Lưu Vân tức giận một hồi, chình lại tóc, sửa tay áo lại thành một tiểu nữ tử thiên kiều bá mị. Nàng lả lướt đi tới, cười dài nói:
“Đi thôi, ta đói bụng rồi. Hội chùa cũng không còn, không bằng đi ăn ở tiệm cơm là đủ!”
“Tuân lệnh, Đại tiểu thư của ta.”
Tập Ngọc kéo tay Niệm Hương, theo con đường đá đi tới, Lưu Vân không vừa nhào tới cầm tay kia của nàng, ba người lại bày ra chiêu tư thể liên nhân, chen chúc nhau đi lên phía trước.
Nói đến tiệm cơm, tiệm cơm trứ danh ở Lâm Tuyền là khách diếm đối diện Thiên Hương tửu lâu, tửu lâu ngày ngày khách đi ra đi vào nường nượp, đến trễ sẽ không có chỗ ngồi. Lưu Vân kéo bọn Tập Ngọc chạy như điên, vừa tới đến cửa tửu lâu, đã thấy đậu trước của khách điếm một xe ngựa trắng như tuyết, ngựa trắng , xe cũng trắng, không hề thấy một vết bụi, nhìn giống như làm từ ngọc.
Lưu Vân líu lưỡi nói :
“Lại người nào nữa đây? Người giang hồ có thể huênh hoang như vậy. . . . . . ?”
Nàng còn chưa nói hết, đã thấy Đoan Mộc công tử cùng đoàn người đi ra, một đám áo trắng hơn tuyết, nhìn như thần tiên, chậm rãi lên xe rời đi
” Hừ! Ra đến bên ngoài còn muốn làm cho sạch sẽ, một đại nam nhân thích màu trắng, thực ghê tởm! Hắn cho là mình là thần tiên hả?”
Khẩu khí Lưu Vân lập tức thay đổi, chẳng thèm ngó tới. Tập Ngọc đang định cười nhạo nàng, chợt nghe nơi góc đường truyền đến tiếng động, sau đó là âm thanh của tiếng vó ngựa dồn dập, càng ngày gần, giống như có người giục ngựa chạy như điên đến.
Nơi này là khu náo nhiệt, người đến người đi, gặp ngựa chạy như điên đén, người đi đường đều né tránh, nhưng vẫn là có người không khỏi bị cọ xát, tiếng kêu vang ngày càng nhiều, thảm hại không chịu nổi. Lập tức người kia cười lên ha ha, giống như lấy việc đạp người làm thú vui. Tập Ngọc khẽ cau mày, sờ tay vào ngực lấy ra Thiết đạn châu, chợt thấy phía sau một ánh hào quanh, linh hoạt như rắn, lập tức cuốn lấy chân ngựa đen phía trước, chỉ nghe con ngựa kia kêu một tiếng, lập tức té ngã trên đất.
Người cưỡi ngựa linh hoạt, đạp lưng ngựa nhảy lên, vững vàng đặt chân xuống đât, phía sau hắn mấy người kéo lấy dây cương, đứng ở giữa đường.
“Là người nào không có mắt ? ! Cư nhiên dám vướng chân ngựa của ông ! Có can đảm đi ra cho ta!”
Người nọ nói bằng khẩu âm phương Bắc, thân thể cường tráng, mặt như vàng nhạt, tuổi chừng ba mươi, nhìn qua thần sắc hung ác, kiêu ngạo cực kỳ. Hắn xoay người nhặt lên lụa trắng cuốn đùi ngựa, xé thành mảnh nhỏ, quay đầu nhìn xung quanh, những người đi đường đều né tránh, sợ chọc vào người này.
“Là ngươi?! Hay là ngươi? !”
Đại hán kia không phân tốt xấu, dùng bàn tay to như quạt kéo hai người bên đường, hai kẻ đáng thương bị hắn kẹp cổ, chân đều cách mặt đất, đôi đồng tử run rẩy, nửa chữ cũng nói không được.
Tập Ngọc thấy hắn tàn nhẫn điên cuồng như thế, không khỏi giận dữ, định bước lên chỉ trích, ai ngờ Lưu Vân nhah hơn nàng một bước, xông lên mắng:
“Ngươi không có mắt ngươi! Ngươi cho đây là nơi có thể phóng ngựa qua à? ! Làm người bị thương còn kiêu ngạo như vậy!”
“Tiện nhân lặp lại lần nữa xem ?!”
Đại hán kia đột nhiên quay đầu, vừa thấy dung mạo Lưu Vân như hoa như ngọc, không khỏi ngẩn ra, sau đó liền nở nụ cười:
“Nguyên lai còn là một tiểu nữ xinh đẹp! Thật là to gan, chẳng lẽ là ngươi đẩy ngựa của ta?”
Lưu Vân cả giận nói:
“Bản thân ta hy vọng là thế! Chẳng qua nếu như ta làm, ngươi đã sớm bò không dậy nổi ! Ngươi còn không mau buông tay!”
Đại hán kia cười hì hì, nghe lời buông lỏng tay, hai người kia ngã tí chết, nửa ngày mới đứng lên, vội vàng chạy. Hắn cười nói:
” Người ta đã thả, tiểu cô nương rất mạnh mẽ, vừa vặn khẩu vị của ta. Cùng ta đi thôi! Bản thân ta muốn xem ngươi làm thế nào để ta bò không đạy!”
Hắn vươn bàn tay to ra, ôm Lưu Vân vào lòng. Tập ngọc chạy nhanh tới, mở tay hắn:
“Không được dùng tay bẩn chạm vào nàng!”
Nàng lạnh lùng nói xong, đem Lưu Vân che ở phía sau.
Đại hán kia cười ha hả:
“Hôm nay ta là gặp may mắn rồi! Hai tiểu cô nương mỹ kiều đều ở đây! Nói ta bẩn? Ha ha ha ha! Thiên hạ người nam nhân nào không bẩn? Càng bẩn đàn bà càng yêu!”
Hắn đột nhiên ra tay như điện, ra tay điểm huyệt Tập Ngọc, Tập Ngọc không thể tưởng với bộ dạng của hắn lại ra tay mạnh mẽ đến thế, nhất thời không thể nhúc nhích, chỉ có thể oán hận nhìn hắn.
“Đi theo ta đi! Trước tiên đem tiểu cô nương có công phu này thu phục, đỡ làm bị thương một thân thể mềm mại, yếu điêu.”
Hắn ôm Tập Ngọc, Lưu Vân cái khó ló cái khôn, vươn qua nắm cánh tay của hắn, cười nói:
“Đại gia, rõ ràng là ta tới trước , chẳng lẽ ta không xinh đẹp bằng nàng ấy?”
Đại hán kia nhéo mặt của nàng, cười nói:
“Đương nhiên là ngươi xinh đẹp! Ngươi muốn lẳng lơ, muốn ta thương ngươi trước?”
Lưu Vân cười lớn:
“Nếu muốn thương ta, vậy chỉ thương một mình ta. Con người ta rất bá đạo, nếu ngươi đối với người khác cũng tốt, ta nhất định sẽ tức giận , ta tức giận, sẽ lấy đao trên người làm thịt ngươi, ngươi cũng phải cẩn thận!”
Đại hán kia cười ha ha, hiển nhiên vui vẻ cực kỳ:
” Tôt! Tốt! Đủ vị! Ta thích! Ngươi tên gì?”
Hắn đem Tập Ngọc ném qua một bên, nắm bả vai nàng, giở trò, không nương tay, chỉ cảm thấy người của nàng mềm mại, trong lòng không khỏi rung động, lẩm bẩm nói:
“Thật là một món đồ tốt. . . . . .”
Lưu Vân bị hắn mò khắp người, sợ hãi, lại không dám phát hỏa, chỉ sợ hắn đả thương Tập Ngọc. Nàng lặng lẽ đảy Tập Ngọc qua một bên, nháy mặt với Niệm Hương, muốn hắn trước mang Tập Ngọc đi trốn, ai ngờ thằng ngốc kia chỉ biết phát run, từng bước cũng không nhúc nhích được. Nàng ở trong lòng thầm mắng một tiếng, vẫn ôn nhu nói:
“Tiểu nữ tử tên Dương Thúy Tiên, xin hành lễ. . . . . .”
Nói còn chưa dứt lời, cả người nàng bỗng nhiên bị Lăng Không bế lên, đại hán kia xoay người nhảy lên ngựa, người cưỡi ngựa tự động nhảy xuống dắt dây cương, thoạt nhìn đại hán này hình như là thủ lĩnh. Lưu Vân bị hắn đặt trên lưng ngựa, không thể động đậy, trong lòng sốt ruột, lại không có biện pháp, điều an ủi duy nhất là Tập Ngọc không bị mang đi. Đại hán kia cười nói nói : “Thầy tướng số nói ta ở Lâm Tuyền vận tốt, mới đầu còn không tin, ai ngờ lại là sự thật! Thiên Thanh kiếm quyết cùng nữ nhân, ta muốn hết thảy!”
Tất cả mọi người lao xao, nhìn ra người này không dễ chọc, khách điếm nhiều giang hồ nhân sĩ như vậy, cư nhiên không có một người nào, bênh vực kẻ yếu , trơ mắt nhìn hắn ôm chặt Lưu Vân, giớ cương lên thúc ngựa chạy như điên. Lưu Vân ngồi trên ngựa lục phủ ngũ tạng đều như nôn ra, choáng váng.
Nhưng không chạy vài bước, phía sau ánh sáng trắng lại lóe lên, lần này đánh vào bốn đùi ngựa, đại hán kia chỉ cảm thấy người hướng về phía trước, lại bất chấp Lưu Vân, hai chân ôm chặt lưng ngựa, lộn ngược ra sau nhảy xuống ngựa, xoay tay lại rút đao lạnh lùng nói:
“Là ai? Đi ra cho ta!”
[ nam tử thích mặc áo trắng một là kẻ đọc sách thánh hiền, là quân tử hai là ngụy quân tử ^^]
Lưu Vân bị ngã đầu choáng váng, trên lưng bỗng nhiên căng ra, giống như bị cái gì đó giữ lại, giống như cưỡi bay đạp gió mà lao tới. Nàng mù mịt ngẩng đầu, chỉ thấy trên lưng quấn một đoạn lụa trắng, đúng là thứ vừa làm vướng đùi ngựa. Ai cứu nàng? Nàng không thể đứng lên, chỉ có thể ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhìn chung quanh. Đã thấy ở góc đường, xe ngựa trắng như tuyết chạy nhanh, bên trong ngồi một người, cầm trong tay vài lụa trắng. Lưu Vân sửng sốt.
“Ta đã cảnh cáo một lần rồi, trên đường giục ngựa chạy như điên, một chút thể thống cũng không. Người ngoài nhìn vào, lại nói hào kiệt giang hồ nay biến chất.”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đoan Mộc Dung Tuệ vang lên, mọi người kinh ngạc nhìn xe ngựa đi tới trước mặt, được một tiểu đồng trẻ đắt, vẻ mặt cao ngạo, mắt không nhìn đại hán kia một cái. Người nọ giận dữ, lại càng không trả lời, một đao bổ xuống, tưởng như sẽ đem đứa bé kia chém thành hai khúc. Ai ngờ trước mắt lại là bạch quang lóe sáng, một dải lụa trắng quấn chặt lấy đao của hắn, bất luận hắn dùng sức thế nào cũng không lấy ra được, mới biết đối phương tuyệt đối không phải là người mình có thể động vào.
Rèm cửa xe ngựa bỗng nhiên vạch nhẹ , Đoan Mộc Dung Tuệ khuôn mặt tuấn tú, thoạt nhìn có chút đáng sợ. Hắn thản nhiên nhìn đại hán kia, nói nhỏ:
Cút khỏi Lâm tuyền, còn để ta thấy ngươi, tính mạng sẽ khó giữ được. Chuyển lời đên Đông Bắc huyền y, Đoan Mộc thế gia còn ở đây, không tới phiên người phương Phương các ngươi kiêu ngạo.”
“Đoan. . . . . . Đoan Mộc thế gia? Ngươi là Đoan Mộc Dung Tuệ? !”
Đại hán kia run giọng nói liền lùi lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch :
” Rút! Người Đoan Mộc Gia đến! Xui xẻo!”
Hắn xoay người lên một con ngựa khác, hai người một con, chạy nhanh vào góc đường, thoắt không còn bóng dáng.
Lưu Vân ngơ ngác ngồi dưới đất, nhìn xe ngựa tới gần Tập Ngọc, tiểu Đồng vỗ nhẹ Tập Ngọc, Tập Ngọc đã có thể động đậy, chắp tay cảm ơn, sau đó. . . . . . Xe ngựa tự nhiên hướng về phía nàng mà tới! Nàng kinh hãi, muốn nhanh chóng chạy, nhưng hai chân một chút khí lực cũng không có, sức mạnh bình thường không còn, đành nhìn Đoan Mộc Dung Tuệ sau tấm mành, không biết nói gì.
Đoan Mộc Dung Tuệ thản nhiên nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên buông mành xuống, chỉ chốc lát, hắn giống như ra lệnh gì đó, lập tức tiểu Đồng lấy trng tay áo một cái bình ngọc xanh, ném đến bên nàng.
“Trở về gột rửa, đừng cho dấu vết của ác nhân kia trên người.”
Đoan Mộc Dung Tuệ lãnh đạm nói xong, tiểu Đồng giơ roi con, xe ngựa chậm rãi đi về phía.
Lưu Vân mơ hồ cầm lấy cái bình nhỏ, mùi hương mộc, vừa nghe, tắm rửa cần dùng hương quý báu. Hắn là có ý gì? Ngại nàng bẩn? ! Nàng giận dỗi muốn đem cái chai ném đi, cũng không biết vì sao, lại tự động đem cái chai bỏ vào trong túi áo. Tốt xấu, hắn miễn cưỡng tính là ân nhân cứu mạng của mình. . . . . . Nàng như vậy đối với chính mình giải thích. Nàng có chết cũng không thừa nhận, vừa rồi nàng có một chút cảm kích, một chút muốn khóc, còn có một chút. . . . .. nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ động lòng [ nhỏ n lần ^^]
Cứ cho là hắn không phải đồ xấu xa đi nhưng cũng là đồ xảo quyệt độc ác. Nàng bám cố gắng đứng lên, cánh tay bỗng nhiên bị người khác nhấc, là Tập Ngọc. Vừa thấy nàng, Lưu Vân nhất thời bi thương, nhào ôm lấy nàng, khóc như núi đổ.
“Tập ngọc! Ô ô ô ô. . . . . . Tập ngọc! May mắn ngươi không có việc gì! Vừa rồi thật sự là làm ta sợ muốn chết!”
Nàng một phen nước mũi một phen nước mắt, toàn bộ không khách khí lau lên người Tập Ngọc. Tập ngọc mặt lạnh đẩy nàng ra, nhìn nàng hồi lâu, mới nói:
“Ngươi cho là ngươi có tuyệt thế võ công? Ngươi cho là ngươi là đại hiệp? ! Ngươi cho là khắp thiên hạ nam nhân đều dễ dàng đối phó như thế? ! Vừa rồi nếu không phải Đoan Mộc Dung Tuệ ở đây, ngươi có biết mình bây giờ sẽ bị thế nào? !”
Lưu Vân vểnh lên miệng, oan uổng vô cùng:
“Ta không muốn người khác chạm vào ngươi thôi! Dù sao. . . . . . Dù sao ta trước kia cũng thế. . . . . .”
Lời của nàng bị Tập Ngọc ngăn lại:
“Không được nói như vậy!”
Tập ngọc lần đầu tiên rống lên giận dữ,
“Nếu ngươi khinh thường chính mình, ngươi bảo ta làm sao bây giờ? ! Chẳng lẽ ngươi muốn ta cũng khinh thường chính mình sao? !”
Lưu Vân vốn còn muốn khóc, bị nàng rống lên hai câu rôt cuộc khóc không được, nàng xoa xoa mũi, nói bằng giọng mũi nói nhỏ:
“Ta không phải khinh thường chính mình, chính là, ta hi vọng lúc chuyện phát sinh, có thể giảm thương tổn tốt nhất. Ta đi, hơn ngươi đi. Ngươi là người có tướng công, ta thấy không thể để ngươi bị người khi dễ.”
“Chẳng lẽ ta có thể thấy c ngươi bị người khi dễ? !”
Tập ngọc nhớ tới tình cảnh vừa rồi, máu bắt đầu lạnh. Nàng không biết nếu Lưu Vân thật sự bị người ta mang đi, nàng sẽ như thế nào , lúc ấy nàng gấp đến độ tay chân lạnh hết, vẫn không thể nhúc nhích, cảm giác như trời đất sắp nứ, nàng không nghĩ lại được nếm thử.
” Được rồi được. . . . . . Ta sai lầm rồi được chưa?”
Lưu Vân làm xấu, cầm lấy tay áo của nàng lay lay, giống một con mèo nhỏ. Tập ngọc lạnh lùng nhìn nàng sau một lúc lâu, bỗng nhiên ôm chặt lấy nàng, cả người phát run nói nhỏ:
“Nếu còn có lần sau. . . . . . Nếu còn có lần sau. . . . . . ! Ta nhất định một kiếm giết ngươi! Cũng tốt hơn ngươi bị người hủy hoại!”
Lưu Vân thở dài một hơi:
“Cũng tốt, chết một cách oai hùng một chút. Nhưng đó là chuyện bây giờ sao? Chúng ta còn muốn khóc sướt mướt ? Vừa nãy kinh động, ta càng đói bụng. Mau đi ăn cơm thôi!”
Tập Ngọc chợt bật cười, hung hăng gõ trán của nàng:
“Nha đầu chết tiệt kia! Thật không biết trong đầu ngươi chứa gì!”