Thương Tang Tri Cẩm Hoa

Chương 22:




Tề Thiếu Xung cùng Tế Dư Phái tuy là huynh đệ đồng mẫu, tính tình lại khác nhau rất lớn, hắn giống như một gian phòng rộng rãi sáng sủa, cửa sổ đều mở ra, cười thì cười to, giận thì giận dữ, tựa như ngọc bích trong veo khôn cùng.
Ví dụ như, hắn thích cùng Mục Tử Thạch tán gẫu học bài, hắn có thể không quan tâm cái gì thư đồng, trừ lúc ăn cơm đi ngủ ra, đều thoải mái dính bên người Mục Tử Thạch, đuổi cũng đuổi không đi.
Năm nay Mục Tử Thạch bắt đầu học cưỡi ngựa bắn cung, hắn tay chân ngắn ngủn non mềm, cũng cắn răng đi vào tràng (bãi tập) kỵ xạ, từ sáng đến tối một câu khổ cũng chưa từng kêu, trở lại Lưỡng Nghi cung thấy Lạc thị mới mếu máo, đỏ mắt lên: “Cánh tay đau! Mông đau!”
Lớn tiếng khóc một hồi, ngày hôm sau lại tinh thần phấn chấn, ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo Mục Tử Thạch đến tràng cưỡi ngựa.
Cứ như thế, một cái thuần gia môn nhi nho nhỏ toàn thân không một tia yếu ớt, tựa như gốc chồi non đang nhổ giò, xanh biếc dào dạt đắc ý, không ai có thể chán ghét được.
Nếu người bị hắn quấn lấy không phải là mình, Mục Tử Thạch sẽ rất bội phục Tề Thiếu Xung, thậm chí nếu không có một Tề Dư Phái, Mục Tử Thạch tuyệt đối sẽ không trốn tránh Tề Thiếu Xung.
Mỗi lần cùng Tề Thiếu Xung tiếp cận, Tề Dư Phái tuy rằng không nói gì, chỉ mỉm cười mượn cớ bỏ đi, nhưng Mục Tử Thạch lại nhìn thấy, dưới đáy mắt hắn ẩn ẩn vẻ bi thương, mà ngay cả bóng dáng rời đi đều lộ ra chút tịch liêu thê lương khó mà diễn tả.
Vì thế, đối mặt với sự gần gũi của Tề Thiếu Xung, Mục Tử Thạch bỏ trốn mất dạng, Tề Thiếu Xung truy kích, Mục Tử Thạch thỏ khôn có ba hang nhẹ bước ẩn náu, Tề Thiếu Xung bao vây săn đuổi chặn đường làm ầm ĩ.
Mục Tử Thạch giơ bút thở dài: “Điện hạ tìm ta có chuyện gì?”
Tề Thiếu Xung nhìn phúc song câu không bạch tự kia: “Cái này rất giống bút pháp của Tứ ca.”
Mục Tử Thạch nói: “Đúng vậy, Thái tử điện hạ thưởng cho ta.”
Tề Thiếu Xung hưng trí bừng bừng, đoạt lấy bút trên tay Mục Tử Thạch: “Chỗ ta mẫu hậu treo chính là “Nhất cửu sơ hàn tài thị đông” không thú vị như bức tiêu hàn này, để ta thay ngươi điền nét thứ nhất nha.”
Mục Tử Thạch không cần suy nghĩ, vội ngăn cản một phen, còn đoạt lại bút: “Đừng!”
Tề Dư Phái tự tay viết cho mình, thật sự không muốn bất kỳ người nào chạm vào.
Tề Thiếu Xung giận tím mặt, không duyệt nói: “Như thế nào? Mục Tử Thạch, ngươi lá gan càng lúc càng lớn.”
Tề Thiếu Xung không thể không nổi cáu, nhiều ngày qua Mục Tử Thạch trăm phương nghìn kế, làm ra đủ loại tình huống để xa lánh mình, hắn không phải hoàn toàn không biết gì, chẳng qua trong lòng thầm muốn cùng hắn thân cận giao hảo, nên không muốn lấy địa vị hoàng tử ra ép buộc mà thôi, nhưng giờ phút này Mục Tử Thạch lại động thủ, vượt quá bổn phận, sao có thể không giận.
Mục Tử Thạch nhoẻn miệng cười, nói: “Điện hạ, tô chữ chẳng tính thú vị, ta vẽ cho ngươi bức mai hoa đồ tiêu hàn, ân?”
Mai hoa đồ ở trà lâu tửu quán dân gian rất thông thường phổ biến, nói đến thì có “Tố mai nhất biện nhiễm thành chu, họa xuất cửu cửu tiêu hàn đồ (Mai trắng một mảnh hóa thành màu đỏ thẫm, vẽ ra cửu cửu tiêu hàn đồ)“, nhưng trong cung chỉ dùng thơ hoặc chữ, Tề Thiếu Xung tuổi còn nhỏ, chưa từng ra cung nhìn qua trăm loại nhân sinh, bởi vậy khi nghe xong, quả nhiên thập phần tò mò, hỏi: “Mai hoa đồ như thế nào tiêu hàn?”
Mục Tử Thạch không vội đáp lời, trải ra giấy trừng tâm đường (một loại giấy đắt tiền), tay cầm bút lông cừu như nhánh ngọc lan, nín thở ngưng thần, vận bút như gió, xoát xoát điểm điểm, bút pháp như mưa, bất quá thời gian một nén hương, đã họa xong bức thủy mặc mai hoa đồ.
Ba năm qua được Ô Thế Quế chỉ điểm, thi họa của Mục Tử Thạch đã tiến bộ rất xa, Ô Thế Quế thiện về mai hoa đồ, Mục Tử Thạch cũng học được tương đối, bức tranh này mặc dù không tô màu, nhưng màu mực than xanh đen đậm nhạt uyển chuyển, tựa như đủ cả năm màu, hơn nữa thần thái càng thêm thanh nhã trắng xóa, ngạo tuyết phong lưu.
Tề Thiếu Xung vỗ tay khen: “Bức mai hoa đồ này rất khá, thanh tú lại kiên cường, tự nhiên tươi đẹp.”
Mục Tử Thạch rửa sạch bút, nói: “Điện hạ thỉnh nhìn kỹ, hoa mai có gì kỳ quái?”
Tề Thiếu Xung nhìn xem: “Đóa hoa đều rỗng, không có tô màu.”
Suy nghĩ một chút, liền hiểu được ý nghĩa của bức mai hoa đồ, đếm số cánh, nhịn không được ha ha cười lên: “Cây mai này có sáu cành, nở mười sáu đóa, mỗi đóa là năm cánh hoa, tổng cộng có tám mươi cánh hoa, Tử Thạch, mùa đông có tám mươi mốt ngày, ngươi vẽ thiếu một cánh!”
Ngón tay Mục Tử Thạch chỉ vào mảng trống hư ảo dưới tàng cây, ánh mắt xuyên thấu qua lông mi dày rậm, giảo hoạt mà đắc ý: “Đây là cánh hoa rơi… Đông phong xuy lạc ngọc yên chi, đường tiền phi yến tử (Gió đông thổi rơi ngọc yên chi (phấn son), trước đường chim én bay).”
Tề Thiếu Xung tính cách hào phóng thẳng thắn, nhưng chẳng biết tại sao, mỗi khi nhìn đến Mục Tử Thạch tâm tư trong sáng tùy ý có thể nhìn thấy được, đều không tự chủ sinh ra một loại tình cảm yêu thích đến nghiến răng nghiến lợi, cảm giác này trong lòng hắn loan loan chuyển động, giống như mang theo vô số móc câu bọc đường, khiến bản thân không dễ dàng nhổ đi được.
Loại lưu luyến này, khi còn bé chỉ muốn thân cận, không bao lâu là giúp đỡ lẫn nhau, đến cuối cùng, giật mình quay đầu lại, ai ngờ đã hãm sâu như thế.
Mục Tử Thạch gặp Tề Thiếu Xung nghẹn giọng, vội chọn một cành hoa mai tinh tế, điểm màu đỏ thẫm đưa tới trong tay Tề Thiếu Xung: “Điện hạ có thể tô cánh hoa đầu tiên, ân, hôm nay trời đẹp, điện hạ không ngại điểm cho đóa hoa bên dưới.”
Tề Thiếu Xung cầm bút vừa muốn tô, nghiêng đầu hỏi: “Vì sao chỉ điểm bên dưới?”
Mục Tử Thạch nói: “Thượng điểm vi âm hạ điểm tình, tả biên đồ vụ hữu đồ phong, nhược phùng hạ tuyết đương trung điểm, quyển trung gia quyển điểm âm tình.” (Điểm phía trên trời râm mát, phía dưới trời trong, bên trái sương mù, bên phải gió lốc, điểm ở giữa sẽ có tuyết rơi, thêm vòng tròn nửa vòng tròn thì tạnh mưa. T_T) 
Tề Thiếu Xung nhìn chăm chú Mục Tử Thạch, có chút do dự: “Điểm như vậy đẹp mắt không?”
Mục Tử Thạch nhịn cười nói: “Ta cũng không biết, mùa đông ở dân gian rất đơn sơ, trên bức tranh chỉ vẽ tám mươi mốt vòng tròn, như thế đã là điểm.”
Tề Thiếu Xung mới biết mình mắc mưu, tô hết cả cánh hoa, mới hậm hực chạy đi, cũng không quên ôm theo bức mai hoa đồ.
Mục Tử Thạch đuổi được Tề Thiếu Xung, cười tủm tỉm thở ra một hơi, Bích Lạc không mấy tán đồng, liếc nhìn hắn, Mục Tử Thạch chớp mắt ra vẻ vô tội, kéo dài thanh âm mềm mại, nói: “Lại cho ta xem vẻ mặt này…”
Bích Lạc thở dài: “Điện hạ là người nào mà ngươi trêu chọc như thế? Ngươi a, thật làm ta lo lắng.”
Nói xong, từ noãn lô phía trên bưng xuống một chén sữa tươi: “Uống chút đi! Ngày rất lạnh, nên ăn nhiều thêm mới tốt, ngự thiện phòng có làm sủi cảo, buổi tối sẽ được ăn.”
Mục Tử Thạch tiếp nhận chén, ngửi được mùi sữa thơm vô cùng ấm áp, cao thấp đánh giá Bích Lạc, thấy mặt nàng hồng mịn như trứng gà bóc, thắt lưng thon gọn tinh tế, ngực lại căng tròn (=”=), đúng là đào lý nùng hoa, mặt chợt nóng lên, không dám nhìn nữa, cúi đầu uống sữa, nói: “Tỷ tỷ năm nay bao nhiêu tuổi?”
Bích Lạc thấy lỗ tai hắn đều đỏ, sao lại không hiểu? Lập tức nghiêm mặt nói: “Ngươi cho ta hôn má một cái, ta sẽ nói ngươi biết.”
Mục Tử Thạch sặc sữa, khụ khụ ho, cảm giác mình bị đùa giỡn, lại giống như tám ngày trước nổi lên cẩu đảm trêu chọc trở về, đành phải giả vờ không nghe thấy.
Bích Lạc phốc một tiếng, nở nụ cười, đưa tay nhéo mặt hắn: “Sang năm đã mười tuổi rồi, da mặt vẫn còn nộn như vậy… Ta mười tám, hầu hạ tiểu tổ tông người được vài năm, cũng nên thả ra cung đi thôi.”
Mục Tử Thạch nhìn thần tình khao khát của nàng, nói: “Trong cung không tốt sao? Ngươi rất muốn về nhà?”
Bích Lạc vốn chỉ biết được vài chữ, mấy năm nay đi theo Mục Tử Thạch, tri thức đã như trái dưa hấu lớn giấu trong ngực, ngồi xổm xuống ôm hắn, ôn nhu nói: “Đương nhiên rất muốn, Lương Viên tuy rằng tốt, nhưng dù sao cũng không phải cố hương, nhà ta ở Giang Nam trấn Ngưu Giác, mặc dù không giàu nhưng có thể sinh sống, cha mẹ còn có bốn ca ca muội tử đều chờ ta trở về ni… Ta ra ngoài, người ta luyến tiếc chỉ có ngươi, bất quá đến lúc ngươi trưởng thành, có thể hay không đi nhìn ta một cái?”
Mục Tử Thạch dựa vào thân thể mềm mại của nàng, nghe nàng nói liên miên không dứt, Bích Lạc tuy là cung tỳ, đối với mình dịu dàng chăm sóc như tỷ như mẹ, trong lòng mãnh liệt dâng lên một trận không muốn, nhất thời sợ hãi nói không ra lời.
Bích Lạc lắc đầu, cười nói: “Ngươi sau này nhất định phải nhập các bái tương, đến lúc đó quan cư nhất phẩm, tử y kim quan, làm sao còn có thể nhớ rõ một cung tỳ như ta?”
Mục Tử Thạch đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng nàng: “Ta nhớ rõ, ta sẽ nhớ ngươi ru ta ngủ, dịch tốt góc chăn cho ta, thay ta chải đầu thay quần áo, tự tay thêu mũ làm hài bông, mỗi ngày đều chuẩn bị thức ăn, lột nhân hạt thông đến móng tay đều gãy… Bích Lạc tỷ tỷ, ta toàn bộ ghi tạc trong lòng, từng chút từng điểm cũng sẽ không quên!”
Bích Lạc chỉ nghe môi mình hơi run run, dừng lại ở khuôn mặt tinh xảo mà kiêu ngạo của hắn thật lâu, nghiêng đầu lặng lẽ lau nước mắt, nhẹ giọng cười, nói: “Ngươi mở miệng, thật là lừa chết người, nếu không nhất định cũng phải bồi mạng!”
Mục Tử Thạch dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt nàng, lại nói: “Đúng rồi, ta cũng sẽ nhớ kỹ, ngươi trộm thích Tề Vô Thương!”
Bích Lạc hoảng sợ, lập tức đỏ mặt, mắng: “Nào có… Không cho nói bậy!”
Mục Tử Thạch hiểu rõ, nghiêm túc nói: “Ngươi muốn gả cho hắn sao? Nếu vậy ta đi nói với Thái tử, đem ngươi ban cho hắn, vừa vặn mấy ngày nữa hắn trở về kinh thành.”
Không ngờ Bích Lạc quả quyết nói: “Không, trước kia có lẽ quá vọng tưởng, hiện tại đã không muốn.”
“Vì cái gì?”
Bích Lạc chỉnh lại tóc mai, thoải mái nói: “Thế tử điện hạ thân phận tôn quý, muốn thành thân cũng là quý nữ hào môn, nếu Thái tử đem ta ban cho hắn, cao lắm chỉ là nhất thị thiếp, Bích Lạc tuy rằng hèn mọn, nhưng chỉ cần một nam nhân cả đời không phụ mình. Hơn nữa, ta chẳng cầu cái gì vinh hoa phú quý, ở Ngưu Giác trấn gom góp tiền, nuôi một đàn gà trước sân, mở một tiệm thêu hoặc là bán thêm thứ gì đó, hiếu kính cha mẹ phu thê thuận hòa, như vậy đã là tốt lắm rồi.”
Mục Tử Thạch còn không hiểu tư vị thăng đấu cơm canh đạm bạc của tiểu dân, thầm nghĩ nuôi gà mở cửa tiệm có cái gì khoái hoạt? Cảm thấy biểu tình Bích Lạc như đang mơ một giấc mơ đẹp thập phần không thể tưởng tượng được, liền buột miệng nói: “Nữ nhân thật sự kỳ quái!”
Bích Lạc vừa bực mình vừa buồn cười: “Ngươi biết cái gì nữ nhân? Tiểu quỷ lớn…”
Mục Tử Thạch lạnh lùng cười, thấp giọng gần như độc thoại: “Không kỳ quái sao? Đào quý phi rõ ràng ghen tỵ Thái tử điện hạ đến chết, Thái tử bị bệnh, bộ dáng nàng so với người đều lo lắng ưu sầu hơn, vừa tụng kinh vừa tặng thuốc, Hoàng hậu càng kỳ quái, Thái tử cùng Thất điện hạ đều là thân sinh cốt nhục của nàng, lại một người phủng trong lòng bàn tay, một người…”
Bích Lạc sắc mặt thảm biến, vội một phen che miệng hắn lại: “Đừng nói nữa, ngươi điên rồi phải không?”
Mục Tử Thạch đẩy tay nàng ra, ảm đạm nói: “Ta chỉ là cảm thấy Thái tử điện hạ đáng thương, thay hắn bất bình thôi.”
Cầm bút tô lại nét chữ “Đình”, Mục Tử Thạch vẽ một càng cua kế bên, nghĩ xem nên chú thích cái gì, nhớ tới Tề Dư Phái gần đây khí sắc vô cùng tốt, bệnh ho khan cũ năm trước cũng chưa từng tái phát, này vốn là chuyện tốt, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng lại thấp thỏm hiện ra tia bất an, vội lấy lại bình tĩnh, ghi chú: Đông chí, đợi gió xuân lại về, Bích Lạc hận chưa được xuất giá, Tử Thạch cười nàng.
Bích Lạc thấy, nhịn không được mắng hắn một hơi, Mục Tử Thạch cười hì hì lấy bút muốn vẽ lên mặt nàng, Bích Lạc xoay người bỏ chạy, đang cười đùa ầm ĩ, cửa bị một tiểu thái giám nhẹ nhàng đẩy ra, Mục Tử Thạc đảo mắt nhìn lên, liền thấy Tề Dư Phái chậm rãi tiến vào, bao bọc một thân hàn khí, trên người mặc triều phục Thái tử, thầm nghĩ có lẽ vừa mới theo hoàng thượng tế thiên trở về.
Chiêu Húc điện cũng có thường phục của Thái tử, Tề Dư Phái một bên thay, một bên hỏi: “Có chuyện gì với Thiếu Xung vậy? Ta vừa đến Đông cung đã thấy hắn chạy ra, trong tay ôm một bức tranh, bước chân nóng nảy vội vàng… Ngươi họa tranh cho hắn?”
Mục Tử Thạch nhìn môi hắn đông lạnh đến tím tái, liền kiễng chân che lại, nói: “Thất điện hạ muốn đồ phúc tự ngươi cho ta, ta không muốn, liền vẽ cửu cửu tiêu hàn mai hoa đồ đuổi hắn đi.”
Tề Dư Phái lược nhất suy nghĩ, gỡ ngón tay ấm áp của hắn ra, thản nhiên nói: “Thiếu Xung muốn đồ, liền cho hắn đồ, một phúc tự thì có đáng là gì?”
Mục Tử Thạch sửng sốt, không biết nên nói gì, Tề Dư Phái liếc hắn một cái, nói: “Đêm nay để Bích Lạc hầu hạ ngươi ngủ sớm, giờ mẹo một khắc (5h15’sáng) ngày mai thức dậy, không cần phải đi thư phòng.”
Mục Tử Thạch ngạc nhiên hỏi: “Không đi thư phòng vậy thức dậy sớm như vậy làm gì?”
Tề Dư Phái khẽ nhếch khóe môi: “Theo ta ra cung đón Tam ca.”
Mục Tử Thạch a một tiếng, nheo mắt cười: “Chẳng phải nói còn vài ngày nữa sao? Như thế nào nhanh như vậy?”
Tề Dư Phái nói: “Tam ca trong tay thống lĩnh thiết kỵ binh Ung Lương đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, xưa nay có tật hành quân như gió.”
Mục Tử Thạch nói: “Nhưng lần này về kinh còn có Phong Tĩnh vương phi a.”
Tề Dư Phái tiếp nhận trà nóng Bích Lạc bưng lên, uống một ngụm, cười nói: “Phong Tĩnh vương phi xuất thân tướng môn, thuở nhỏ thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, phụ nhân tầm thường há có thể sánh bằng? Chẳng qua nàng từ lúc sinh hạ Tam ca, thái độ liền khác thường, luôn bắt Tam ca khổ học thi thư, thiếu chút nữa không cho hắn vào quân doanh.”
Mục Tử Thạch khó hiểu: “Vì cái gì?”
Tề Dư Phái thở dài: “Tấm lòng của người làm mẹ, vẫn hy vọng hài tử mình bình an, trên chiến trường đao quang kiếm ảnh, các bộ lạc thảo nguyên Tắc Bắc vốn hung mãnh thiện chiến…”
Mục Tử Thạch thầm nghĩ, cha là hổ lang mẹ là báo, như thế nào sinh ra con mai hoa lộc (hươu sao)? Phong Tĩnh vương phi lần này khổ tâm, chỉ có thể như trèo cây tìm cá a.
Tề Dư Phái quá mức mệt mỏi, nằm xuống tháp thượng nhắm mắt nghỉ ngơi, sau giờ ngọ Mục Tử Thạch vốn có buổi tập cưỡi ngựa bắn cung, nhưng hắn đối với cung ngựa thật sự chẳng có hứng thú, cân nhắc một chút, cũng cởi hài leo đến bên người Tề Dư Phái, gối đầu lên vai hắn, làm nũng nói: “Điện hạ, ngươi để Tiểu Phúc tử đến nói với Tống tiên sinh, miễn cho ta học cưỡi ngựa bắn cung đi!”
Mấy năm gần đây, Tề Dư Phái đối với Mục Tử Thạch yêu cầu ngày càng nghiêm, nhưng chuyện cưỡi ngựa bắn cung, cùng hắn thật sự đồng bệnh tương liên, bất giác cười trộm, nghiêng đầu nhìn qua, gặp hốc mắt Mục Tử Thạch so với người thường càng lộ vẻ thâm thúy, đường cong đôi mắt cực mỹ vô cùng rõ ràng, lông mi dày rậm cong lên, ở sâu trong đồng tử mạt xanh thẫm oánh lượng nhiếp nhân, tuổi còn nhỏ, lại lộ ra mị sắc làm người ta kinh sợ như vậy.
Trong lòng Tề Dư Phái đột nhiên sinh ra một cảm giác chẳng lành, chợt nhớ tới lời Mục Miễn ngày đó “Họa loạn thiên hạ, hậu hoạn vô cùng”, giống như bị ma xui quỷ khiến, bàn tay chậm rãi hướng đến chiếc cổ tinh tế của Mục Tử Thạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.