóng gửi cho Giang Dư Đoạt một tin nhắn.
– Ở đâu?
Giang Dư Đoạt nhắn lại cho hắn.
– Nhà.
Trình Khác cả người đều dựng lên, có thể xem được điện thoại, còn trả lời được tin nhắn, vậy hẳn không phải vấn đề lớn lao gì.
Nhưng chắc chắn có vấn đề nhỏ.
“Phiền anh nhanh hơn một chút, có việc gấp.” Trình Khác nói với tài xế.
“Phóng như bay ngay đây.” Tài xế vừa nói vừa dẫm chân ga.
Xe dừng lại trước lối vào nhà Giang Dư Đoạt, Trình Khác lấy tiền để lên chỗ đặt tiền rồi mở cửa xuống xe: “Cảm ơn, không cần trả lại.”
Một tay móc chìa khóa ra đã vất vả rồi, đã vậy điện thoại lại còn vang lên đúng lúc này.
Trình Khác ngậm chìa khóa, nghe điện thoại.
Điện thoại là Hứa Đinh gọi tới, đang khai trương hắn đột ngột rời đi, cũng không nói với Hứa Đinh một câu, bây giờ có điện thoại cũng không thể lại không nghe được.
“Alo, Hứa Đinh à, xin lỗi anh.” hắn đi vào trong hành lang, “Tôi đột nhiên có việc gấp…”
“Là lão Tam à?” Hứa Đinh hỏi.
“…Ừ.” Trình Khác hơi do dự, “Không sao, tự tôi quay lại nhìn xem.”
“Vậy được, tôi tìm anh khắp nơi mà không thấy,” Hứa Đinh nói, “Vậy để tôi nói với Lý tổng.”
“Thực sự xin lỗi anh,” Trình Khác có hơi bối rối, vừa mở cửa vừa nhỏ giọng nói, “Nói với Lý tổng, hôm khác tôi hẹn cơm bồi tội với ông ấy.”
“Không sao, anh cứ xử lý việc của anh trước đi, cần hỗ trợ gì thì gọi cho tôi.” Hứa Đinh nói.
“Cảm ơn.” Trình Khác cúp điện thoại.
Lúc đẩy cửa ra, trong phòng rất yên tĩnh, mà lại sáng vô cùng, rèm cửa sổ luôn đóng lại đang mở, phòng khách và hai gian phòng khác đều sáng choang, Trình Khác thậm chí còn thấy hơi chói mắt.
“Giang Dư Đoạt.” Hắn gọi một tiếng, “Tôi về rồi!”
Miu ngồi trên ghế sofa meo một tiếng.
“Anh mày đâu?” Trình Khác nói với Miu.
Miu lại kêu một tiếng.
Trình Khác chạy ra sân sau: Giang…”
Hắn đứng sững sờ ngay cửa.
Giang Dư Đoạt đang ngồi dựa vào luống hoa bên tường.
Cúi đầu, cùi chỏ chống lên đầu gối, điện thoại di động nắm trong tay.
Đầy tay là máu.
Trình Khác thậm chí còn có thể nhìn thấy vết máu trên đất.
“Làm sao thế này?’ Hắn đi tới ngồi xuống trước mặt Giang Dư Đoạt, lúc hỏi câu này giọng còn run dữ dội hơn.
“Làm lỡ chuyện của anh rồi đúng không?” Giang Dư Đoạt nói.
“Không, bên kia không sao, tôi sẽ quay lại.” Trình Khác nhìn chằm chằm Giang Dư Đoạt, không dám đưa tay lên chạm vào y, chỉ có thể kiểm tra xem trên mặt, trên người y còn bị thương ở đâu không.
“Tôi nghe thấy rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Sao?” Trình Khác ngẩn người.
“Anh phải ăn cơm bồi tội với người ta.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác có hơi bất ngờ, Giang Dư Đoạt ngồi ở đây vậy mà có thể nghe thấy hắn gọi điện.
“Chỉ là nói khách sáo thôi,” Trình Khác cẩn thận sờ lên mặt y, cúi đầu muốn nhìn rõ xem trên mặt Giang Dư Đoạt có bị thương không, vẻ mặt ra sao, “Vốn là đang nói chuyện, tôi rời đi trước.”
“Không phải nói khách sáo.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác thở dài: “Tôi…”
“Tôi vẫn sẽ…” Giang Dư Đoạt ngẩng đầu lên, “Vẫn cứ làm lỡ việc của anh.”
“Cái gì?” Trình Khác hỏi.
“Tôi là phiền phức lớn.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cậu không phải,” Trình Khác nhìn y, “Kể cả cậu có là phiền phức, đó cũng là phiền phức tôi xử lý được, phiền phức xử lý được sẽ không phải là phiền phức.”
“Nếu như hôm nay,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi không đi về.”
“Sao?” Trình Khác nhìn rõ mặt Giang Dư Đoạt.
Trên mặt Giang Dư Đoạt có bị trầy da, dưới khóe mắt, trên trán đều có, nhưng bị thương cũng không phải quá nghiêm trọng, mấy vết máu đã khô lại.
Làm Trình Khác càng đau lòng hơn là ánh mắt của y, bên trong bất lực và tuyệt vọng là ngập tràn áy náy.
“Nếu như tôi vẫn ở trong nhà hàng các anh,” Giang Dư Đoạt đưa tay lên, trên mu bàn tay, một vết thương thô ráp dài mấy tấc xuất hiện trước mắt Trình Khác, “Anh có dám tưởng tượng sẽ là tình cảnh thế nào không?”
Trình Khác không nói gì, giữ lấy tay y.
“Cho anh.” Giang Dư Đoạt đưa điện thoại tới trước mặt hắn.
“Gì đây?” Trình Khác nhận lấy điện thoại.
“Xem đi,” cổ họng Giang Dư Đoạt đột nhiên khàn đi, “Tôi quay lại.”
Trình Khác sửng sốt mãi một lúc mới hỏi một câu: “Cậu quay cái gì?”
Giang Dư Đoạt chậm rãi đứng lên, đi tới bồn nước bên cạnh, vặn vòi nước ra, dùng nước lạnh rửa mặt, rồi xối lên vết thương trên tay một lúc, sau đó chống lên bồn nước, quay lại nhìn hắn: “Tự mình hại mình.”
Hô hấp Trình Khác đột nhiên ngừng lại.
“Tôi đi xử lý vết thương một lúc,” Giang Dư Đoạt vặn vòi nước, quay người đi vào phòng, “Anh vào phòng ngủ xem đi, đóng cửa lại.”
Trình Khác ngồi tại chỗ không nhúc nhích, nhìn chăm chú điện thoại trong tay.
Tay Giang Dư Đoạt toàn là máu, cho nên trên điện thoại cũng dính đầy máu, trên màn hình đen còn có dấu vân tay mang theo máu.
Trình Khác cứ ngẩn người như vậy, rồi móc ra được tờ khăn giấy từ đâu đó, đi sang bồn nước bên cạnh thấm chút nước, lau sạch vết máu trên điện thoại.
Khăn giấy cũng bị đổi màu.
Hắn cầm điện thoại đi vào phòng, Giang Dư Đoạt đã cởi áo phông ra, đang cởi trần ngồi bên bàn phòng khách, vết thương trên tay đã được y dùng cách xử lý dã man mà xử lý xong, dán xong băng gạc, có điều máu vẫn không ngừng chảy, cứ một chốc lại có máu thấm ra băng gạc.
Giang Dư Đoạt chẳng hề để ý tới vết thương đang chảy máu, hiện giờ đang đổ cồn lên trên vết thương trên tay.
Trình Khác giờ mới phát hiện ống tay áo y cũng toàn là máu, một vết thương trên cánh tay nhìn như thể bị dao chém.
Hắn đứng sau Giang Dư Đoạt một lúc, Giang Dư Đoạt chắc chắn biết hắn đang đứng phía sau, thế nhưng vẫn luôn không quay đầu lại.
Trình Khác đi vào phòng ngủ, đóng chặt cửa theo yêu cầu của Giang Dư Đoạt.
Hít một hơi thật sâu, bật màn hình sáng len, rồi mở video ra.
Tên video mới nhất cho thấy video này được quay khoảng nửa tiếng trước, hẳn là sau khi Giang Dư Đoạt trả lời tin nhắn cho hắn.
Có lẽ là biết Trình Khác chẳng mấy chốc sẽ về tới nhà, mà “bọn họ” vẫn chưa rời đi…
Video bắt đầu chạy.
Tay Trình Khác run dữ dội hơn, thêm vào ống kính cũng đang điên cuồng lắc rồi xoay tròn, hắn không thể không để điện thoại trên giường, sau đó ngồi một bên, cánh tay theo bản năng bó chặt lấy đầu gối.
“Ai?”
Hình ảnh vẫn đang lay động, bóng đen cùng ánh sáng đan xen, Trình Khác nghe thấy giọng Giang Dư Đoạt.
“Đi ra…”
“Tao thấy mày rồi!”
Giang Dư Đoạt gào lên một tiếng, sau đó Trình Khác liền thấy trên màn hình lóe lên mặt Giang Dư Đoạt, mang theo phẫn nộ, hai mắt đỏ lên, như thể sắp phun ra lửa.
Trình Khác có thể cảm nhận được, bắp thịt của mình đang co chặt từng chút một, không phải vì phẫn nộ của Giang Dư Đoạt, mà là vì ánh mắt mê loạn của y, dưới lửa giận là một mảng mờ mịt.
Trong ống kính lay động, Trình Khác nhận ra được đây là ở sân sau.
Hắn nhìn thấy cái đèn bị Giang Dư Đoạt chuyển đến dưới mái hiên.
Trong điện thoại di động truyền đến âm thanh nặng nề gì đó, có lẽ Giang Dư Đoạt đụng phải thứ gì.
Sau đó ống kính chậm rãi nâng lên, hẳn là Giang Dư Đoạt giơ điện thoại lên.
Hình ảnh lại lắc dữ dội, Trình Khác nhìn thấy mặt Giang Dư Đoạt.
Kề sát ngay trên tường, lại cọ một lúc, trên khóe mắt cọ vào tường đã lưu lại một vệt đỏ nhàn nhạt, Giang Dư Đoạt đau đớn nhíu mày, miệng mở lớn thở hổn hển, một giọt nước mắt lăn xuống, thành một đường trong suốt trên khuôn mặt đang cọ lên tường.
Điện thoại di động rơi xuống đất, hình ảnh không lay động nữa, chỉ có thể nhìn thấy từ thắt lưng Giang Dư Đoạt trở xuống.
Y dựa vào tường, chân không ngừng đạp, như thể đang cố gắng đứng lên.
Cuối cùng vẫn là đạp vào khoảng không, ngã ngồi ra đất.
Trình Khác nhìn thấy tay trái y chộp vào mu bàn tay phải, đầu ngón tay chầm chậm mà mạnh mẽ nhấn lướt qua, trên mu bàn tay đầu tiên xuất hiện một vết rách trắng bệch, sau đó liền tuôn ra máu tươi.
“Không phải thật…không phải thật…tao nhìn thấy mày rồi….mày không được trốn!”
Giọng Giang Dư Đoạt to dần lên, cuối cùng gào lên một tiếng, tàn nhẫn mà vung cánh tay nhảy lên.
Nếu như không phải nhìn thấy động tác này trong hoàn cảnh kinh dị như vậy, Trình Khác nhất định sẽ khen một tiếng “ngầu quá.”
Tư thế lúc Giang Dư Đoạt nhảy lên rất đẹp, eo và chân banh ra độ cong đẹp đẽ… Nhưng dưới động tác anh tuấn như vậy, lại là một mặt khác của y rơi vào điên cuồng.
Lúc tay trái Giang Dư Đoạt trở lại trong màn hình, trong tay đã có thêm một con dao, sau đó liền không hề do dự, đâm mũi dao vào bên trong tay phải.
Trình Khác đột nhiên nhào về phía trước, đưa tay về phía màn hình.
Hắn muốn kéo Giang Dư Đoạt.
Tay hắn cứ duỗi như vậy trước màn hình điện thoại, qua khe hở giữa những ngón tay nhìn thấy được mũi dao dứt khoát xoẹt qua cánh tay, rồi nhìn thấy máu từ trong vết thương trào ra.
Giang Dư Đoạt ném dao đi, tóm lấy cánh tay bị thương, như là định cầm máu.
Y thở hổn hển, lông mày nhíu lại.
Mãi hồi lâu vẫn chẳng nhúc nhích, cứ dựa vào tường như vậy.
“Không…không đúng…không đúng…không….”
Trong màn hình không nhìn thấy mặt Giang Dư Đoạt, nhưng có thể nghe được tiếng Giang Dư Đoạt.
“Là Trình Khác, là Trình Khác, là Trình Khác mà…Anh ấy sắp về rồi…. Là Trình Khác….Ở đây, đừng đi qua….Đừng đi, đừng đụng vào anh ấy… Là Trình Khác, không được đụng vào Trình Khác…”
Giang Dư Đoạt nhỏ giọng không ngừng nói chuyện, không biết là đang nói với người khác, hay là nói với chính mình.
Sau đó liền yên lặng xuống.
Trình Khác nhìn thời gian trong màn hình, qua gần hai phút, tay Giang Dư Đoạt mang theo máu duỗi tới, cầm điện thoại lên, quay camera về chính mình.
“Tôi sẽ làm anh bị thương.” Giang Dư Đoạt trong ống kính nhìn hắn nói một câu.
Hình ảnh dừng lại tại đây, video bị tắt đi.
Trình Khác mất gần mười phút, mới chậm rãi đi từ phòng ngủ ra.
Giang Dư Đoạt đã băng bó xong vết thương của mình, đang gục xuống bàn viết gì đó lên vỏ thuốc lá, nhìn thấy hắn đi ra, Giang Dư Đoạt đặt bút xuống, nhanh chóng xếp mấy tấm vỏ thuốc lá lại cùng nhau, rồi bỏ lại vào túi.
“Xem xong rồi à?” Y hỏi.
“Ừ.” Trình Khác bỏ điện thoại lên bàn, ngồi xuống ghế.
Giang Dư Đoạt đứng dậy, đi rót cho hắn một cốc nước.
Trình Khác cầm lấy, ngửa đầu uống hết, sau đó lau miệng, nhìn Giang Dư Đoạt.
Trên mặt Giang Dư Đoạt đã được rửa sạch, quần áo cũng thay rồi, ngoại trừ vết thương trên mặt và tay, tất cả thoạt nhìn đều bình thường, mà Tam ca trên người có vết thương cũng là chuyện bình thường, nếu như không phải vừa xem video kia, Trình Khác không thể tưởng tượng nổi, Giang Dư Đoạt nhìn hoàn toàn bình thường ngồi đối diện hắn, vừa mới hai mươi phút trước đã trải qua một trận giãy dụa như vậy.
Dù cho Trình Khác đã từ La tỷ biết được Giang Dư Đoạt có hành vi tự mình hại mình, hắn vẫn cảm thấy chấn động đến mức không thể nghĩ nổi gì.
“Nếu như anh về sớm mười phút,” Giang Dư Đoạt châm điếu thuốc ngậm vào miệng, “Có lẽ tôi sẽ dùng dao đâm anh.”
“Cậu có ý thức đúng không?” Trình Khác cảm giác mình nói cũng khó khăn, “Cậu biết cậu sẽ nhận nhầm tôi thành những người đó.”
“Không phải nhận nhầm,” Giang Dư Đoạt ngước nhìn hắn, “Tôi biết anh là Trình Khác, nhưng tôi sẽ cảm thấy anh rất nguy hiểm, anh có lẽ đã bị khống chế, bị người uy hiếp, bị người lợi dụng, anh đến để giết tôi.”
Trình Khác không nói gì.
Giang Dư Đoạt đưa thuốc lá đến: “Muốn không?’
Trình Khác nhận lấy điếu thuốc, mạnh mẽ rít hai hơi, nhanh chóng sửa sang lại dòng suy nghĩ trong đầu mình, hắn hỏi một câu: “Cậu có thể biết mình sẽ cảm giác được nguy hiểm, cũng có thể biết sẽ không khống chế được, đúng không?”
“Phần lớn thời gian đều có thể.” Giang Dư Đoạt nói.
“Vậy thì tốt,” Trình Khác nhìn y, “Lần sau, cho dù ở đâu, dù là trường hợp gì, lúc nào, nếu cậu cảm giác được, thì phải nói cho tôi, không được chạy.”
Giang Dư Đoạt cũng nhìn hắn, trầm mặc một lúc liền gật đầu: “Được.”
“Chúng ta có thể cùng nhau đối mặt,” Trình Khác nói, “Cho dù cậu nhìn thấy gì, chúng ta cũng phải cùng nhau, cậu chỉ cần nhớ kỹ, chỉ có tôi mới là thật, tôi là liên hệ của cậu với thế giới này, tôi vẫn ở đây, thì cậu cũng ở đây.”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn rất lâu vẫn không nói gì.
“Nghe chưa?” Trình Khác nói thêm một câu.
“Nghe rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tôi đi tắm.” Trình Khác đứng lên, đi qua hôn mạnh lên trán Giang Dư Đoạt một cái, hắn cố gắng để bản thân trông bình tĩnh, không để Giang Dư Đoạt cảm thấy đây là chuyện gì lớn lao, “Cả người tôi toàn mùi pháo cháy.”
“Tôi giúp anh.” Giang Dư Đoạt nói.
“Không cần,” Trình Khác cười, “Vết thương của cậu không nên dính nước, tôi chỉ xối qua thôi.”
Giang Dư Đoạt không nói gì.
Trình Khác cầm quần áo thay đi vào phòng tắm.
Cởi quần xong hắn liền giật giật áo len mà phát sầu, cái áo này lúc sáng nay Giang Dư Đoạt giúp hắn mặc vào còn suýt nữa xé cả ống tay áo ra, hiện giờ có lẽ mình hắn không thể nào cởi ra nổi.
Đang nghĩ xem có nên gọi Giang Dư Đoạt vào giúp không, cửa phòng tắm liền bị đẩy ra.
“Cậu sao thế….” Trình Khác quay đầu lại.
Giang Dư Đoạt tiến vào phòng tắm, xoay tay lại giữ cửa đóng lại, nhào tới ôm lấy hắn rồi hôn mạnh lên.
Trình Khác bất thình lình không kịp chuẩn bị, bị y đặt lên tường.
Sau đó Giang Dư Đoạt cứ gặm lung tung trên mặt, trên cổ hắn một trận, Trình Khác thậm chí còn cảm thấy mí mắt cũng bị Giang Dư Đoạt cắn một cái.
Giang Dư Đoạt như vậy, hắn chỉ từng thấy trong mộng, chân thực, mang theo ướt át, vẫn là lần đầu tiên.
Lúc hơi thở Trình Khác đã bị đốt đến mức hỗn loạn, Giang Dư Đoạt liền kề sát bên tai hắn, giọng khàn khàn mà hỏi một câu: “Muốn không?”
“….Cái gì?” Tư duy Trình Khác ở phương diện này cực kỳ nhanh nhạy, nhanh chóng trả lời một câu, “Cậu không phải không chấp nhận được chuyện lên giường sao?”
“Không lên giường,” Giang Dư Đoạt nói, “Tay, muốn không?”
Trình Khác gần như nghe được một tiếng nổ từ nơi sâu xa trong cơ thể mình, cảm giác sóng trào có thể đẩy hắn lên trời xanh, hắn không hề do dự dù chỉ 0.1 giây: “Muốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.