Thượng Cung

Chương 11: Cung thương tâm, đường đi còn dài




Hắn đứng ở đầu giường của ta thật lâu, sau đó lại nhẹ nhàng thở dài một hơi, rốt cuộc cũng đi ra khỏi phòng. Ta nghe được tiếng bước chân của hắn càng lúc càng xa, từ từ ngừng khóc, lại cảm thấy cả người mất hết sức lực, ngay cả tay cũng không muốn nâng lên, chỉ run run kéo cái chăn ở cuối giường qua, chui đầu vào, không suy nghĩ gì nữa, chỉ mong có thể cứ ngủ như vậy mà chết luôn.
Không hề quan tâm đống hỗn độn trong phòng bị người ta nhìn thấy, truyền ra, cũng không trông nom hoàng hậu sẽ nhìn ta thế nào, ta chỉ muốn ngủ thật say.
Ta cũng đã ngủ thật. Khi ánh nắng xuyên qua song cửa sổ, rơi xuống trên người ta, lúc ấy ta mới tỉnh dậy. Đột nhiên nhớ lại hết thảy những chuyện tối hôm qua, trong lòng ta càng thêm uể oải. Ta là người chưa bao giờ khóc, lại gào khóc thảm thiết ở trước mặt hoàng thượng, chắc là đã khiến cho hắn phiền chán không thôi, thỏa mãn xong liền rời đi, hiện tại sẽ không đến thêm lần nữa chứ? Như vậy cũng tốt, ta có thể chuyên tâm bợ đỡ hoàng hậu, khiến nàng tin tưởng ỷ lại vào ta. Bất quá, việc nhận hoàng ân tối hôm qua truyền đến tai hoàng hậu, thì nên giải thích như thế nào mới tốt đây?
Ta nghĩ rồi lại nghĩ, giải thích quá rõ ràng cũng không tốt, dù sao phi tần mấy tháng mới nhận hoàng ân như ta không tính là được sủng, không bằng chậm rãi để việc này phai nhạt, cuối cùng nàng cũng sẽ quên nó. Sẽ có phi tần khác được sủng khiến nàng chú ý, mà ta lập tức làm nhiệm vụ, thu thập tin tức từ chỗ thái hậu, xả thân hành động lập công một lần.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, ta từ trên giường đứng lên, mới phát hiện mình không một mảnh vải che thân, ta kêu một tiếng: “Tố Khiết…”
Trước cửa lúc này mới truyền tới tiếng hồi đáp: “Nương nương?”
Chuyện tối ngày hôm qua chắc hẳn đã rơi vào mắt Tố Khiết, Tố Hoàn, đúng là bình đã mẻ còn bị sứt, ta nói: “Ngươi tiến vào giúp ta lấy một bộ y phục.”
Tố Khiết đẩy cửa đi vào, trong giọng nói mang theo chút giật mình: “Nương nương, tại sao sàn nhà lại ướt một mảng lớn như vậy?”
Ta nghe vậy cả kinh, thò đầu ra, nhìn thấy đống hỗn độn dưới đất vẫn còn y nguyên, không thấy thu dọn tí nào, không khỏi ngẩn ra, “Tố Khiết, tối hôm qua các ngươi không vào sao?”
Sắc mặt Tố Khiết hồng hồng, “Nương nương, hoàng thượng kêu chúng nô tỳ đừng quấy rầy ngài nghỉ ngơi, cho nên chúng nô tỳ chưa tiến vào dọn dẹp.”
Hắn muốn lưu cho ta vài phần mặt mũi hay sao? Ta đảo mắt nhìn, lại thấy Tố Khiết bắt đầu lau dọn nước đọng trên mặt đất, trong ánh mắt nàng không có một chút khinh thường. Ta lại càng nghi hoặc, hắn đã đối xử với ta như thế, sao lại còn bận tâm đến thể diện của ta trước mặt đám cung nữ?
Hạ Hầu Thần thật sự khiến ta càng lúc càng không hiểu.
Đã nghĩ không ra, ta liền không nghĩ nữa, kêu Tố Khiết cầm y phục tới cho ta, tự mình mặc vào, lúc này mới đi ra khỏi màn. Tố Hoàn cầm một cái bình sứ nhỏ bề ngoài tinh xảo thanh lịch đứng ở cạnh cửa, thần sắc kỳ lạ, ta liền hỏi nàng: “Ngươi đang cầm cái gì?”
Mặt Tố Hoàn ửng hồng, “Hoàng thượng nói môi ngài bị thương, nên cho người đem thuốc tới đây.”
Ta ngẩn ra, sờ sờ làn môi. Chỗ bị thương tối hôm qua sớm đã kết vảy, trong lòng ta thầm ưu sầu, hình dạng thế này làm sao ra ngoài đây, cũng không thể tới chỗ thái hậu.
Tố Hoàn cầm bình thuốc đi tới, đưa cho ta, “Nương nương, để nô tì bôi thuốc cho ngài?”
Thần sắc nàng vừa hỗn loạn lại có một chút hâm mộ, thấy vậy trong bụng ta thầm cười khổ. Nàng chỉ thấy hoàng thượng quan tâm thân thiết với phi tần, nhưng ta lại biết rõ đằng sau sự quan tâm đó, phải nhận lấy những đày đoạ thế nào. Giống như phụ thân ta, trước mặt người khác chẳng phải luôn quan tâm chăm sóc mỗi vị thê thiếp, hoà hợp êm thấm, nhưng sự đau khổ bí mật, cũng chỉ có bản thân mẫu thân tự hiểu trong lòng.
Ta tùy ý để Tố Hoàn bôi thuốc mỡ. Bên trong thuốc mỡ có bỏ thêm mật, vì thế ta cảm thấy mùi mật của cỏ ích mẫu, khi đầu lưỡi chạm vào, trong veo mát mẻ, hẳn ngự y đã tốn không ít tâm tư.
Tố Hoàn nói: “Nương nương, xem ra hôm nay ngài chỉ có thể ở trong Lan Nhược hiên.”
Ta hiểu nàng muốn nói cái gì. Bộ dáng hiện tại này của ta, đi ra bị người khác nhìn thấy, chỉ tổ lưu lại lời bàn tán, chọc mỗi người trong cung ghen tức đỏ mắt, cho rằng ta đi khắp nơi khoe khoang được hoàng thượng ân sủng.
Gió lạnh kéo tới, chóp mũi hơi ngứa, ta nhất thời hắt xì. Tố Hoàn thông minh nói: “Nô tì sẽ nói với quản sự thái giám là nương nương bị cảm lạnh, không dậy nổi.”
Ta suy nghĩ, nói: “Bỏ đi. Đến lúc đó ngự y đi một chuyến, không biết lại truyền ra cái lời bàn tán gì.”
Trong viện, hoa quế nở càng ngày càng nhiều, rải rác khắp mặt đất là những điểm vàng óng ánh. Hôm nay ánh sáng mặt trời rất tốt, ấm áp xuyên qua cành cây, chiếu rọi trên người ta. Mùi hoa quế thơm ngát truyền đến chóp mũi , ta lười nhác, không muốn nhúc nhích. Tràng khóc thút thít tối hôm qua cơ hồ đã làm ta tiêu hao hết tất cả sức lực, khiến sự yếu đuối của ta lộ ra trước mặt người khác, ta bỗng nhiên nảy sinh một loại cảm giác chán ghét cực đoan đối với Hạ Hầu Thần. Ta biết không hẳn như vậy, nhưng cảm giác chán ghét này làm thế nào cũng không thể tiêu trừ. Sau cảm giác chán ghét đó, đáy lòng lại dâng lên cảm giác nản chí ngã lòng, cả ngón tay cũng không muốn động đậy.
Tố Hoàn và Tố Khiết thấy thần sắc ta lười nhác, liền không muốn tới quấy rầy, ngay cả đi lại cũng bước rất nhẹ nhàng.
Sau khi dùng cơm trưa, ta đang muốn về phòng ngủ một giấc, lại có hai cung nữ đưa tới một cái khay đậy khăn đỏ. Hai cung nữ này thoạt nhìn rất quen mắt, lúc này ta mới nhớ ra, các nàng là đại cung nữ rất được yêu thích trong cung hoàng hậu. Trong lòng ta không khỏi kinh sợ, hoàng hậu muốn truyền tin tức gì cho ta?
Trên gương mặt của hai cung nữ, lại không thấy vết tích gì, chỉ nói: “Đây là hoàng hậu đặc biệt ban thưởng, tối hôm qua Ninh tuyển thị nương nương đã nhận ân sủng, vì thế phải thưởng.”
Sau khi tiễn hai cung nữ đó, ta cân nhắc một lát rồi mở ra. Trước kia, lúc ta nhận ân sủng, hoàng hậu nương nương chưa hề khen thưởng, lần này khen thưởng, xem ra là một tín hiệu.
Kéo tấm vải nhung đỏ ra, trên khay đặt một cây kim tước thoa(1) tinh xảo đến cực điểm, con chim tước phía trên như giương cánh muốn bay, miệng ngậm một viên đá quý quả hình thoi, ở trên đính hạt châu lại có lông chim trả và chuỗi ngọc trai buông rơi, thoạt nhìn đẹp không sao tả xiết.
Tố Hoàn ở bên cạnh nhìn thấy, nói khẽ: “Hoàng hậu thật hào phóng.”
Ta liếc mắt nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu, “Giúp ta cài cây tước thoa này lên.”
Tố Khiết hơi quái lạ, mở miệng hỏi: “Nương nương, ngài có vô số cây trâm như vậy, không có cái nào không lớn hơn nó, đẹp hơn nó, cây trâm này thì có gì hay?”
Ta nhìn liếc mắt nhìn nàng một cái, trong lòng biết tính cách nàng đã như thế, nên cũng không quở trách nàng, tùy ý để Tố Hoàn cài cây thoa chim tước này lên cho ta, chải một búi tóc bình thường. Kim tước thoa xuyên qua tóc đen, lấp lánh sáng ngời, người trong gương mắt hạnh má đào, quả nhiên là mỹ lệ dị thường. Ta từng nghe Tố Hoàn Tố Khiết bí mật bàn với nhau, nói tuy ngày thường thần sắc ta lạnh lùng lãnh đạm, nhưng lại lộ ra một cỗ phong tình tao mị nhập vào lòng người, là thứ những nương nương khác không có, nếu như thỉnh thoảng cười, tựa như trăm hoa đua nở thì ngay cả vật quý báu như hoa lan nhụy điệp cũng không thể áp đảo vẻ đẹp của ta.
Lời các nàng nói ta tất nhiên là nghe qua rồi thôi. Trong cung có vô số mỹ nhân, người cũ chưa già, người mới đã như măng non mọc lên san sát, dù đẹp cách mấy cũng sẽ bị người ta lật đổ địa vị, đạo lí sinh tồn duy nhất ở trong cung, đó là có được giá trị mà chính mình nên có.
Cây kim tước thoa truyền đạt một tin tức rất rõ ràng: nàng kêu ta an giữ bổn phận, chim phượng là tôn quý, các loài chim khác đều phải chầu phượng, cuộc sống trong cung sẽ như ta mong muốn. Chuyện này đối với ta mà nói, đích xác là một tin tức tốt. Sau lần nhận ân sủng hôm qua, hoàng hậu liền đưa cho ta một cành cảm lãm *, xem ra trong hậu cung, xung đột của nàng và thái hậu càng ngày càng nghiêm trọng.
(*Cảm lãm:Cành ô liu, có ý hòa bình)
Hoàng hậu đã phát ra mệnh lệnh, phi tần tự nhiên đều vâng theo, nhưng có một số nhiệm vụ đã do vài người cụ thể gánh vác, lại không được như ý. Nói thí dụ như mỗi năm, hoàng thượng đi thăm hỏi quân sĩ ở biên cương, đều kêu phủ Nội Vụ chuẩn bị vải bông, lệnh cho các cung nữ trong cung may một ít áo lót bằng bông đưa cho các tướng lĩnh cấp cao. Lần này do hoàng hậu chủ trì, lại làm không thỏa đáng. Áo bông chế xong cái thì mỏng, cái thì dày, đường kim cao thấp không đều, so với xưởng của dân gian làm còn không bằng. Tra xuống, người phía dưới lại đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, không biết người nào chế tạo.
Tra người không ra, trong đó cũng có duyên cớ. Cung nữ tịch mịch, nếu như kêu nàng chế một kiện quần áo duy nhất, sẽ làm cho nàng sinh ra tâm tư khác, bí mật bỏ thêm thư từ đồ đạc, vân vân, cho nên, từng cung nữ, hoặc thêu riêng ống tay áo, hoặc chỉ làm vạt áo, cuối cùng mới thống nhất kết lại, chỉnh sửa thành một bộ quần áo, vì thế, nếu muốn tìm kiếm ngọn nguồn thành công trong cả vạn bộ y phục như vậy, thì giống như mò kim đáy biển.
Lan Nhược hiên ít người, Tố Hoàn và Tố Khiết chỉ nhận trên trăm kiện ống tay áo về làm, nên làm xong sớm, thấy ta mấy ngày gần đây lười nhác, liền đem việc này trở thành chuyện cười kể cho ta nghe.
Hôm nay ta nhận được kim tước thoa, nhất thời liên tưởng lại chuyện chế y phục lần này, lập tức hiểu ra. Hoàng hậu truyền đạt ý chỉ, người phía dưới lại bằng mặt không bằng lòng, ai ra tay, nàng tự nhiên một rõ hai ràng. Nàng vội vã cần người hiểu thái hậu như ta để tới trợ giúp nàng xây dựng uy tín trong hậu cung.
Nhưng nàng đâu nghĩ đến, thái hậu há lại tùy ý tin tưởng người khác. Ta cẩn thận dè dặt hầu hạ thái hậu nhiều năm như vậy, ở trong mắt nàng, bất quá chỉ là một kẻ dùng được mà thôi.
Ta nghĩ, thái hậu không tin ta, hoàn toàn là bởi vì ta chú ý cẩn thận, không có nhược điểm bị bà nắm giữ. Nếu như đêm nay đi lần nữa, chính ta lộ ra một vài nhược điểm cho bà, hoặc cầu bà ta lấy việc làm trao đổi, tiến trình sự việc khó mà không tăng nhanh.
Ta sờ sờ làn môi, thuốc mỡ này công hiệu cực tốt, vảy kết vết thương trên môi đã bong ra, đêm nay đi tới chỗ thái hậu hẳn là không có vấn đề gì.
Đêm nay vầng trăng khuất một nửa, khi có khi không. Lúc ánh trăng bị mây đen che khuất, bầu trời và mặt đất một mảnh u ám; đến lúc mặt trăng ló ra, đầy đất lại là một mảnh trắng bạc. Ngói lưu ly trên Chiêu Thuần cung lấp lánh ngân quang, đẹp không sao tả xiết.
Hôm nay ta chỉ mặc trang phục cung nữ, chải búi tóc song loa(2) như cung nữ bình thường, hai bên đều cắm một một con bướm bằng ngọc giương cánh. Ngọc trâm tua rua lần trước tự nhiên đã vứt đi không cần tới nữa, toàn thân quy củ, không có chỗ khác thường nào.
Tranh hoa điểu thú khắc trên bậc thang cẩm thạch tỏa sáng bàng bạc dưới ánh trăng, chỉ chớp mắt mây đen bao phủ thềm đá, lại trở nên đen thùi lùi. Hai cung nữ đi tới trước mặt, ta nhỏ nhẹ cúi thấp đầu hành lễ, cũng không khiến các nàng chú ý tới. Lúc đến gần thiền đường, thời gian dường như ngừng lại. Tiếng gõ mõ thấp giọng ngâm xướng của thái hậu vẫn như trước, ngoại trừ y phục hơi khác, thì vẫn là tình cảnh mấy ngày trước.
Ta hành lễ với bà, giúp bà ngồi xuống bàn ăn, theo thường lệ múc chén canh cho bà. Thái hậu chậm rãi uống, lại nhìn ta, rất là vừa lòng nói: “Ngày hôm nay ngươi ăn mặc rất hợp lễ.”
Thấy ta trầm mặc không nói, liền hỏi: ” Mấy ngày nay ngươi không tới, nhìn dáng vẻ của ngươi, có tâm sự sao?”
Ta ngập ngừng ấp úng nói: “Nô tỳ không có tâm sự gì, chẳng qua nhớ mẫu thân tại Triều Nguyệt am, nhiều ngày rồi vẫn chưa có tin tức của mẫu thân.”
Nàng chậm rãi đặt chén canh xuống, nói: ” Tin tức trong ngoài cung vốn khó mà truyền đạt, ngươi đã vào cung, đến già cũng đừng nghĩ đi ra. Được hoàng thượng ân sủng, tự nhiên sẽ cho ngươi xuất cung thăm viếng, không phải là vẻ vang gia môn sao?”
Ta đau khổ cười, trầm mặc giúp bà đổ số canh còn lại vào chén.
Thái hậu lại uống một hớp canh, “Ngươi hầu hạ ta nhiều năm, tận tâm tận lực, ai gia vẫn chưa giúp được ngươi cái gì. Hiện tại tuy rằng ai gia thế yếu, nhưng ngoài cung chung quy luôn có một ít thân tín. Nếu ngươi muốn truyền ra ngoài cung, ai gia có thể cho người chiếu cố mẫu thân ngươi, giúp bà ấy áo cơm không lo.”
Ta vội vàng nhào về phía trước quỳ mọp xuống đất, mắt ngân ngấn nước, “Thái hậu nương nương, nô tì đa tạ ngài. Triều Nguyệt am gió nhiều nước lạnh, nô tì lo lắng mẫu thân không có quần áo rét qua mùa đông, lo lắng bà vì thân phận tội nô ở đó, bị ni cô khi nhục, lo lắng đến mấy ngày không ngủ ngon giấc.”
Nói tới đây, biểu lộ ta chân tình, nghẹn ngào cơ hồ không thể lên tiếng.
Nàng tức thì thở dài một hơi, nói: “Ngươi thật ra cũng được cái hiếu thuận, bản thân trở thành cái dạng này rồi, còn thương nhớ tới mẫu thân của mình. Chung quy, thân nương (mẹ ruột) luôn tốt hơn dưỡng nương( mẹ nuôi).”
Bà nhẹ giọng thở dài, lại bưng chén canh kia lên uống.
Ta thầm cười lạnh trong lòng, người trên danh nghĩa là dưỡng nương nhưng không đối xử tốt với dưỡng tử, khó trách tân đế cuối cùng cũng phản bội.
Ta cho thái hậu một cái nhược điểm, giao sự sống chết của mẫu thân vào tay bà, không, hẳn là tánh mạng của đại nương. Từ sớm, khi Hạ Hầu Thần biết bà ở Triều Nguyệt am, mẫu thân ta đã được ta an bài ổn thoả tốt đẹp tại một nhà dân. Mà đại nương sau khi mang theo muội muội phản bội chúng ta, bị quan phủ tróc nã, đưa tới vương phủ làm nô. Muội muội khác mẹ của ta được nuông chiều từ bé, ở đó chịu không ít khổ cực. Vì che giấu tai mắt người khác, lúc ta lên làm thượng cung, cũng đã nhờ người chuộc các nàng ra khỏi phủ, an trí tại Triều Nguyệt am, thường nhờ người mang chút tiền bạc cho các nàng, để mọi người cho rằng ở Triều Nguyệt chính là thân nương của ta. Cái gọi là thỏ khôn phải đào ba lỗ, ta làm sao có thể để mẫu thân ta bại lộ trước mặt người khác?
Với cái nhìn của thái hậu, ta giao phó thân nương vào tay bà ta, bà còn có thể không yên tâm sao?
Hơn nữa, lấy cớ chiếu cố mẫu thân ta, thái hậu cũng thăm dò: thứ nhất, xem ta có năng lực truyền tin tức ra ngoài cung hay không; thứ hai, bà ta vội vã muốn truyền tin ra ngoài cung, chắc hẳn sắp có một chuyện lớn xảy ra.
Mắt ta rưng rưng, cảm kích nói không nên lời, khiến thần tình thái hậu càng hòa ái, bất giác nói với ta rất nhiều chuyện, thoạt nhìn quan hệ càng lúc càng thân cận. Ta lại giỏi che giấu, tuy trong lòng mừng thầm, nhưng biểu hiện ra lại là vô cùng biết ơn thái hậu. Hai bên đang hòa thuận trò chuyện, lại nghe ngoài điện truyền tới tiếng người ồn ào, có thái giám truyền lệnh ở ngoài cửa thông báo: “Hoàng thượng giá lâm.”
Ta lập tức kinh hãi mặt tối sầm, nhìn qua thái hậu, biểu hiện của bà cũng mờ mịt,“Tại sao hắn lại tới đây?”
(1)Kim tước thoa: Cái mang trên đầu cô gái đứng trước.↑
(2)Song loa kế: Kiểu tóc truyền thống của cung nữ.↑

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.