Thương Nhân Đá Quý Và Tiểu Thư Kim Cương

Chương 13:




Hai người không nháo ở công ty mà đi đến tiệm bánh ngọt ở tầng dưới của công ty.
Lạc Nhất Ngôn đẩy thực đơn cho Lục Kiều Vi, nói: "Em xem em muốn ăn gì, anh nhớ lần đầu tiên em tới công ty đặc biệt thích món này."
"Đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, tôi không thích ăn uống." Lục Kiều Vi cúi đầu chơi điện thoại, do dự có nên gửi định vị cho Văn Cẩn Ngôn hay không, để tiểu tam tới trải nghiệm xem Tu La Tràng là thế nào, thuận tiện cảm thụ đôi mắt của chính mình mù đến mức nào.
Nàng cắn môi gửi tin nhắn: [Muốn ăn cơm cùng nhau không?]
Đối phương lập tức trả lời: [Muốn]
Lục Kiều Vi sửng sốt một chút, vừa định gửi vị trí của mình, liền bị một miếng Tuyết Mị Nương đưa vào miệng, sau đó ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt thâm tình của Lạc Nhất Ngôn, sợ đến mức hất ra, "Anh đang làm gì vậy? Đừng giả vờ nữa, ở đây không có ai ở công ty thưởng thức kỹ năng diễn xuất của anh đâu, chúng ta mau giải quyết mọi chuyện đi, về sau hảo tụ hảo tán."
Nàng nói rất to, xung quanh có rất nhiều thực khách đang nhìn chằm chằm vào hai người.
Lạc Nhất Ngôn thở dài, "Anh thật sự không có ngoại tình, anh vẫn luôn chỉ có em, chỉ có một mình em thôi."
Ba phần chân tình, bảy phần ủy khuất.
Lục Kiều Vi thu liễm tức giận, "Anh thực sự cho rằng tôi chỉ nói ngoài miệng sao? Tôi không có bằng chứng sao? Tôi không ngại nói cho anh biết, tôi đã lưu lịch sử trò chuyện của anh, còn ghi lại màn hình, anh vẫn còn muốn giả vờ với tôi à?"
Lạc Nhất Ngôn sửng sốt.
"Tôi chỉ nói vậy thôi, chúng ta hảo tụ hảo tán, không ai làm ai xấu mặt, anh thích ở bên ai cũng được, không liên quan đến tôi." Lục Kiều Vi nói: "Không cần nói chuyện tình cảm, nói chuyện căn hộ đi."
Hai năm qua Hoa thị đã thăng cấp lên thành phố cấp 1, giá nhà đất tăng cao, khi đó họ hành động nhanh chóng, thu về số tiền đặt cọc gần 1 vạn, hiện tại đã tăng lên rất nhiều, bây giờ nếu bán lại thì tuyệt đối không lỗ được.
Đương nhiên, nếu sau này bán sẽ kiếm nhiều tiền hơn, phần lớn nguyên nhân khiến Lạc Nhất Ngôn trì hoãn không chịu bán là vì điều này, hắn nói: "Bán cũng được, Vi Vi, hay là chúng ta làm hợp đồng tinh thần được không?"
"Anh có ý gì?"
Lạc Nhất Ngôn nghiêm túc nói: "Anh không có ý định bán, nhưng nếu em nhất quyết muốn bán, trung gian có tổn thất thì chẳng phải em nên ra tiền đền bù sao?"
"Nếu đem bán lại, số tiền thế chấp trả mấy tháng nay chắc chắn sẽ ném đá trên sông, anh tính toán tổng cộng là 5 vạn 7, em có nguyện ý trả không?"
Mẹ nó, cái tên tra nam này.
Lục Kiều Vi tức giận, thật không hổ là nhân tài của phòng tài chính.
Nàng đứng dậy nói: "Anh đừng có tưởng bở, nếu anh không muốn bán thì anh tiếp tục trả tiền thế chấp đi, dù sao tôi cũng sẽ không trả một xu."
"Vi Vi." Lạc Nhất Ngôn gọi nàng, đẩy kính trên sống mũi, "Còn một cách khác, nếu em không trả tiền thế chấp, sau này anh có thể tự mình trả, em đừng đòi tiền trả trước nữa."
Lục Kiều Vi yên lặng ngẩng đầu nhìn hắn, nửa phút sau, toàn bộ nước trái cây trên bàn đều hất vào mặt hắn: "Tỉnh chưa?"
Nước trái cây chảy xuống mặt hắn, nhưng cũng không thể xoa dịu cơn giận của Lục Kiều Vi một phần, nàng lại lấy một ly khác hất đi. Nếu không có đám đông làm ồn ào, nháo đến khó coi, nàng nhất định đã cởi giày cao gót tát vào mặt hắn.
Toàn bộ cuộc trò chuyện chỉ kéo dài mười phút, khi Lục Kiều Vi đi ra, điện thoại của nàng vang lên tiếng bíp, Văn Cẩn Ngôn trả lời rất nhiều tin nhắn, thậm chí còn gọi điện.
Văn Cẩn Ngôn: [Tôi chuẩn bị xong rồi]
Văn Cẩn Ngôn: [Địa chỉ, ở đâu?]
[Các nhà hàng gần công ty của em có vẻ rất tốt]
[Thiết kế Lục? Tôi tới đó tìm em ăn cơm được không?]
Lục Kiều Vi trào phúng trả lời: [Gấp như vậy sao, nóng lòng muốn 'thượng vị' à?]
Gửi đi hồi lâu không có hồi âm, Lục Kiều Vi cho rằng mình đã chọc trúng tim đen của hồ ly tinh, hồ ly tinh cảm thấy hổ thẹn khi đối mặt với nàng.
Cho đến khi nàng quay lại công ty, nghe thấy tiếng thông báo.
Văn Cẩn Ngôn: [Có chút, aiz, không chờ được]
Chết tiệt!
Thật không biết xấu hổ!
...
Cả ngày, Lục Kiều Vi đều nghe người khác nghị luận về nàng, không gì khác là nói về chuyện của nàng và Lạc Nhất Ngôn, giám đốc nhân sự có tới một lần, yêu cầu nàng không được mang chuyện cá nhân đến công ty.
Lời nói có chút khó nghe, Lục Kiều Vi nhịn không được mà mắng cô ta, người đứng sau giám đốc nhân sự chính là phó chủ tịch, có quyền lực rất lớn trong công ty.
Lục Kiều Vi mới đến công ty đã bị cô ta nhắm tới, sau này Khúc Thanh Trúc đã ra mặt trấn áp cô ta, khiến cô ta không dám lỗ mãng, Lục Kiều Vi cười nói: "Ngài giúp đỡ Lạc Nhất Ngôn như vậy làm gì? Tôi đang bắt tiểu tam, ngài không định tránh bị nghi ngờ sao?"
Nói xong, Lục Kiều Vi rời đi, nàng ngồi ở chỗ làm việc, mày mò điện thoại, sắp xếp lại tất cả những thứ mà trước đó nàng lấy từ điện thoại của Lạc Nhất Ngôn, sau đó sửa sang, nén lại.
Làm xong, Lục Kiều Vi nhìn thấy một bài đăng trong vòng bạn bè.
[Kiêm chức: Tôi giỏi giải quyết các tranh chấp về tình cảm và tài sản, tôi giỏi nhất trong việc giải quyết các tranh chấp về bất động sản. Năm mươi tệ một giờ, đảm bảo từ nay bạn sẽ nhanh chóng tạm biệt tra nam mà không cần lo lắng về sau. Tư vấn miễn phí, không thành công sẽ hoàn tiền đầy đủ, các vị lão bản hãy đánh giá.jpg]
Mặt sao còn thêm sơ yếu lý lịch, trông rất chuyên nghiệp, còn tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng ở Mỹ, giá cả thật sự quá rẻ.
Lục Kiều Vi có chút động tâm.
Nàng không nhớ rõ người này là ai, khi vào trang cá nhân của đối phương, nàng phát hiện đó là pháp vụ của DMD.
Lần trước thêm bạn ở nhà Văn Cẩn Ngôn, nàng nhớ rõ đối phương để tóc ngắn, ăn mặc sang trọng, tính cách lạnh lùng, không ngờ có thể gặp một người tài giỏi như vậy trong nhóm tìm việc làm, còn thảm hơn nàng.
Lục Kiều Vi cảm thấy có chút đồng cảm, dù có địa vị như thế nào thì họ cũng đều có nỗi khổ riêng. Nàng trả lời bên dưới: [Mọi chuyện sẽ ổn thôi, cố lên. Ôm một cái nha]
Sợ không an ủi được người, nàng lại đưa thêm một loạt hoa hồng nữa.
Trả lời xong, Lục Kiều Vi đi đến phòng giám đốc nộp văn kiện chuẩn bị tan làm, khi trở ra thì phát hiện pháp vụ đã xóa bình luận của nàng, một lúc sau cũng không có tin tức cập nhật nào nữa.
Nàng đã nói gì sai sao? Lục Kiều Vi suy nghĩ một chút, cho rằng đối phương hẳn là đã tìm được đơn hàng, liền không nghĩ nữa.
Sau khi thu dọn đồ đạc tan làm, điện thoại của nàng lại rung lên, là của Văn Cẩn Ngôn, Lục Kiều Vi nhịn không được, hôm nay hồ ly tinh thật xao động, nàng còn chưa gọi điện tìm cô ta vạch mặt tra nam, vậy mà vẫn luôn quấy rầy nàng.
Lục Kiều Vi gõ: [Không thấy tôi cúp điện thoại sao? Tôi cúp điện thoại chính là tôi không muốn nói chuyện với cô, hiểu không?]
Mấy ngày nay, việc hợp tác của nàng với DMD rất thuận lợi, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ nói chuyện với Văn Cẩn Ngôn, nhưng ánh mắt của Văn Cẩn Ngôn thật sự không mấy tốt đẹp.
Làm nàng hận sắt không thành thép a!
[Cô có biết người cô coi trọng là loại rác rưởi gì không? Cô không biết điều kiện của mình sao? Chỉ cần cô có tầm nhìn cao hơn một chút thì bây giờ cũng không phải là độc thân! Xin Thượng Đế phù hộ cho cô, mau mau cho một cơn mưa lớn để rửa sạch đôi mắt của cô!]
Nói xong, nàng nhớ tới ánh mắt của chính mình cũng không ra gì, nói Văn Cẩn Ngôn cũng tương đương nói chính mình, nên nàng thu hồi tin nhắn lại.
Văn Cẩn Ngôn lập tức trả lời.
Văn Cẩn Ngôn: [Tôi thấy hết rồi]
[Tôi cũng không cảm thấy người mình coi trọng là rác rưởi]
Lục Kiều Vi ném điện thoại xuống, dùng ngón tay nhéo xương mũi của mình.
Mấy phút sau, điện thoại lại vang lên, Văn Cẩn Ngôn lại gửi thêm mấy tin nhắn: [Tôi cảm thấy người mình thích là thiên thần]
Thật vô nghĩa.
Lục Kiều Vi: [Tôi thấy cô thích chính là cái này [béo phệ.jpg]]
Gửi xong liền nhìn thấy Khúc Thanh Trúc đi ra khỏi văn phòng, nàng nói thêm: [Buổi tối đừng nhắn tin quấy rầy tôi, hôm nay tôi sẽ đến nhà bạn tôi, ngủ cùng cậu ấy]
Văn Cẩn Ngôn: [Ngủ cùng?]
Lục Kiều Vi không muốn để ý đến cô.
Văn Cẩn Ngôn lại nói: [Em đứng yên đừng nhúc nhích]
Lục Kiều Vi: [?]
Văn Cẩn Ngôn: [Tôi tới tìm em]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.