Dịch giả: Tà Si Vô Diện, Bạch Y, Lãnh Minh Hà, Nam_Ca_Đại_Đế
Biên: khang_a_ca
Phía trước, lão giả mặc áo bào trắng cầm trong tay một tấm gương đồng, trên đó lập loè huyền quang. Bất cứ ai tiến lên thì đều phải lấy một giọt máu nhỏ vào trong gương đồng, đồng thời hồi tưởng thân phận của mình ở trong lòng, gương đồng sẽ phân biệt người nào nói thật hay không, để phòng ngừa có kẻ giả mạo trà trộn vào Linh Lộ.
Đội ngũ không ngừng đi về phía trước, rất nhanh liền đến lượt Khương Dịch Niên và Lạc Trần.
Sau khi Khương Dịch Niên nhỏ huyết dịch lên, gương đồng lấp lóe một hồi. Lão giả mặc áo bào trắng nhìn thoáng qua rồi có chút kỳ quái quan sát hắn, lão thì thầm:
-Linh Luân cảnh sơ kỳ? Thực lực thế này có chút thấp a, làm sao người như vậy lại được tuyển chọn kia chứ?
Thanh âm của lão giả mặc áo bào trắng mặc dù rất nhỏ, nhưng Khương Dịch Niên vẫn có thể nghe được. Lúc này, hắn chột dạ nên lập tức nắm chặt lấy băng vải quấn quanh bàn tay.
May mắn, lão giả mặc áo bào trắng cũng không tiếp tục nhiều lời. Gương đồng lấp lóe hào quang, sau đó ngưng tụ ra một tấm Linh phù màu xanh biếc. Hắn đem Linh phù đưa cho Khương Dịch Niên, Khương Dịch Niên vội vàng tiếp nhận, yêu thích không buông tay, dù sao đây cũng là chứng từ thể hiện tư cách tiến vào Linh Lộ của hắn.
-Người kế tiếp.
Lạc Trần đi lên phía trước, với khuôn mặt tuấn mỹ, phong thái hơn người của mình, hắn đã hấp dẫn không ít ánh mắt chung quanh, đặc biệt là ánh mắt của các thiếu nữ. Bọn họ ngượng ngùng, đỏ mặt, len lén đánh giá hắn từ đằng xa.
Lão giả mặc áo bào trắng khi vừa trông thấy bộ dáng của Lạc Trần thì cũng ngây ngốc một chút. Thế nhưng lão rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần rồi lấy ra gương đồng, sau đó lên tiếng:
-Lấy một giọt máu nhỏ vào đây.
Lạc Trần vừa nghe vậy thì hơi do dự một chút, nhưng vẫn đưa tay ra. Chỉ thấy bàn tay hắn trắng nõn như ngọc, thon dài đầy tinh tế, đầu ngón tay hơi điểm một cái, một giọt máu tươi lập tức rơi xuống.
Máu tươi rơi trên mặt kính, lão giả mặc áo bào trắng tức khắc nhìn chằm chằm vào đó, chỉ thấy linh quang phun trào ở bên trên, cuối cùng xuất hiện mấy chữ nhỏ.
Lão giả áo bào trắng vừa thấy những chữ kia, đầu tiên là sững sờ, sau đó lão đột nhiên đứng bật dậy, khó tin nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mắt này.
-Ngươi!...
Lão giả áo bào trắng kinh ngạc thốt lên.
"Khụ.."
Lạc Trần thấy thế, thầm kêu hỏng bét trong lòng, hắn vội vàng ho nhẹ một tiếng, ngắt lời lão giả:
-Tại hạ Lạc Trần, không biết lão tiên sinh có vấn đề gì không?
-Lạc Trần? Nhưng! Nhưng...
Lão giả áo bào trắng lập tức ngẩn người, lão đang định mở miệng nói tiếp thì Lạc Trần đã nghiêng mắt nhìn tới ngắt lời:
-Lão tiên sinh muốn nói cái gì? Ta tên là Lạc Trần, ngài cần phải xem cho thật rõ ràng a!!! Nếu ngài khi dễ ta thì không tốt đâu nha, ta là người có bối cảnh đó.
Lão giả mặc áo bào trắng run lên, lộ ra khuôn mặt dở khóc dở cười, cuối cùng hắn đành phải ngồi xuống, phụ họa:
-Tốt, tốt, ngươi tên là Lạc Trần.
Hắn lắc gương đồng một cái, linh quang hiển hiện, lập tức có một tấm linh phù bay ra.
Lạc Trần vội vã tiếp nhận Linh phù, cẩn thận quan sát tên người được khắc ở phía trên, lúc này hắn mới nhoẻn miệng cười, một nụ cười khiến cho người khác kinh diễm. Sau đó, hắn hướng về phía lão giả áo bào trắng chắp tay, nói:
-Tạ ơn lão tiên sinh.
Lão giả mặc áo bào trắng cười khổ, gật đầu một cái, nghĩ thầm:
“Đây thật là cái tiểu tổ tông... làm sao hắn lại chạy đến nơi này của chúng ta chứ?”
Sau khi lấy được Linh phù, Lạc Trần liền lôi kéo Khương Dịch Niên lui ra. Tiếp đó, sau thời gian nửa nén hương, tất cả mọi người ở đây đều đã lấy được Linh phù.
Trong lúc mọi người đều đang tò mò vuốt ve Linh phù của mình, thì một đạo linh văn bên trên thạch môn lúc này đang dần dần sáng lên.
Sau khi phát giác ra động tĩnh này, tất cả mọi người bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm về phía thạch môn kia.
Chỉ thấy trong thạch môn có linh quang tụ lại. Cuối cùng, thạch môn đang đóng chặt chậm rãi mở ra. Ngay tức khắc, trên đỉnh núi vang lên những tiếng hoan hô.
Linh Lộ chi môn rốt cục cũng đã mở ra!!!
Nương theo linh quang đang dần hội tụ, từng đường linh văn cổ xưa trên thạch môn cũng dần được thắp sáng. Dưới thạch đài, những tiếng hoan hô vang vọng chân trời, ánh mắt của mọi người lúc này đều tràn ngập chờ mong.
Bọn hắn biết, phía sau thạch môn chính là Linh Lộ nơi mà bọn họ mơ ước đã lâu...
Dưới những cái nhìn nóng bỏng của mọi người, thạch môn rốt cục cũng mở ra. Bên trong có linh lực cuồng bạo xé rách không gian, tạo ra một thông đạo dẫn đến một chiều không gian khác.
Lão giả mặc áo bào trắng thấy thạch môn đã mở ra, sau đó lão hướng về phía mọi người cười một tiếng rồi cất lời:
-Linh Lộ đã mở ra, nếu các ngươi có đồng đội, thì hãy dùng Linh phù ghi lại Linh ấn của đồng bạn vào đi. Như thế thì khi tiến vào Linh Lộ, sẽ không bị tách ra lúc truyền tống.
Nghe được những lời này, dưới thạch đài nhất thời rối loạn cả lên, tất cả mọi người nhanh chóng tranh thủ thời gian tìm kiếm đồng bạn thích hợp.
Thế nhưng Khương Dịch Niên lại không hề động đậy. Có bạn đồng hành thì có thể chiếu cố lẫn nhau. Nhưng ở bên trong Linh Lộ, mối nguy nào cũng có thể gặp phải, nếu như tìm một người không thể tín nhiệm làm đồng đội, đến lúc gặp chuyện ngược lại là sẽ giữ chân nhau.
-Này, chúng ta trao đổi Linh ấn đi.
Ngay tại thời điểm Khương Dịch Niên đang trầm tư, một cánh tay thon dài, trắng nõn nắm lấy một tấm linh phù đưa tới. Hắn vừa quay đầu thì liền thấy Lạc Trần đang mỉm cười nhìn mình.
Khương Dịch Niên trầm mặc một chút rồi hỏi:
-Thực lực của ngươi mạnh như vậy, kỳ thật rất dễ tìm được bạn đồng hành. Vì sao lại chọn một người chỉ có tu vi Linh Luân cảnh sơ kỳ như ta?
Hắn biết thực lực của Lạc Trần chắc chắn mạnh hơn mình rất nhiều, nếu như bọn hắn kết bạn đồng hành, hơn phân nửa là hắn chiếm tiện nghi, nhưng loại tiện nghi này, hắn cũng không cần. Chẳng biết tại sao, mặc dù mặt ngoài hắn tỏ ra khá là khiêm tốn, nhưng phảng phất ở sâu trong huyết mạch lại có một cái gì đó khiến cho hắn cảm thấy kiêu ngạo.
Lạc Trần liếc mắt nhìn Khương Dịch Niên, dường như xem thấu ý nghĩ của đối phương vậy. Hắn dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên linh phù, rồi nói:
-Ngươi lấy thực lực Linh Luân cảnh sơ kỳ thu được tư cách tiến vào Linh Lộ, nếu như ngươi nói mình không ẩn giấu bản sự, đánh chết ta cũng không tin. Cho nên, ngươi cũng không cần cho rằng đồng hành cùng ta là chiếm tiện nghi.
Khương Dịch Niên giật mình, hắn nhìn đôi mắt trong veo của Lạc Trần, bộ dạng cười như không cười của Lạc Trần cứ như có thể xem thấu hết tất cả bí mật của hắn vậy.
-Với lại, ta khó khăn lắm mới có thể gặp được một người thú vị như ngươi, nếu có thể kết bạn đồng hành thì chuyến đi Linh Lộ này của ta cũng không đến nỗi quá tịch mịch a.
Nói đến đây, Lạc Trần dừng lại một chút, rồi ho nhẹ một tiếng:
-Đương nhiên, tài nấu nướng của ngươi cũng rất được.
Khương Dịch Niên nghi ngờ liếc mắt nhìn Lạc Trần, nói tới nói lui, thì ra người ta vẫn chỉ hứng thú với tài nấu nướng của hắn mà thôi. Nhưng mà Lạc Trần nói vậy đã khiến cho hắn bỏ đi cảm giác lo lắng trong lòng. So sánh cùng những người khác, Lạc Trần đích thật là người đồng hành thích hợp với hắn nhất. Ít ra, hắn không cần hoài nghi đối phương sẽ gây bất lợi cho mình.
-Đã như vậy…
Khương Dịch Niên nở một nụ cười, hắn lấy Linh phù ra, rồi để nó cùng Linh phù trong tay Lạc Trần đụng nhẹ vào nhau:
-Vậy xin chiếu cố nhiều hơn.
Khi hai tấm linh phù chạm vào nhau, linh quang lấp lóe, điều này biểu thị bọn hắn đã nhớ kỹ Linh ấn của đối phương.
Mà lúc này, phía trước cánh cửa Linh Lộ đã có không ít người tìm được đồng bạn, rồi tập kết ở nơi đó. Sau đó, bọn hắn hăng hái bước vào thạch môn, biến mất sau cánh cửa.
Trên đỉnh núi lúc này, bầu không khí sôi trào, tiếng hoan hô vang lên bên tai không dứt.
Chờ đợi nửa ngày, rốt cục đến phiên Khương Dịch Niên và Lạc Trần. Hai người liếc nhau một cái trước cửa đá, sau đó đều hít sâu một hơi, rồi cùng bước vào.
-Linh Lộ, chúng ta tới đây!
Linh quang phóng lên tận trời, thân ảnh của hai người cứ thế biến mất bên trong thạch môn.
Cùng lúc đó, khắp nơi trên Đại Thiên thế giới, Linh Lộ chi môn dồn dập mở ra, vô số thiếu niên mang theo mộng tưởng cùng chờ mong chen chúc mà đến. Nương theo bọn hắn đi vào, nguyên bản thế giới Linh Lộ tĩnh lặng vào lúc này liền trở nên ồn ào và đặc sắc.
Đại Thiên thế giới, Vô Tận Hỏa Vực.
Trước thạch môn cổ xưa, một thiếu niên với vẻ mặt hớn hở đang đứng nhìn cánh cửa phía trước. Khuôn mặt hắn rất tuấn lãng, con mắt đen kịt mà thâm thúy, mái tóc rối tung. Khóe miệng lúc nào cũng mang ý cười, hiển nhiên hắn là một người có tính cách lạc quan, khiến cho người khác vừa nhìn vào liền rất dễ sinh ra hảo cảm.
Trên quần áo của hắn có thêu một đóa hỏa diễm hình hoa sen, nhìn qua giống như một đóa hoa sen đang bùng cháy.
-Tốt! Mọi người không cần đưa tiễn nữa. Các ngươi yên tâm, lần này ta tới Linh Lộ, nhất định sẽ tìm được bạn đời của mình!
Thiếu niên xoay người, nói với nhóm người phía sau.
"Ba!"
Nhưng mà, hắn vừa dứt lời, một bàn tay liền vỗ vào đầu hắn, đánh cho hắn rụt cổ lại. Hắn ngẩng đầu, căm tức nhìn người động thủ mà kêu la:
-Lão ba, ngươi làm cái gì vậy!
Ở phía trước, một nam tử khí thế uy nghiêm đang trừng trừng lườm hắn, nổi giận mắng:
-Cho ngươi đi Linh Lộ là để lịch luyện, ai bảo ngươi đi tìm bạn đời hả?
-Lịch luyện là vì cái gì? Đương nhiên là vì mạnh lên a! Mà mạnh lên là vì cái gì? Không phải là vì...
Thiếu niên ưỡn ngực, hoành tráng mà lý sự.
Nhưng lời còn chưa nói xong, nam tử uy nghiêm kia đã đưa tay ngắt lời hắn, tên tiểu tử này càng nói càng chọc tức người khác.