Thương Nhân Đá Quý Và Tiểu Thư Kim Cương

Chương 2:




Lục Kiều Vi cũng tắm trong phòng Văn Cẩn Ngôn, trong phòng tắm rải hoa hồng không nói, bồn tắm còn có trang bị massage, ngâm mình trong đó, Lục Kiều Vi không nhịn được hừ nhẹ một tiếng.
Trong lúc nhất thời, Lục Kiều Vi không biết nàng đến đây để xé da mặt tiểu tam hay để hưởng thụ cuộc sống, cho đến khi choáng váng, nàng mới ra khỏi phòng tắm tìm quần áo.
"Văn Cẩn Ngôn! Quần áo của tôi đâu?"
"Treo trên bình phong." Người bên ngoài trả lời.
Lục Kiều Vi đã sớm nhìn thấy quần áo trên bình phong, nhưng kia căn bản không phải là quần áo, vừa mỏng vừa ngắn, không chừng mặc vào còn nhìn thấu bên trong.
"Tôi giặt quần áo của em rồi."
Cố ý, phản ứng đầu tiên của Lục Kiều Vi là nữ nhân này muốn thịt nàng, phản ứng thứ hai là mặc quần áo vào, quả nhiên không như nàng mong đợi, mặc như không mặc, Lục Kiều Vi vừa xấu hổ vừa tức giận nắm chặt tay đi ra ngoài.
Kẻ đầu sỏ đang nằm trên giường ôm máy tính, một bên tai còn đeo tai nghe, ngón tay gõ bàn phím, không biết đang nói gì, vẻ mặt rất nghiêm túc. Nhưng nữ nhân này cố tình quá trắng trợn, bên ngoài mặc tây trang mà bên trong là váy hai dây gợi cảm.
Lục Kiều Vi cảm giác nữ nhân này đang livestream, còn là loại livestream không đứng đắn.
Nhìn kỹ lại, quả nhiên nhìn thấy dưới góc phải của Văn Cẩn Ngôn đang call video, trong đó toàn mặt người.
Lục Kiều Vi tặc lưỡi một tiếng.
Cảm nhận được hiện diện của nàng, Văn Cẩn Ngôn gõ ngón tay lên bàn phím, nói "Ngày mai lại nói", sau đó tháo tai nghe, cởi áo khoác, ngoắc ngón tay về phía Lục Kiều Vi.
"Tắm sạch rồi? Rất thơm."
Lục Kiều Vi cảnh giác nhìn cô, tùy tiện nói: "Vừa rồi cô đang làm gì, livestream sao?"
"Xem là vậy đi." Văn Cẩn Ngôn lại nói: "Lại đây."
Tra nam còn chưa tới cửa, Lục Kiều Vi không dám đi qua, lỡ như từ diễn thành thật thì làm sao bây giờ, nàng tìm một đề tài nói: "Cô còn trẻ làm gì mà không được, làm việc mình thích kiếm tiền không tốt sao?"
Văn Cẩn Ngôn cười nói: "Em đang khuyên tôi hoàn lương sao?"
Lục Kiều Vi hừ nhẹ một tiếng.
"Đáng tiếc, hiện tại tôi chưa muốn hoàn lương."
Văn Cẩn Ngôn nắm lấy cổ tay nàng kéo về phía trước, làm Lục Kiều Vi lảo đảo ngã ngồi lên đùi cô, Lục Kiều Vi tức giận mắng: "Cô làm gì vậy?"
"Em nói xem, đương nhiên là làm..." Văn Cẩn Ngôn thổi khí vào tai nàng, ý tứ là nàng.
Hai người dán gần, Lục Kiều Vi lùi lại một chút thì phát hiện hai mắt Văn Cẩn Ngôn có màu khác nhau, có một mắt màu xanh lam, nàng không nhịn được tò mò, vén tóc Văn Cẩn Ngôn ra sau tai, đây không phải là hiệu quả khi đeo kính áp tròng màu, Văn Cẩn Ngôn có đồng tử không đồng màu.
Văn Cẩn Ngôn nắm tay nàng đặt lên môi, nụ hôn vẫn nhẹ nhàng như lần trước. Theo đạo lý mà nói, Lục Kiều Vi hôn cô một lần, lẽ ra phải bài xích thân mật, nhưng thân thể nàng lại...
Đúng vậy, rất tận hưởng.
Lục Kiều Vi phản ứng lại muốn giãy dụa thì đã quá muộn, Văn Cẩn Ngôn đã áp nàng xuống giường.
"Chờ, chờ một chút!"
"Không chờ được."
Văn Cẩn Ngôn không cho nàng có thời gian phản ứng, muốn hôn nàng lần nữa, Lục Kiều Vi đẩy ngực cô, "Cô không cảm thấy còn quá sớm sao? Nếu không chờ một lát nữa đi?"
"9 giờ tối đã không còn sớm nữa."
Đúng vậy, chồng sắp cưới cặn bã của nàng sẽ xuống máy bay lúc bảy giờ!
Sao còn chưa đến bắt gian!
Khi đến đây đã kiêu ngạo bao nhiêu, Lục Kiều Vi hiện tại lại hèn nhát bấy nhiêu.
Nước mắt Lục Kiều Vi đều sắp rơi xuống, tim đập điên cuồng, Văn Cẩn Ngôn vén đi sợi tóc trên tai nàng, hôn lên mắt nàng: "Nghe lời."
Cả người Lục Kiều Vi tê rần.
Ôn nhu đáng chết này, nàng muốn tránh né nhưng lại không thể cử động, chỉ có thể đưa tay lấy điện thoại.
Không ngờ Văn Cẩn Ngôn hôn không ngừng, hôn tai, lông mày, mũi, Lục Kiều Vi bị hôn đến choáng váng, "Điện thoại, điện thoại của tôi, đưa cho tôi, tôi muốn gửi Wechat."
Người hôn mặt nàng đột nhiên dừng lại, nghi hoặc mà nhìn nàng.
Lục Kiều Vi yếu ớt nói: "Ý tôi là lưu kỷ niệm, chụp ảnh gì đó..."
Nhìn nhau một lúc lâu, Văn Cẩn Ngôn chống ở trên người nàng hỏi: "Tìm được chưa?"
Kêu xong, Lục Kiều Vi chạm tới điện thoại.
"Vậy thì nhanh lên." Văn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng cọ cọ gò má nàng, "Ngủ còn chụp ảnh... có vẻ rất kích thích."
Lục Kiều Vi nghe thấy liền giật mình một cái.
Bất giác buông ngón tay ra, điện thoại rơi xuống bụng dưới.
Văn Cẩn Ngôn nhặt điện thoại, trả lại cho nàng.
Lục Kiều Vi run tay điều chỉnh máy ảnh, vẫn còn một bức ảnh được lưu trong khung nhỏ ở góc dưới bên phải. Dù chỉ lớn bằng ngón tay cái nhưng vẫn có thể nhìn ra được nữ nhân đang nấu ăn chính là Văn Cẩn Ngôn, cô đang khom người đứng cạnh dụng cụ nhà bếp, ánh nắng chiếu vào trên người.
"Hóa ra là em đã chụp rồi?"
Lục Kiều Vi sợ Văn Cẩn Ngôn đổi ý, cho nên click camera vào mặt Văn Cẩn Ngôn mấy lần, nhưng khoảng cách quá gần giống như đang chụp ảnh tự sướng, nàng bất mãn nói: "Lùi lại một chút, tìm tư thế."
"Được."
Văn Cẩn Ngôn xoay người tựa vào đầu giường, vén làn váy lên cắn, Lục Kiều Vi luống cuống: "Không phải, cô đang làm gì vậy?"
"Tôi đang suy nghĩ cho em một tư thế mới." Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói: "Như vậy được không?"
Lục Kiều Vi nuốt khẩu khí, cố ý chụp hai bức ảnh nhưng thật tế là mở WeChat, thế mà chồng sắp cưới của nàng lại không có động tĩnh gì?
"Nhiếp ảnh gia, chụp xong chưa?" Văn Cẩn Ngôn hỏi.
Nàng lại thất thần chụp vài bức ảnh.
Văn Cẩn Ngôn lại bắt đầu hôn nàng, còn lấy điện thoại ở đầu giường chụp ảnh chung.
Lục Kiều Vi nhắm mắt lại, đột nhiên nhìn thấy camera điện thoại, nhìn chằm chằm Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn chụp thêm hai tấm ảnh, gò má ửng hồng đặc biệt bắt mắt, chỉ cần nhìn vào ảnh là có thể hiểu bọn họ đang làm gì.
"Cô, cô đang làm gì vậy, mau xóa đi!"
Văn Cẩn Ngôn cười thật sâu, trong giọng nói mang theo ý cười trầm thấp, nói: "Em lưu ảnh của tôi, tôi chỉ lưu một ảnh của em mà thôi, coi như trao đổi đi."
Trao đổi cái quỷ gì, đây là bằng chứng nàng bắt được tiểu tam, Văn Cẩn Ngôn chụp ảnh nàng làm cái gì?
"Đừng cứng đờ như vậy, tôi liền hôn em đây." Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng nói.
Lục Kiều Vi nhẹ nhàng thở ra, mặc cho Văn Cẩn Ngôn công thành đoạt đất, nàng cảnh giác hỏi: "Không phải cô nói chỉ hôn thôi sao?"
"Nhưng phải để tôi hôn đủ, phải không? Không đúng, kích cỡ này của em, hình như không phải là... cúp C?"
"Tôi nói có thì có, thích thì hôn không thì thôi."
Mẹ nó, đây chắc chắn là một con yêu tinh.
Nhưng nàng rất nhanh phát hiện, kỹ năng hôn của Văn Cẩn Ngôn thực sự rất tốt, không chỉ có thể hôn môi mà còn có thể hôn những nơi khác, làm người cảm thấy rất thoải mái.
...
Lục Kiều Vi bị lăn qua lộn lại, mỗi một nơi đều không thể thoát khỏi miệng của Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn hỏi nàng: "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Tôi đang nghĩ, tại sao cô lại biến thái như vậy?"
Dứt lời, nàng cũng để cô hôn tuyến phòng thủ cuối cùng.
...
Lục Kiều Vi bị hôn một đêm, khi tỉnh dậy, mặt ướt đẫm, quá không có tiền đồ, cư nhiên để tiểu tam hôn đến khóc.
Đáng giận nhất chính là sau khi Văn Cẩn Ngôn hôn nàng hai tiếng đồng hồ, chồng sắp cưới của nàng giống như đã bốc hơi, không hề xuất hiện.
Công cuộc bắt gian biến thành --- nàng bị Văn Cẩn Ngôn hôn sạch.
Lục Kiều Vi nhìn chằm chằm trần nhà, ý thức thanh tỉnh thì muốn rời giường, Văn Cẩn Ngôn đang ngủ bên cạnh, hai tay vẫn đặt trên eo nàng.
Lục Kiều Vi dùng hết sức đẩy người ra, nhanh chóng đi xuống giường, nhưng chân nàng đau nhức, đầu gối liền chạm đất, Lục Kiều Vi không còn để ý đến cơn đau nữa, nàng ngã lộn nhào bò vào phòng tắm.
Nàng hoài nghi Văn Cẩn Ngôn là cẩu tinh, cắn lấy vành tai nàng, cằm còn có dấu răng chứ đừng nói đến những chỗ khác.
Tức giận xong, Lục Kiều Vi cầm điện thoại gửi tin nhắn, là gửi tin nhắn cho chồng sắp cưới của nàng. Đang gõ phím, nàng phát hiện tra nam kia đã gửi tin nhắn cho nàng vào lúc 10 giờ tối qua.
Lạc Nhất Ngôn: [Hôm nay không về được, lão tổng có chuyện muốn giữ anh ở đây, hôm nay em không cần ra sân bay đón anh đâu]
Lạc Nhất Ngôn: [Chờ anh về đi lãnh chứng]
Lạc Nhất Ngôn: [Anh rất muốn gặp em, nhớ đến tim đều đau]
Mẹ nó, đã sao chép còn không chỉnh sửa.
Lục Kiều Vi trả lời: [Gặp mẹ anh, lão nương đây đã cưỡng gian tiểu tam rồi!]
Lúc nàng đi ra, Văn Cẩn Ngôn đã dậy, cô đang dựa vào giường, dây áo màu đen trượt xuống khuỷu tay.
Văn Cẩn Ngôn bưng cốc uống nước, hẳn là chưa tỉnh ngủ, híp mắt mà nhìn.
Lục Kiều Vi quay mặt đi, hỏi: "Quần áo của tôi đâu?"
"Em phải về sao?"
Nói xong, Văn Cẩn Ngôn chỉ về phía ban công, Lục Kiều Vi đi về phía ban công, đi đến nửa đường rùng mình một cái.
Nàng quay lại nhặt tây trang của Văn Cẩn Ngôn mặc vào.
Lần này Lục Kiều Vi không vòng vo với cô, nàng thay quần áo rồi trực tiếp rời đi, khi trở về nhà, Lục Kiều Vi mệt mỏi mà nằm trên giường, giống như đều bị phế.
Nói là hôn, Văn Cẩn Ngôn gặm muốn hói da của nàng.
Rốt cuộc nữ nhân này khát đến cỡ nào vậy?
Lục Kiều Vi che mặt, đặt hai tay lên mặt, lại xoay người, ngón tay nắm thành quyền đấm xuống giường, đánh mệt, lòng bàn tay nóng bừng.
Màn đêm ngoài cửa sổ giống như cũng đang cười nhạo nàng, bầu trời đầy sao, có ngôi sao xanh lục, nhấp nha nhấp nháy.
Lần này Lục Kiều Vi mơ màng chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy, điện thoại của nàng tràn ngập tin nhắn, từ công ty, từ tra nam, còn có Văn Cẩn Ngôn.
Lục Kiều Vi đi tàu điện ngầm, nàng không có tinh thần, may mà những người dậy lúc bảy tám giờ đều giống nàng, toa xe rất yên tĩnh nên nàng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Trên đường đi, nàng bấm vào tin nhắn mà Văn Cẩn Ngôn gửi tới.
Văn Cẩn Ngôn: [Về tới nhà chưa?]
Văn Cẩn Ngôn: [Em nói đúng, sau khi tắm quả thật rất thơm, rất kích thích]
Đúng vậy, vị tỷ tỷ này không cần phải nhắc tới đâu, hiện tại tôi đã hiểu rồi.
Nàng cười lạnh một tiếng, lên tinh thần, không còn buồn ngủ nữa, nàng di chuyển ngón tay về phía danh sách đen thì tin nhắn hiện lên lập tức thu hút sự chú ý của nàng.
Đến công ty, nàng chạy ngay vào toilet, vén váy lên xem, đúng là kiểu dáng mình thường mặc, nhưng nhìn kỹ thì trên đó còn có đường may táo bạo hơn.
Văn Cẩn Ngôn: [Em có mặc quần lót của tôi đi không?]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.