Ngu Chiếu nói:
- Vậy thì có gì kỳ quái? Người quý ở chỗ tự biết mình, không biết lực lượng của địch nhân có thể bỏ qua, không biết lực lượng của mình thì chết không có đất chôn. Ngu mỗ cho dù càn rỡ nhưng không phải là thằng ngốc.
Trầm Chu Hư từ từ nói:
- Đệ và ta liên thủ, có thể thử xem.
Ngu Chiếu cười cười, thản nhiên nói:
- Như vậy thì có gì thú vị?
Bốn phía nhất thời im lặng. Bỗng nghe Doanh Vạn Thành cao giọng nói:
- Ba người chúng ta đến đây tuyệt đối không phải vì muốn làm khó hai bộ các ngươi mà chính là vì muốn bắt phản đồ của bản đảo. Hai người đã bức bách như thế, khi người thái quá, nếu có đảm lược, chúng ta làm lớn luôn vậy.
Ngu Chiếu cười nói:
- Làm lớn như thế nào?
Doanh Vạn Thành dộng mạnh cây trúc trượng, trầm trọng nói:
- Chín ngày chín đêm, Luận Đạo Diệt Thần.
Ngu Chiếu cho dù kiệt ngạo ngông cuồng nhưng nghe câu này mày cũng nhăn tít lại, ngần ngừ không đáp. Doanh Vạn Thành lại nói:
- Lôi Đế Tử, ngươi còn nhớ hay quên rồi? Năm xưa ngươi cùng người đó đánh một trận ở Tiểu Kính Hồ, thắng bại không phân.
Ánh mắt Ngu Chiếu lóe lên, nói:
- “Bất Lậu Hải Nhãn” cũng đến rồi ư?
Doanh Vạn Thành nói:
- Tuy hắn không ở Nam Kinh nhưng một lòng chỉ hướng về ngươi.
Ngu Chiếu nói:
- Ta cũng vậy.
Doanh Vạn Thành hừ lạnh một tiếng, lại nói:
- Nghe Diệu Diệu nói thì Phong Quân Hầu cũng đã đến Nam Kinh. Lại nghe nói cao thủ Địa bộ cũng đã tới, bên phía tệ đảo thì Đảo vương cùng với Trầm đạo huynh thù sâu như biển, như vậy chính hợp dùng “Luận Đạo Diệt Thần” để giải quyết.
Ngu Chiếu cúi đầu suy nghĩ rồi quay đầu sang nói:
- Trầm sư huynh, huynh nói sao?
Trầm Chu Hư nhắm mắt vuốt râu, mỉm cười nói:
- Doanh đạo huynh coi thường Tây Thành chúng ta nội loạn đã lâu, chia năm xẻ bảy ư?
- Không dám – Doanh Vạn Thành nói – Vạn Quy Tàng hai lần đông chinh, tinh anh của Đông Đảo tử thương gần hết, hàng chục năm nay không khôi phục được nguyên khí, nếu không phải như vậy thì lão đầu tử là ta đây làm sao có thể bị lạm dụng, sung vào cho đủ số Ngũ tôn được? Hiện giờ hai bộ Thủy, Hoa tuy diệt nhưng Tây Thành các vị nghiễm nhiên vẫn còn sáu bộ, cho dù có nói nguyên khí tổn thương thì mọi người vẫn ở thế tám lượng nửa cân.
Trầm Chu Hư trầm ngâm hồi lâu, thở một hơi dài rồi nói:
- Hay lắm, đã như vậy, mọi người cũng nên tận dụng cơ hội này để kết liễu oán thù lâu dài.
Doanh Vạn Thành cười thâm trầm, nói:
- Đã như vậy, chúng ta quay về bẩm với Đảo vương. Hai vị cũng mau chóng thông báo hội họp đồng môn, chín ngày chín đêm nữa, Doanh mỗ sẽ đón chờ các vị trên Linh Ngao đảo.
Hai trăm năm nay Đông Đảo Tây Thành nhiều lần cao thủ hội chiến, dần lập thành một chế độ gọi là “Luận Đạo Diệt Thần”. Một bên gây hấn thì bên kia nhất định nghênh chiến, vài lời xác định thời gian địa điểm, ngay sau đó sẽ là gió tanh mưa máu. Vì vậy hai bên nói đến đây đều biết trận chiến này không rút lại được nên cũng không nói nhiều nữa. Doanh Vạn Thành nhìn Cốc Chẩn, hậm hực nói:
- Quai tôn tử (người dịch: đây là một câu chửi, không biết phải dịch thế nào cho phải =_=), để xem ngươi ôm chân Tây Thành được đến lúc nào?
Nói xong hừ lạnh một tiếng, cùng Minh Di nhanh chóng xuống lầu, chỉ còn tdd đứng lại sau cùng, buồn rầu nhìn Cốc Chẩn, thở dài một tiếng rồi cũng uyển chuyển bỏ đi.
Trong tửu lầu nhất thời im lặng, Ngu Chiếu vô cùng buồn bực, lớn tiếng nói:
- Việc liên lạc các bộ xin giao cho Trầm sư huynh, nếu cần thương nghị thì Ngu mỗ gọi lúc nào sẽ tới lúc đó.
Kế đó đưa tay kéo Cốc Chẩn, nói:
- Chạy mau chạy mau, chúng ta đến chỗ khác uống rượu nói chuyện.
Đang định xuống lầu, Cốc Chẩn bỗng nói:
- Chậm đã.
Liền lách khỏi tay y, cao giọng nói:
- Trầm Chu Hư, Thương Thanh Ảnh có phải là vợ ông không?
Trầm Chu Hư nói:
- Không sai, chính là vợ ta.
- Hay lắm – Cốc Chẩn gật đầu nói – Tương lai nếu ta có giết ông thì cũng không oan uổng.
Mọi người đều cả kinh, Trầm Chu Hư nói:
- Túc hạ có thù gì với Trầm mỗ?
Cốc Chẩn cười nói:
- Ông không biết ư?
Trầm Chu Hư lắc đầu nói:
- Trầm mỗ tung hoành thiên hạ, cừu nhân vô số, những người nhớ được có đáng là bao!
Cốc Chẩn cười cười, từ từ nói:
- Ta là Cốc Chẩn, cha ta chính là Cốc Thần Thông.
Lời này vừa nói ra, Ngu Chiếu liền biến sắc, y tuy biết Cốc Chẩn là người của Đông Đảo nhưng chỉ nghĩ hắn là người bình thường trong đảo chứ không ngờ lại là thiếu của của Đông Đảo.
Trầm Chu Hư chau mày, ánh mắt sắc như cương châm ghim lên mặt Cốc Chẩn. Cốc Chẩn làm như không thấy, lại cười nói:
- Ông không cần dùng bộ dạng đó nhìn ta, ngày hôm nay ông không giết ta thì ngày sau ta tất sẽ giết ông. Giữa hai chúng ta nhất định phải có một người chết, điều đó ông phải nhớ kỹ trong lòng, đừng có quên.
Nói đến đó, hắn lại chuyển sang Ngu Chiếu, cười nói:
- Ngu huynh, hiện giờ huynh biết ta là ai rồi chứ? Muốn giết muốn tha tùy huynh định đoạt.
Ngu Chiếu cau mày, không khí trong lầu đột nhiên lạnh đi. Lục Tiệm bất giác vận khí toàn thân, thầm nghĩ: “Trời ơi, người họ Ngu này võ công quá cao, nếu y muốn giết Cốc Chẩn thì trừ liều chết phản kháng, không còn cách nào khác.” Y trong lòng đã quyết liền chăm chú theo dõi Ngu Chiếu, cẩn thận đề phòng, không ngờ Ngu Chiếu nhíu mày một cái rồi đột nhiên thở dài nói:
- Cốc lão đệ, vì sao lại nói rõ thân phận? Nếu ngươi không nói thì ta cũng không hỏi tới mà.
Cốc Chẩn nói:
- Huynh và ta không quen không biết, nhưng lại cùng ta uống rượu buồn cả đêm, giúp ta giải thoát ưu sầu, lại không hỏi ta một chữ mà giúp ta đánh đuổi Đông Đảo tam tôn. Người đã dùng chân tâm để đối đãi với ta, ta sao có thể dùng sự giả dối để đối đãi với người? Ngu Chiếu huynh là hảo hán, Cốc Chẩn ta chẳng lẽ lại làm con chuột sợ chết sao?
Ngu Chiếu nhìn hắn hồi lâu, bỗng lắc đầu nói:
- Trầm sư huynh, tiểu tử này rất hợp ý ta, nếu giết hắn thì thật đáng tiếc.
Trầm Chu Hư mỉm cười, thản nhiên nói:
- Không vấn đề gì, tùy sư đệ xử trí.
Ngu Chiếu nhìn ông ta, vô cùng nghi hoặc, bỗng cười nói:
- Sư huynh đã có lòng tốt như vậy, Ngu mỗ xin cáo từ.
Vừa định bước đi, Cốc Chẩn lại nói:
- Ngu huynh, Cốc Chẩn còn có một việc cầu xin.
Ngu Chiếu nói:
- Việc gì?
Cốc Chẩn nói:
- Trầm qua tử với ta có thù hận, bằng hữu của ta lưu lại bên cạnh lão nhất định bị hại, Ngu huynh nếu có thể đem y cùng đi, Cốc Chẩn cảm kích vô cùng.
Ngu Chiếu cười nói:
- Đương nhiên là như vậy. Y là một hảo hán tử, không thể để người khác làm nhục.
Nói xong không chờ Trầm Chu Hư đáp ứng đã tay trái kéo Cốc Chẩn, tay phải kéo Lục Tiệm như một trận gió chạy xuống lầu, ven theo bờ hồ đi một lúc xa khỏi Ngâm Phong các mới bỏ hai người ra, tự ngồi xuống một khối đá ven hồ, lông mày nhíu chặt.
Cốc Chẩn ngạc nhiên nói:
- Không uống rượu sao?
Ngu Chiếu lắc đầu nói:
- Hôm nay gặp họa rồi.
Cốc Chẩn cười nói:
- Có phải là vì “Luận Đạo Diệt Thần” không?
Ngu Chiếu gật gật đầu, thở dài nói:
- Ta nhất thời cao hứng, không ngờ lại làm phát sinh một trường quyết đấu, đại chiến mà nổ ra thì không biết có bao nhiêu người chết nữa? Nếu bị bà mẹ trẻ đó biết được thì không khỏi bị cằn nhằn cả ba ngày!
Nói vừa dứt, chợt nghe có tiếng người thánh thót từ xa truyền lại:
- Bà mẹ trẻ nào mà cằn nhằn anh ba ngày?
Ba người quay đầu nhìn ra, đã thấy một Di nữ mỹ mạo, áo hồng quần xanh, da trắng như thạch cao chèo một chiếc thuyền nhỏ trên mặt hồ trôi tới, thấy ba người liền chống thuyền dựng lại, giơ tay vén tóc mai, mặt ngọc sáng bừng lên, môi son tươi cười, mắt xanh như nước hồ, ánh mắt chăm chú nhìn mặt Ngu Chiếu.
Ngu Chiếu lộ vẻ tức giận, lẩm bẩm nói:
- Xui xẻo thật.
Di nữ đó thánh thót nói:
- Ai làm cho anh xui xẻo?
Ngu Chiếu lớn tiếng nói:
- Trừ cô ra thì còn ai nữa?
Di nữ đó mắt tỏ ra tức giận, chống sào đáp thuyền vào bờ, tung mình nhảy lên tới trước mặt ba người, trừng mắt nhìn Ngu Chiếu nói:
- Anh nói đi, tại sao tôi lại làm anh xui xẻo?
Ngu Chiếu gân cổ lên cao giọng nói:
- Ta nói gì thì nói, cô tới chen miệng vào làm gì?
Di nữ đó cười lạnh nói:
- Anh âm thầm nói xấu tôi, tại sao tôi không chen miệng vào được?
Ngu Chiếu tức giận nói:
- Ta nói xấu gì cô?
Di nữ đó nói:
- Anh gọi tôi là “bà mẹ trẻ”, chẳng lẽ không phải là nói xấu?
Ngu Chiếu nói:
- Phì, thiên hạ có bao nhiêu bà mẹ trẻ, ta nói bà mẹ trẻ chắc gì đã nói tới cô?
Vừa dứt lời, chợt thấy Di nữ đó hai mắt hơi đỏ lên, xuất hiện ánh lệ, tức thì lộ ra thần sắc không chịu nổi, nói:
- Khóc cái gì? Cô có khóc thì ta cũng không sợ đâu?
Thần sắc tuy vẫn còn đáng hận nhưng khẩu khí đã mềm đi không ít.
Di nữ đó nhìn y, đột nhiên bật cười. Ngu Chiếu nói:
- Có gì hay mà cười? Trên mặt ta đâu có nở hoa?
Di nữ đó cố nén cười nói:
- Miệng anh nói không sợ nhưng trong lòng sợ tôi khóc, có phải không?
Ngu Chiếu bị cô nói rõ tâm sự, thẹn thùng đến mức tức giận, vung tay nói:
- Hứ hứ hứ, cô thì có gì quan trọng với ta chứ?
Di nữ đó lại không bực bội, thản nhiên nói:
- Nếu tôi tuyệt không quan trọng hệ gì với anh thì anh việc gì phải hớt hải chạy đến Giang Nam? Hay là anh muốn chịu thua Tả Phi Khanh, để y lấy tôi làm vợ.
Ngu Chiếu trừng mắt nhìn cô, mặt xuất hiện thần khí cổ quái, vừa như phẫn nộ lại vừa như thương tâm, đột nhiên quay đầu buồn bực không nói.
Di nữ đó bĩu môi mìm cười, ánh mắt chuyển đi, đột nhiên thấy đầu vai Ngu Chiếu có vết máu, bất giác kinh hãi nói:
- Ối, anh bị thương à?
- Có gì mà làm ồn lên – Ngu Chiếu xua tay, cười nhạt nói – xước một chút ngoài da, hai ngày là khỏi.
Di nữ đó nói:
- Không được, anh cởi áo ra cho tôi xem.
Ngu Chiếu vừa hổ thẹn vừa tức giận, gào lên:
- Giữa ban ngày ban mặt, cô làm loạn lên cái gì? Không thấy xấu hổ ư?
- Người trong sạch vẫn là trong sạch, kẻ hèn hạ vẫn là hèn hạ - Di nữ đó không vội vã cũng không bực tức, từ từ nói – Liễu Hạ Huệ không bị nữ sắc quyến rũ, anh bất quá chỉ lộ ra chút ít da thịt, sợ cái gì? Chẳng lẽ anh có tâm tư gì không dám cho người ta biết được nên nhìn thấy tôi không dám cởi y phục?
Ngu Chiếu mắt hổ trợn tròn, nhất thời nói không ra lời, Di nữ đó không thèm để ý đến, đưa tay cởi áo y, lộ ra một bên vai. Ngu Chiếu cả người đờ ra, mặt như đang đeo một cái bao đỏ chót, lúc nãy y đối diện với các đại cao thủ thì như rồng thiêng hổ đói, không ai bằng được, hiện giờ gặp phải Di nữ này nghiễm nhiên biến thành một con mèo nhỏ, bị cô tha hồ hí lộng. Cốc Chẩn nhìn thấy vậy chỉ muốn gập người cười to một tràng.
Di nữ đó thấy quanh miệng vết thương khoảng hai phân đều bị cháy đen, bất giác ngạc nhiên nói:
- Anh gặp cao thủ Hỏa bộ ư? Có điều không giống, Hỏa bộ còn ai có thể đả thương anh? Ninh Bất Không ư?
Ngu Chiếu không nhịn được nói:
- Ninh Bất Không chỉ là trò trẻ con. Đó là người của Thiên bộ.
Di nữ đó nghĩ một lúc rồi cười nói:
- Tôi biết rồi, là Huyền Đồng phải không?
Ngu Chiếu bĩu môi hừ lạnh một tiếng.
Di nữ đó biết y tâm khí cao ngạo, cọi việc bị thương là sỉ nhục nên trong lòng cười thầm, lấy trong túi thuốc ra một bình sứ trắng, một xấp vải trắng, một mũi tên bạc, lại lấy trong bình ra một ít bột màu hồng nhạt, điểm vào vết thương, rồi dùng vải trắng cẩn thận băng lại, đến lúc băng xong thì tiện tay buộc lại thành hình một con bướm.
Cốc Chẩn nhìn đến đây lại không kìm được cười váng lên thành tiếng.
- Cái gì thế này?
Ngu Chiếu nghe tiếng cười, quẫn bách đến cùng cực, trừng mắt nhìn con bướm vải đó rồi lại trừng mắt nhìn Di nữ. Di nữ đó cố ý như không thấy, mặc lại áo cho y rồi vỗ vỗ vai y, cười cười nói:
- Tốt rồi, vậy là biết điều đấy.
Ngu Chiếu tức giận đến thất khiếu phun khói nhưng lại không phát tác ra được, mặt phồng lên, hai mắt như phát ra lửa.
Di nữ đó lại hỏi:
- A Chiếu, hai người này là ai?
Ngu Chiếu phì một tiếng:
- A Chiếu gì chứ? Định nhục mạ ta chắc.
Di nữ đó nói:
- Không gọi là A Chiếu thì gọi là A Miêu (con mèo), A Cẩu (con chó) ư?
Ngu Chiếu nói không lại cô, trừng mắt một lúc rồi như quả cầu da xì hơi, mềm ra, thở dài nói:
- Đó là Cốc Chẩn, thiếu chủ của Đông Đảo.
Di nữ đó nghe vậy cả kinh, đang định hỏi han, Ngu Chiếu lại chỉ Lục Tiệm nói:
- Ngươi này, người này, khụ, ta cũng không biết tên y…
Lục Tiệm tiến lên, vái chào nói:
- Tiên Bích tỉ tỉ, đã lâu không gặp.
Nguyên lai y đột nhiên nhìn thấy Tiên Bích, trong lòng như nổi sóng, hận không thể lập tức ra nhận, nhưng thấy Tiên Bích và Ngu Chiếu đấu khẩu, không dám phá rối, lúc này được hỏi đến liền mở miệng nhận người quen.
Tiên Bích mặt lộ vẻ ngạc nhiên:
- Ngươi, ngươi là…
Lục Tiệm thấp giọng nói:
- Đệ là Lục Tiệm.
Tiên Bích vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, sau đó lại nghi hoặc nói:
- Bộ dạng của đệ sao lại biến đổi?
Lục Tiệm nói:
- Vì có việc đại sự nên đệ đeo mặt nạ.
Nói tới đó, y không nhẫn nại được, nói:
- Tỉ tỉ, A Tình…
Tiên Bích không đợi y nói hết, đột nhiên cười nói:
- Mời các vị lên thuyền, trước hết hãy tới Hành Hạnh thủy tạ của ta, từ từ rồi nói chuyện.
Lục Tiệm trong lòng nghi hoặc, cùng mọi người lên thuyền, đi được vài dặm, từ xa đã thấy mái ngói một tòa tịnh xá, ẩn hiện trên mặt nước bên rừng, lờ mờ trong sương khói, cạnh nhà có mấy thiếu nữ ăn mặc lộng lẫy, chính đang giặt giũ cười đùa, vừa thấy Tiên Bích đều nhất tề cười nói hoan hô.
Ngu Chiếu cau mày, bực tức nói:
- Địa bộ tại sao lại chiêu mộ cả những nữ hài nhi đó? Mỗi lần tụ hội đều nháo nhào lên như đàn chim sẻ. Lại nói, thần thông của địa bộ không thể rời khỏi đất, đám nữ hài nhi đó nghịch bùn như vậy thì còn ra thể thống gì.
- Đầu óc thiển cận của anh mới không thành thể thống gì! – Tiên Bích nói – nghe nói sau thiên kiếp, Nữ Oa nương nương tạo ra vạn vật, lại lấy nước tạo ra bùn rồi nặn thành từng hình người hình thú nhỏ, sau đó thổi một hơi tiên khí thì những người bùn thú bùn đó mới sống dậy. Nữ Oa nương nương là nữ hài nhi, vì vậy từ xưa đến nay nữ hài nhi nghịch bùn thì có gì là kỳ quái?
Ngu Chiếu cười nhạt nói:
- Cưỡng từ đoạt lý, chỉ nói lăng nhăng.
Tiên Bích nói:
- Anh ngoan cố không đổi, chỉ là kẻ yếm thế.
Hai người vừa đấu khẩu vừa bỏ thuyền lên bờ, vào trong tịnh xá, Tiên Bích cười nói:
- Lục Tiệm, ở đây không ai nhìn thấy, đệ có thể bỏ mặt nạ ra đúng không?
Lục Tiệm bỏ mặt nạ xuống, Tiên Bích nhìn y hồi lâu, vỗ tay cười nói:
- Hài tử này, đã trở nên tuấn tú rồi.
Lại quay sang Ngu Chiếu nói:
- Ngày trước tôi gặp ở Diêu gia trang chính là thiếu niên này, đệ ấy liều chết quay lại tìm Bắc Lạp Sư Môn, không ngờ một đi không trở về, ngọn lửa đó thiêu đốt Diêu gia trang thành bình địa, tôi không ngờ đệ ấy lại có thể may mắn thoát được, lâu nay vẫn đau buồn.
Ngu Chiếu gật đầu nói:
- Nguyên lai là y, thảo nào.
Lại quay sang cc nói:
- Ngươi kết giao được bằng hữu cực tốt, đúng lý phải uống ba chén lớn.
Cốc Chẩn cười nói:
- Hay lắm, đệ xin phụng bồi.
Tiên Bích trừng mắt nhìn hai người, nói:
- Đã đến đây thì không được uống rượu.
Ngu Chiếu liền như bị chém một đao vào mông, nhảy vọt lên tức giận nói:
- Ở đâu ra cái lí đó?
Tiên Bích như không thấy lửa giận trong mắt y, từ từ nói:
- Rượu có thể làm loạn tính, chỗ chúng ta toàn là nữ nhân thanh bạch. Các ngươi là nam nhân, nếu uống nhiều rồi thì làm náo loạn lên thế nào, ai mà biết được.
Ngu Chiếu lớn tiếng nói:
- Ta tửu lượng như biển, đừng nói ba chén lớn, cho dù ba trăm chén cũng là chuyện nhỏ. Cốc lão đệ ta cũng có thể đảm bảo, bất quá…
Nhìn qua Lục Tiệm, đột nhiên ỉu xìu lẩm bẩm:
- Tiểu tử này thì chưa chắc.
Tiên Bích gắt lên:
- Hảo đệ đệ của tôi vô cùng ngoan ngoãn, anh dám động tới y ư? Còn hai người các vị, tôi không quan tâm.
Ngu Chiếu giận dữ ngồi xuống, thấy một thiếu nữ dâng lên thanh trà liền tức tối không thèm nhìn lấy một cái
Lục Tiệm nói:
- Tỷ tỷ, A Tình…
Không ngờ Tiên Bích lại dành trước một bước, hỏi y về những việc xảy ra trên đường lãnh nạn. Lục Tiệm đem việc bị Ninh Bất Không cầm giữ đưa đến Đông Doanh, rồi bị luyện thành kiếp nô, bị giam trong ngục của nhà Chức Điền như thế nào, cuối cùng gặp Ngư hòa thượng, chạy thoát khỏi tay của Ninh Bất Không trở lại Trung Thổ. Lục Tiệm sợ Tiên Bích và Ngu Chiếu sinh hiểu nhầm nên cố ý lược bớt việc Cốc Chẩn bị cầm tù.
Hành trình như vậy không có đoạn nào là không kinh hiểm, Cốc Chẩn đã nghe từ trước, nhưng Tiên Bích và Ngu Chiếu thì lắng nghe đến nhập thần, đến đoạn Lục Tiệm bị luyện thành kiếp nô, sắc mặt của Tiên Bích đột nhiên tái mét, Ngu Chiếu thì vô cùng phẫn nộ, đập bàn quát lớn:
- Hổ theo thiên hạ ăn thịt, chó theo thiên hạ ăn phân. Tên điểu tặc Ninh Bất Không này đi đến đâu cũng gây họa hại.
Lại nghe đến chuyện Ngư hòa thượng đã tọa hóa, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, Ngu Chiếu thở dài nói:
- Đáng tiếc thật, thế gian lại mất đi một người có lương tâm.
Lục Tiệm kể xong lại hổ thẹn nói:
- Bắc Lạp Sư Môn theo đệ lưu lạc xứ người, nhiều năm dựa vào nhau mà sống, không ngờ về đến Trung Thổ lại để lạc mất.
Tiên Bích đau lòng, im lặng một lúc rồi thở dài nói:
- Nói như vậy, đệ là người Kim Cương môn, lại là kiếp nô của Ninh Bất Không ư?
Lục Tiệm gật đầu nói:
- Ngư hòa thượng đại sự trước khi lâm chung đã bảo đệ tới Tây Thành xin giải thoát thuật “Hắc Thiên Kiếp”. Tiên Bích tỷ tỷ, Ngu tiên sinh, các vị là người của Tây Thành, có biết cách nào không?
Tiên Bích thần sắc ảm đạm trông qua Ngu Chiếu, chỉ thấy sắc mặt y cực kỳ trầm trọng, bất giác thở dài nói:
- Hảo đệ đệ, Ngư hòa thượng tuy là kỳ tăng một đời nhưng đối với Hắc Thiên Thư lại không hiểu rõ lắm, từ khi bộ võ công đó xuất hiện đã ba trăm năm, chưa từng có kiếp nô nào có thể giải thoát…
Lục Tiệm ngày mong đêm tưởng, tuy cũng đã nghĩ tới kết quả này nhưng thủy chung vẫn ôm một tia hy vọng, lúc này nghe vậy trong lòng như cảm thấy một sợi dây mong manh đứt phựt, đầu vang lên ong ong, những lời Tiên Bích nói sau đó y không nghe lọt một câu.
- Hắc Thiên Thư lưu họa vô cùng, cho dù là trong Tây Thành cũng nhiều lần bị cấm tuyệt, đến đời chúng ta thì Sơn, Trạch, Địa, Lôi, Phong năm bộ đều cấm luyện nô. Chỉ hận lòng người quỷ quyệt, việc luyện nô đó thủy chung vẫn không cách nào đoạn tuyệt hết được.
Tiên Bích nói tới đó, bỗng thẫy Lục Tiệm hai mắt vô hồn, như si như ngốc, bất giác lòng đau như dao cắt, nhẹ đẩy Ngu Chiếu một cái, thấp giọng nói:
- Anh ngớ người ra đó làm gì, còn không nghĩ cách đi?
- Nói về cách thì có hai cách – Ngu Chiếu từ từ nói – Cách thứ nhất là quay về cạnh Ninh Bất Không, tiếp tục làm kiếp nô, chỉ cần Ninh Bất Không còn sống ngày nào thì ngươi cũng không chết được.
- Cách đó không cần nói nữa – Lục Tiệm lắc đầu nói – Đệ có chết cũng không quay lại.
Ngu Chiếu ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, gật đầu nói:
- Cách thứ hai là từ nay về sau, không mượn dùng kiếp lực nữa, theo luật thứ hai thì nếu không mượn kiếp lực, Hắc Thiên Kiếp sẽ phát tác rất chậm. Ngư hòa thượng là tông sư một đời, thần thông quảng đại, ông ấy đã lấy tính mệnh để lập ra cấm chế không phải tầm thường, đáng tiếc là ngươi nhiều lần dùng quá nhiều kiếp lực, liên tục phá mất hai đạo cấm chế. Nhưng cho dù như vậy, chỉ cần về sau không mượn kiếp lực thì có thể nhờ vào đạo cấm chế cuối cùng đó mà sống được thêm hai năm cũng không phải là quá khó khăn.
Mọi người đều biến sắc, Tiên Bích thất thanh nói:
- Chỉ có hai năm ư?
Ngu Chiếu gật đầu nói:
- Nếu lại mượn kiếp lực thì không sống hết được năm nay.
Chợt thấy Tiên Bích mắt đỏ lên như sắp khóc, bất giác lòng mềm nhũn, thở dài nói:
- Kỳ thực còn có một cách nữa, có điều vô cùng khó thực hiện.
Tiên Bích vui mừng nói:
- Cách gì?
- Các ngươi đã nghe câu này chưa? – Ngu Chiếu từng chữ nói – “Tây Thành chi chủ, Đông Đảo chi vương, Kim Cương nộ mục, hắc thiên bất tường.” (chủ Tây Thành, chúa Đông Đảo, Kim cương tức giận, Hắc Thiên phải sợ).
Tiên Bích vội nói:
- Đúng rồi, ngoại trừ kiếp chủ thì trên thế gian còn có ba người có thể phong trụ “Tam Viên Đế Mạch”. Hiện giờ Vạn Quy Tàng đã chết, Ngư hòa thượng tọa hóa thì trên đời có khả năng cứu Lục Tiệm chỉ còn một người thôi.
Nói tới đó, ánh mắt ba người đều đổ dồn lên người Cốc Chẩn. Cốc Chẩn nhíu mày nói:
- Các vị nói cha ta sao?
Ngu Chiếu thở dài nói:
- Cốc Thần Thông nếu chịu xuất thủ, lập lại hai đạo cấm chế tại hai chỗ cấm chế của Ngư hòa thượng bị phá thì Lục huynh đệ có thể sẽ được cứu.
Lục Tiệm thấy Cốc Chẩn ngơ ngần không nói, trong lòng biết rõ hắn có chỗ khó xử, liền cười cười rồi thở dài nói:
- Đa tạ ý tốt của các vị, con người không sống được lâu, dù có cưỡng cầu cũng chẳng được, ta có thể kết giao được nhiều bằng hữu như vậy thì cũng không uổng đã sống hai mươi năm trên đời rồi.
Tiên Bích nghe vậy trong lòng vô cùng thương tâm, nước mắt chảy ra, bỗng nghe Lục Tiệm lại hỏi:
- Tiên Bích tỷ tỷ, A Tình cô ấy, cô ấy có khỏe không?
Tiên Bích lau nước mắt, thở dài nói:
- Đệ đệ ngốc nghếch ngươi đúng là si mê không dứt. Ta mấy lần muốn tránh việc đó, cuối cùng vẫn không tránh được.
Lục Tiệm thất kinh nói:
- Chẳng lẽ cô ấy…
- Đệ đoán mò rồi – Tiên Bích nói – cô ta trúng độc đã được mẹ ta giải trừ, sau đó cô ta gia nhập Địa bộ của ta, trở thành một nữ đệ tử.
Lục Tiệm chuyển lo thành mừng, vỗ tay nói:
- Đó chẳng phải là một việc rất đáng mừng sao?
- Đệ đừng vội cao hứng – Tiên Bích lạnh nhạt nói – nữ tử đó tuy gia nhập Tây Thành chúng ta nhưng không chịu làm người an phận. Cô ta ngoài mặt tỏ ra thành thực nhưng trong lòng vẫn đem mối cừu hận hủy nhà giết cha tính lên đầu Tây Thành. Mấy tháng trước, cô ta đột nhiên nổi loạn, đả thương đồng môn rồi ăn trộm bí kíp “Thái Tuế kinh” của địa bộ cùng họa tượng tổ sư, bỏ trốn khỏi Tây Thành chạy một mạch về hướng đông, chỉ sợ lúc này đang ở Nam Kinh.
Lục Tiệm nghe vậy cả kinh, nghĩ đến Diêu Tình hiện đang ở Nam Kinh, tâm thần đại loạn, hận không thể lập tức đi tìm cô, nhưng nghĩ lại một chút, nghĩ tới mình không còn sống được lâu, gặp Diêu Tình chỉ làm thêm thương tâm. Nghĩ đến đó, y chầm chậm cất bước ra khỏi phòng, đi đến ven hồ, tựa vào một cái lan can sơn son nhìn ra xa, chỉ thấy rừng cây xanh thảm, trên mặt nước sương khói thê lương, to lớn nhu Huyền Vũ hồ, nhìn đâu cũng thấy mấy phần thê lương.
Không lâu sau, bỗng nghe truyền tới tiếng của Tiên Bích yêu kiều gắt lên:
- Anh cả ngày chỉ biết uống rượu làm loạn, gây chuyện thị phi, lần này gây họa rồi phải không? Bao năm nay gia mẫu luôn tránh khinh xuất gây sự, không quyết chiến với Đông Đảo, hiện giờ chỉ bằng vào mấy câu nói của anh mà công sức mười năm đã bị hủy trong chốc lát.
Ngu Chiếu hừ lạnh một tiếng, hậm hực nói:
- Ta đã nói rồi, cô nhất định sẽ cằn nhằn ta ba ngày mà.
Tiên Bích tức giận nói:
- Anh còn muốn lý luận ư?
Ngu Chiếu ngắt lời nói:
- Không có.
Y đáp lời như vậy, Tiên Bích ngược lại không có lời nào có thể nói ra, chỉ có thể thở hồng hộc, tức giận không cách nào giải được.
Chợt nghe tiếng bước chân vang lên, Cốc Chẩn đi tới theo y tựa người vào lan can, cười hi hi nói:
- Lại cãi nhau rồi.
Nói rồi nhìn y nói:
- Không vui ư? Nếu quả thật không được, ta sẽ quay về cầu xin cha ta.
Lục Tiệm lắc đầu nói:
- Nếu ngươi không rửa được oan khuất hiện giờ, chỉ sợ không cứu được ta mà còn khiến ngươi tự chui vào vòng vây thôi.
Cốc Chẩn nhìn Lục Tiệm, ánh mắt lóe lên khiếp người, đột nhiên cười hi hi nói:
- Nói gì vậy, chúng ta quả thực đã thành bằng hữu sống chết, nếu ta không tẩy được oan khuất để cứu ngươi, không thể cùng sống thì cũng có thể cùng chết mà.
Lục Tiệm đột nhiên im bặt, nghĩ một chút rồi đem việc vô ý phát hiện tình hình của Từ Hải nói ra. Cốc Chẩn mừng rỡ đến hoa chân múa tay, lớn tiếng nói:
- Đúng là đem đến tận miệng, nếu không làm cho trọn vẹn thì chẳng phải là không nể mặt ông trời ư.
Lục Tiệm nói:
- Nhưng ta đánh rắn động cỏ, hiện giờ đám tặc tử đó không biết đã chạy tới chỗ nào rồi?
Cốc Chẩn xua tay nói:
- Không cần phải lo lắng, rùa có vết rùa, sông có đường sông, Từ Hải dù thế nào cũng còn ở chỗ nào đó chứ chẳng thể bay lên trời được. Hiện giờ cao tay là phải làm thế nào đi trước một bước, bắt đám giặc đó trước Trầm Chu Hư.
Lục Tiệm nhíu mày nói:
- Đáng tiếc, ta nếu không thể sử dụng kiếp lực thì cũng chẳng khác gì phế nhân, chẳng giúp gì được ngươi!
Cốc Chẩn còn chưa kịp đáp lời thì đã nghe một âm thanh trong trẻo từ xa nói:
- Kiếp lực tuy không thể mượn nhưng vẫn có thể dùng được!
Hai người quay đầu nhìn lại, thấy Tiên Bích và Ngu Chiếu đang sóng vai đi tới, một người yêu kiều quyến rũ, một người uy vũ anh hùng, sánh vai cùng bước quả là vô cùng xứng đôi. Lục, Cốc hai người nhìn thấy trong lòng đều cảm thấy vui mừng.
Tiên Bích hỏi:
- Lục Tiệm, kiếp lực của đệ tụ ở chỗ nào?
Lục Tiệm nói:
- Ở hai tay.
- Hai tay ư?
Tiên Bích còn trầm ngâm chưa quyết, Ngu Chiếu đã nói:
- Nếu ta nhìn không sai thì kiếp lực của y chính là “Bổ Thiên Kiếp Thủ”.
Tiên Bích cả kinh nói:
- Anh làm sao biết được.
Ngu Chiếu nói:
- Không sai đâu. Ta đã từng thấy y xuất thủ.
Tiên Bích biết y nhãn lực cực cao, nói không sơ suất, bất giác vừa mừng vừa lo.
Lục Tiệm nghe vậy ngẩn người ra, thầm nghĩ: “Sa Thiên Hoàn cũng từng nói đến cái tên ‘Bổ Thiên Kiếp Thủ’ đó, không biết có gì huyền bí?”
Tiên Bích thấy y trong lòng mê hoặc liền nói:
- “Bổ Thiên Kiếp Thủ” là kiếp thuật hàng đầu. Kiếp thuật trong “Hắc Thiên Thư” chia thành “Tứ Thể Thông” và “Ngũ Thần Thông”. “Tứ Thể Thông” mạnh ở lực lượng, một khi thành tự thì có thể lên trời xuống đất, lực mạnh vô cùng.
Lục Tiệm đột nhiên nói:
- Giống như Yến Vị Quy ư?
- Y đúng là một trong loại này. – Tiên Bích nói – “Vô Lượng Túc” ngày chạy ngàn dặm, đạp nước không để lại dấu vết, chính là người đỉnh cao trong loại này. Còn “Ngũ Thần Thông” ảo diệu nằm ở thần ý. “Thường Vi,Thính Kỷ, Bất Vong Sinh; Huyền Đồng, Quỷ Tị, Vô Lượng Túc”, trong sáu đại kiếp nô của Thiên bộ thì trừ Yến Vị Quy, còn năm người kia đều là “Ngũ Thần Thông”. “Tứ Thể Thông” thì dễ gặp, còn “Ngũ Thần Thông” lại vô cùng khó gặp, chính là kiếp thuật trăm năm khó được một người. Một mình Trầm Chu Hư luyện thành năm người, có thể nói là hiện nay mạnh nhất về kiếp nô không ai khác ngoài Thiên bộ.
Cốc Chẩn cười nhạt nói:
- Mấy người đó ta đã thấy qua, chẳng có kẻ nào đáng kể
- Nói vậy không đúng – Tiên Bích từ từ nói – nếu nói đả đấu thì có thể “Ngũ Thần Thông” không mạnh. Nhưng sự thần kỳ của “Ngũ Thần Thông” chủ yếu không phải trong đả đấu, mà loại kiếp nô đó thường có dị năng tuyệt thế trên người. Ví dụ “Thường Vi” Tần Tri Vị có thuật nấu ăn cổ kim vô song, “Thính Kỷ” Tiết Nhĩ có thể nghe được những âm thanh tuyệt diệu trên thế gian, “Quỷ Tị” Tô Văn Hương khứu giác thông huyền, “Bất Vong Sinh” Mạc Ất nhìn là không quên, còn “Huyền Đồng” Ninh Ngưng, mọi người đều chỉ biết tời “Đồng Trung kiếm” mà không biết cô ta còn vẽ tranh rất thần diệu.